Hai gã đội viên phóng tới, mỗi người một cước trực tiếp đá lên thân thể hai người Nhật Bản, đá ngã họ trên mặt đất, sau đó dùng lực bẻ gãy cánh tay hai người kia.

- A! Đáng chết! Tụi mày rất dã man! Dám động thủ thương tổn bạn bè quốc tế, tôi phải hướng lãnh đạo các người trách cứ!

- Đáng chết! A! Đau quá! Tên chết tiệt, mày sẽ vì hành vi của mày trả giá thật nhiều!

Tam Tỉnh Hùng Nhị cùng Chân Điền vừa kêu thảm thiết vừa lớn tiếng uy hiếp.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn bọn hắn, ra lệnh:

- Thật sự là mồm quạ đen! Vả miệng! Cho bọn hắn ngậm miệng lại!

Hai gã đội viên tiến lên, mỗi người vung tay hung hăng tát lên mặt hai người kia, đem hai người đánh bay hơn mười chiếc răng, máu tươi tràn ra, mặt sưng phồng lên.

Khổng Đào nhìn thấy Nhạc Trọng không chút kiêng nể giáo huấn hai người kia, sau lưng tuôn mồ hôi lạnh lớn tiếng kêu:

- Nhạc Trọng, đừng xúc động, bọn hắn chẳng những là bạn bè quốc tế còn là cư dân trong đặc khu. Anh đánh họ phiền toái rất lớn!

“Nhất đẳng người nước ngoài, nhị đẳng quan, tam đẳng dân tộc thiểu số, tứ đẳng người Hán”. Ở đại lục bạn bè nước ngoài vĩnh viễn xếp hạng thứ nhất. Nếu người ngoại quốc mất một chiếc xe đạp tại đại lục, cả cục cảnh sát xông ra tìm kiếm cho bọn họ, thẳng tới khi nào tìm được mới thôi. Nếu gặp phải tai họa đại nạn, đầu tiên cần bảo vệ chính là bạn bè quốc tế cùng an toàn nhân thân tài sản của họ trước, tiếp theo mới là người trong nước. Quan hệ tới nước ngoài chưa từng có việc nhỏ, đây là truyền thống kỳ quái được hình thành thời cận đại Trung Quốc. Đối với người ngoại quốc tốt hơn đối với người trong nước rất nhiều.

Nhạc Trọng không hề để ý tới Khổng Đào, đi nhanh vào trong căn nhà. Chỉ thấy một người trung niên hói đầu, bụng bia, toàn thân trần trụi đang quỳ ngồi trên giường cưỡi trên một nữ nhân.

Trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân.

Nhạc Trọng chỉ vào nam nhân kia lạnh lùng nói:

- Bắt hắn lại!

Một gã đội viên tiến lên một tay bắt lấy nam nhân kia, mạnh mẽ kéo hắn xả xuống khỏi thân thể nữ nhân, ném trên mặt đất. Vật xấu xí dưới háng người kia bật bật lên, còn mang theo nước đọng.

Quy Điền Thọ bị người quấy rầy hứng trí nhất thời giận dữ, vừa đứng dậy lập tức vung một bạt tai lên mặt đội viên tên Vương Đại Lực mắng:

- Mẹ nó! Các người là ai? Tôi là hội trưởng Ni Á Chu Thức Hội Xã xã trưởng Quy Điền Thọ, là đặc biệt tới nơi này đầu tư, trợ giúp các người thoát khỏi nghèo khó làm giàu, là khách quý đặc khu!

Lúc trước Quy Điền Thọ cầm theo một số lớn tài chính đến thành phố Lũng Hải đầu tư, nhận được tiếp đãi long trọng, quan viên chính phủ đối đãi với hắn như là vị đại gia. Hắn lại có quan hệ cá nhân rất tốt với một vị quan lớn, dưỡng thành dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy.

Vương Đại Lực một tay bắt được bàn tay của Quy Điền Thọ, lật tay tát lên mặt hắn, đem mặt hắn đánh sưng lên, khóe miệng tràn máu.

- Phi! Đồ khốn kiếp! Nơi này là đại lục, còn chưa tới phiên ông càn rỡ!

Quy Điền Thọ bị trúng một bạt tai của Vương Đại Lực, bị đánh đến nổ đom đóm mắt, một cỗ lửa giận dâng lên trong lòng. Nhưng dù sao hắn cũng là một gã xã trưởng, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cẩn thận liếc mắt nhìn nhóm người Nhạc Trọng khôi phục bình tĩnh nói:

- Các anh là ai? Nơi này là nơi ở tư nhân của tôi, mời các anh lập tức đi ra ngoài, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát!

Quy Điền Thọ ngang ngược càn rỡ là vì hắn có chính phủ dựa vào. Nhưng hắn cũng biết đạo lý hảo hán không nếm mệt trước mắt, hiện tại trên thân đoàn người Nhạc Trọng đều mang theo cỗ khí tức dũng mãnh, hiển nhiên không phải loại người chỉ bị vài câu đe dọa của hắn thì có thể đuổi đi, nếu như bị làm thịt thật sự là quá oan ức.

Nhạc Trọng chỉ lên nữ nhân nằm trên giường, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

- Cô ta?

Quy Điền Thọ khinh miệt liếc mắt nhìn nữ nhân kia, lại nhìn Nhạc Trọng nói:

- Tôi đưa cho nàng bốn gói mì ăn liền, nàng tự nguyện cho chúng tôi chơi một ngày. Nếu anh không tin có thể hỏi nàng, Jenny, tôi nói có đúng không?

Nữ nhân kia cúi đầu, mái tóc dài màu đen che phủ gương mặt nàng, thấp giọng nói:

- Phải!

Chân mày Quy Điền Thọ nhíu lại, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện ánh sáng tàn nhẫn, nói:

- Các hạ, nếu ngài muốn chủ trì chính nghĩa thì mời trở về đi! Tôi cùng nàng chỉ là giao dịch da thịt bình thường mà thôi!

Quy Điền Thọ tính toán đuổi Nhạc Trọng rời khỏi nơi này, sau đó điều tra lai lịch bối cảnh của hắn. Nếu bối cảnh thực lực của Nhạc Trọng vượt xa hắn thì thôi, nếu không phải là đối thủ của hắn, hắn muốn thi triển thủ đoạn khiến Nhạc Trọng muốn sống không được, muốn chết không xong.

Vương Đại Lực nhìn nữ nhân trên giường nhổ nước bọt, mắng:

- Phi! Tiện nữ nhân!

Jenny run lên, nước mắt tràn mi tuôn ra, thấp giọng khóc ồ lên. Trước cuối thời nàng là một thành phần tri thức bằng cấp cao, dáng người lẫn tướng mạo đều xinh đẹp. Nhưng sau cuối thời lại vì bốn túi mì ăn liền mà bán đứng thân thể của chính mình.

Nhạc Trọng phất phất tay, một gã đội viên mang theo nữ nhân chạy ra ngoài khi nãy đi vào:

- Nữ nhân này ông giải thích thế nào? Cũng là giao dịch da thịt?

Nữ nhân kia dùng thanh âm lo lắng giải thích:

- Không! Tôi không cùng hắn tiến hành giao dịch da thịt. Hắn nói muốn mời một người giúp việc, một ngày cấp ba bánh mỳ ba bát cháo nên tôi mới tới làm việc. Không nghĩ tới tôi vừa đi vào cửa bọn hắn đã muốn cưỡng bức tôi, tôi thật không phải là kỹ nữ!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Quy Điền Thọ, lạnh lùng nói:

- Chuyện này ông giải thích thế nào? Tôi tận mắt nhìn thấy hai gã bộ hạ của ông bắt nữ nhân này vào phòng, bộ hạ của ông còn đánh chủ ý với bạn của tôi!

Ý nghĩ của Quy Điền Thọ xoay chuyển thật nhanh, liền thở dài một hơi nói:

- Tôi không lời nào để nói. Anh đem chúng tôi giao cho cảnh sát đi. Tôi tin tưởng chính phủ quý quốc nhất định sẽ trả lại trong sạch công chính cho chúng tôi!

Quy Điền Thọ chứng kiến đám người Nhạc Trọng ra tay tàn nhẫn, lập tức nghĩ ra kế sách thoát thân. Hắn giao kết với đại nhân vật trong chính phủ, chỉ cần hắn không đụng chạm tới nữ thân quyến của quan lớn trong đặc khu, cho dù rơi vào trong tay chính phủ hắn vẫn có thể đi ra rất nhanh.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Nói như vậy ông thừa nhận hành vi của mình?

Quy Điền Thọ tinh ranh ngụy biện:

- Tôi bị người hãm hại. Xin cho cảnh sát đến điều tra chuyện này, nếu có chứng cớ nói tôi làm thì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!

Khổng Đào lên tiếng khuyên nhủ:

- Phải đó, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý đi, Nhạc Trọng, anh phải tin tưởng đảng, tin tưởng chính phủ!

Nhạc Trọng không nhìn những người khác, mà quay đầu nhìn Kỷ Thanh Vũ, hỏi:

- Kỷ Thanh Vũ, cô cảm thấy có nên giao cho cảnh sát xử lý hay không?

Kỷ Thanh Vũ trầm mặc một hồi lâu, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập khí khái anh hùng lộ ra vẻ giãy dụa, nàng liếc mắt nhìn Trần Dao đứng bên người, cuối cùng nói:

- Nhạc Trọng, đem bọn họ giao cho cảnh sát đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play