Turan ngồi dậy trên chiếc giường thô cứng mà đã phải rất lâu rồi nó mới được trải nghiệm lại. Bản thân là một du hành giả Thần cấp đã coi là tương đối cao, điều kiện nghỉ ngơi có kém một chút đã chẳng còn ảnh hưởng nhiều tới Turan nữa, thế nhưng nó vẫn mong chính mình được nghỉ ngơi một cách thoải mái hơn.
Ánh đèn lờ mờ từ chiếc nến le lói vừa thắp lên không thể nào soi sáng được dù chỉ một phần của căn phòng. Nơi đây thậm chí còn có hơi lạnh tràn vào, hậu quả của cơn mưa rào đêm qua. Cơn mưa không lớn, nhưng sự thay đổi về thời tiết luôn mang lại ảnh hưởng khó mà lường trước được những lúc chuyển mùa. Từ sau Đại Thánh Thế, điều này càng rõ rệt thêm.
Turan đưa tay về trước, từ từ siết hờ lại như đang nắm thứ gì đó vô hình. Nó bắt đầu cảm nhận sức nặng xuất hiện nơi lòng bàn tay, rồi chẳng bao lâu sau đó kéo dài đến cả cánh tay.
Kiếm. Cụ thể hơn là kiếm thuật. Turan đã từng có một thời đắm chìm vào trong đó, đến không dứt ra được, còn khiến cho một số người trong nghề nhìn vào đánh giá là kẻ điên.
Tuy nhiên, Turan không điên. Chưa từng. Nó chỉ cố gắng đi tìm câu trả lời cho điều mình thắc mắc. Kiếm thuật chưa bao giờ là đơn giản cả. Kẻ được coi là có tài năng thiên bẩm mà không ít người thường nói quá rằng nghìn năm có một như nó càng hiểu rõ hơn điều đó.
Đáng tiếc là Turan đã không tìm được câu trả lời. Nó đã đánh mất cơ hội đó, có lẽ. Hoặc rằng, nó đã lựa chọn đánh mất, nói cách khác là từ bỏ.
Kiếm thuật siêu quần lại để làm gì nếu như bị giới hạn bởi bản thân là một Nihr đâu chứ. Turan hiểu điều đấy, một cách cay đắng nhất, và bây giờ nó ở đây, một lần nữa ngẫm nghĩ.
Hồi lâu, Turan tặc lưỡi, lầm bầm:
– Giờ vẫn còn sớm lắm…
Nhận định đó của nó đến từ những gì mà bản thân đã trải qua trong vòng vài tháng trở lại đây. Những người kia có lẽ đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, hoặc chỉ đang đơn thuần đưa ra một lời cảnh báo, nhưng có là gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nó còn chưa sẵn sàng.
Turan không được phép trở nên vội vã. Có quá nhiều gánh nặng đang chồng chất lên vai, một bước đi sai lầm có thể lập tức dẫn nó đến kết cục thê thảm ngay. Tất nhiên không chỉ đơn giản là cái chết, dù rằng chính cái chết mới là thứ khiến nó e sợ nhất.
Nghĩ rồi, Turan siết chặt bàn tay thành nắm đấm, vung sang bên, đồng thời mở cả ra với những ngón tay mang lên một lớp màu đỏ thẫm vô cùng sắc bén. Chiếc bàn xấu số ở bên cạnh dễ dàng bị cắt thành từng mảnh đổ sụp thành một đống. Nhớ lại, chiêu kiếm mạnh nhất khi xưa của nó cũng rất khó làm được như thế này. Không chỉ về uy lực mà còn về độ chuẩn xác, đều thua kém, mà đó là còn chưa nói tới chuyện tổn hao nguyên khí và thể lực.
Sự thay đổi về Thần cấp mang đến cách biệt lớn đến thế, nên thành thật thì cũng chẳng trách được mọi người bất ngờ thay đổi cái nhìn về Turan sau khi phát hiện ra nó là Nihr. Đặt bản thân vào chính vị trí của họ, nó cũng còn không chấp nhận nổi nữa là, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem tài năng đáng thương hại ấy như một quá khứ tươi đẹp chóng tàn.
Lý tưởng đưa Nihr về đúng vị thế và vai trò của họ trong cộng đồng thực tế cực kì khó thực hiện. Sự phân biệt giữa hai tầng lớp cũng giống như cách mà các Chính thần nhìn vào đám con dân vậy.
Turan đã thấy, trải nghiệm và cảm nhận bằng chính tinh thần, linh hồn và thể xác của mình. Nó không chắc con đường bản thân lựa chọn có đúng, nhưng một điều không phải nghi ngờ rằng nếu nó không thể thay đổi được thực tế khắc nghiệt được vẽ trên ván cờ bởi các vị thần thì những điều khốn khổ sẽ còn kéo dài trên thân xác và mạng sống của tầng lớp thấp hèn nhất kia.
Kì thực, Turan không đồng cảm. Nó biết chính mình chỉ đang tìm kiếm một lời giải đáp. Đó là bản chất và động cơ đã luôn thúc đẩy nó tiến tới, không ngừng suy nghĩ, và đôi khi trở nên liều lĩnh.
Turan dứng dậy, bước tới cửa. Một làn hơi lạnh giá lùa qua khe gỗ xông vào mặt khiến nó trở nên tỉnh táo hơn. Đã có thể bắt đầu.
Bên ngoài là mặt sân rộng lớn được lát đá một cách cẩu thả với vài chậu cây cảnh trông có vẻ như đã lâu rồi không được chăm sóc, mọc đến phải gọi là cành lá sum suê. Mưa đã ngừng từ lâu, nhưng những bãi nước đọng trên sân thì có lẽ phải đến nửa ngày sau mới vơi bớt được phần nào.
Dù sao thì hôm nay trời âm u, và hẳn cho đến tận trưa vẫn sẽ không có nắng. Lạnh run. Chính Turan còn cảm giác được, những người sống ở đây chẳng nghi ngờ gì là còn thấy tệ hơn.
Tuy nhiên, khác với suy nghĩ rằng họ sẽ lựa chọn trốn ở trong nhà tránh rét, Turan chỉ vừa đảo mắt nhìn đã có thể thấy được một vài bóng người vội vàng đi qua lại. Một trong số đó chú ý tới nó, liền xoay người, nói đôi lời với số còn lại rồi cứ thể dùng những bước chân hùng dũng lại có phần thô kệch chạy đến. Mấy người khác thể hiện rõ sự chần chừ, như sợ sệt điều gì đó, nhưng rồi cũng kéo nhau theo sau.
– Thưa chủ nhân, chúc người buổi sáng tốt lành.
Lên tiếng là một người đàn ông lực lưỡng đang quỳ xuống bằng một chân, bên tay còn ôm một bó củi to tướng. Đôi tai tròn màu nâu đất như gắn thêm ở trên đầu cùng với cặp tai của con người cho thấy ông ta là một người thú, tộc loài theo đó nếu không nhầm sẽ là người gấu.
– Thưa chủ nhân- ch-chúc người buổi sáng tốt lành.
Sau đó chừng vài giây, đám người vừa đến phía sau cũng đồng thanh cất tiếng với giọng điệu đầy e ngại lẫn lo sợ. Họ đều là người thú cả, thuộc đủ tộc loài khác nhau, và vì một lý do cụ thể nào đấy mà phần lớn đều là nữ giới. Còn may là sau lời nhắc nhở của Turan hôm qua, toàn bộ đã chịu ăn mặc đầy đủ hơn, không còn phô da thịt mình dưới cái lạnh thấu xương như hiện giờ nữa.
Turan hơi nhếch mép, tỏ ý không hài lòng. Nó nhớ rõ đã dặn kỹ họ không được phép gọi mình là chủ nhân. Nó chưa từng có ý định trở thành chủ nhân của đám người này. Nếu không phải vì món quà và gợi ý từ hầu tước Ferrmen, nó còn chẳng buồn tốn thời gian đến cái nơi gọi là Naveur đây.
Người thú, và toàn bộ họ đều là nô lệ. Ở trước mặt Turan vẫn chưa phải là tất cả số nô lệ ở Naveur, chỉ chiếm đến hai phần mà thôi. Nơi này giống như là một ngôi làng nhỏ vậy, với các hoạt động chăn nuôi, trồng trọt và săn bắt diễn ra tương đối bình thường.
Khác biệt là, mục đích sống còn của họ đều hòng phục vụ chủ nhân. Theo lời của ông người gấu tự nhận là người quản lý Naveur, cũng có thể gọi là trường làng, họ đều được mua về bởi một người ẩn danh, chỉ biết rằng ai nắm giữ miếng kim loại được biết đến như chìa khóa của Naveur thì chính là chủ nhân của họ.
Điều kì lạ là bản thân chìa khóa của Naveur không hề mang theo bất kì sức mạnh hay năng lực đặc thù nào. Đó chỉ đơn giản là một món đồ thủ công khó có thể làm giả được. Theo như Turan quan sát, chính những người nô lệ ở đây cũng không mang trên thân mấy loại thiết bị kiểm soát mà nó đã được thấy ở các hội buôn nô lệ. Nói cách khác, nếu những người thú này muốn, họ hoàn toàn có thể bỏ trốn mà không lo sợ bị khống chế bởi chúng.
Đương nhiên, sự việc sẽ khó mà đơn giản như vẻ ngoài. Turan đoán rằng hầu tước Ferrmen đã sử dụng một phương thức đặc thù nào đó để khiến họ ngoan ngoãn chấp nhận thân phận nô lệ của mình. Tẩy não hay uy hiếp đều có thể.
Vấn đề là Turan không có cách nào xác định rằng họ sẽ thật sự luôn luôn trung thành với người sở hữu chìa khóa Naveur. Đây mới là nguyên nhân chính khiến nó nghi ngờ ý tốt của vị hầu tước, chưa kể đến việc nó định dùng đám người này như thế nào.
Về thực lực, người mạnh nhất không ai khác là ông người gấu với Thần cấp đã sớm đạt đến con số 7. Là nô lệ, đây đã là rất ấn tượng, nhưng so sánh với nhu cầu hiện giờ của Turan thì chẳng khác gì muối bỏ biển, thậm chí có thể nhận định là một mớ phiền phức, thà không có còn tốt hơn.
Những thành viên còn lại của làng có Thần cấp dao động từ 3 đến 5, số ít có Thần cấp 6. Thật bất ngờ là không có một ai dưới Thần cấp 3 cả, gián tiếp phủ định một phần lý do về sự tồn tại của Naveur mà trước đó Turan đã từng nghĩ tới. Trừ phi tên hầu tước ấy thật sự chịu chi tiền đến thế chỉ vì một vài thú vui tệ hại của mình.
Hôm qua Turan đã có cả đêm suy nghĩ về ngôi làng này, nhưng đến cùng đành chịu phép. Có lẽ đây chỉ đơn giản là ý tốt của hầu tước Ferrmen mà thôi. Hoặc là, chính ông ta cũng không ngờ rằng tổ đội của nó lại có thể phát triển quá nhanh, đến thành như hiện tại.
“Mình quả nhiên đã trông chờ quá nhiều ư…?”
Turan nói thầm, ánh mắt vẻ thờ ơ nhìn lấy đám người thú vẫn còn quỳ trên đất. Chưa có sự cho phép của nó, bọn họ chắc chắn sẽ không dám đứng lên, kể cả khi nó cứ thế rời đi và chẳng bao giờ trở lại.
– Vô dụng…
Turan lẩm bẩm. Những người thú có giác quan tốt hơn người bình thường rất nhiều nên nghe rõ mồn một lời nói nhỏ của nó, và vì vậy cả đám đồng loạt cúi thấp người xuống hơn nữa, chừng chỉ thêm một chút là đã thành quỳ lạy.
Turan không có ý định ngăn cản họ. Đó thật sự là đánh giá của nó về Naveur.
“Có lẽ mình nên thay đổi cách suy nghĩ…”
Bất kể mục đích ban đầu mà hầu tước Ferrmen dành tặng chìa khóa Naveur cho Turan là gì thì giờ nó cũng đã bị đám người thú xem là chủ nhân. Sử dụng họ như một đơn vị để giao nhiệm vụ là không thực tế, nhưng nó hoàn toàn có thể chọn lấy một vài cá nhân tinh anh trong đó để bắt đầu bồi dưỡng.
Vấn đề khiến Turan đắn đo là liệu kẻ được bồi dưỡng ấy có giữ vững lòng trung thành của mình hay không, nhất là sau khi có được sức mạnh để làm chủ bản thân. Turan sẽ không phí thời gian để đào tạo một cá nhân mà mình không có khả năng khống chế. Nó còn chưa dư dả thời gian và tiền bạc đến vậy.
Sẽ thật tốt nếu những người thú này có khát vọng của riêng mình, như Darmil, Kull, Tiffia, Yeatra hay bất kì ai mà Turan đã làm ra quyết định giúp đỡ, dành thời gian và công sức để làm họ tiến bộ hơn trong lĩnh vực của bản thân. Đám người thú này chỉ biết chính mình là nô lệ, và vì thế phục vụ chủ nhân bằng tất cả những gì mình có.
Thật tiếc là Turan không phải là người truyền cảm hứng tốt. Nếu là Wyndur thì cậu ta hẳn đã có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này. Chẳng phải ngẫu nhiên mà có nhiều người lựa chọn trở thành tay sai đắc lực cho cậu ta, còn đến mức tranh giành lẫn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT