Turan thuận miệng hỏi. Cho đến giờ, nó vẫn chưa thấy cô nàng thể hiện gì cả. Mặc dù chính nó luôn có thể thông qua kỹ năng chủ đạo thấy được bảng thuộc tính và kỹ năng của đối phương, nhưng trong thực chiến lại là câu chuyện khác. Cũng không thể nào có người chỉ dựa vào làm việc và hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên mà đạt đến được Thần cấp cao như vậy. Lại nói, nhiệm vụ tấn thăng chưa bao giờ là dễ dàng.
– Hội thường xuyên tổ chức hợp tác và thuê mướn các du hành giả để càn quét một vài phó bản, cũng có khi chỉ là săn giết quái. Thuận tiện có thể nghiên cứu nội dung phó bản luôn, coi như một công đôi việc.
Vilve thành thật trả lời.
Turan lại không dám tin tưởng. Thuê mướn du hành giả để giúp bản thân nâng cao Thần cấp không hiếm, nhưng khi Thần cấp vượt trên 15 lại là câu chuyện khác. Giá tiền bỏ ra cho mỗi một lần như vậy không hề thấp, mà còn phải lặp lại rất nhiều lần.
Có vẻ thân phận cô nàng đây không hề tầm thường, và dường như chính bản thân cô ta cũng không nhận định rõ ràng điều đó. Hoặc đơn giản hơn là, cô ta đang nói dối.
Turan cũng chỉ nghĩ thoáng qua một hồi, không có lưu ý thêm làm gì. Thuận miệng hỏi mà thôi, không thành vấn đề, cốt yếu không có khiến ảnh hưởng tới nhiệm vụ tài liệu là đủ.
Sau đó, Turan vốn định chờ khi phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ được càn quét hoàn toàn thì ra ngoài tìm cơ hội liên hệ với thần Syrathr ngay, nhưng có chuyện kì lạ phát sinh.
Trước hết, là bầu không khí. Thân là du hành giả, cảm giác đối với sự thay đổi trong bầu không khí cực kì nhạy cảm, nhất là khi trong bầu không khí tồn tại thứ gì đó lạ thường. Đương nhiên, nếu không phải chuyên về do thám hoặc tương tự, là sẽ chỉ dừng lại ở đấy.
Có thứ gì đó vừa được kích hoạt, mọi người ở ngay tại chỗ đều có cùng ý nghĩ đấy, thậm chí không cần thêm một cử chỉ nào cũng có thể biết được người bên cạnh cũng có cảm giác giống như mình.
Kế đến, Turan thấy được đầm lấy trước mặt mình dần trở nên khô cạn, với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Sự thay đổi về môi trường trong phó bản kì thực rất khó xảy ra, vì luôn được liên tục bù đắp. Giống như một bức tường đá, hoặc là không thể phá vỡ được, hoặc là sau khi phá vỡ chừng vài phút bỗng dưng xuất hiện trở lại.
Thế nên cả một khu vực đầm lầy rộng lớn trở nên khô cạn là chuyện không thể xem thường. Rồi cũng rất nhanh sau đó, Turan phát hiện rừng cây ở phía xa dần tan biến đi mất, trông như một cơn gió đột ngột thổi qua mang tất cả chúng đi, hóa thành mây khói.
Cuối cùng, toàn bộ khung cảnh trở thành một vùng đất cằn cõi, hoang tàn, không một nhánh cây ngọn cỏ, cả chút ít hơi nước cũng là rất khó tìm thấy. Còn sót lại, e rằng chỉ có mỗi khu vực sàn đá ở đây mà thôi.
Mọi người đứng thừ ra một lúc lâu, không ai nói lời nào. Tình huống này cho thấy có việc lớn sắp xảy đến, nhưng cho tới khi có dấu hiệu nguy hiểm xuất hiện hay bất kì chuyển biến rõ rệt nào khác, im lặng chờ xem là tốt nhất.
Không cần phải nghĩ, Turan cũng biết rằng đây là hiệu quả mang đến từ nhiệm vụ tài liệu ‘Sự trường tồn của khu rừng’. Phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ đã được càn quét hoàn toàn, nằm trong một phần tiến trình của nhiệm vụ, dẫn đến chuyện trước mắt.
“Vùng đất hứa à…”
Turan nói thầm. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng vùng đất hứa có thể tồn tại bên trong phó bản cả, và với khung cảnh hiện giờ, điều đó càng khó xảy ra. Đây giống hơn là một lời nhắc nhở người tiếp nhận nhiệm vụ rằng sẽ không thể tìm được vùng đất hứa ở nơi này. Khu rừng, cần phải khởi đầu ở nơi tốt đẹp hơn, tránh xa quá khứ đầy thê lương đây.
Sau một hồi lặng thầm chờ đợi, Turan thở hắt một hơi, quay người, nhấc bước tiến về phía cánh cổng không gian đã sớm mở ra từ khi linh hồn của Kẻ thối rữa tan biến. Ở chỗ này đã không còn gì để nó bận tâm nữa. Sự tình còn lại nên để cho người của quân đoàn Quả táo đỏ xử lý.
Salger đưa mắt nhìn Turan một chút, cả hai người xem đó như một lời chào, cũng là sự đồng chấp thuận giữa hai bên. Những người phía ngoài về cơ bản cũng chẳng có lý do gì làm khó dễ Turan cả.
Ánh nắng chói chang rọi vào mắt Turan khi nó vừa bước ra khỏi phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’. Đây không phải là nắng trưa, nhưng thời gian cũng đã gần tới. Vậy là đã gần một ngày trôi qua.
Turan không có bị bất ngờ vì điều đấy. Càn quét hoàn toàn một phó bản chưa bao giờ là dễ dàng cả, nhất là phó bản có quy mô không hề nhỏ như ‘Rừng cây ăn thịt’.
Tuy nhiên, Turan lại có chút ngạc nhiên khi nhận ra khung cảnh xung quanh phó bản cũng nhận lấy sự thay đổi tương tự như bên trong. Không còn mùi hôi thối nữa, và tất nhiên là cây cối cũng biến mất đi. Thật đáng chú ý, nhưng có lẽ không phải là duy trì vĩnh viễn. Khi nào phó bản được tái lập, mọi thứ hẳn sẽ trở về như cũ.
Sau một vài thủ tục rườm rà, Turan cuối cùng cũng được người của quân đoàn Quả táo đỏ cho phép rời đi. Họ còn chủ động cấp cho nó một chiếc xe bán tải và một tổ đội nhỏ bảo hộ, tránh trên đường về thành Carne xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng là, trong mắt Turan, đây lại giống như nó đang bị giám sát hơn. Có điều cũng không thể mạo muội từ chối. Đây không những là chức trách của đối phương, mà còn để tránh đi tình huống họ phải chịu trách nhiệm khi nó gây ra rắc rối. Nó đến cùng chỉ có một mình, Thần cấp bản thân còn không quá cao, tất nhiên sẽ không ai tin tưởng là gây chuyện chỉ dựa vào ý bản thân khi vừa mới rời đi từ điểm đóng quân của quân đoàn Quả táo đỏ.
Về phần Vilve, Turan không có lo lắng làm gì. Cô ta trước sự thay đổi lớn như vậy của phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’, đương nhiên phải ở lại tìm tòi thêm. Sau đó tìm cơ hội gặp nó là được, chủ yếu đòi phần lợi ích thích đáng. Công việc còn lại, Turan tự tin mình có thể giải quyết ổn thỏa.
Khi Turan về đến thành Carne đã là quá trưa. Nó có hơi đói bụng, nhưng vẫn cố tới được nhà trọ thì mới ăn vội một bữa. Chủ yếu là bản thân không muốn gặp gỡ thêm ai khác. Giờ nó chẳng có rảnh rỗi để tiếp người nào cả.
Xong xuôi, Turan vào phòng, đóng kín cửa lại, thực hiện cẩn thận một loạt các biện pháp phòng chống dò xét rồi mới nhẹ giọng cất lên:
– Sắc hồng khẽ điểm.
Cùng với lời ấy, nó nâng cánh hoa màu hồng nhạt trên tay lên.
– Hương thoảng đưa.
Turan hít sâu một hơi, thật chậm rãi.
– Cầu ai nghe lấy.
Vừa dứt lời này, cánh hoa trên tay nó bất chợt vỡ tan thành vô vàn đốm sáng li ti màu hồng nhạt. Rồi ngay sau đó không lâu, Turan đã có thể nghe được giọng nói êm đềm:
– Có chuyện gì?
Đối phương tự nhiên là thần Syrathr.
Turan cho rằng bản thân đã sẵn sàng, giờ nhất thời lại chẳng biết nên bắt đầu thế nào, lộ ra vẻ lúng túng.
– Vừa trở về từ chuyến du hành với quân đoàn Quả táo đỏ?
Thần Syrathr bất ngờ hỏi thăm, khiến Turan có chút bỡ ngỡ, nhưng vẫn rất nhanh đáp lời:
– Tốn thời gian hơn ta nghĩ. Ngươi xem ra là có thu hoạch không nhỏ?
Chính thần đến cùng vẫn luôn có năng lực hơn người, nếu không muốn nói là không tưởng. Việc Turan mất nhiều thời gian bên trong phó bản, nghĩ thế nào cũng chỉ có thể là do xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và nổi bật nhất chính là cần càn quét hoàn toàn phó bản. Nhưng chỉ dựa vào đấy mà xác định Turan có thêm thu hoạch thì còn chưa đủ.
Đương nhiên cũng không thể loại bỏ trường hợp có người báo tin cho đức Chính thần của Sự sinh trưởng. Cô ta đã muốn làm vậy thì không khó đạt được.
– Thứ này…
Turan thốt, lấy ra Hạt giống khởi đầu của khu rừng. Đó giờ chỉ còn là một quả cầu nước trông khá tầm thường, không còn lung linh hay mang lại chút áp lực nào cho nó nữa.
Kì thực, lời cầu khấn ‘Hướng sinh’ mà Turan cất lên chỉ giúp đó mở ra một đầu đường để giao tiếp một cách tạm bợ với thần Syrathr. Tuy nhiên, nó đoán rằng cô ta có thể thông qua đấy mà cảm nhận một vài điều. Dù sao cũng đáng để thử.
– Ta biết.
Thần Syrathr nói gọn. Sau đó là một hồi im lặng.
Turan không dám nói lời nào, chừa khoảng trống cho đối phương suy nghĩ. Chuyện này nó chẳng thể làm chủ, nghe theo chỉ dẫn của thần Syrathr là được. Điều duy nhất nó lo lắng là cô ta sẽ dựa vào đây mà lần nữa giám sát nó.
– Câu chuyện trong đó, ngươi biết được bao nhiêu?
Turan không vội đáp mà bắt đầu ngẫm nghĩ, sắp xếp lại từng phần một những gì nó biết được về nội dung phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’. Thần Syrathr tất nhiên không chỉ đơn thuần hỏi nó biết bao nhiêu, mà là muốn được nghe cụ thể.
Sau đó, Turan thành thật kể lại mọi chuyện. Nó không giấu giếm điều gì có liên quan tới nội dung phó bản cả. Đương nhiên là trong đó sẽ không bao gồm sự xuất hiện của Tử thần Sứ đồ. Hiện giờ còn chưa phải lúc tiết lộ cho đối phương.
Nghe xong, thần Syrathr lại trở nên im lặng. Turan khó có thể hiểu được vì sao cô ta có vẻ như quan tâm sự tình của phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ đến như vậy. Nếu thật sự là thế thì hội Ngàn hoa cũng nên sớm giành quyền quản lý về tay mình mới đúng.
Có lẽ là do thần Mastrua không chịu giao ra đi.
– Ngươi đã đạt đến Thần cấp 14 rồi?
Câu hỏi nghe chừng như ngẫu nhiên, nhưng hẳn là thần Syrathr có thể dễ dàng nhìn thấu Thần cấp của Turan. Đây cũng có thể giải thích được cho những lời mà vừa nãy cô ta đã nói, chỉ có điều không mấy thuyết phục.
– Đúng vậy.
– Kể cả khi với Hạt giống của Sự sinh trưởng trên người?
Turan không đáp. Nó giờ nên giữ im lặng thì hơn. Tình huống như hiện tại vốn là không thể tránh được. Nhưng mà, đến có chút quá sớm.
– Ta sẽ không truy cứu làm gì. – thần Syrathr nói – Đó vốn đã thuộc về ngươi kể từ lần gặp trước, và mọi thứ về nó đều sẽ do ngươi quyết định.
Ngừng lại trong giây lát chừng như do dự điều gì đấy, cô ta tiếp tục:
– Ngươi… vốn là một mảnh đất tốt. Nhưng hãy cẩn thận với những gì mình định gieo trồng. Luôn có một vài thứ không ưa thích nhau, ở cùng sẽ chỉ dẫn đến hủy diệt.
Nghe vừa dứt lời, Turan liền cảm nhận được kết nối tới thần Syrathr trở nên nhạt nhòa. Đối phương đã muốn rời đi, nếu nó không còn có gì để nói, cuộc đối thoại sẽ kết thúc ở đây.
Lòng Turan có không ít thắc mắc, nhưng nó đến cùng vẫn không có thốt ra. Cuộc gọi này vốn dĩ là ngoài ý muốn. Nếu không phải Hạt giống khởi đầu của khu rừng là thứ mà thần Syrathr nhắm tới, nó đã chẳng cần làm như vậy.
Vấn đề là, cô ta cũng không có lấy hạt giống đi.
Turan nhìn chằm chằm vào quả cầu nước trên tay, khó mà hiểu được. Rồi miệng nó lẩm bẩm:
– Hạt giống của Sự sinh trưởng cũng là hạt giống… Cấy ở trên người mình… Mảnh đất tốt…
Turan rùng mình ớn lạnh. Nó giờ lại chẳng muốn hiểu được ý của thần Syrathr một chút nào. Thật đúng là điên rồ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT