Không có ai vướng chân vướng tay
gây nhiễu loạn sự chú ý làm lỡ thời gian nữa. Sau khi Hoa Thanh dùng
linh hồn Tư Dận chân nhân gạt bỏ hồn phách của Tỉnh Hành, trực tiếp lầy
tay cầm ra hoa Ngọc Tủy.
Đó là một đóa hoa đỏ như máu, màu sắc kinh diễm đến chói mắt.
Chỉ cần dùng hoa Ngọc Tủy thực hiện dung hợp hoàn hảo giữa hồn phách của Tư Dận chân nhân và cơ thể Tỉnh Hành, Tư Dận chân nhân sẽ sống lại được.
Mà Tỉnh Hành, có thể sẽ triệt để biến mất.
Không thể để cô ta thực hiện được!
Chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Châu Châu kết thành ý niệm này.
Ngay khi cô định hao hết một chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, lại lần
nữa cản trở Hoa Thanh, đột nhiên một tiếng vang giòn giã của lục lạc
vang lên từ trên bầu trời, xông thẳng về phía gáy của Hoa Thanh.
Hoa Thanh nhạy bén tránh thoát pháp linh, đồng thời thu hoa Ngọc Tủy.
Pháp linh không đánh trúng Hoa Thanh, mặc dù không có nhiều tác dụng uy hiếp nhưng đã ngăn trở thành công bước thi pháp tiếp theo của cô.
Lục lạc lộn trở lại, rơi xuống trong tay Lưu thiên sư đang chạy vào động.
Phía sau hắn có hai tiểu đồ đệ đi theo, ba người căng mặt nhìn cảnh
tượng trong động. Cả người Châu Châu đều là máu, cô nằm trên đất thở
thoi thóp, thoạt nhìn sắp không chịu được nữa. Cơ thể của Tỉnh Hành thì
nằm trên giường đá, mà hồn phách của anh cũng đã rời khỏi thân thể rồi.
Hoa Thanh nhìn ba đạo sĩ tới kịp, tay nào cũng cầm pháp khí thì thần sắc
run lên nhìn về phía Châu Châu đang nằm trên đất, cười lạnh một tiếng
nói:
“Cản trở tôi thi pháp, chờ ba đạo sĩ này tới bắt tôi sao? Biết vậy lúc tiến vào nên một chưởng đánh chết cô!”
Châu Châu dựa vào chút linh lực cuối cùng mà chống đỡ, gian nan thốt ra ba chữ với Lưu thiên sư:
“Cứu Tỉnh Hành……”
Vẫn chưa dùng hoa Ngọc Tủy, còn một tia hy vọng.
Lưu thiên sư nháy mắt với hai tiểu đồ đệ, một tiểu đồ đệ trong đó tay cầm
pháp khí thu yêu, một người khác đến nâng Châu Châu dậy, đỡ cô dựa vào
vách đá bên cạnh. Mọi tâm tư trong lòng Châu Châu đều đặt hết lên người
Tỉnh Hành, thì thào một câu yếu ớt đến sắp nghe không rõ với tiểu đồ đệ
ấy:
“Đi hỗ trợ……”
Tiểu đồ đệ nhìn Châu Châu, lại quay đầu nhìn sư phụ hắn.
Lưu thiên sư và một tiểu đồ đệ khác đã đánh nhau với Hoa Thanh, tay ông cầm Đồng Tiễn kiếm, chiêu nào cũng dùng hết toàn lực. Nhưng dù ông hợp sức
cùng hai tiểu đồ đệ thì nhìn vào cũng không hề nhẹ nhàng gì.
Nhìn tình hình này chỉ có thể ba người cùng lên, đồng thời dùng tất cả pháp
khí, song ba người Lưu thiên sư vẫn phải đánh rất vất vả.
Lưu thiên sư chặp lại hai ngón tay vuốt qua chuôi Đồng Tiễn kiếm trong tay, nhận ra được mình có chút xem nhẹ pháp lực của nữ yêu này. Có lẽ là vì
chấp niệm của cô ấy quá mạnh, hiện tại thời thời khắc khắc đều trong
trạng thái bùng nổ, ánh mắt cực kì hung dữ, trên mặt đều viết —— người
nào cản tôi đều phải chết!
Mà Hoa Thanh thật sự đã
lên cơn thịnh nộ, cô vốn dĩ có thể hồi sinh Tư Dận chân nhân rất thuận
lợi, kết quả ban đầu thì bị Châu Châu gây trở ngại nửa ngày, bây giờ thì bị ba tên đạo sĩ ghê tởm này chậm trễ thời gian. Nếu cứ tiếp tục trễ
nải nữa chỉ sợ sẽ thất bại trong gang tấc.
Hai mắt
Hoa Thanh gần như phun ra lửa, chờ không được một phút đồng hồ nào nữa,
cô tụ tập pháp lực trực tiếp đánh ngã hai tiểu đồ đệ của Lưu thiên sư,
sau đó hung ác quyết đấu với Lưu thiên sư, ngay khi bắt được một chút sơ xuất của Lưu thiên sư thì lập tức chộp lấy cổ ông. Chỉ cần ngón tay cô
ngắt xuống, Lưu thiên sư tức khắc sẽ mất mạng, chỉ sợ đến cái đầu cũng
không giữ nổi.
Châu Châu không nghĩ tới Lưu thiên sư cũng không phải đối thủ của Hoa Thanh, mắt thấy Lưu thiên sư sắp toi
mạng, cô không kịp nghĩ đến điều gì nữa, nhắm mắt lại hít sâu một hơi,
nháy mắt biến thành một con ngọc trai khổng lồ.
Cô
từ dưới đất bay thẳng lên trời, như tia chớp đâm vào sau lưng Hoa Thanh. Vỏ trai vốn đã bị nứt mấy vết rách đột nhiên bị va chạm thân thể nháy
mắt vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ như một tinh cầu nổ mạnh.
Hoa Thanh chịu đòn nghiêm trọng, phun mạnh ra một búng máu, máu tươi đẫm hết trước ngực.
Ngọc trai khổng lồ “Ầm” một tiếng đập xuống đất, tầng tro bụi mỏng cũng rung chuyển lên theo.
Lưu thiên sư nhân cơ hội này rời khỏi sự kiềm kẹp của ngón tay Hoa Thanh, một kiếm đâm xuyên qua ngực cô, rồi dồn sức rút ra.
Hoa Thanh lại nôn ra một búng máu, cơ thể bắt đầu loạng choạng, chung quy
đã bị thương nặng, nhưng cô vẫn không thu tay, nhìn bộ dạng như muốn
dùng hết sinh mạng để phản kháng, cả người thấm đẫm vết máu mà vẫn tụ
tập pháp lực vào lòng bàn tay, tuy thoạt nhìn đã rất cố hết sức.
Mà ngay khi cô muốn đánh một chưởng này ra, đồng thời kiếm của Lưu thiên
sư đã sắp đâm xuyên qua ấn đường cô, phía sau cô đột nhiên vang lên một
câu quen thuộc:
“Thanh Nhi……”
Nghe thấy cách gọi ấy, Hoa Thanh nháy mắt ngẩn người, thu hồi pháp lực trong lòng bàn tay, vội vàng xoay người lại. Lưu thiên sư cũng kịp thời thu
tay, không đâm thủng đầu cô nữa.
“Tỉnh Hành” không biết đã ngồi dậy trên giường từ khi nào, ánh mắt lại thuộc về một người khác, hắn nhìn Hoa Thanh nói:
“Đừng chấp mê bất ngộ, không thể tiếp tục sai lầm.”
Hoa Thanh lắc đầu, nước mắt lả tả tuôn rơi, khóe miệng lại mang theo ý cười:
“Tôi biết tôi đang làm gì, tôi muốn anh sống lại.”
Tư Dận chân nhân nói:
“Tôi chỉ vì đạo mà sống, thiên mệnh không thể trái.”
Hoa Thanh trong mắt tràn đầy lệ quang, không hề tin tưởng, từng câu từng chữ đều rất nặng nề:
“Anh chỉ vì đạo mà sống, trong lòng chỉ có thiên hạ thương sinh, vậy anh vì
sao phi thăng thất bại hồn phi phách tán? Không thể thành công vượt qua
lôi kiếp, chẳng lẽ không phải bởi vì tôi sao?!”
Tư Dận chân nhân nhìn cô:
“Không phải, quay đầu lại là bờ.”
Lòng Hoa Thanh lạnh thấu xương, cô lại lắc đầu:
“Đã không quay đầu được nữa, không ai có thể ngăn cản tôi, anh cũng không thể.”
Đáy mắt Tư Dận chân nhân rất tĩnh lặng:
“Tôi có thể.”
Hoa Thanh nhìn vào mắt Tư Dận chân nhân, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trực tiếp mở tay lại lấy hoa Ngọc Tủy ra:
“Tôi muốn anh sống, anh không thể chết được!”
Tư Dận chân nhân không còn suy nghĩ muốn sống gì nữa, trực tiếp gục đầu xuống, nhắm mắt.
Nhìn ra Tư Dận chân nhân kiên quyết đi, Hoa Thanh dường như đã tìm về chút
lý trí, ước chừng biết bản thân chung quy vẫn thất bại trong gang tấc,
cô thu hồi hoa Ngọc Tủy, đôi mắt ẩn chứa giọt lệ trong vắt, mềm giọng
hỏi Tư Dận chân nhân:
“Anh có…… từng yêu tôi không? Dù chỉ là một chút……”
Tư Dận chân nhân gục đầu bất động, ngừng hai giây mới thanh lãnh nói ra hai chữ:
“Không có.”
Hoa Thanh chỉ cảm thấy cả người đều bị cạo vét hết sức lực, cơ thể ngã
phịch xuống đất, tự giễu cười phá lên như điên như dại, vừa cười vừa
khóc, trên mặt máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, chật vật bất kham.
Cười ra hai tiếng, cô bỗng thấy có gì đó kì lạ trên cơ thể Tỉnh Hành, cô muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa, hoặc nói cách khác, cô căn bản
không ngăn được.
Sau đó trong tiếng kêu "Đừng!" thê lương của cô, Tư Dận chân nhân tự hủy nguyên thần.
Một chữ "Đừng!” truyền khắp dãy núi, những lá cây trong núi bị chấn động
cũng kêu xào xạc theo, chim chóc đang ở trong tổ bị giật mình, sải cánh
bay lên……
***
Hai ngày sau, Tỉnh Hành tỉnh lại trên giường bệnh trong bệnh viện. Sau khi mở mắt, đầu óc
còn chưa khôi phục độ linh hoạt như bình thường, trực tiếp ánh vào trong mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của mẹ Tỉnh. Thấy anh tỉnh, mắt mẹ
Tỉnh sáng lên, vừa khẩn trương vừa muốn khóc, nói:
“Tỉnh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"
Sau đó lại hoang mang hoảng hốt:
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ !”
Trong đầu Tỉnh Hành toàn là cảnh tượng trong sơn động, anh thì thào hỏi mẹ Tỉnh:
“Châu Châu đâu ạ?”
Mẹ Tỉnh nào biết, dùng ngữ khí sốt ruột hỏi anh:
“Các con từng người từng người đều mất tích, có nói cho mẹ sao? Tìm được con về, nó lại không thấy đâu! Không phải nó đi ra ngoài tìm con sao?”
Tỉnh Hành cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong sơn động, trước khi linh hồn anh
rời khỏi thân thể, tất cả mọi chuyện anh đều nhớ rõ, nhớ rõ Châu Châu bị Hoa Thanh đánh đến hộc máu ngã xuống đất thoi thóp thở. Sau khi linh
hồn bị tách rời khỏi thân thể, những hình ảnh trong đầu liền trở nên mơ
hồ, giống như một cảnh mông lung trong mơ.
Châu Châu đâu? Châu Châu đi đâu rồi?
Hai câu hỏi ấy chiếm trọn đầu anh, không đợi bác sĩ tới, anh trực tiếp ngồi dậy từ trên giường bệnh rồi bỏ đi.
Trên người còn mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Sau khi rời bệnh viện anh không biết nên đi đâu, liền gọi xe về nhà
trước. Về đến nhà lấy di động mình gọi cho lão Đan, anh nhớ rõ trong sơn động hình như có đạo sĩ tới, không chắc chắn lắm, mà việc này chỉ có
lão Đan có thể giải thích cho anh.
Điện thoai chưa vang lên hai tiếng đã được bắt máy, lão Đan vừa mở miệng đã hỏi:
“Tỉnh, cậu tỉnh rồi?”
Nghe câu này, anh biết không cần phải hỏi thêm nữa, lão Đan nhất định biết tất cả mọi chuyện. Anh hỏi thẳng vào di động:
“Châu Châu đâu?”
Lão Đan dừng một hồi:
“Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi qua tìm cậu.”
Tỉnh Hành nói cho lão:
“Tôi đang ở nhà.”
Sau khi cúp điện thoại, không quá hai mươi phút lão Đan đã tới nhà Tỉnh
Hành. Ông không đi một mình, còn mang theo Lưu thiên sư. Lúc vào nhà,
trong tay ông còn ôm một cái hộp bị che lại bằng vải, ngồi xuống ghế sô
pha, ông đặt chiếc hộp kia xuống bàn trà.
Lão Đan thấy sắc mặt Tỉnh Hành nhợt nhạt liền tâm anh:
“Sao cậu mới vừa tỉnh đã xuất viện rồi?”
Tỉnh Hành không có tâm tư để ý thân thể mình đã khỏe hay chưa, hỏi:
“Nói cho tôi biết, Châu Châu đâu?”
Thấy anh như vậy, Lưu thiên sư không để anh lo lắng suông nữa, trực tiếp kéo lớp vải trên chiếc hộp xuống cho anh xem.
Tỉnh Hành vừa nhìn liền sững sờ, mi tâm và trái tim từng chút một quặn lại
vào nhau. Dưới lớp vải là một cái vò thủy tinh, trong vò có tầng nước
mỏng, trong nước đặt một con trai lớn, xác ngọc trai đã nát hoàn toàn.
Nhìn dáng vẻ này của ngọc trai, Tỉnh Hành suýt nữa ngừng thở ngất xỉu.
Anh ổn định lại một chút, quay đầu nhìn về phía lão Đan và Lưu thiên sư.
Lưu thiên sư trực tiếp mở miệng nói:
“Tôi đã thử nhiều phương pháp, không có cách nào phục hồi vỏ trai như cũ, Châu Châu…… không cứu về được……”
Lúc ấy sau khi Tư Dận chân nhân tự hủy nguyên thần, Lưu thiên sư thi pháp
làm hồn phách Tỉnh Hành trở về vị trí cũ, kịp thời bảo vệ mạng anh.
Thể xác và tinh thần của Hoa Thanh đều bị thương nặng, đã mất đi khát vọng sống, bị pháp khí thu yêu thu vào.
Lưu thiên sư và hai tiểu đồ đệ chỉ bị thương nhẹ, duy chỉ có Châu Châu là không để lại đường sống cho mình.
Nghe lời Lưu thiên sư nói xong, Tỉnh Hành nháy mắt cảm thấy toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như đã chết.
***
Lúc lão Đan và Lưu thiên sư đi có để lại ngọc trai, để cô ở bên cạnh Tỉnh
Hành, cho đến khi sinh mạng hoàn toàn kết thúc. Không biết cô bây giờ có còn ý thức không, có lẽ đã không còn.
Tỉnh Hành lấy lí do thân thể không khoẻ xin nghỉ một thời gian, không hề bước chân
tới viện nghiên cứu và trường học, mỗi ngày chỉ ở nhà xem ngọc trai
trong cái vò thủy tinh.
Trái tim từng mảnh từng mảnh nứt ra, giống như xác vỏ của cô, từng chút một vỡ vụn.
Dì Vưu mỗi ngày trừ nấu cơm quét tước vệ sinh ra thì không hề dám nói gì
cả, cũng không dám bộc lộ ra cảm xúc gì, chỉ khi vào căn phòng nhỏ của
mình mới có thể lấy di động ra nhìn ảnh chụp của Châu Châu, yên lặng lau nước mắt.
Châu Châu không còn nữa, nỗi đau của dì Vưu không ít hơn Tỉnh Hành là bao.
Mấy ngày trước còn giúp dì Vưu đào đất trồng rau, còn cùng giặt với dì, bây giờ nói chết liền chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT