Còn lại hai con quái, Turan không lấy đó làm khó khăn. Hơn cả, nó đã nắm biết cách đối phó với chủng quái này rồi. Cứ thế, thêm hai phát đạn nữa, nó dễ dàng kết liễu con Hề cục súc thứ ba.
Lúc này, Turan chợt có một ý tưởng. Nó nghĩ rồi đợi cho con Hề cục súc cuối cùng xông tới chỗ mình thì kích hoạt kỹ năng ‘Chống đỡ’, giơ tay lên tóm lấy nắm đấm của con quái.
Bàn tay của Turan lập tức cảm giác được một cơn tê dại lan tỏa từ đó ra khắp người nó. Tuy nhiên, sau cùng thì nó vẫn là cản lại được đòn tấn công của con Hề cục súc.
Turan nhếch mép cười, vẻ thích thú. Nó sau đó lại đưa bàn tay còn lại của mình lên, tiếp tục dùng kỹ năng ‘Chống đỡ’ cản lại đòn đánh kế tiếp của con quái.
“Dễ quá.” Turan thốt thầm, hơi dùng sức dấn bước tiến về trước, đè ép con Hề cục súc. Con quái không chịu thua, rụt tay về rồi lại đấm tới, nhưng là chỉ khiến bàn tay của nó hơi run một đợt.
Cứ thế, Turan thản nhiên đứng giơ tay lên chống đỡ thế công của con Hề cục súc mà bây giờ số lượng cú đấm đã lên tới vài chục. Xét thấy tiêu hao nguyên khí cũng đã kha khá rồi, nó mới xoay người tránh né con quái, lại lấy ra khẩu Mabatum bắn liền hai phát, dễ dàng biến con quái thành những đốm sáng li ti.
– Hiệu quả.
Turan nói nhỏ. Nó vừa kích hoạt kỹ năng chủ đạo lên bản thân để kiểm tra tiến trình của kỹ năng ‘Chống đỡ’, lúc này đã từ 3% đạt được đến 10%. Tốc độ này kì thực có hơi chậm so với dự tính của nó, nhưng cũng là không tệ. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nó chỉ cần thực hiện thêm việc như vừa rồi chừng mười lăm lần nữa là có thể nâng kỹ năng ‘Chống đỡ’ lên cấp 2.
Về những kỹ năng còn lại, Turan thật sự là không có cách. Nó cũng muốn dùng kỹ năng ‘Cào’ hoặc ‘Đấm mạnh’ để tấn công con quái, nhưng sẽ chỉ nhanh chóng giết chết con quái, không giúp ích cho việc gia tăng tiến trình bao nhiêu cả.
“Nếu có thể hồi phục cho con quái thì tốt rồi…” Turan lẩm bẩm, lại lắc nhẹ đầu loại bỏ ngay ý nghĩ ngu ngốc đó của mình. Hồi phục cho đám quái không phải là không thể, nhưng hao phí sẽ là rất nhiều, được không bù mất. Thay vì vậy, nó nên hơn là tìm một đám quái khác, còn có thể kiếm được không ít Thần tinh.
Lại nói, qua lần thử vừa rồi, Turan có thể xác định được là kỹ năng để tấn công như ‘Cào’ và ‘Đấm mạnh’ có mức tiêu hao nguyên khí lớn hơn hẳn so với ‘Chống đỡ’ và ‘Tránh né’. Âu cũng là dễ hiểu vì đối phương chỉ có cấp 8, nếu là con quái có cấp độ cao hơn nó, ắt hẳn nguyên khí sẽ tiêu hao nhanh chóng.
Turan tiếp tục di chuyển về phía trước, gặp thêm tám đám Hề cục súc nữa và đều dùng cách như vừa rồi để giải quyết chúng. Kỹ năng ‘Chống đỡ’ của nó theo đó tiến trình cũng được tăng lên đến 65%. Ngoài ra, kỹ năng ‘Cào’ và ‘Đấm mạnh’ cũng có gia tăng, lần lượt đến 14% và 8%.
Tổng số lượng quái mà Turan tiêu diệt tới bây giờ đã là bốn mươi sáu con, mang lại cho nó tới 831 Thần tinh, giúp tiến trình nâng cao Thần cấp đến 10 của nó từ 2% đạt tới 17%. Với một du hành giả bình thường mà nói, đây quả thật là kiếm lợi lớn, cũng thể hiện rõ hiệu quả của trạng thái mà nó đang có: Chúc phúc của Sự sinh trưởng, tăng thêm 10% lượng Thần tinh nhận được khi diệt quái.
Tuy nhiên, Turan chợt phát hiện ra một vấn đề. Quãng đường năm mươi cây số cần phải đi, nó mất hơn hai tiếng đồng hồ mà chỉ mới đi được có chừng mười cây số mà thôi. Đây còn là trong tình huống nó chỉ nghỉ ngơi một chút sau trận chiến xong liền tranh thủ chạy, cũng như đã dùng không ít thuốc hồi phục cùng tăng cường thể lực rồi.
Không còn gì phải nghi ngờ, Turan rõ ràng là không thể cứ đụng phải đám quái nào cũng lao vào đánh được. Theo tốc độ hiện tại, nếu không thay đổi thì đến khi trời tối hẳn nó chắc cũng chỉ mới đi được hơn nửa đoạn đường cần phải đi.
Quay đầu lại nhìn thần Fyratr, Turan thấy rằng cô ta hoàn toàn thờ ơ với những gì nó đang làm, thậm chí còn lộ ra chút vẻ nhàm chán muốn chạy đi chỗ khác chơi. Xét tới tính cách của thần Fyratr, nó đoán là cô ta thật sự có lý do để đi theo nó cho tới giờ chứ không riêng gì việc ham vui.
Nhận thấy cái nhìn của của Turan, thần Fyratr hơi nhướn mày, vẻ nghĩ ngợi một hồi thì thốt:
– A, ngươi không cần phải lo về chuyện thời gian. Khi cần cứ báo một tiếng, ta sẽ đưa ngươi về thành ngay.
Turan nghe, lòng thầm cảm ơn một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó liền rùng mình ớn lạnh một đợt. Theo lời thần Fyratr, nó rõ ràng là sẽ phải trải nghiệm lần nữa cái chuyến bay đáng sợ kia.
Nhưng âu cũng là không có cách. Turan thở dài một hơi. Nó tự biết làm gì dễ dàng có chuyện ăn trái ngọt mà không trải qua đau khổ. Cứ coi như đây là một loại động lực thúc đẩy bản thân, lòng nó cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tình hình là vậy, Turan rất nhanh làm ra quyết định, tiếp tục với chuyến săn giết của mình. Tốn thêm bốn giờ liền chiến đấu nữa, nó nâng tiến trình thăng đến Thần cấp 10 của mình lên 41%. Bên cạnh đó, kỹ năng ‘Chống đỡ’ của nó đã đạt tới cấp độ 2, tiến trình 13%; cùng với đó là kỹ năng ‘Cào’, ‘Đấm mạnh’ và ‘Tránh né’ lần lượt là 23%, 16% và 17%.
Kỹ năng ‘Chống đỡ’ sau khi đạt tới cấp độ 2 là có giảm tốc độ gia tăng tiến trình lại, nhưng không quá nhiều. Turan nghĩ rồi quyết định tập trung sang các kỹ năng còn lại mà cụ thể là kỹ năng ‘Tránh né’.
Dù vậy, Turan có cố gắng thế nào thì hiện giờ nó cũng không còn nhiều nguyên khí nữa. Kể cả có nghỉ ngơi hồi lâu cũng không giải quyết được vấn đề. Rõ ràng là nó cần một đợt nghỉ ngơi đàng hoàng, hoặc là tới điểm phục hồi.
Trời giờ cũng đã gần sập tối. Turan có chút không nỡ, nhưng sau cùng vẫn là cất tiếng:
– Được rồi. Thưa đức Chính thần, chúng ta đi thôi.
Thần Fyratr đang đùa nghịch với một con Hề cục súc ở gần đấy, nghe vậy liền vung tay tát bay đầu con quái, bảo:
– Hả? Ngươi xác định?
– Vâng.
Turan vừa dứt lời, thần Fyratr liền hơi xoay người, nâng tay lên. Cảm giác bản thân bị tóm lấy lại xuất hiện trên người nó, rồi chẳng mấy chốc, nó lại bị kéo đi không chút thương tiếc.
Thật là khốn khổ. Turan nằm dài trên đất, thở hồng hộc, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả người, cũng không biết hiện tại bản thân là đang vui hay đang buồn. Chuyến bay vừa rồi cứ như thể lôi tất cả những mệt nhọc và đau đớn tích tụ cả ngày hôm nay của nó ra ngoài vậy, đáng sợ hơn lần đầu nhiều lắm.
Thần Fyratr ngồi ở bên cạnh, dùng một ngọn cỏ lau mà hẳn không phải cỏ Phong Ngân gõ nhẹ lên trán Turan mấy hồi khiến nó có hơi nhột, nhưng giờ thật chẳng có sức phản hồi cái gì.
– Ngươi thật là yếu quá. – thần Fyratr thốt.
Turan chịu phép. Nó bản thân là du hành giả Thần cấp 9, so với một Chính thần như cô ta tất nhiên là chẳng bằng cái chi cả.
– Giờ, chúng ta đang ở đâu? – Turan hỏi.
– Ngay bên ngoài thành Foam. Nhìn về hướng này, ngươi liền có thể thấy.
Turan nhướn cổ lên quay nhìn một hồi, vừa thấy được cảnh một tòa thành thì cổ cũng đau quá, không chịu được lại nằm dài.
– Gần như vậy? – Turan thốt – Cô không sợ bị phát hiện ư?
– Muốn phát hiện ta không có dễ vậy đâu. – thần Fyratr cười nói – Mà, có bị phát hiện thì cũng có sao đâu chứ?
Turan muốn nói lại thôi. Nghĩ lại thì lời của thần Fyratr cũng là không sai. Với tính khí của cô ta, nếu bị phát hiện thì chắc sẽ ra tay tẩn đối phương một trận cho quên đi, nếu chưa quên được thì lại tẩn thêm một trận nữa.
Trời sập tối. Những tia nắng cuối cùng của ngày le lói ở nơi xa dần biến mất, trả lại nơi đây chỉ có màn đêm.
Turan hắt xì một phát, cảm giác có chút lạnh. Giờ cũng là đang ở ngoài trời, hẳn là sương sẽ sớm phủ xuống thôi.
“Là lúc nên đi rồi.”
Turan nói thầm, co người ngồi dậy. Quay đầu nhìn xung quanh, nó thấy rằng thần Fyratr đang đứng ở khá xa chơi đùa. Trông vào cảnh tượng sẽ thật là đáng yêu nếu như đối tượng mà cô ta đang chơi cùng không phải là một đám quái hơn mười con Thỏ một sừng với Thỏ hai sừng, và chúng đang vô cùng hung hăng không ngừng đâm cái sừng nhọn hoắc của mình vào người đối phương.
Turan thở hắt một hơi, lại có chút lo lắng nhìn về phía tòa thành. Đám lính gác cùng không ít du hành giả không biết bằng cách thần kỳ nào đó lại không hề nhìn thấy thần Fyratr, hoặc là họ trông thấy nhưng lại giả vờ như không biết, hoặc rằng tưởng như cảnh tượng kì dị kia là bình thường.
Dù thế nào thì Turan cũng đã xác định phải về thành, liền đứng dậy, cất tiếng gọi:
– Thưa đức-
Lời của Turan được nửa chừng thì im bặt. Nó vừa sực nhớ rằng mình không nên hô gọi như vậy ở đây, sẽ làm lộ thân phận của thần Fyratr.
Trong lúc Turan còn đang suy nghĩ nên dùng cách xưng hô thế nào cho hợp lý thì thần Fyratr đã xoay người tung cước đá bay một con Thỏ hai sừng, sau đó thì lấy ra một cái roi dài màu xám bạc, liên tục vụt với mỗi vụt biến một con quái thành vô vàn những đốm sáng li ti, có khi là tới hai con.
– Nghỉ ngơi xong rồi? – thần Fyratr hỏi.
– Xong rồi.
Turan hơi có vẻ lúng túng đáp lại. Nó dù có tưởng tượng sức mạnh của một Chính thần tới mức độ nào đi chang nữa thì khi thấy vị thần đó phô diễn trước mặt vẫn là trăm lần như một, không thể nào không ngạc nhiên.
– Tốt. Thế thì đi chơi tiếp nào.
– Hả? Chơi gì tiếp cơ-
– Đi chơi đêm chứ còn gì.
Với lời đó, Turan, một lần nữa cảm nhận được cơ thể mình bị tóm lấy, nâng lên, rồi cảm giác lạnh buốt với từng cơn gió mạnh mẽ xông vào mặt như muốn xé toạc nó ra lại xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT