Đợi
đến khi về nhà bị ôm bao vây trong bồn tắm toilet, Châu Châu liền phục tùng, vẫy
đầu tóc ướt một cái khóc huhu mà cầu xin tha thứ: "Em sợ anh rồi, em sợ rồi,
em phục rồi, em sẽ không bao giờ đùa giỡn anh nữa..."
Nhưng
mà lời nói thuyết phục này có thể đã muộn, tắm rửa xong, Tỉnh Hành ôm cô trở về
phòng cũng không có buông tha cho cô.
Trong
phòng có âm thanh ám muội, chăn nhấp nhô lên xuống.
Sau
khi miệng đột nhiên bị mở ra, bị một cánh tay trắng như tuyết chặn lại.
Châu
Châu thiếu dưỡng khí mà há miệng lớn hít một hơi, đột nhiên nhớ tới cái gì như
vậy, nói với Tỉnh Hành: "Được rồi, anh nói xem em đột nhiên xui xẻo như vậy,
có phải hay không là bởi vì chúng ta phá giới luật người và yêu, cho nên chúng
ta bắt đầu bị trời phạt?"
Tỉnh
Hành nghĩ này cũng không phải, bắt đầu không hợp bị tâng bốc bị hắc, đều là trạng
thái bình thường của vòng giải trí. Không có một lòng dạ xấu xa mạnh mẽ, ở
trong cái vòng này lăn lộn không được.
Vì
vậy anh lại đắp chăn, "Đều không phải."
Châu
Châu bị chăn trùm lại ô ô hai tiếng, thanh âm đã bị Tỉnh Hành nuốt hết...
***
Buổi
tối lăn qua lăn lại đến khuya, sáng sớm Châu Châu cũng liền không thể dậy sớm.
Tỉnh
Hành không thể lười biếng, vẫn là đồng hồ báo thức kêu liền thức dậy rửa mặt đi
làm, đi tới ở bên môi Châu Châu hôn
nhẹ một cái.
Tỉnh Hành đi rồi, Châu Châu vẫn vùi đầu ngủ
tiếp. Ngủ thẳng đến khoảng mười giờ mới tỉnh, sau khi tỉnh lại mơ màng trừng mắt.
Từng có kinh nghiệm, mặc dù không có đau đến kịch liệt bằng lần đầu tiên như vậy,
cơ thể bây giờ vẫn có chút lỏng lẻo.
Lúc này cô không chịu đựng được nữa, một lần
chịu đựng sẽ phải chịu đựng một đoạn thời gian thật dài, trực tiếp dùng linh lực
hồi phục cơ thể.
Đầu tóc bù xù sau khi ngồi dậy tỉnh táo một
chút, Châu Châu vén chăn lên chân bước xuống giường. Mang giày vào đi ra ngoài,
đến phòng khách thấy dì Vưu ở phòng kính tưới hoa, nhàn nhã thanh thản mà hát
khẽ một khúc nhạc.
Cô đứng ở cửa phòng kính gọi dì Vưu một tiếng,
giơ tay lên che miệng ngáp một cái, dáng vẻ rất lười biếng.
Nghe được tiếng của cô, dì Vưu quay đầu
nhìn về phía cô, "Chào buổi sáng Châu Châu, trước đi tắm một cái đi, đồ ăn
sáng để trong hộp giữ nhiệt để con hâm nóng rồi, ăn xong dì sẽ rửa bát cho con."
Châu Châu gật đầu, xoay người đi vào toilet
rửa mặt.
Tắm xong đi tới hộp giữ nhiệt lấy ra đồ ăn
sáng để ăn, chọn một chút trước lấy ra một khúc bắp luộc.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng tuyết cầm lấy đầu quả ngô, Châu
Châu vừa mới mơ màng tỉnh lại trái ngô đã gặp được hơn phân nửa, đột nhiên thấy dì Vưu hấp tấp chạy đến trước mặt cô, cầm điện
thoại di động nói với cô: "Châu Châu, cháu mau xem đi mau xem đi!"
Không biết trên
mạng lại có tin tức gì, Châu Châu ngày hôm nay tâm tính vững hơn rất nhiều, rất
bình thản cũng không có dáng vẻ hứng thú. Cô tùy tiện nhìn về phía trên màn
hình điện thoại di động mà Dì Vưu cầm, liền thấy được một hàng chữ đứng đầu mục
tìm kiếm —— [Bạn gái ngoài giới của Triệu Hàn Bành lên tiếng]
Động tác nhai
trái ngô của Châu Châu chậm lại, hơi sửng sờ một chút ngón tay chọn vào dòng chữ
đó. Mở tiêu đề đứng dầu mục tìm kiếm, liền thấy một bức hình có chữ thêm tên gọi
đã được chứng nhận thêm vào.
Thần kinh kéo
căng một chút, mở hình ảnh ra, Châu Châu thả trái ngô trong tay xuống, nhận lấy
điện thoại di động từ tay dì Vưu chăm chú xem.
Tốn mấy phút
xem xong, cô ngẩng đầu liếc mắt với dì Vưu.
Dáng vẻ của dì
Vưu có chút vui vẻ, "Đây coi là giải thích đi?"
Châu
Châu suy nghĩ một
chút, gật
đầu nói: "Chắc là vậy."
Không biết bạn
gái ngoài giới
này của Triệu Hàn Bành tại sao phải nói ra, giao du với kẻ
xấu, người
bình thường
cũng không thích trêu chọc
chuyện này, nhưng cô thực sự
giúp giải
thích cho Châu Châu. Gửi đi tấm ảnh
chữ viết kia, cô ấy đầu tiên chứng minh mình quả thật là bạn gái của Triệu Hàn
Bành, blog cũng đã chứng thực qua.
Nghệ sĩ thông thường xuất đạo
đều sẽ giấu
chuyện tình cảm,
đặc biệt là chuyện tình yêu với người ngoài giới, càng
sẽ bảo vệ
chuyện này**. Giống như Châu Châu sau khi nổi tiếng, đoàn đội cũng không có để
cho cô nói mình có bạn trai, lần này gặp chuyện không may mới bị bóc ra không
đè xuống được.
Người bạn gái
này của Triệu Hàn Bành, và Tỉnh Hành giống nhau, cũng đều là người mà mọi người
không biết.
Sau khi bạn gái
của Triệu Hàn Bành chứng minh bản thân, liền đem nội tình liên quan đến chuyện
Triệu Hàn Bành bị bệnh trầm cảm tự sát nói một chút, mong muốn bạo lực mạng sẽ không
lại gây tổn thương cho bất cứ người nào, mong muốn mọi người tôn trọng nghệ sĩ.
Nghệ sĩ cũng là người thường, chỉ là như vậy mà thôi.
Sau khi nói về
bạo lực trên mạng xong, trong lời văn còn nhắc tới lời đồn thổi về tình yêu của
Châu Châu, nói là bút tích của đoàn đội Triệu Hàn Bành, không để ý ý nguyện của
anh ta mà mạnh mẽ nói lung tung lên. Mà loại chuyện này cũng không phải một lần
hai lần, Triệu Hàn Bành ở một mức độ rất lớn bị đoàn đội trói buộc sự tự do.
Dưới tình huống
bị đoàn đội khống chế vô cùng đè nén, Triệu Hàn Bành bị buộc làm rất chuyện mà
anh không nguyện ý muốn làm, là nguyên nhân dẫn đến bệnh trầm cảm của anh không
ngừng nặng thêm. Một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là sau khi xuất đạo sẽ
không ít lần bị lọt vào công kích chửi rủa
của dân mạng.
Một bên làm chuyện
không thích không nguyện ý khiến mệt đến sụp đổ, một bên không ngừng thấy những
người có liên quan đến mình bị dân mạng chê bai, trong lòng nhận được bao nhiêu
áp lực có thể tưởng tượng được. Ngay từ đầu anh cũng là một người đàn ông rất cởi
mở, có một giấc mộng diễn viên, nhưng không có sự kiên trì.
Bức ảnh chữ chuyển
đi khắp nơi, trên mạng lại thành hiện tượng cộng đồng tấn công bạo lực mạng.
Đương nhiên, cũng có fan của Triệu Hàn Bành quay đầu lại công kích đoàn đội của
anh, cũng có người nghĩ là Châu Châu dùng tiền tìm người tẩy trắng, tiếp tục
công kích Châu Châu.
Nhưng mà tiếng
nói chính diện nhiều, những tiếng nói không tốt không phải là bị lên án, chính
là bị đè ép xuống.
Châu Châu nhìn
những người đang ồn áo nháo loạn trên mạng, thấy rất nhiều cỏ đầu tường*, một
giây trước có thể mắng bạn đến thương tích đầy mình, một giây kế tiếp dư luận
xoay ngược lại, vừa đáng yêu ấm áp địa sẽ nâng lên bạn lên, yêu bạn dỗ dành bạn,
lại đi mắng người khác.
*Cỏ đầu tường: chỉ người lập trường không kiên định; gió
chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió
Càng nhìn xuống,
lại càng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Ăn xong bữa sáng ngồi trên ghế sa lon xem tin tức mà chị
Khương gửi tới, đều là dáng vẻ thở phào rất cao hứng,
Châu Châu lại không vui vẻ. Cô cầm điện thoại di động suy nghĩ, nếu như cô trước
đây điều không phải ký gửi cho Hàn Mật, mà nhà họ Hàn và nhà họ Tỉnh là thế
gia, cô sẽ thuận theo như vậy sao?
Hàn Mật không
có vì tiền mà ức hiếp cô cái gì, cũng không có để cho cô vì cạnh tranh tài nguyên mà trả giá cái gì, có đôi khi có những bẫy
rượu cô không nguyện ý tham gia, chị Khương cũng không nói cái gì. Cô nổi tiếng
quá dễ dàng, kiếm tiền quá ung dung.
Hôm nay có chút
hứng thú phát triển trong vòng giải trí, Hàn Mật ở trong vòng này không có tư cách gì, kỳ thực đã hiện ra khó
khăn. Cô mặc dù trong tay cô có nhiều đại ngôn hàng hiệu, nhưng tài nguyên tốt
của vòng giải trí cô lấy không được.
Nhưng nói cách
khác, cô dựa vào cái gì lấy được?
Cô cái gì cũng
không biết, mỗi ngày đều đang bán nhan sắc bán rẻ tiếng cười mà thôi.
Cô để di động
xuống, nghiêng đầu ở trên ghế sa lon, nhìn dì Vưu vui vẻ ăn hoa quả xem ti vi.
Cảnh tượng này bây giờ nhìn lại rất thoải mái, thoải mái giống như hình ảnh tối
hôm qua Tỉnh Hành dắt cô tản bộ chơi đu quay.
Châu Châu không
nhìn điện
thoại di động, vùi
ở
trên ghế
sa lon, nhìn dì Vưu lại đưa ánh mắt chuyển
tới
trên ti vi, cùng
dì Vưu
xem ti vi.
***
Tuy rằng chuyện
Triệu
Hàn
Bành
tự sát đều
đã giải
thích rồi, tiếng nói trên mạng chửi mắng Châu
Châu cũng
càng ngày càng ít, Châu Châu cũng không có đi ra ngoài làm việc mãnh liệt
**. Vì vậy
cô và chị Khương thương lượng nghỉ ngơi một đoạn
thời gian, điều hòa
tâm tính.
Châu Châu sau khi ký
hợp đồng chính là chị Khương dẫn dắt, chị Khương biết cô một
trải
qua chuyện như vậy, nghĩ cô nhất định
bị
kích thích rất
lớn,
cho nên cũng đồng ý để cho cô nghỉ ngơi một
chút. Công việc sắp tới có thể từ chối đều từ chối, lần lượt xin lỗi mọi
người.
Một hồi nghỉ ngơi này,
vừa
vặn
cũng có thể
chờ dư luận triệt để
bình thường
lại.
Chờ độ hot của chuyện
này hoàn toàn đi qua sẽ hiện
thân trước truyền thông, có thể
so với
hiện
tại
dễ
dàng xuất hiện hơn rất nhiều.
Sau kỳ nghỉ
ngơi của Châu Châu liền ở trong nhà, theo tình huống hiện tại, cô đi ra ngoài lộ
mặt cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa cô cũng thật không muốn lại chạy ra
ngoài. Thầm nghĩ mỗi ngày ở nhà ăn đồ ăn vặt xem ti vi, đi theo dì Vưu và lão
Phùng làm việc.
Lúc dọn dẹp trong
sân, dì Vưu nói: "Nơi này lớn như vậy, nếu như mở ra một vườn rau xanh, trồng
chút rau quả thì tốt vô cùng. Bản thân trồng bản thân ăn, xanh tươi lại khỏe mạnh,
lại còn tươi mới nhất."
Dì Vưu cười cười,
"Cũng không phải đất của dì, dì nói trồng liền trồng được nha?"
Này còn không dễ
làm, Tỉnh Hành lại không thèm để ý những điều này, anh ngay cả ăn cái gì cũng
không để ý, Châu Châu vỗ vỗ vai dì Vưu, "Giao cho con!"
Buổi tối chờ Tỉnh
Hành trở về, Châu Châu liền đem ý tưởng của dì Vưu nói với Tỉnh Hành, Tỉnh Hành
quả nhiên không thèm để ý trong sân trồng cái gì cắm cái gì. Hơn nữa anh nghĩ ý
tưởng này của dì Vưu quả thật không tệ, biểu thị rất ủng hộ.
Quyết định xong
việc này, dì Vưu rất hăng hái, nhiều năm không đụng tới trồng trọt, lôi kéo ông
Phùng tham gia, bắt đầu cải tạo sân của Tỉnh Hành. Dù sao nơi này của anh lớn,
tùy tiện trống đi một mảnh đất đều đủ để lăn qua lăn lại.
Châu Châu cách biệt
bản thân với thế giới bên ngoài và thế giới mạng, không hề quan tâm đến những
chuyện khác, đi theo dì Vưu và lão Phùng cùng nhau lăn qua lăn lại, cảm thấy bào
đào bùn rất thú ý.
Có lẽ vì cô có
tập tính bào cát, cho nên đặc biệt thích.
Một mảnh đất
bào được rồi, cô cũng thích rải hạt giống trồng mầm mạ. Cảm giác mình sinh ra ở
nông thôn nhất định sẽ là một tay trồng trọt giỏi, hàng năm đều có thể thu hoạch
tốt. Rải xong hạt giống trồng xong mầm, còn muốn dựng dàn dưa, cái này cũng
chơi rất vui.
Nửa ngày gieo
xong một mảnh đất nhỏ, Châu Châu không khỏi xúc động, "Cuộc sống như vậy mới
là cuộc sống, rất đẹp."
Dì Vưu nhịn
không được cười, "Hóa ra con cũng là một người không có tiền đồ."
Thấy lão Phùng
cách khá xa, Châu Châu trong tay cầm xẻng nhỏ, trực tiếp cầm tới trước mặt dì Vưu,
nhỏ giọng nói với bà: "Con chính là bào cát nhổ bong bóng, đương nhiên là
không có tiền đồ, con ngay cả thần tiên đều không muốn làm."
Dì Vưu còn cười,
đột nhiên chặn cô một câu, "Thần tiên đều không muốn làm, muốn làm ngôi
sao hả? Mười ngày nửa tháng đều không trở về nhà, bỏ cậu chủ một mình ở nhà uống
rượu giải sầu."
Châu Châu cảm
giác mình bị oán hận, hướng dì Vưu rên một tiếng, không hề nói chuyện với bà, xoay
người kiếm lão Phùng.
Dì Vưu nhưng đuổi
theo cô, cao giọng hỏi: "Nghỉ ngơi kết thúc rồi, còn nói chuyện huyên thuyên
chạy ra ngoài sao?"
Châu Châu rất
tùy ý phất phất cai xẻng nhỏ trong tay mình, lấy tinh thần: "Con không nói
cho dì."
Dì Vưu cũng cười
lấy tinh thần, "Không nói cho dì thì dẹp đi, dì còn không được biết sao!"
Châu Châu vừa
muốn trả lời lại "Hắc", di động trên người đột nhiên vang lên. Cô không
lại nói với dì Vưu, ném xẻng nhỏ trong tay vỗ vỗ tay, móc ra di động trên người.
Thấy Tỉnh Hành
gọi tới, trực tiếp để tới bên tai, "Làm sao vậy?"
Tỉnh Hành ở
trong điện thoại nói: "Lão Đan nói muốn thấy em, đi vào trong nhà."
Châu Châu có chút
lờ mờ, "Ông Đan? Vì sao?"
Đều đã lâu không gặp.
Thanh âm của Tỉnh
Hành không lớn, "Bởi vì Hoa Thanh, em làm bộ chỉ là lần đầu gặp qua Hoa Thanh
là được, đừng cho người khác biết thân phận của em."
Điều này Châu
Châu hiểu, cầm điện thoại di động bỏ đi, rời xa lão Phùng một chút, "Tình
huống gì vậy?"
Tỉnh Hành nói:
"Có liên quan đến chuyện Triệu Hàn Bành tự sát, cho nên mới phải nghĩ đến tìm em. Cụ thể ông ấy không nói nhiều, nói là gặp mắt
em trò chuyện. Em hành sự tùy theo hoàn cảnh, không nên bại lộ thân phận của
mình là được."
Châu Châu trực
tiếp quay về trong phòng, "Được rồi, em đã biết."
Cô trở
lại
trong phòng rửa
tay rửa mặt một chút, đợi khoảng
hai mươi phút, xe màu đen sang trọng của lão Đan dừng
ở
cửa
lớn sân ngoài.
Châu Châu trực
tiếp
ở
trong phòng dùng kiểm soát lộ trình mở
cửa
chính của
sân, chờ
lão Đan sau khi đi vào, lại đến ngoài cửa đợi.
Thấy xe chạy đến
phòng ở trước mắt, Châu Châu xuống hai cấp
bậc thang nghênh đón, nhìn lão Đan xuống xe, cười
nghênh tiếp
ông: "Xin chào ông Đan, đã
lâu không gặp."
Lão Đan sau khi xuống
xe lại nói đùa với cô , "Cũng không phải đã
lâu không gặp,
tôi
mỗi
ngày ở
trên ti vi nhìn thấy cô."
Ông nói xong câu này, một người khác ở bên kia xe xuống.
Thoạt
nhìn là không có gì không giống tầm thường, nhưng Châu
Châu nhìn về
phía hắn
trong nháy mắt,
lập tức liền cảm nhận được
cảm
giác bị
áp bách mãnh liệt.
Túi xách của
anh ta lý có hoàng phù có pháp khí, bắt yêu,
là thiên sư có pháp lực.
Nhìn thấu
thân phận
của người kia, nụ cười trên mặt Châu
Châu trong nháy mắt
cứng
ở
khóe miệng, đáy lòng không tự
chủ nổi lên khủng hoảng,
hô hấp thay đổi tim đập rộn
lên, vô ý thức
lui về
phía sau một bước nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT