Editor: Huyền Phi

-

Châu Châu không nói được gì, chỉ gửi đi hai chữ:

【 Cảm ơn 】

Gửi xong lại ngẩng đầu nhìn về phía dì Vưu, cứ như có thể từ mắt bà nhìn ra cái gì. Suy nghĩ một hồi, Châu Châu lại cúi đầu gửi một tin cho Tiêu Vũ Cần:

【 Dì rất nhớ cô 】

Sau khi gửi tin này đi, đáy mắt dì Vưu lập tức sáng lên. Vô cùng chờ mong mà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của Châu Châu, chờ từ một giây kéo dài đến mười giây, một phút, ba phút……

Chờ mong nơi đáy mắt từng chút biến thành thất vọng……

Trong lòng biết Tiêu Vũ Cần sẽ phản hồi, dì Vưu cười gượng một chút che dấu cảm xúc nói:

“Ha ha, người ta lại đại minh tinh lai giữa Trung và Đức, người thì xinh đẹp kĩ thuật diễn lại còn tốt, mỗi ngày bận rộn như vậy, gửi cái này cho người ta làm gì chứ?”

Không nghĩ nổi câu này có bao nhiêu xót xa.

Châu Châu không nói gì cả, cầm điện thoại trực tiếp ôm chầm lấy dì Vưu.

Còn đang ôm nhau, đột nhiên ngje thấy phía cửa truyền đến tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, là Tỉnh Hành đã trở về. Hôm nay tuy anh rất bận, nhưng nghĩ đến Châu Châu đang phải chịu công kích khắp nơi, tâm tình sẽ không tốt, nên đúng giờ về nhà chơi với cô.

Tỉnh Hành vào cửa, Châu Châu buông dì Vưu ra.

Dì Vưu xoay người qua phòng bếp dọn cơm, Châu Châu chạy ra đón Tỉnh Hành, ngoan ngoãn ôm lấy eo anh, nói:

“Về rồi sao.”

Tỉnh Hành hôn lên trán cô một chút, lại nhìn kỹ cô. Thấy nụ cười trên mặt cô là thật, tâm tư dường như tốt hơn rất nhiều, trạng thái nhẹ nhàng hơn hẳn so với lúc sáng, Tỉnh Hành hỏi:

“Tâm tình tốt hơn rồi?”

Châu Châu buông eo anh ra, lôi kéo anh vào phòng bếp:

"Ừm, khá hơn nhiều.”

Dì Vưu bên kia đã dọn cơm xong.

Châu Châu thấy bà định đi làm chuyện khác, vừa rửa tau vừa nói với bà:

“Dì ơi, cùng nhau ăn đi.”

Đều ở bên nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng chỉ là quan hệ giữa chủ bà tớ, nhưng về mặt cảm tình đã chẳng còn phân biệt. Dì Vưu giấu kin thân thế của Châu Châu như vậy, Tỉnh Hành cũng tín nhiệm bà, xem bà như người một nhà.

Vì thế mỗi khi ăn cơm, nếu không có Tỉnh Hành, dì Vưu đều sẽ ngồi ăn cùng Châu Châu. Mà mỗi lần Tỉnh Hành có ở đó, dì Vưu sẽ theo bản năng lảng tránh. Nhưng cũng có đôi lúc ba người cùng ngồi ăn.

Cho nên hiện tại nghe thấy Châu Châu nói như vậy, dì Vưu cũng không nói thêm gì, gật đầu đáp ứng.

Trên bàn cơm ba người tùy tiện nói vài chuyện, cũng không nói nhiều về chuyện của Châu Châu. Dì Vưu ăn cơm xong thì dọn dẹp chén đũa, quét sạch phòng bếp rồi chạy đi, để Châu Châu và Tỉnh Hành đơn độc ở chung.

Châu Châu cùng Tỉnh Hành cũng không ở trong phòng, hai người cùng ra vườn dạo chơi nói chuyện.

Châu Châu bị Tỉnh Hành nắm tay, đi ở bên cạnh anh, bước loạn một hồi, quay đầu nhìn anh hỏi:

“Có phải anh hy vọng mỗi ngày em chỉ như vậy, cùng anh ăn cơm, cùng anh đi dạo, cũng anh nói chuyện phiếm hay không?”

Tỉnh Hành quay đầu nhìn về phía cô:

“Em thích không?”

Châu Châu không chút do dự nói:

“Đương nhiên thích, trước kia khi em làm trai sông, mỗi ngày đào cát nghịch nước, cùng anh đọc sách cùng anh ngắm sao, cảm thấy đó là chuyện tốt đẹp nhất trong đời.”

Cuộc sống như vậy đã là rất lâu rất lâu trước đây.

Tỉnh Hành lại bình đạm hỏi:

“Hiện tại thì sao?”

Hiện tại……

Châu Châu nghĩ nghĩ, cô vẫn luôn ở bên ngoài bận rộn, chạy theo các loại quảng cáo, mỗi ngày chỉ suy nghĩ xem mặc cái gì thì đẹp, có thể so với các nữ minh tinh khác. Đã thật lâu cô không cùng Tỉnh Hành đọc sách ngắm sao tản bộ.

Nàng rũ mi trầm mặc một hồi, lại quay đầu nhìn về phía Tỉnh Hành, nhỏ giọng nói:

“Hiện tại cũng thích.”

Nói xong quay đầu muốn chạy tới cạnh xích đu.

Châu Châu tất nhiên cũng không nhớ rõ, bản thân đã rất lâu không ngồi lên chiếc xích đu mà Tỉnh Hành làm cho, dù vậy bông hoa trên dây vẫn rực rỡ.

Nhớ năm đó khi vừa dựng lên, cô rảnh rỗi sẽ chạy đến đây chơi, thậm chí còn hận sao mình không mọc trên đó.

Ngửa đầu nhìn ngắm xích đu từ trên xuống dưới một lần, lại quay qua Tỉnh Hành:

“Em muốn chơi, anh đẩy em nha?”

Tỉnh Hành gật gật đầu: “Được.”

Mặc kệ là lúc nào, Châu Châu vẫn luôn thích loại cảm giác được bay lên trời này. Chơi đến nghiện, cười thật tươi, không phải chịu bất kì gánh nặng nào.

Từ sau khi cô nổi tiếng, gánh nặng trên người quá nhiều, thật sự rất mệt.

Chơi xích đu mãi mãi không chán, Châu Châu cười đến không ngừng được. Trờ bắt đầu tối, phải về phòng rồi. Châu Châu phóng một cái leo lên người Tỉnh Hành, mặt chôn vào cổ anh, nói:

“Cõng em.”

Tiểu tổ tông vĩnh viễn là tiểu tổ tông.

Tỉnh Hành ôm cô thật chắc:

“Vào nhà ngủ.”

Châu Châu ghé vào lưng anh, cố ý nhỏ giọng hỏi:

“Ngủ hay là ngủ?”

Tỉnh Hành đương nhiên nghe hiểu, cười trả lời cô:

“Ngủ trước rồi lại ngủ.”

Châu Châu quay mặt sang bên cạnh:

“Đồ sắc lang.”

Tỉnh Hành không ý kiến cũng không phủ nhận:

“Phải không?”

Châu Châu nhìn sườn mặt anh:

“Ừ, người khác đều cho rằng anh là nam thần cấm dục, cho rằng anh không có thất tình lục dục, đem anh trở thành thần tiên mà cung phụng, chỉ có em biết……”

Đang nói bỗng nhiên bò đến bên tai anh nhỏ giọng:

“Anh phi thường cầm thú.”

Tỉnh Hành cười, khóe miệng không thu:

“Còn có thể càng cầm thú, muốn thử không?”

Châu Châu rất không phục:

“Thử thì thử, ai sợ ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play