Editor: Huyền Phi

-

Châu Châu ôm di động nằm trong chăn tìm kiếm tới hơn nửa đêm, xem đến mức lúc thì ngây ngốc lúc thì nhịn cười, lúc thì đỏ mặt lúc thì bực mình. Mặc kệ có lĩnh ngộ được gì hay không, dù sao trí nhớ của cô cũng tốt, đều loạn xạ nhớ kỹ.

Ban đêm sau khi ngủ lại mơ thấy mấy cảnh lung tung rối loạn, cảnh trong mơ phảng phất toàn là màu hồng phấn, nhưng buổi sáng bị đồng hồ báo thức kêu dậy, lại quên sạch toàn bộ nội dung, không biết ở trong mộng đã trải qua cái gì.

Sau khi rời giường vội vội vàng vàng rửa mặt ăn cơm đi học, tâm tư lại tạm thời quay lại vấn đề học tập.

Chiều thứ sáu, cao trung năm hai muốn mở đại hội tổng kết. Sau sự kiến thách thức đó, Châu Châu đã trở thành tiêu điểm của toàn khối. Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm xem cô làm cách nào đạt được, đương nhiên tiến bộ là thể hiện ở điểm số.

Châu Châu nghịch tập khoa trương như vậy, sự tích dốc lòng học tập tiến bộ, trong khoảng thời gian này không thể nghi ngờ là tấm gương sáng nhất cho học sinh. Để học sinh có thể tự mình nhìn thấy, chỉ cần nổ lực là có thể đạt được.

Vì thế đại hội tổng kết lần này, Châu Châu tất nhiên bị chọn làm đại biểu học sinh, phải lên đài nói chuyện. Giáo sư Trương chủ nhiệm lớp gọi cô vào văn phòng, nói chuyện này với cô, kêu cô về nhà soạn bản thảo cho tốt.

Loại bản thảo kiểu này, nội dung cũng không cần quá đặc sắc, giáo sư Trương bảo Châu Châu chỉ cần kể hết quá trình bản thân giành giật từng giây học tập ra là được, nói càng chân thật càng tốt. Mục đích cũng thật rõ ràng, chính là muốn khích lệ những học sinh khác, nhanh chóng nắm chặt thời gian học tập thì sẽ tiến bộ, vậy là được.

Châu Châu lợi dụng thời gian nghỉ trưa viết xong bản thảo, đưa giáo sư Trương xem thử, xác định không thành vấn đề, chỉ cần chờ tới đại hội tổng kết vào buổi chiều nữa là được. Đại hội tổ chức ở sân thể dục, bục nói chuyện nằm ngay giữa khán đài.

Đến buổi chiều trước khi tới giờ, học sinh các lớp xếp hàng vào sân thể dục. Dựa theo yêu cầu thống nhất, mỗi học sinh mang cho mình một cái ghế, tới sân thể dục thì dựa theo đội ngũ đã liệt kê sẵn mà ngồi hứng ánh nắng nghe hết người này tới người khác nói chuyện.

Ngoại trừ lãnh đạo trường học cùng các vị đại biểu đứng lên nói chuyện, nội dung chính của đại hội tổng kết giữa kỳ là trao giải. Học sinh thi đạt điểm cao, hoặc là có tiến bộ, sẽ được phát cho các loại giấy chứng nhận, đồng thời đứng trên đài khen thưởng chụp ảnh lưu niệm.

Học sinh phóa dưới đại bộ phận đều là những người không được khen thường nên không có hứng thú với đại hội, phơi thân dưới ánh mặt trời đến khó chịu, liền lấy sách giáo khoa hoặc tạp chí che trên đầu, cũng lười nhìn người khác ngăn nắp vui mừng nhận thưởng, tất cả đều châu đầu ghé tai nhỏ giọng nói chuyện.

Mà làm đại biểu cho học sinh lên đài nói chuyện cũng không chỉ có một mình Châu Châu, còn một người nữa, là Phàn Dịch của ban khoa học tự nhiên, Phàn Dịch cơ hồ mỗi lần mở đại hội đều sẽ lên đài nói chuyện, đối với loại chuyện này đã phi thường thành thục.

Người dưới đài đều nói, giáo thảo* phối hợp với hoa hậu giảng đường, thật sự là giành lại mặt mũi cho lớp bọn họ. Không chỉ có thành tích tốt, ngay cả bộ dạng cũng thập phần xinh đẹp.

(*giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất của trường)

Phàn Dịch trước khi lên nói đều đã chuẩn bị tốt hết, sau khi nói xong mới tới Châu Châu. Châu Châu không viết bản thảo quá dài, hơn nữa cô cũng không thể vừa viết xong đã thuộc hết lên nói được, nhớ thì có nhớ, nhưng vẫn cần phải thỉnh thoảng nhìn xuống một lần.

Thời điểm Phàn Dịch phát ngôn xong, chuẩn bị tới Châu Châu tiến lên, một đám học sinh ngồi trong sân thể dục đều đem đề tài dời lên người bọn họ. Mỗi người đều che mặt dưới quyển sách, hơi nghiêng người nhỏ giọng cùng bạn học xung quanh ngươi một câu ta một câu ——

“Nghe nói có cao nhân dạy học cho hoa hậu giảng đường, là Phàn Dịch sao?”

“Không phải từ lúc sự tình nháo lên, khắp nơi đều truyền rằng Phàn Dịch dạy bù cho cô ấy sao? Hẳn là……”

“Không phải đâu? Phàn Dịch thành tích tốt, nhưng chắc cũng không khoa trương đến mức để giáo viên phải nói là cao nhân chứ? Tôi nghe chủ nhiệm lớp bên đó nói, trình độ người này còn cao hơn giáo viên nhiều……”

“Chắc là nói giỡn thôi……”

“Aiz, rốt cuộc bọn họ có ở bên nhau không vậy?”

“Tôi thấy hẳn là đang yêu đương rồi……”

“Haizz, người đẹp vẫn nên chọn kĩ đối tượng thì hơn……”

“Yêu đương mà vẫn có thể học giỏi là loại thao tác gì?”

……

Đối với bát quái truyền ra từ miệng các học sinh, Châu Châu đã sớm theo thói quen tự động che chắn. Cô phát hiện chỗ nào càng nhiều người thì càng nhiều chuyện bát quái, những người đó ở bên nhau mồm năm miệng mười, toàn nói mấy chuyện "mới mẻ".

Quan tâm thật hay giả làm gì, dù sao việc học cũng quá nhàm chán, vậy thì cứ nhiều chuyện một chút, thả lỏng tâm tình là được.

Thân là giáo thảo giáo hoa*, phải gánh chịu sự hâm mộ của đại đa số người, muốn không bị người khác thêu dệt chuyện sau lưng cũng hơi khó. Chỉ cần không như Ngô Vận Linh hay Đặng Oánh Oánh từ mò tới tìm ngược, Châu Châu đều sẽ không cố tình chú ý tới.

(*Giáo hoa: hoa hậu giảng đường, chú thích rõ ở cuối chương)

Hiện tại Châu Châu đều đã bổ sung xong hết nội dung chưa học của cao trung, đã đuổi kịp tiến độ trước mắt, về sau chỉ cần đi theo chương trình học là được. Hơn nữa thành tích kì thi đã đạt được mục tiêu, cô cũng không còn áp lực gì nhiều.

Không cần phải học thêm cái gì, không cần giống như lúc trước liều mạng mà giành giật từng giây một, hiện tại trạng thái cả người Châu Châu đã không giống lúc trước. Trước đó vì có mục tiêu, cần bổ sung hết những kiến thức chưa học, từng giây từng phút đều căng thẳng.

Cũng bởi vì mới vừa thi xong, ban ngày giáo viên đều là giải bài thi làm tổng kết, để mọi người cùng xem xét lại bài, cũng tự hỏi xem tại sao bản thân thi không được tốt.

Bởi vì nhàn rỗi, buổi tối sau khi ăn xong trở lại phòng học, Châu Châu không như lúc trước chỉ cắm đầu vào sạch mặc kệ mọi thứ. Cô ghé mặt vào bàn học nhìn cây bút phát ngốc, đầu nhỏ suy nghĩ đều là mấy chuyện yêu tinh câu dẫn nam nhân.

Tần Dao cũng không đi theo trường phái khắc khổ, không giống mấy học sinh khác chẳng hề phân biệt thời gian, luôn luôn nghiêm túc học tập. Cô ấy ngồi bên cạnh Châu Châu chơi điện thoại, chơi vài trò linh tinh, cùng Châu Châu nói chuyện:

“Phát ngốc suy nghĩ cái gì đó?”

Nghe thấy giọng nói của Tần Dao, Châu Châu thoáng hồi thần, quét mắt nhìn lên màn hình điện thoại cô ấy một cái, chậm rãi bò dậy khỏi bàn học, dựng thẳng eo, nói với Tần Dao:

“Mình muốn mua cái váy, đang nghĩ xem nên mua kiểu gì.”

Tần Dao quay đầu liếc nhìn cô một cái, lại nhìn về phía điện thoại mình, tiếp tục nhấp tay:

“Suy nghĩ thì có thể nghĩ ra cái gì? Trực tiếp dùng điện thoại xem đi, tùy tiện search một chút, so sánh vài cái là biết chứ gì.”

Quả thật nghĩ không ra, không động không được mà. Châu Châu thật đồng ý gật gật đầu với Tần Dao, quyết đoán duỗi tay vào hộc bàn, thọt vào cặp sách lấy điện thoại ra, cúi đầu lên taobao tìm một số kiểu váy gợi cảm tí.

Search ra rồi lướt nhìn một hồi, cô vẫn không biết nên mua váy dạng gì, vì thế liền cầm điện thoại đưa Tần Dao nhìn xem, nhỏ giọng nói:

“Cái kia...cậu biết nam sinh thích nhìn nữ sinh mặc loại váy gì không? Cái loại mà bọn họ cho rằng thật gợi cảm ấy……”

Câu này vừa nghe đã thấy tràn ngập ái muội, đứng trước mặt nam sinh mặc mấy loại váy gợi cảm là muốn làm gì? Trong lòng Tần Dao lập tức bốc lên ngọn lửa bát quái, liếc mắt nhìn về phía Châu Châu, giọng nói càng hạ thấp:

“Cậu muốn mặc làm gì? Mặc cho ai xem vậy?”

Châu Châu bị cô hỏi đến sửng sốt, khuôn mặt không kiềm được hơi đỏ lên. Học sinh cao trung cấm yêu đương, cô tất nhiên không giải thích kĩ cho Tần Dao làm gì, vội vàng nói:

“Không ai cả, chỉ là hơi tò mò, muốn mua thử một cái, vậu nhìn giúp mình với.”

Tần Dao xem như bị cô hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý, cũng không thèm chơi game nữa, nhìn chằm chằm vào mặt cô cười một tiếng nói:

“Mặt cũng đỏ rồi, không có chuyện gì mới là lạ. Để mình đoán xem....là Phàn Dịch hả? Cậu định trang điểm một chút để thổ lộ với hắn?”

Châu Châu vội vàng lắc đầu:

“Mới không phải đâu, mình và Phàn Dịch chỉ là bạn thôi. Trường học không cho yêu sớm, cậu đừng nói bậy.”

Tần Dao hoàn toàn không tin, gần đây lời đồn về Phàn Dịch và Châu Châu có rất nhiều, cô ấy cũng có nghe được một ít. Nhưng cô cũng không tiếp tục “vạch trần”, mà nhìn chằm chằm vào mắt Châu Châu nói:

“Cậu đã sớm thành niên rồi, yêu đương còn sớm gì chứ”

Châu Châu lặng người một chút, nhìn Tần Dao, giọng nói vẫn nhỏ như cũ:

“Nhưng Phàn Dịch vẫn là vị thành niên đó.”

Điều này cũng đúng, Phàn Dịch vẫn là một vị thành niên mà, nhỏ hơn Châu Châu tận ba tuổi. Thấy Châu Châu phủ nhận mà cũng không muốn nhiều lời, Tần Dao cũng không tiếp tục tò mò, giúp Châu Châu chọn váy.

Nhưng Tần Dao cũng chỉ mới là nữ sinh cao trung 16 17 tuổi, vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương, nào biết nam nhân thích dạng váy gì chứ. Sau khi lướt xem một đống kiểu váy cô cũng hơi ngốc, nói với Châu Châu:

“Mình cảm thấy mấy loại váy nhìn tiên khí một chút sẽ đẹp hơn đó.”

Nhưng váy của Châu Châu toàn là kiểu tiên khí phiêu phiêu như vậy, cô cảm thấy hẳn là Tỉnh Hành nhìn quen rồi. Hơn nữa cô đọc trên mạng, câu dẫn nam nhân thì phải gợi cảm một chút, tiên khí cũng vô dụng. Ăn mặc thanh thuần bảo thủ voi hại, còn câu dẫn cái gì nữa?

Cô khăng khăng muốn mua váy kiểu xinh đẹp gợi cảm, Tần Dao vò đầu, tỏ vẻ không biết nên giúp cô thế nào, cuối cùng liền nghĩ đến, nói:

“Không phải cậu định mặc cho nam sinh xem sao? Vậy cậu hỏi nam sinh là được. Nếu không thì....thử hỏi Phàn Dịch đi?”

Châu Châu vừa nghe đã cảm thấy ý này rất được, cũng không tiếp tục làm khó Tần Dao. Hiện giờ cách tiết tự học đầu tiên của buổi tối không còn bao nhiêu thời gian, trước tiên cô gửi tin nhắn cho Phàn Dịch, hẹn cậu lúc tan học gặp nhau, học xong một tiết sẽ qua tìm cậu.

Cô và Phàn Dịch hẹn gặp trên sân thể dục, gặp nhau rồi cùng đi qua chỗ khán đài ngồi xuống. Phàn Dịch ở trên điện thoại không hỏi được Châu Châu tìm cậu có chuyện gì, hiện tại tất nhiên mở miệng hỏi:

“Thần thần bí bí, rốt cuộc muốn làm gì?”

Châu Châu quả thật có chút thần bí, chọn một chỗ mà xung quanh không có ai, nhìn xuống bên dưới khán đài, lại có thể thấy vài người đang chạy bộ, nam sinh nữ sinh ở bên nhau, cãi nhau ầm ĩ.

Không muốn nhiều lời, Châu Châu trực tiếp móc điện thoại ra, mở Taobao đưa Phàn Dịch xem, hỏi cậu:

“Tôi muốn mua một chiếc váy, cậu nhìn giúp tôi xem...nam sinh thích loại nào vậy? Chính là.....muốn cái kia……cái kia……”

Nói ra có hơi ngượng ngùng, nhưng mà vì chỗ bịn họ đang đứng khá tốt, Châu Châu ngập ngừng một chút liền nói tiếp:

“Hơi gợi cảm một tí……”

Phàn Dịch vừa nghe hai từ này, lông mày theo bản năng hơi nhướng lên, xuyên qua bóng đêm mờ mịt của sân thể dục nhìn Châu Châu:

“Bạn học Châu Châu, tôi có thể hỏi nhiều một câu hay không, ngài đang muốn làm gì vậy?”

Đã sớm biết cậu ấy sẽ hỏi, Châu Châu không thèm để ý tới cậu:

“Có giúp hay không? Cậu không giúp thì nói một tiếng, tôi đi tìm người khác.”

Phàn Dịch sợ cô thật sự cầm điện thoại rời đi, duỗi tay kéo cô:

“Giúp giúp giúp giúp giúp, đưa tôi nhìn xem.”

Châu Châu đưa điện thoại cho cậu, nghiêng đầu qua, trong lúc cậu lướt màn hình, cùng cậu nhìn hình ảnh người mẫu trên đó. Hai người ngồi có chút gần, Phàn Dịch có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Châu Châu, hơi xuất thần.

Châu Châu nói chuyện vài câu mới kéo được suy nghĩ đang bay cao của cậu về.

Châu Châu nghiêm túc hỏi:

“Cậu cảm thấy dạng gì tương đối đẹp? Cũng không cần quá lộ liễu không đứng đắn, chỉ cần bình thường một chút, cái loại mà nam sinh thích ấy.”

Phàn Dịch thoáng hồi thần, lại nhìn điện thoại một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Châu Châu, nói với cô:

“Nhìn hình ảnh cũng không nhìn ra cái gì đâu, dáng người và khí chất của người mẫu cũng không giống cậu. Nếu không thì vầy đi, tiết tự học ngày mai xin nghỉ, tôi cùng cậu ra ngoài mua?”

Châu Châu xuyên qua bóng đêm đối diện với Phàn Dịch, nghĩ nghĩ, không lập tức trả lời.

Phàn Dịch lại nói:

“Cậu cần gấp không? Nếu mua trên mạng, chuyển phát nhanh còn phải đợi mấy ngày, hơn nữa còn không nhất định sẽ hợp, nếu lỡ không thích hợp, đổi tới đổi lui hay trả hàng gì đó đều rất phiền toái, tôi cảm thấy vào tiệm mua trực tiếp tương đối tốt hơn.”

Quần áo mua trên mạng quả thật sẽ có vấn đề này, nhìn quần áo đẹp, mặc lên người lại không nhất định sẽ đẹp, hơn nữa chất lượng nói không chừng còn siêu kém. Châu Châu nghĩ nghĩ, nhìn Phàn Dịch:

“Có thể không?”

Phàn Dịch ngữ khí nhẹ nhàng:

“Đương nhiên có thể, nói với chủ nhiệm lớp một tiếng là được. Xin được rồi, giữa trưa chúng ta không ăn ở trường học nữa, ăn cơm trưa ở bên ngoài, buổi chiều cùng đi mua quần áo, mua xong lập tức trở lại trường học. Mua quần áo, thử ngay tại chỗ là tốt nhất.”

Châu Châu cảm thấy rất ổn, thử xong rồi mua ngay, tiết kiệm rất nhiều thời gian. Chủ Nhật trường học cho nghỉ, vừa vặn cô có thể về nhà mặc, không cần lại kéo dài một tuần. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều thử xem sao.

Nếu Tỉnh Hành thật sự giống như Hoa Thanh nói, thích cô rồi, chắc cô cũng có thể thử mà nhỉ? Bởi vì nam nữ thích nhau không chỉ đơn thuần là sủng ái và yêu thương, còn có dục vọng không thể khắc chế nha~

Không phải có câu: "trên đời này có hai việc không thể che giấu, một là ho khan, hai là tình yêu" hay sao?

Châu Châu cùng Phàn Dịch hẹn nhau xong, ngày hôm sau giữa tiết tự học buổi sáng liền đến chỗ giáo sư Trương xin phép nghỉ. Đương nhiên không phải xin nghỉ để mua quần áo rồi, hai người tùy tiện tìm một lí do thích hợp thôi.

Sau khi xin xong, tan học giữa trưa Châu Châu cùng không đi căn tin cùng Tần Dao, trực tiếp đến gara lái xe điện. Vì tránh tai mắt của người khác, cô và Phàn Dịch tách nhau từng người ra khỏi trường, hẹn gặp ở một tiệm trà sữa bên ngoài trường học.

Khi Châu Châu lái xe tới tiệm trà sữa thì Phàn Dịch đã ở đó. Không biết cậu ta đi bằng cách nào, còn nhanh hơn cô. Phàn Dịch nhìn thấy Châu Châu, trực tiếp ngồi xuống ghế sau của xe cô, tự nhiên đến cứ như đó là ghế ngồi chuyên dụng của cậu.

Sau khi Châu Châu phải chở thêm Phàn Dịch, bởi vì trọng lượng nặng hơn, tốc độ xe cũng chậm đi rất nhiều. Cô đạp chân ga, một bên vô định chạy về phía trước, một bên hỏi Phàn Dịch:

“Cậu nghĩ xong chưa, đi ăn cái gì bây giờ?”

Phàn Dịch ăn cái gì cũng được, ném lại vấn đề này cho Châu Châu:

“Cậu muốn ăn cái gì?”

Sau khi làm người quen rồi, Châu Châu cảm thấy vấn đề mỗi ngày ăn cái gì thật sự là một khó khăn không nhỏ trong cuộc sống. Cô vẫn lái thật chậm, nghĩ nghĩ nói: “Cậu cùng tôi đi mua quần áo, tôi mời cậu ăn cơm, cậu chọn đi, đừng đắt quá là được.”

Cứ đùn đẩy như vậy cũng không có kết quả, Phàn Dịch không tiếp tục nữa, ánh mắt đảo qua cửa hàng bên cạnh. Quét đến một cửa hàng ngay đó, trực tiếp nói với Châu Châu:

“Thấy cái gì ăn cái đó, ngay chỗ này đi.”

Châu Châu quay đầu nhìn ở ven đường, cũng thấy một quán đặc biệt nổi bật này. Cô cưỡi xe vào chỗ đậu, lạp tức cùng Phàn Dịch đi ăn cơm.

Chọn thức ăn rồi thanh toán xong còn phải chờ một lát. Châu Châu cùng Phàn Dịch tìm chỗ trống ngồi xuống, mặt đối mặt trò chuyện mợt lát, bởi vì Châu Châu ra hơi gấp, chưa kịp đi toilet, giờ muốn vào một chút, bảo Phàn Dịch giữ chỗ cho mình, rồi tự mình tìm toilet tiến vào.

Châu Châu đi rồi, Phàn Dịch liền tự mình ngồi đó, lấy điện thoại ra đọc tin tức trên mạng một chút, chưa đọc được vài phút đã thấy điện thoại Châu Châu để lại trên bàn nhấp nháy lên, có người gọi, phía trên hiển thị hai chữ "Tỉnh Hành"

Đại khái chắc là vì nam nhân cũng có giác quan thứ sáu, Phàn Dịch vừa nhìn thấy cái tên này đã cảm giác không quá thoải mái. ĐIện thoại reo một hồi không ai tiếp liền tự động tắt, chưa đầy 2 giây sau lại tiếp tục reo lên.

Phàn Dịch vốn dĩ không định quản, nhưng khi điện thoại reo tới lần thứ ba mà Châu Châu vẫn chưa trở về, liền tự ý cầm điện thoại lên, nhẹ giọng nói:

“Alo, xin chào.”

Tỉnh Hành vừa nghe thấy giọng nói từ bên kia truyền tới thoáng sửng sốt một chút, hỏi lại:

“Cậu là ai? Châu Châu đâu?”

Phàn Dịch trả lời:

“Châu Châu có chút việc, không đem điện thoại, tôi là nam……”

Còn chưa kịp nói xong, Châu Châu đã xuất hiện trong tầm mắt của Phàn Dịch, cậu cũng không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp đưa điện thoại qua cho cô:

“Có người tìm cậu, gọi tới vài lần, tôi mới nghe hộ.”

Vốn dĩ định nói ra thân phận "bạn thân nam" của mình, hiện chút cảm giác tồn tại....thôi bỏ đi.

Châu Châu tiếp được di động nhìn màn hình một cái, thấy là Tỉnh Hành, lập tức phóng tới bên tai nói:

"Sao vậy?”

Tỉnh Hành nắm di động nhẹ nhàng hít một hơi, dùng giọng nói bình thường hỏi Châu Châu:

“Không ở trường học?”

Chuyện xin nghỉ ra ngoài mua quần áo là giấu Tỉnh Hành, Châu Châu giật giật đầu óc nói:

“Cơm ở căn tin trường ăn ngán rồi nên ra ngoài ăn, cơm nước xong lập tức trở về, sao vậy?”

Tỉnh Hành cuối tuần không bận rộn, không cần qua đơn vị tăng ca, giữa trưa muốn cùng Châu Châu ra ngoài ăn cơm, không chào hỏi đã trực tiếp chạy tới trường học. Nào biết vừa gọi điện thoại, đầu bên kia đã vang lên giọng con trai, liền theo bản năng nghĩ cô không có trong trường.

Trầm mặc một hồi, Tỉnh Hành lại hỏi:

“Cùng với bạn học?”

Hỏi xong lại nghe thấy giọng nam sinh lúc nãy:

“Của chúng ta tới rồi, cậu ngồi đi, tôi đi bưng cho cậu.”

Sau đó mới là Châu Châu thanh âm: “Đúng vậy.”

Không tiếp tục nhiều lời, TỉnhHành nói:

“Tôi biết rồi."

Châu Châu bởi vì có tật giật mình, sợ bị Tỉnh Hành phát hiện mình xin nghỉ để đi dạo phố mua quần áo, cũng không tiếp tục nói gì, cúp điện thoại lập tức ăn thật nhanh, tranh thủ đi sớm về sớm.

Sau khi treo điện thoại, Tỉnh Hành cũng không còn tâm tình gì đi ăn cơm, đậu xe ở một góc khuất gần trường học chờ. Nhưng anh chờ đến tận khi vào học vẫn không thấy Châu Châu đâu.

Châu Châu cùng Phàn Dịch ở trong tiệm thử quần áo, thử một bộ hai bộ ba bộ, thử đến mức lòng Phàn Dịch mềm nhũn. Trong đầu đều là —— nếu về sau mỗi ngày đều có thể cùng cô đi dạo phố thì tốt rồi……

Quần áo thử không ít, nhưng cuối cùng Châu Châu chỉ mua một chiếc váy thích hợp, sau khi bỏ vào bao tính tiền thì quay lại trường học, trên người vẫn mặc bộ đồng phục trắng.

Lúc về vẫn là Châu Châu lái xe điện, Phàn Dịch ngồi phái sau, mùi hương trên tóc cô bay ra chạm vào chóp mũi, dấy lên một cảm giác chưa từng có.

Muốn nói rất nhiều câu, làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chỉ là sau khi xuống xe tranh thủ kéo cánh tay cô lại, gọi cô một tiếng.

Vì để không có ảnh hưởng xấu, hai người vẫn như cũ định tách ra một trước một sau về trường, nhưng không biết tại sao bỗng dưng Phàn Dịch lại kéo cô, bèn hỏi:

“Sao vậy?”

Phàn Dịch tự hít sâu mấy hơi, cuối cùng chỉ giơ tay đặt lên tóc cô, cười nói:

“Trên đầu có cái gì nè.”

Châu Châu cũng theo đó nhìn thoáng qua:

“Còn không?”

Phàn Dịch lui về bên cạnh một bước:

“Hết rồi, mau vào đi.”

Trong lòng còn đang muốn tranh thủ về phòng học thật nhanh, Châu Châu lập tức lái xe qua chỗ bảo vệ, lấy giấy phép xin nghỉ ra rồi nhanh chóng dẫn xe vào, không quay đầu lại lấy một cái.

Phàn Dịch ở bên ngoài đợi chừng năm phút mới vào cổng.

Mà này toàn bộ quá trình, đều bị Tỉnh Hành ngồi trong xe thấy rõ ràng……

Trong lòng thật buồn, buồn đến mức khó chịu, muốn hút thuốc để giảm bớt, nhưng chợt nhận ra bản thân không hút thuốc, đành phải yên lặng chịu đựng cơn đau thấu tâm can.

Anh dựa lưng vào ghế, trong đầu không nhịn được nghĩ —— nếu Châu Châu đã có cảm tình của con người, yêu đương chắc chắn phải trải qua, dù sao cuối cùng cũng phải yêu, vậy tại sao anh phải nhường cơ hội cho người khác?

Tỉnh Hành vẫn luôn ngồi trong xe, buổi tối cũng không ăn, ngồi đến khi Châu Châu tan học lái xe điện ra mới nổ máy chầm chậm chạy theo cô. Từ phía sau nhìn cô chở Phàn Dịch về nhà, rồi mới chậm rãi chạy về.

Mãi cho đến khi về nhà, Tỉnh Hành vẫn không để Châu Châu biết hôm nay anh đã làm gì, Châu Châu vẫn như mọi ngày tắm rửa ăn cơm xem TV, thỉnh thoảng nói với anh một hai câu.

Đương nhiên buổi tối Tỉnh Hành cũng chẳng còn tâm tình nào để xem TV, ngồi trên sofa thất thần đến khuya mới chậm chạp lên giường đi ngủ. Nằm xuống rồi cũng còn trằn trọc không ngủ được, nóng lòng muốn biết Châu Châu và tên kia có quan hệ gì.

Cứ như vậy đến hơn nửa đêm mới ngủ, hôm sau thức dậy trời vẫn còn sớm. Tỉnh Hành dạo bước một vòng, phát hiện cả căn nhà chỉ có một mình anh, nghĩ chắc do Châu Châu chưa dậy, nhưng vào phòng cũng không thấy cô đâu. Hay là ra ngoài rồi?

Ra ngoài tìm ai?

Anh không tiếp tục nghĩ nữa

Tỉnh Hành cảm thấy cực kì khó chịu, cố nhịn lại tiến vào toilet rửa mặt, đứng trước gương vốc vài thốc nước lên mặt cho tỉnh táo.

Chịu đựng cảm xúc rửa mặt xong xuôi, anh ra sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại muốn bình ổn cảm xúc một chút, kết quả tất nhiên không được. Chỉ có thể mở mắt ra.

Mở to mắt tùy ý đảo khắp nơi, quét đến phòng mặt trời lại thấy có bóng người, thoạt nhìn khá giống Châu Châu, nhưng hình như không phải. Tỉnh Hành tưởng là con Thanh Xà yêu kia, muốn đi qua nhìn thử một chút.

Đi đến cửa phòng mặt trời, thấy cô gái kia đứng quay lưng về phía anh, tóc dài cập vào eo. Anh không nhìn nhiều, cũng không mất bình tĩnh, chỉ hỏi:

“Ai đó?”

Châu Châu đưa lưng về phía Tỉnh Hành, đảo mắt tưởng tượng ra 100 phản ứng của Tỉnh Hành khi nhìn thấy mình. Tóc của cô là do sáng sớm tới chỗ dì Vưu nhờ làm giúp, tạo kiểu thanh nhã lười biến một tí, tốn không ít công phu.

Vì ngày này, Châu Châu học rất nhiều cách câu dẫn nam nhân, nào là các loại "vô ý" liếm mối, liếc mắt, chạm tay, còn có cái gì mà nhìn thẳng vào đối phương mười tám giây, xem người ta có thể hôn mình hay không……

Lần đầu tiên mặc loại váy hở hang kiểu này, so với ngày thường thật quá phóng túng, cô cũng khá ngại ngùng không dám lập tức quay người lại nhìn Tỉnh Hành, ngập ngừng một tí mới chậm chạp xoay lại.

Tỉnh Hành vốn tưởng là Thanh Xà tinh, đến khi Châu Châu quay lại cũng ngẩn cả người, ánh mắt vô ý quét qua các bộ phận —— bả vai, ngực, cánh tay, eo, chân……

Quét xong liền cảm thấy hô hấp khó khăn, Tỉnh Hành ngừng thở, nhìn chằm chằm Châu Châu bất động.

Châu Châu thấy anh không nói chuyện, bản thân cũng không nói chuyện, cất bước đi đến trước mặt anh, hơi cúi vuốt tóc qua bên tai, rồi lại ngẩng đầu hỏi Tỉnh Hành:

“Tôi có thể yêu đương không?”

Tỉnh Hành nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy bên tai cô có hơi ửng đỏ. Suy nghĩ trong đầu lung tung rối loạn, nhất thời không biết phải làm gì.

Châu Châu tiếp tục nói:

“Tôi cho anh mười tám giây để suy xét, một, hai, ba, bốn……mười, mười một……”

Đã sắp đếm tới mười tám nhưng Tỉnh Hành vẫn không động đậy, Châu Châu sầm mặt nghĩ thầm, chẳng lẽ bản thân chuẩn bị lâu như vậy, đều vô dụng?

Đếm tới mười bảy, cô dừng lại không đếm nữa, ngẩng đầu nhìn Tỉnh Hành, có hơi bực mình.

Mà ngay lúc cô đang ngập ngừng không dám đếm tiếp, Tỉnh Hành đột nhiên cuối đầu, bổ sung hai chữ "mười tám", rồi lập tức ngậm lấy môi cô.

Châu Châu nháy mắt ngây ngốc, không hề nhắm mắt lại.

Cảm xúc mềm mại chậm rãi lan tràn……

Khuôn mặt nháy mắt đỏ lựng, ý hồng nhiễm vào đầu mày khóe mắt…

-

Chú thích:

Giáo hoa: hoa khôi toàn trường/hoa hậu giảng đường.

Ở trường học, các bạn nữ có nhan sắc xinh đẹp sẽ được mọi người chú ý, bàn tán. Dựa theo nhan sắc mà chia thành các loại cấp độ như ban hoa, hệ hoa, giáo hoa.

Ban hoa: bạn nữ xinh đẹp nhất lớp

Hệ hoa: xinh đẹp nhất hệ (ngành)

Giáo hoa: bạn nữ xinh nhất trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play