Editor: Huyền Phi

-

Tỉnh Hành trước nay cũng không có thiết lập gì, đương nhiên cũng không có cái gọi là OOC*. Người khác thấy anh thế nào, anh cũng không để ý lắm. Hơn nữa hiện tại Châu Châu đã tốt nghiệp, cũng không cần sợ thầy trò ở bên nhau không thích hợp.

(*OOC: out of character, thoát khỏi hình tượng nhân vật được thiết lập ban đầu)

Anh cõng Châu Châu rời khỏi khu dạy học, lưu lại một đám nam nữ sinh kinh ngạc đến ngay cả tiếng chuông vào học cũng không thèm nghe.

Mà chờ bọn họ giật mình tỉnh lại chạy về phòng học rồi cũng hoàn toàn không có tâm tư nghe giảng, chỉ lo cầm điện thoại cuối đầu truyền chuyện này đi. Hô hấp hơi khó khăn, rảnh rỗi còn phải tự giơ tay lên nhéo nhân trung mình, sợ sẽ ngất xĩu mất.

Chuyện này không chỉ truyền đi giữa các học sinh, thật nhanh đã bị người khác đăng lên diễn đàn. Có tới vài tấm ảnh, dù không phải là ảnh chụp chính diện, nhưng chỉ cần có biết Tỉnh Hành và Châu Châu thì có thể dễ dàng nhận ra.

Mấy tấm ảnh, để người khác thấy ái muội nhất chính là tấm Châu Châu ngồi trên bồn hoa, Tỉnh Hành ngồi xổm trước mặt cô giúp cô xoa chân, làm tan nát trái tim biết bao thiếu nữ của Mộng Đại. Trong lúc thấy hít thở không thông, tay ôm chặt ngực, cố ý nói:

“Mau gọi 120!”

Không chỉ diễn đàn trường học muốn nổ tung, ngay cả weibo cá nhân của Tỉnh Hành cũng loạn thành một đống. Weibo cá nhân của anh cũng không đăng việc tư, đều có liên quan đến công việc.

Kết quả ở bài đăng đầu tiên, trong khu bình luận đều là nữ sinh khóc thút thít, nói cái gì thầy Tỉnh thần tiên của bọn họ động lòng phàm rồi. Còn nói bản thân đã chịu đã kích, phải đến bệnh viện truyền oxi....

Đủ loại ngôn luận trào ra, nhưng bình thường Tỉnh Hành không chú ý mấy cái này, tất nhiên cũng không lên xem. Sau khi Châu Châu về đến nhà không có việc gì làm, ngồi trên ghế treo trong phòng mặt trời, mấy thứ trên điện thoại đều đọc hết. Nhìn bài đăng trên diễn đàn trường, cũng nhìn thấy bình luận trên weibo của Tỉnh Hành.

Một bên đọc một bên cười thầm, ở trường học thì là ý cười nơi khóe miệng bị che dấu, hiện tại là trực tiếp không thèm che, cười nhỏ giọng nhắc mãi:

“Nói tôi chưa từ bỏ ý định, nói tôi không biết tự lượng sức, hừ, giờ thì ôm điện thoại khóc đi……”

-

Mà ôm di động “khóc" không chỉ có những nữ sinh trong trường học, còn có một vị đang làm sóng gió trong giới giải trí, nữ minh tinh tuyến hai Tiêu Tiêu.

Trải qua hai ba năm, Tiêu Vũ đã đứng vững trong làng điện ảnh. Tài nguyên của cô vốn không tồi, diễn toàn là phim của đạo diễn nổi danh, đội chế tác cũng không phải dạng vừa, chỉ cần diễn viên chính đủ tốt, bộ phim này nhất định sẽ xông thẳng lên trời.

Từ sau khi có thân phận mới trở về, cô ấy lập tức phân rõ giới hạn cùng cuộc sống lúc trước. Liên hệ duy nhất với cuộc sống trước kia chính là thỉnh thoảng quay về xin tiền dì Vưu.

Tiêu Vũ Cần cứ như vậy biến thành Tiêu Tiêu, đại mỹ nữ lai giữa Trung và Đức, gia đình giàu có. Tuy rằng cũng có người nhận ra cô là ai, trên diễn đàn lớn nhất trong nước nói xấu vạch trần cô, nhưng bởi vì có đoàn đội ở đó, loại chuyện này căn bản chẳng mảy may ảnh hưởng đến cô.

Sau khi thích ứng với thân phận mới, cuộc sống của cô ấy đã trở nên như cô ấy muốn, Tiêu Vũ Cần cũng không có lại cùng người khác nói việc bản thân đã từng thích giáo sư Tỉnh. Nhưng mà weibo thời còn đi học của cô, vẫn còn theo dõi Tỉnh Hành.

Trong lúc đang định xóa tài khoản weibo cũ, cô nhìn thấy dưới bài viết của Tỉnh Hành có một lượng lớn bình luận. Ngày thường trên weibo Tỉnh Hành không nhiều bình luận lắm, vì tò mò nên cô click vào xem thử.

Không click vào mấy thứ không quan trọng, vừa vui vẻ vừa đọc, sau đó giống như bị rơi vào hầm băng. Tiêu Vũ Cần đời này chỉ nhiệt tình thích một người duy nhất, đó là Tỉnh Hành. Bởi vì không có được, nên đã chôn sâu vào đáy lòng.

Cô ấy cũng giống như những học sinh khác, cho rằng đời này Tỉnh Hành sẽ không lãng phí thời gian vào mấy chuyện tình ái. Cho dù có rất nhiều nữ sinh thích anh, nhưng mọi người giống nhau chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên, ai cũng đừng mong có được.

Ai cũng không chiếm được, trong lòng liền cân bằng lại. Nhưng đột nhiên ngay cả một tia an ủi cuối cùng này cũng biến mất. Thì ra Tỉnh Hành cũng thích con gái, chỉ là người anh ấy thích không phải là mình mà thôi.

Tiêu Vũ Cần cầm điện thoại cứng người ngây ngốc một lúc lâu, chỉ cảm thấy hô hấp có hơi khó khăn. Cô không quá tin tưởng, vì thể lướt đọc toàn bộ bình luận trong bài viết của Tỉnh Hành, thậm chí còn vào trang cá nhân của một số người dò xét.

Phát hiện ra quả thật phần lớn bình luận đều là người Mộng Đại, cô chỉ cảm thấy hô hấp càng khó khăn hơn.

Không biết Tỉnh Hành ở bên loại người gì, không biết loại người gì có thể khiến Tỉnh Hành ở bên, cô hơi cương ngón tay, đi qua diễn đàn trường học.

Từ khi cô bị bóc phốt trên diễn đàn trường đến này, Tiêu Vũ Cần vẫn luôn có bóng ma tâm lí với nó. Từ lần đó về sau, cô chưa từng vào lại diễn đàn trường. Hiện tại thật sự nhịn không được, muốn vào nhìn thử xem có bài viết nào liên quan hay không.

Vào trang chủ của diễn đàn cũng không cần phải tìm, các loại hastag liên quan tới Tỉnh Hành đầy trên trang chủ. Cô khó khăn mở ra bài viết, ngón tay lướt màn hình xuống, nhìn thấy hình ảnh xong hoàn toàn bị đóng băng.

Tuy rằng cô ấy chỉ gặp Châu Châu có một lần, tuy rằng đó đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng hiện tại chỉ cần liếc mắt qua cũng biết được đó chính là Châu Châu. Tóc dài xõa trên vai, dưới máy ảnh của người qua đường, cũng có thể xinh đẹp như thần tiên giáng trần.

Cho nên...Tỉnh Hành vẫn thích con ngốc kia???

Đôi mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, Tiêu Vũ Cần chậm rãi nở nụ cười. Nghĩ thầm cái gì mà nam thần cấm dục, cái gì mà giáo sư cao lãnh, thì ra cuối cùng cũng như người thường phàm tục, cũng thích nhan sắc xinh đẹp.

Tiêu Vũ Cần cảm nhận được rõ ràng, có vài thứ bị che giấu dưới đáy lòng đang sụp đổ. Rốt cuộc là Tỉnh Hành khiến cô thất vọng, hay tự cô đã hết hi vọng, sợ là chính cô cũng không nói rõ được.

Tóm lại, có vài thứ đổ nát đầy đất.

-

Bởi vì đã coi như là công khai quan hệ với Tỉnh Hành, Châu Châu nháy mắt thành nhân vật phong vân của Mộng Đại, nháo đến mức cơ hồ tất cả mọi người đều biết cô. Cũng may cô đã tốt nghiệp, không cần tiếp tục đên trường học, đỡ phải hứng chịu ánh mắt ghen ghét của cả trường.

Cũng bởi vì nhiệt độ quá cao, mấy ngày tiếp theo Châu Châu không có đi cọ khóa của Tỉnh Hành nữa. Cô ở trong nhà nghiêm túc tự hỏi, xem bản thân nên tùm việc gì làm bây giờ. Tuy rằng hiện tại cũng không lo ăn mặc, nhưng cũng không thể có bằng tốt nghiệp địa học rồi mà vẫn ăn không ngồi rồi ở nhà chứ.

Cứ tiếp tục như vậy hơn nửa tháng, Châu Châu vẫn chưa biết bản thân nên làm gì thì ổn. Cô phát hiện chính mình ngoại trừ thích ăn yêu uống mê chơi cũng chả còn việc gì muốn làm, tâm tình nổ lực muốn đền đáp xã hội càng không có.

Đại khái là do thói quen đào cát tu luyện, cả người đều rất đơn giản.

Chỉ cần có ăn có uống, cô đã cực kì thỏa mãn.

Sau đó khi cô còn chưa hạ quyết định được, mẹ Tỉnh đột nhiên tới đây. Mẹ Tỉnh ngày thường cơ bản không thích tới chỗ này của Tỉnh Hành, không muốn quản đứa con trai này. Lần này còn không tới một mình, còn mang theo một cô gái.

Châu Châu không biết bà mang theo ngươi tới cửa để làm gì, tất nhiên cũng phải khách khí tiếp đãi. Cô và mẹ Tỉnh không quá thân, nhưng cũng chả xa lạ gì. Nhưng cô gái mẹ Tỉnh dẫn theo, cô hoàn toàn không quen biết.

Người mẹ Tỉnh mang theo chính là Hàn Mật. Sau khi ngồi xuống phòng khách, nhìn Châu Châu vội vàng chạy tới chạy lui rót trà cho bà, nói với cô:

"Không cần khách khí như vậy, Châu Châu, con lại đây ngồi đi.”

Châu Châu ngồi xuống sô pha xong, mẹ Tỉnh mới giới thiệu Hàn Mật cho cô, đồng thời cũng nói:

“Mật Mật, đây là người con muốn gặp, bạn gái của Tỉnh Hành_Châu Châu.”

Châu Châu vẫn không hiểu đây là tình huống gì, vốn đang cho rằng mẹ Tỉnh mang nữ nhân khác tới cửa là muốn tới diễn tiết mục hào môn chia rẽ con trai và bạn gái, hiện tại có vẻ như là không phải, vì vậy cô đơn giản chào hỏi:

“Xin chào, tôi là Châu Châu.”

Hàn Mật cũng thật khách khí, cười nói:

“Xin chào, tôi là Hàn Mật.”

Nói xong đột nhiên còn thêm một câu:

“Cô lớn lên thật xinh đẹp.”

Châu Châu đột nhiên bị cô ấy khen thì sửng sốt, lung tung mở miệng nói:

“Cũng...cũng tạm.…”

Hàn Mật bị cô chọc cười, quay sang mẹ Tỉnh nói:

“Nếu dì không ngại, con trực tiếp mở miệng nha? Nếu Châu Châu đáp ứng, việc này liềm xong xuôi.”

Đều đã đem cô ấy tới đây, mẹ Tỉnh đương nhiên không ngại:

“Dì đã mang con tới tận đây, con còn nói câu này? Con hỏi Châu Châu là được, để Châu Châu tự mình đáp ứng. Dì cũng không phải người thích xen vào việc của người khác, chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn con, dì mặc kệ.”

Châu Châu hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói gì. Đương nhiên cô cũng không xen vào, an tĩnh ngồi nghe mẹ Tỉnh và Hàn Mật nói chuyện, lại nhìn Hàn Mật quay sang mình.

Hàn Mật cũng không đánh đố nữa, nhìn về phía Châu Châu nói thẳng:

“Là thế này, hai ngày trước tôi vô tình thấy ảnh chụp của cô và thầy Tỉnh ở trên mạng, càng xem càng thích, nên muốn mời Châu Châu làm người mẫu cho tôi, chụp vài tấm ảnh, có được không?”

Câu này Châu Châu nghe hiểu, nhưng vẫn còn ngơ ngác:

“Người mẫu sao? Tôi không……”

Hàn Mật nói chuyện với cô bộ dạng thật nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại ôn hòa:

“Chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng không sao, tôi chỉ cần cô hỗ trợ một tí, không khó đâu, sẽ không để cô chạy tới chạy lui."

Mẹ Tỉnh ở một bên thêm vào:

“Trang phục của Mật Mật là nhãn hiệu lớn đó, dì cảm thấy Châu Châu có thể đến chơi thử, dù sao chỉ là thay vài bộ quần áo chụp vài tấm ảnh, quần áo Mật Mật thiết kế rất xinh đẹp, con mặc vào sẽ rất thích hợp.”

Châu Châu nhìn nhìn mẹ Tỉnh, lại nhìn nhìn Hàn Mật.

Hàn Mật cười gật đầu với cô:

“Đúng vậy, phong cách thiết kế lần này, cô mặc vào nhất định cực kì đẹp. Tôi tìm rất nhiều người mẫu, tới giờ vẫn chưa có ai thật sự hợp, tôi tin tưởng cô mặc vào có thể cho ra hiệu quả tốt nhất.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy lại làm phiền mẹ Tỉnh mang cô đến đây, linh cảm thiết kế lần này của cô là từ Đôn Hoàng, quần áo thiên về hướng nữ nhân cổ phong, đến giờ vẫn chưa tìm được người mẫu thích hợp.

Thẳng đến hai ngày trước cô vô tình nhìn thấy ảnh Châu Châu trên mạng, chỉ liếc mắt một cái lập tức cảm thấy, quần áo của cô chính là thiết kế dành riêng cho Châu Châu. Nếu Châu Châu mặc quần áo của cô vào, nhất định có thể mặc ra hiệu quả lớn nhất, điểm thêm một dấu chấm hoàn mỹ vào bộ sưu tập này.

Cô ấy là người không thích kéo dài sự việc, vừa nhìn thấy Châu Châu lập tức liên hệ với mẹ Tỉnh. Cùng mẹ Tỉnh hẹn hôm nay sẽ đi, cũng không phải trực tiếp tới cửa bắt người, chỉ hy vọng Châu Châu có thể đáp ứng, giúp cô hoàn thiện bộ ảnh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play