Edit: Su

Tỉnh Hành đổi giày, bước vào nhà, cất đồ xong đi đến quầy bar nhà bếp. Tới cạnh Châu Châu, anh cũng cảm giác được bầu không khí giữa nàng với dì Vưu không đúng lắm, mở miệng hỏi:

"Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Dì Vưu không nghĩ tới hôm nay Tỉnh Hành trở về sớm như vậy, liền vội vã đi làm cơm tối. Châu Châu ngồi ở quầy bar, cũng không tiện kéo Tỉnh Hành với dì Vưu nói chuyện sinh con nữa.

Ba người mặc dù có thể coi là người thân, nhưng tán gẫu những chuyện như này cũng không tốt lắm. Châu Châu nói qua loa, lôi Tỉnh Hành đi để dì Vưu chuyên tâm làm cơm, gác việc kết hôn lại.

Buổi tối cơm nước xong, tắm xong, Châu Châu tựa ở đầu giường chơi điện thoại di động, chờ Tỉnh Hành vào nhà ngủ. Tỉnh Hành hết bận mở cửa đi vào, nàng tắt điện thoại di động, đặt trên chăn, nhìn theo anh đi từ cửa đến bên giường.

Tỉnh Hành đến bên giường ngồi xuống, nhìn Châu Châu một lúc, vẫn hỏi:

"Có tâm sự gì?"

Hai người sống cùng nhau thời gian dài như vậy , một tay anh nuôi Châu Châu từ bé, Tỉnh Hành đương nhiên có thể cảm nhận được tâm tình cô. Nàng có tâm sự, anh cũng có thể thấy.

Châu Châu nhìn Tỉnh Hành cũng không nói gì, đưa tay xuống dưới gối, lấy ra sổ hộ khẩu, đưa cho Tỉnh Hành.

Tỉnh Hành không biết nàng cầm hộ khẩu gì, mở ra, phát hiện là sổ nhà mình, mới hiểu được Châu Châu đang suy nghĩ gì. Đoán cũng không cần đoán, nhất định mẹ Tỉnh cho cô .

Chỉ nhìn trang chủ hộ, Tỉnh Hành khép lại hộ khẩu, ngẩng đầu lên nhìn Châu Châu:

"Hôm nay mẹ anh đến à?"

Châu châu gật gù:

"Ừ."

Tỉnh Hành tiếp tục hỏi:

"Bắt cưới?"

Châu Châu lắc đầu, nói:

"Bà là dẫn theo cô nương chủ shop quần áo, muốn mời em làm người mẫu. Lúc đi mới nhét vào tay em hộ khẩu, nói em chớ bị anh lừa."

Nói như vậy quả thực cũng không sai, hai người yêu nhau nói chuyện ba năm bảy năm mà không nhắc đến kết hôn, chắc canh là không muốn có hôn sự. Khả năng lớn là tìm được mối tối hơn, làm người con gái bị tổn thương nặng nề.

Việc ấy đương nhiên không tồn tại ở đây, có điều mẹ Tỉnh đưa sổ hộ khẩu cũng là muốn nhắc nhở anh. Anh ôn hòa nhìn Châu Châu:

"Bây giờ em tốt nghiệp rồi, mà mẹ anh cũng đem sổ hộ khẩu tới. Chúng ta kết hôn được không ?"

Châu Châu suy nghĩ một lúc, hơi do dự, hỏi Tỉnh Hành:

"Kết hôn là phải sinh con? Chúng ta như vậy. . . . . . Có thể sinh con sao? Có thể sinh ra quái vật hay không?"

Tỉnh Hành cười:

"Kết hôn chỉ là dùng pháp luật xác định quan hệ vợ chồng, không có ai quy định kết hôn nhất định phải sinh con, chuyện vợ chồng lấy nhau không sinh con cũng nhiều."

Châu Châu rầu rĩ , nhìn chằm chằm Tỉnh Hành, thấp giọng nói một câu:

"Nhưng là. . . . . . Em muốn sinh con cho anh . . . . . ."

Nhìn đáy mắt Châu Châu đầy vẻ thất lạc, Tỉnh Hành nhẹ nhàng hít một hơi. anh giơ tay xoa dầu Châu Châu, nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta bây giờ tốt vô cùng, sinh hài tử xong sẽ mất rất nhiều thời gian."

Châu Châu cũng biết vấn đề này không giải quyết được ngay, nói nhiều rồi chỉ ảnh hưởng tâm tình bản thân. Nàng nặng nề hít khí, không nói nữa ,đắp chăn, nói:

"Ngủ đi đã."

Tỉnh Hành nằm xuống cạnh, ôm Châu Châu vào lòng, rồi tắt đèn đi ngủ.

Châu Châu gối lên tay Tỉnh Hành, trợn tròn mắt nghĩ linh tinh. Đột nhiên nghĩ đến chuyện ban ngày Hàn Mật đến, lại hỏi Tỉnh Hành: "Hàn Mật muốn em làm người mẫu, có nên đi không nhỉ?"

Tỉnh Hành cũng không muốn quản Châu Châu quá nhiều, từ lúc quyết định nuôi cô, anh muốn tự cô lựa chọn những gì yêu thích. Nàng không phải con rối, cô có thể tự quyết định mọi thứ về mình.

Vì lẽ đó, anh hỏi cô:

"Em có thích không?"

Châu Châu suy nghĩ một chút,

"Cũng không có cảm giác đặc biệt, nhưng cũng muốn đi chơi một chút . . . . . ."

Dừng lại một lát, lại nói:

"Anh nói em không phải nhân loại thực sự, không có ước mơ, cũng không có chuyện muốn làm, sống như con cá mắm."

Tỉnh Hành cười:

"Là trai trai mặn."

Châu châu sửng sốt một chút, đấm nhẹ vào ngực anh, nín cười nói:

"Chán ghét!"

Tỉnh Hành bắt được tay cô:

"Sống hài lòng là được, cũng không cần thiết cần phải sống thành cái gì. Chuyện người mẫu, nếu muốn em cứ đi đi. Mẹ anh giới thiệu, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Châu Châu nghe anh nói thếcũng yên lòng, lại nghĩ bây giờ cũng không phải làm chuyện quan trọng gì, vậy thì đi chơi một chútChuyện đi làm người mẫu đã xong, cũng không nhắc đến chuyện sinh con nữa.

Trong phòng yên tĩnh lại, Tỉnh Hành xoay qua ôm Châu Châu vào ngực, chuẩn bị ngủ. Châu Châu yên tĩnh nằm nhoài trong lồng ngực anh, nói chuyện phiếm xong nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ. Một lát sau, nàng đột nhiên nói:

"Anh phải kìm nén lắm à?"

Tỉnh Hành còn chưa ngủ , thấy cô nói thế, "Hả?"

Châu Châu ngẩng mặt lên lên nhìn anh.

Tỉnh Hành nghĩ một chút liền biết nàng hỏi cái gì, không nhắc đến còn tốt, nhắc đến, bộ phận kia lại dấy lên xao động. anh anhg giọng, làm bộ bình tĩnh, ngữ khí bình thường trả lời: "Không nhịn."

Châu Châu không tin, tiến sát mặt anh, chóp mũi sượt qua chóp mũi anh, nhìn anh nhẹ giọng nói:

"Nếu không chúng ta thử một lần, xem có sinh ra quái vật không?"

Tỉnh Hành thấy nàng nói đùa, anh dở khóc dở cười. Một lúc sau cũng không thể dập được lửa, đành ngẩng lên, ngậm lấy môi Châu Châu.

Rèm cửa kéo kín mít, trong phòng chỉ còn bóng đêm.

Dưỡng khí cứ thế bị hút đi.

Triền miên có vô số loại phương thức, nhưng mà có thể khiến người ta tận hứng chỉ có loại này, nhưng Tỉnh Hành có thể khống chế lại chính mình. Yêu thương quá, nên mới có thể nhịn được, không dám hoàn toàn bỏ mặc bản năng.

***

Châu Châu cùng giếng Hành nói chuyện người mẫu. Chạng vạng ngày hôm sau liền gọi điện cho Hàn Mật, đáp ứng cô, tiện cũng nói luôn mình không có kinh nghiệm gì.

Hàn Mật nghe cô đáp ứng thì rất cao hứng, nói với cô:

"Cô không cần lo lắng những vấn đề này, tôi sẽ an bài ổn, sẽ không để cho cô khó chịu, cô chỉ cần tới đây mặc quần áo đẹp là được rồi."

Châu Châu an tâm, nhẹ nhàng nói: "được."

Nói chuyện xong, Hàn Mật liền thêm wechat Châu Châu, sau đó sắp xếp việc quay chụp, thông báo địa điểm.Vì là lâm thời, lại có ẹ Tỉnh ở giữa, nên cô cũng không ký hợp đồng chính thức với Châu Châu.

Châu Châu cũng rất nghiêm túc, đến thời gian quy định liền lái xe đến địa điểm quay chụp. Địa phương này đúng là làm cho cô tự tại không ít.

Gặp mặt, trước tiên Hàn Mật cho nàng uống một chút nước, nghỉ ngơi một chút, sau đó dẫn cô đi thay quần áo hoá trang làm tạo hình. Sau khi hoàn thành, Hàn mật thoả mãn vô cùng. Những nhân viên làm việc khác cũng bị kinh diễm, cảm thấy Hàn Mật chọn người quá tốt.

Hàn Mật thiết kế quần áo, tìm rất nhiều người mẫu, nổi danh không tên đều có, nhưng Hàn Mật vẫn không hài lòng. Những người khác đều cảm thấy không tệ lắm, nàng vẫn thấy không được, nói không đạt được hiệu quả như cô mong muốn.

Người khác không biết hiệu quả rốt cuộc là ra sao. Sau khi nhìn thấy Châu Châu mặc đồ của cô xuất hiện tại phòng chụp ảnh thì tất cả đều minh bạch. Nữ nhân đẹp đẽ, phô hết vẻ thời thượng của quần áo.

Nếu đem bức ảnh thả ra ngoài, chỉ cần con mắt không mù , cũng sẽ không nói Hàn Mật thiết kế không tốt..

Châu Châu đẹp, đối diện với ánh mắt người khác cũng không thấy gì.

Đẹp đẽ, là làm tròn bổn phận của mình.

Tuy rằng khuôn mặt với vóc người vô địch, nhưng chụp hình cũng không phải mặc quần áo, hóa trang xong đứng vậy là được . Châu Châu không biết những này, tự nhiên không biết làm sao, nên chụp ảnh cũng không thuận lợi lắm.

Có điều Hàn Mật mời tới thợ chụp ảnh cùng trợ lý đều rất kiên trì, từng chút dạy cô phô vẻ mặt. Bắt đầu tiến độ rất chậm, lúc sau tiến độ cũng nhanh. Đổi xong một bộ lại một bộ, cũng là thuận lợi.

Tập thành thục, chụp được bức ảnh hiệu quả càng ngày càng tốt, Hàn Mật thật thỏa mãn. Sau đó Châu Châu chụp ba ngày mới xong bộ sưu tập của Hàn Mật.

Nhiệm vụ quay chụp xong, Châu Châu liền ghi vào sổ. Nàng từ khi làm người, cái gì cũng dựa vào Tỉnh Hành, trước nay không phải lo lắng về áo quần váy vóc.

Bây giờ đột nhiên kiếm tiền, lại còn là tiền tự mình khổ cực làm ra, cảm giác kia cũng rất không giống nhau, thấy mình đột nhiên rất lợi hại. Tự mình kiếm tiền thật thoải mái, tự do.

Châu Châu còn nhớ mình nói với Hoa Thanh, chờ cô kiếm tiền, liền mua điện thoại di động cho Hoa Thanh. Mà bây giờ hai năm rồi, Hoa Thanh cùng vị thiên sư kia ngươi đuổi ta đuổi, bây giờ cũng không có kết quả, Châu Châu cũng không biết có thể gặp lại Hoa Thanh nữa hay không?

Tuy rằng không biết gặp lại được hay không nhưng Châu Châu vẫn đi mua đài điện thoại di động. Ngoài điện thoại, nàng còn mua cho Tỉnh Hành chiếc cavat với một chiếc áo khoác, mua mỹ phẩm cho dì Vưu, cũng mua hộp bánh cho lão Phùng.

Tặng quà cho mọi người, chỉ còn lại chiếc điện thoại di động, Châu Châu cũng không mở hộp, cất vào ngăn kéo. Nàng không biết có cơ hội đưa Hoa Thanh không, mà cũng không nói cho Tỉnh Hành, chiếc điện thoại kia là mua cho ai .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play