Editor: Roseann

Sau khi Sơ Hạ liên lạc với mẹ, Hàn Liệt lập tức đặt trước phòng ăn.

Tối nay vốn là Hàn Liệt có một bữa tiệc, nhưng việc làm ăn nào có quan trọng bằng việc giải quyết mẹ vợ tương lai, Hàn Liệt không chút do dự hoãn bữa tiệc lại.

Năm giờ chiều, Hàn Liệt lái xe tới đón Sơ Hạ, rồi cùng đi Xuân Giang Uyển đón Liêu Hồng.

Sơ Hạ vẫn còn mặc quần áo đi làm, Hàn Liệt đặc biệt trở về thay một bộ âu phục, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ.

Anh tự mình lái xe, lái chiếc xe Mercedes màu đen bình thường.

“Sau khi em nói với mẹ bạn trai là anh, mẹ em có nói chuyện gì với em không?” Lúc chờ đèn đỏ, Hàn Liệt hỏi Sơ Hạ.

Sơ Hạ lắc đầu một cái: “Không nói gì.”

Hàn Liệt cười: “Em suy đoán xem, bây giờ bà đang nghĩ gì?”

Sơ Hạ thử suy đoán qua, nhìn đèn giao thông trước mặt sắp chuyển sang xanh nói: “Thật ra mẹ em cũng không hy vọng em gả cho người đàn ông có rất nhiều tiền, bà cảm thấy đàn ông có nhiều tiền quá dễ dàng hoa tâm, anh nhìn bà giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, gia cảnh có lẽ cũng chỉ khá hơn nhà em một chút. Lấy tài sản bây giờ của anh, mẹ em có thể đoán anh chỉ là muốn đùa giỡn tình cảm với em, trả thù năm đó bị bỏ rơi.”

Hàn Liệt ý vị thâm trường hỏi: “Lúc em cho anh vào danh sách đen cũng nghĩ vậy sao? Hiểu lầm anh hoa tâm lăng nhăng sao?

Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Là anh nói dối nhiều quá.”

Hàn Liệt đầu hàng, cuối cùng xác định cách xử lý vấn đề cùng cô: “Liên quan đến việc làm sao chúng ta tái hợp được, cứ nói sau khi vô tình gặp nhau ở sân bay anh bắt đầu điên cuồng theo đuổi em, còn đi dưới lầu cao ốc Hồ Tân mở tiệm trà sữa, tiếp đó em nhận ra vị tiến sĩ kia không hợp với mình, dũng cảm nghe theo trái tim, lần nữa tiếp nhận anh, những chuyện khác thì đừng nhắc đến.”

Nghe theo trái tim gì chứ, Sơ Hạ đều nổi hết cả da gà.

Đến Xuân Giang Uyển, Hàn Liệt dừng xe ở bên ngoài tiểu khu, hai người cùng đi đến dưới lầu nhà Sơ Hạ chờ.

Gọi điện thoại nói cho cho mẹ xuống dưới nhà, Sơ Hạ nhìn về phía Hàn Liệt.

Hàn Liệt sờ đầu cô một cái, cũng không khẩn trương.

Anh có tiền, cũng có lòng với Sơ Hạ, Liêu Hồng chỉ cần giảng giải đạo lý với anh, sẽ không phản đối anh.

Đợi mấy phút, Liêu Hồng xuống, mặc một chiếc váy giản dị bình thường, dường như cũng không đặc biệt coi trọng buổi gặp mặt này.

“Cháu chào dì ạ, cuối cùng cũng có thể gặp được dì.” Hàn Liệt cười với Liêu Hồng, có ý lấy lòng, nhưng cũng không quá nịnh nọt.

Liêu Hồng cười khách khí đáp lại: “Sớm nghe qua danh tiếng Hàn tổng, hôm nay là vinh hạnh của tôi.”

Hàn Liệt khiêm tốn: “Không dám không dám ạ, thật ra thì cháu đã sớm muốn đến thăm dì, Sơ Hạ vẫn luôn không trở lại, cháu cũng không có cơ hội.”

Liêu Hồng nhìn sang con gái.

Sơ Hạ kéo kéo tay mẹ, chỉ vào phía trước nói: “Được rồi, đi lên xe trước đã, ở bên ngoài nóng lắm.”

Cô kéo Liêu Hồng, Hàn Liệt đi ở bên cạnh Sơ Hạ.

Sơ Hạ hỏi mẹ lúc nào ba về.

Liêu Hồng làm như Hàn Liệt không ở đây, cười trò chuyện với con gái: “Ba con xế chiều ngày mai bay về.”

Hàn Liệt nói xen vào: “Vậy hôm nay cùng ăn cơm với dì trước, tối mai chúng ta lại mời chú ăn một bữa.”

Liêu Hồng không mặn không nhạt nói: “Chuyện này nói sau, ông ấy lớn tuổi rồi, cũng không muốn di chuyển nhiều.”

Hàn Liệt cười: “Không sao, nếu dì không ngại, con và Sơ Hạ mua thức ăn tới, tài nghệ của cháu vẫn tốt, cơm tối để cháu làm.”

Hàn Liệt đẩy đẩy cánh tay Sơ Hạ: “Sơ Hạ rất thích đồ ăn cháu làm, hôm trước cô nói muốn ăn khiếu hoa kê, cháu nướng từ hơn sáu giờ tới mười hai giờ, may thay mùi vị vẫn ăn được.”

Sơ Hạ phối hợp diễn với bạn trai, gật đầu nói: “Đúng đấy, mẹ, ba cũng mệt rồi, tối mai bọn con trở về, chúng ta nấu ăn ở nhà.”

Liêu Hồng có chút thay đổi cái nhìn với Hàn Liệt.

Người có tài sản vài tỷ, muốn trả thù con gái quả thật rất dễ dàng, không đáng tự mình xuống bếp làm đồ ăn, nhất là trong tình huống đã đuổi tới trong tay, ngủ được rồi, trừ khi Hàn Liệt thật sự rất rảnh rỗi, làm ăn không bận rộn, nhất định trước đó lại xuống bếp phục vụ con gái, phục vụ bà và Hứa Thụy An, phục vụ xong rồi lại trở mặt.

Lên xe, Hàn Liệt chuyên tâm lái xe, chỉ nhắc Sơ Hạ ngồi ở phía sau lấy nước cho Liêu Hồng, cái kiểu giọng rất tự nhiên, giống như đôi tình nhân yêu nhau nhiều năm.

Sơ Hạ nghe lời lấy ra một chai nước đưa cho mẹ.

Hàn Liệt từ kính chiếu hậu nhìn thấy, chê cô: “Em mở ra cho dì đi, sao lại không hiểu chuyện thế.”

Sơ Hạ trợn mắt nhìn anh.

Liêu Hồng bĩu môi một cái, tự mình mở nắp uống hai ngụm.

Xe đỗ ở bãi xe dưới tầng hầm của nhà hàng, Hàn Liệt xuống xe liền vòng qua, mở cửa xe cho Liêu Hồng.

Ánh mắt Liêu Hồng không dấu vết nhìn từ cổ tay Hàn Liệt quét xuống thắt lưng anh, không đeo đồng hồ đắt tiền, nổi tiếng thể hiện thân phận, thắt lưng cũng là hàng xa xỉ thông thường, bao gồm cả chiếc Mercedes này, toàn thân rất khiêm tốn.

Từ bãi đậu xe lên thang máy, cũng là Hàn Liệt tranh ấn nút.

Đây đều là chi tiết nhỏ, nhưng so với Hàn Liệt ở trên xe khoa trương để cho con gái giúp bà mở nắp bình nước càng khiến Liêu Hồng ấn tượng hơn.

Mời mẹ vợ tương lai ăn cơm, tối nay dĩ nhiên phòng Hàn Liệt đặt là phòng ghế lô, nhưng anh nói yêu cầu với nhà hàng, đem hai cái bàn lớn ban đầu đi, đặt lại một cái bàn bốn người, thay đổi cách sắp đặt đồ, bầu không khí trong phòng bao trở nên thoải mái hơn nhiều.

Trước khi bắt đầu ăn cơm, Hàn Liệt kính Liêu Hồng một ly rượu: “Dì, mặc dù có câu nói rất thô tục, nhưng cháu vẫn nói ra, cảm ơn dì năm đó đã khuyên Sơ Hạ chia tay cháu một đoạn thời gian, nếu như Sơ Hạ không đi, cháu có lẽ sẽ không bị đả kích liều mạng muốn làm ra chút thành tựu, cháu mới có thể có được thành quả như hôm nay, có công lao của riêng mình cháu, có công lao của Sơ Hạ, cũng gắn liền với sự khích lệ của dì.”

Lúc anh mở miệng nói Liêu Hồng đã chuẩn bị xong.

Nếu như Hàn Liệt nói đại loại “Cháu có thể có ngày hôm nay tất cả phải cảm ơn dì năm đó bla bla”, Liêu Hồng nhất định xem như đang mỉa mai, nhưng Hàn Liệt đem công lao chia làm ba phần, ý mỉa mai liền phai nhạt đi rất nhiều.

Nhìn ánh mắt chân thành của Hàn Liệt, Liêu Hồng cụng ly anh một cái, thật lòng khâm phục nói: “Khách sáo rồi, thật ra thì cậu có được hôm nay hoàn toàn dựa vào chính bản thân cậu, nếu như bản thân cậu không có chí khí không có năng lực, bạn gái chia tay với cậu một trăm lần cậu cũng sẽ không thay đổi gì.”

Hàn Liệt nâng ly rượu cười: “Nói như vậy, là dì công nhận năng lực của cháu?”

Anh cười vô lại, Liêu Hồng cười có chút trào phúng: “Cậu (*) đều được thành phố bầu chọn là doanh nhân trẻ tuổi xuất sắc, còn cần tôi công nhận sao?”

(*) Mẹ Liêu Hồng xưng hô với Hàn Liệt là 您, từ này cũng giống 你 nhưng mang nghĩa trang trọng hơn, nhưng tớ xin phép edit sang là “cậu-tôi” cho phù hợp hơn, Hàn Liệt cũng xưng với Liêu Hồng là 您

Hàn Liệt nghiêm túc nói: “Cái đó là hư danh, sự công nhận của dì còn liên quan đến cháu có thể làm con rể của dì hay không?”

Liêu Hồng đặt ly rượu xuống, sửa lại nói: “Là làm bạn trai Sơ Hạ.”

Bạn trai con gái cách con rể của bà một khoảng cách còn dài.

Hàn Liệt nhìn sang Sơ Hạ bên cạnh, tự tin nói: “Đều giống nhau ạ.”

Sơ Hạ rốt cuộc không chịu nổi, nhìn bạn trai rồi nhìn mẹ mình: “Được rồi, hai người còn nói như vậy nữa con cũng không có khẩu vị, Hàn Liệt, anh trực tiếp nói cho mẹ em, anh thật lòng muốn hẹn hò với em hay là tùy tiện chơi đùa vậy.”

Hàn Liệt thu hồi vẻ mặt đùa giỡn lại, trịnh trọng nói với Liêu Hồng: “Dì, cháu thật sự nghiêm túc với Sơ Hạ, hy vọng dì có thể đồng ý chúng cháu ở cùng một chỗ.”

Sơ Hạ cũng nhìn về phía mẹ, đôi mắt trong suốt đen trắng rõ ràng mang theo mấy phần khẩn cầu.

Liêu Hồng mềm lòng, cộng thêm biểu hiện tối nay của Hàn Liệt cũng không tệ lắm, bà cười một tiếng, nói: “Nghiêm túc là tốt, nhưng hai người tách ra bao nhiêu năm, bây giờ tái hợp trước hết cứ yêu đương cho tốt đã, từ từ tìm hiểu quen thuộc lẫn nhau, những chuyện khác không gấp”.

Sơ Hạ gật đầu một cái, so với tưởng tượng của cô, mẹ càng thấu tình đạt lý, Sơ Hạ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Liệt chỉ nhẹ nhõm một phần.

Đồng ý yêu đương nhưng không đồng ý kết hôn nhanh quá, mẹ vợ tương lai vẫn là đề phòng anh à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play