Xung quanh đều là người đến xem náo nhiệt. Không ai đi lên giúp đỡ, cũng không ai khuyên một tiếng, kéo một phen. Chỉ châu đầu, ghé tai nhau nói thầm cái gì đó không ngừng.
“Đây là chẳng phải là thất bại không lường trước được à? Sao lại bị người khác nói là yêu tinh?”
“Còn không phải là yêu tinh sao? Khiến hàng ngàn người tốt mê thành ra như
vậy. Mỗi ngày đều hướng nơi này mà đâm đầu, gần như đã cắm cọc ở đây.”
“Kia cũng không thể trách người ta được. Tự mình có làm mới dẫn đến bất hạnh như vậy.”
“Ban đầu trong nhà cũng có tới mấy chục mẫu đất. Sống một cuộc sống giàu có, thoải mái. Chỉ trong một tháng ngắn ngủn này, ruộng đất đều bị đem đi
đầu tư bất động sản nên đều bán hết. Lúc này, trước mắt thấy cuộc sống
sắp đến sẽ….……”
“Tự mình làm, trách người khác cũng không được.”
……
Mọi người đều đứng nói chuyện, người ở thanh lâu không ra giải thích. Chỉ
thấy mấy người vạm vỡ đi ra, trên đầu đội hôi khăn, trong tay nắm thô
côn, đuổi đám người ở ngoài:
“Muốn khóc
muốn nháo thì đều đến nha môn đi. Đừng ở chỗ này vướng bận. Nếu còn
không đi, tôi không chắc các người còn có thể ăn trái cây không.”
Đứa con dâu thì rất sợ, nhưng người vợ thì không. Càng khóc gào chứng tỏ là không muốn đi.
Mấy người đán ông cao lớn kia liền động thủ, trực tiếp đem hai người nâng
lên rồi mang sang chỗ khác. Người vợ cùng con dâu ở phía sau khóc tao
tới thiên thưởng địa truy, đúng là không khiến mọi người thất vọng.
Cho đến khi bị đem tới một nơi hẻo lánh, hai người mới bị ném xuống mặt
đất. Ném xuống hai lượng bạc, hướng người vợ cùng đứa con dâu nói:
“Có bệnh xem bệnh, không bệnh thì xem đầu óc. Nếu ngươi còn có cái khẩu khí như vậy, ngươi có thể sẽ lăn lộn chết đó.”
Mà lúc này, người nam nhân sắp chết kia khẩu khí càng tăng lên một chút.
Đột nhiên cảm thấy yếu đuối đến cực điểm mà kêu lên một câu:
“Tiêm Vũ......”
Đứa con dâu nghe được, lau nước mắt, cùng người vợ nói:
“Mẹ à! Người đã nghe hắn ta nói đó. Hắn còn gọi là tên của yêu tinh kia nữa!”
Người mẹ không thể làm được gì, gào khóc nói:
“Gia môn bất hạnh!”
Mấy người đàn ông cao lớn kia cũng không muốn xem cảnh người khóc, liền ném bạc xuống rồi rời đi.
Người mẹ cùng đứa con dâu càng khóc càng lớn.
Khi Tư Dận chân nhân đến trước mặt hai người, hai người đã khóc đến muốn ngất xỉu.
Hắn không chờ sự cho phép, trực tiếp ngồi trước mặt người nam nhân, nói với người mẹ và người con dâu:
“Để tôi nhìn anh ta một cái.”
Nam nhân đó cũng đã sắp chết, nhìn xem một cái cũng không sao cả.
Người mẹ cùng con dâu không ý kiến. Nhìn Tư Dận chân nhân một thân mặc đồ đạo sĩ, cũng khiến cho anh ta phải nhìn.
Tư Dận chân nhân nhìn vào mạch tượng của người nam nhân này, lại xem xét
đến hơi thở. Phát hiện dương khí của nam nhân này quả nhiên không nhiều
lắm. Nếu là bình thường sinh bệnh, chắc chắn sẽ không phải bộ dạng này.
Tình trạng này của anh ta, như là bị yêu tinh hút dương khí.
Đương nhiên Tư Dận chân nhân không nói thẳng. Sau khi xem xong tình trạng của nam nhân, hắn từ trên người lấy ra viên đan hoàn, đưa vào miệng của nam nhân. Nói với người mẹ cùng đứa con dâu:
“Mang về đi. Nghỉ ngơi thật tốt. Chớ có để hắn đi di xuân lâu.”
Người mẹ không biết Tư Dận chân nhân đã cho con mình uống cái gì. Nhưng thấy
trên mặt con bà chậm rãi có chút sắc hồng cùng với hơi thở như có như
không. Bà vội hỏi:
“Đạo trưởng, con tôi có thể ổn sao?”
Tư Dận chân nhân đứng dậy nói:
“Cần phải tu thân dưỡng tính, bằng không thần tiên cũng vô lực xoay chuyển trời đất.”
Người mẹ càng thêm kích động:
“Cảm ơn đạo trưởng, cảm ơn đạo trưởng.”
Tư Dận chân nhân không ở nơi này lâu. Liền trở về lại di xuân lâu.
Vừa rồi người xem náo nhiệt cũng đã giảm bớt. Trước cửa có cô nương đang mặc y phục rực rỡ vung nhẹ tay đón khách.
Nhìn thấy Tư Dận chân nhân bình thường có bộ dáng rất tốt, liền vung nhẹ tay áo ra trước mắt hắn mà đùa giỡn:
“Đạo trưởng, vào đây uống ly trà nha……”
Bị quăng son phấn hương đầy mặt. Tư Dận chân nhân cũng không chút dao động.
Hoa Thanh ở trong hồ lô nghe động tĩnh bên ngoài, nghĩ thầm —— thế nào đây? Đạo sĩ thúi đây là đang muốn vào thanh lâu? Cứu người chẳng phân biệt
xứng đáng hay không xứng đáng, bắt yêu cũng chẳng phân biệt quân tử hay
không quân tử.
Nhưng mà Tư Dận chân nhân không tiến vào. Đứng ở ngoài cửa một lát liền đã đi rồi.
Hoa Thanh chỉ cho rằng hắn đã từ bỏ. Kết quả ở trong hồ lô điên một lát, lại quay về thanh lâu.
Hoa Thanh: “???”
Thật ra Tư Dận chân nhân tìm nơi để biến đổi. Đem tiên khí cùng tùy thân bội kiếm trên người ẩn đi. Lại đem kim hồ lô biến thành một trang tửu hồ lô bình thường. Không chỉ như vậy, còn dùng thủ thuật che mắt, lấy hòn đá
nhỏ biến đổi một đại túi bạc.
Căn bản lúc trước hắn tuyệt nhiên sẽ không làm những việc như vậy. Hiện tại lại còn dùng cả oai pháp.
Mặc một thân trang phục của con nhà giàu. Tiến vào thanh lâu, để tìm Tiêm Vũ, người đứng đầu.
Tú bà nhìn bộ dáng của hắn cũng không tồi, lại còn mang theo túi bạc lớn. Tự nhiên dẫn đi qua chỗ Tiêm Vũ.
Tư Dận chân nhân có thể nhìn ra người nam nhân sắp chết kia rõ là bị yêu
tính hút dương khí. Nhưng vào thanh lâu nãy giờ vẫn không có ngửi thấy
mùi yêu khí. Đi theo tú bà lên lầu hai, sau khi mở cửa phòng liền nhìn
thấy Tiêm Vũ. Nhưng lại không thể ngay lập tức nhìn thấy cô ta là yêu.
Tiêm Vũ nhìn vào hai mắt của hắn. Không có cự tuyệt. Trực tiếp để hắn đi vào cửa.
Vào lúc tú bà đi còn cười nói với hắn:
“Vẫn là ngài có mắt. Để Tiêm Vũ cô nương hầu hạ ngài thật tốt nha!”
Cửa đóng lại, trong phòng liền chỉ còn lại có hai người, Tư Dận chân nhân cùng Tiêm Vũ.
Không đúng, còn có một con yêu ở trong hồ lô.
Trước hết Tiêm Vũ kéo Tư Dận chân nhân qua uống rượu, còn trêu ghẹo hắn:
“Tại sao ngay eo của ngài lại có hồ lô?”
Tư Dận chân nhân cười nói:
“Rượu ngon.”
Trong hồ lô, Hoa Thanh ngồi xổm xuống, khoanh lấy hai tay, nghe Tư Dận chân
nhân cùng cô nàng ở thanh lâu này tán tỉnh nhau. Thật sự rất buồn bực.
Nguyên một ngày không nói chuyện, không nghĩ sẽ bị nghẹn như vậy, mở miệng kêu lên:
“Đạo sĩ thúi!”
Nào biết được, sau khi nói xong mới biết đạo sĩ thúi kia đã trực tiếp dùng pháp lực lên hồ lô.
Cô kêu cái gì, bên ngoài đều nghe không được.
Như vậy lại càng buồn bực, nàng đứng dậy, trực tiếp dùng một chân đá lên vách của hồ lô.
Đá đau, liền ôm chân ngồi xuống. Bản thân tự mình xoa lấy.
Bên ngoài Tư Dận chân nhân cùng Tiêm Vũ còn đang tán tỉnh nhau. Vài chén rượu xuống bụng, sắc mặt hai người đều có chút hồng.
Tiêm Vũ kéo Tư Dận chân nhân hướng về phía giường, cùng nhau té ngã.
Uống thêm chút rượu lại còn dựa gần nhau như vậy, Tư Dận chân nhân mới đoán
được Tiêm Vũ này thật sự là yêu, hơn nữa còn là hồ yêu.
Không biết có bao nhiêu năm tu vi, mà có thể đem khí vị che dấu tốt như vậy.
Ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ. Con hồ yêu dưới thân hắn cũng phát hiện, đột nhiên nói:
“Ngươi không phải người thường!”
Nói xong không cho Tư Dận chân nhân có cơ hội động thủ. Trực tiếp hóa thành một sợi làn gió thơm bay ra cửa sổ.
Tư Dận chân nhân tự nhiên đuổi theo ra ngoài, thẳng đến ngoại ô.
Nhìn Tư Dận chân nhân khôi phục bộ dáng đạo sĩ, ngự kiếm truy yêu, một bộ dạng không đuổi tới chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hồ yêu xem Tư Dận chân nhân đuổi theo mình. Trong lòng liền nghĩ bản thân
pháp lực cao cường, sao lại phải sợ một tên đạo sĩ thúi? Tốt hơn là nên
dừng lại đấu với hắn ta một trận. Nếu có thể thành công giết được hắn,
hút tinh huyết của hắn. Khẳng định tu vi chắc chắn sẽ tăng một mảng lớn. Vì đạo sĩ và người bình thường vốn dĩ không giống nhau.
Nhìn thấy đã đến nơi hoang dã, hồ yêu sau khi đã nghĩ kỹ như vậy. Đột nhiên
ngừng lại, hiện nguyên hình quay đầu cho Tư Dận chân nhân một chưởng.
Tư Dận chân nhân né qua một bên, trực tiếp rút kiếm ra giơ lên .
Một đạo sĩ và một yêu đấu qua lại cũng trên dưới mấy chục hiệp.
Hoa Thanh ở trong hồ lô nghe động tĩnh và ước tính:
“Yêu lợi hại như vậy, ít nhất chắc cũng phải hơn hai ngàn năm tu vi! Trời ạ! Hơn hai ngàn năm. Vậy tự mình tu luyện hay vẫn là ăn thịt người?”
Sau khi cô vừa nói như vậy, hồ yêu liền nghe được.
Cô ta nhìn vào hồ lô được treo ở eo của Tư Dận chân nhân:
“Trước đó còn tóm được một con à!”
Nghe được lời nói này của hồ yêu, Hoa Thanh biết cô ta là có thể nghe được âm thanh của mình, vội vàng hô:
“Hồ yêu đại tỷ, hồ yêu nãi nãi. Làm ơn hãy cứu tôi. Tôi đang ở trong cái hồ lô của tên đạo sĩ thúi đây này! Sau khi rơi khỏi tôi sẽ giúp cô!”
Hồ yêu nghĩ, bản thân mình cùng đạo sĩ thúi pháp lực chẳng phân biệt trên
dưới. Có người khác giúp đỡ khẳng định có thể đánh bại hắn. Mặc dù phải
cùng con yêu kia chia đều tinh huyết của tên đạo sĩ thúi, nhưng tính ra
cũng sẽ có lời.
Vì thế cô ta huy chưởng
vận khí mà chưởng, tiếp tục cùng Tư Dận chân nhân chiến đấu. Cũng nghĩ
cách tìm cơ hội lấy hồ lô của hắn.
Sau khi đánh nhau hàng trăm lần nữa, đánh đến hai người đều mệt mỏi.
Mẹ nó, hồ yêu có chút không muốn đánh nữa. Quá mệt mỏi!
Lại nghĩ, nếu không thì vẫn nên chạy đi, cũng không thèm nghĩ tới tinh
huyết của đạo sĩ. Chui vào núi sâu rừng già tới địa bàn của chính mình,
không thể nào không chạy thoát được.
Trong lúc cô ta suy nghĩ như vậy, Tư Dận chân nhân lại giơ kiếm lên một lần nữa.
Hồ yêu tiếp tục ứng chiến, cũng giảm bớt thời gian chạy trốn.
Kết quả hồ yêu vận khí, đến trời cũng hỗ trợ. Đạo sĩ thúi bởi vì mệt mỏi, dẫn đến sai lầm ngoài ý muốn bị hồ yêu lấy đi hồ lô.
Sau khi hồ yêu lấy được kim hồ lô, trực tiếp đem Hoa Thanh ra bên ngoài.
Hoa Thanh được tự do, gặp được trời xanh mây trắng, hiện nguyên hình cùng hồ yêu sóng vai đứng cùng nhau.
Một con hồ yêu có tu vi được hơn hai ngàn năm, cùng một con xà yêu có tu vi được hơn một ngàn năm. Vậy còn sợ gì một đạo sĩ thúi?
Hoa Thanh cười tà một chút:
“Đạo sĩ thúi, tôi rốt cuộc cũng có thể báo thù!”
Hồ yêu cũng đắc ý, xung quanh phảng phất mỹ vị của con mồi, dùng đầu lưỡi liếm môi một chút, nói:
“Hôm nay tôi cũng phải nếm thử hương vị của đạo sĩ. Xem có gì ngon hơn đối với người bình thường không.”
Nói xong lời này một lát không do dự, trực tiếp căng chưởng bay về phía Tư Dận chân nhân.
Chưởng khí đánh đến hung ác, bị Tư Dận chân nhân dùng kiếm chặn lại. Hồ yêu tiếp tục tiến công, tức giận đối Hoa Thanh nói:
“Đứng đó làm gì? Còn không mau hỗ trợ?! Giết được đạo sĩ này, tôi liền chia cô một nửa!”
Hoa Thanh đứng ở tại chỗ, xem hồ yêu cùng Tư Dận chân nhân lại đấu qua lại mười mấy trận.
Quan sát một lát, cô lén lút vận khí, bay lên dùng mười thành pháp lực chưởng một chưởng vào phía sau lưng hồ yêu.
Hồ yêu đột nhiên phun ra một ngụm máu to, quay đầu lại nhìn về phía Hoa Thanh:
“Cô……”
Hoa Thanh cười một chút:
“Tôi chưa bao giờ ăn thịt người.”
Tư Dận chân nhân thấy có cơ hội liền đâm kiếm lên, bị hồ yêu né tránh đánh rớt.
Hồ yêu bị trọng thương, lại không dám triền đấu, trực tiếp hóa thành một trận gió bỏ chạy.
Tư Dận chân nhân đương nhiên không bỏ qua. Loại này không biết đã hại bao
nhiêu tánh mạng của người thường, như thế nào cũng đều không thể để nó ở lại được. Bị Hoa Thanh chưởng một chưởng, đối cô ta cũng không ảnh
hưởng gì nhiều, dưỡng chút thời gian liền có thể hồi phục.
Vì dưỡng thương, không chừng hồ yêu đó sẽ còn ăn càng nhiều người.
Tư Dận chân nhân đuổi theo hồ yêu vào núi lâm, sau khi tiến vào bên trong, hắn liền bị lạc đường.
Hoa Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc hắn một cái, nói:
“Đây là địa bàn của cô ta. Khẳng định là không thể đuổi kịp, nói không chừng còn có thể sẽ thua ở trong đây.”
Tư Dận chân nhân quay đầu nhìn cô:
“Vì sao lại giúp tôi?”
Hoa Thanh nhún vai một cái:
“Tích đức làm việc thiện, sớm thành tiên.”
Tư Dận chân nhân thu hồi kiếm của mình lại:
“Cô đi đi, về sau gặp lại, tôi sẽ không bắt cô nữa.”
Hoa Thanh đi theo hắn:
“Anh muốn tôi đi tôi liền đi à? Tôi vừa nãy còn giúp anh! Anh cũng thấy rồi, con hồ yêu kia ít nhất cũng phải có tới hai ngàn năm tu vi. Tôi thì mới một ngàn hai trăm năm tu vi. Tôi đả thương cô ta. Nếu cô ta tìm tôi báo thù thì tôi có thể đánh lại cô ta sao? Nếu con hồ yêu đó giết tôi, lấy
đi yêu đan của tôi, nó sẽ có hơn 3000 năm tu vi. Đến lúc đó đánh chết
anh cũng sẽ rất là nhẹ nhàng.”
Tư Dận chân nhân đi tới xuống núi:
“Vậy cô muốn thế nào?”
Hoa Thanh theo tới hắn bên cạnh:
“Anh bảo vệ tôi nha. Chờ hồ yêu kia bị thu lại, ta liền sẽ đi. Loại yêu này
chỉ vì cái lợi trước mắt thôi. Thói quen tu luyện chắc sẽ luôn đi lối
tắt. Vì chữa thương, khẳng định sẽ tiếp tục hút tinh huyết của người.
Tiểu phá thành ở gần đây nhất chắc sẽ không được yên bình”
Tư Dận chân nhân tiếp tục đi về phía trước:
“Tôi là một người bắt yêu. Sao có thể cùng yêu làm bạn?”
Hoa Thanh tức giận đến khẽ cắn môi, dừng bước chân lại, nói:
“Đạo sĩ thúi, giống cục đá ngu ngốc! Thế thì, tôi cũng không cần hồ yêu kia
tìm tôi báo thù. Ngay bây giờ tôi liền đi tìm hồ yêu kia để đưa yêu đan. Dù tính cả việc cô ta bị thương, nhưng việc đối phó tôi cũng không phải việc khó.”
Nói xong mặc kệ Tư Dận chân nhân, trực tiếp xoay người đi vào trong núi.
Vừa đi vừa đếm số. Lúc đếm tới mười, cánh tay bị người kia kéo lại.
Cánh tay bị nắm một lát, phía sau truyền đến giọng nói của đạo sĩ thúi:
“Đi thôi, trước khi bắt được con hồ yêu đó, tôi sẽ bảo hộ cô.”
Hoa Thanh cao hứng, hướng mắt lên trên, lại còn nói:
“Anh muốn tôi ở tôi liền ở?”
Tư Dận chân nhân buông cánh tay nàng ra:
“Vậy cô rốt cuộc là muốn bỏ đi hay muốn ở lại?”
Hoa Thanh xoay người đi về phía trước:
“Ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở!”
Tư Dận chân nhân đi theo phía sau cô, đột nhiên nói:
“Yêu vẫn chính là yêu……”
Hoa Thanh vừa quay đầu lại, nhìn thẳng Tư Dận chân nhân:
“Yêu thì làm sao?”
Tư Dận chân nhân nhìn cô một hồi, mở miệng thỏa hiệp nói:
“Yêu khá tốt và còn cao thượng.”
Hoa Thanh rất khí thế giải thích cho hắn:
“Bây giờ không thể gọi tôi cao thượng được. Nên gọi là tùy hứng, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm!”
Tư Dận chân nhân: “……”
Bản thân cô còn biết tính tình của yêu luôn khó sửa, luôn là thích ỷ vào
pháp lực ở nhân gian tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT