Châu Châu nghe thấy năm chữ "Siêu cấp đại soái ca", nháy mắt trong đầu tràn ngập hình ảnh não bổ, nghĩ xem Hiệu Thảo người này đẹp trai tới cỡ nào. Nàng nghĩ, đã được gọi là "Hotboy", khẳng định đẹp trai đến chết nàng rồi.

Nàng tưởng tượng hotboy là loại sinh vật gì, nay tận mắt nhìn thấy người thật, cảm giác thật kích thích.

Tần Dao nhìn hai mắt tỏa sáng của Châu Châu, nhìn ra nàng có hứng thú, thấy Châu Châu tuy bên ngoài xinh đẹp, nhưng tính cách lại dễ mến, không giống các bạn cấp ba của mình Ngô Vận Linh, hết sức kiêu ngạo.

Hai người chụm đầu vào nói vài ba chuyện bát quái, mà nữ sinh rất dễ thông qua đó mà rút ngắn khoảng cách, Tần Dao càng thân thiện với Châu Châu hơn, meo meo cười nói:

"Thế nào? Muốn thấy không?"

Châu Châu không giấu suy nghĩ của mình, gật đầu:

"Có, thật muốn nhìn."

Tần Dao thu lại ý cười, thanh cổ họng:

"Buổi tối đi ăn, có cơ hội mình chỉ cho bạn xem."

Châu Châu gật gù nói:

"Được đó."

Sau một ngày ở chung với nhau, Tần Dao thấy bạn mới chuyển tới này thật đáng yêu. Da dẻ trắng mềm, giá trị nghịch thiên còn chưa tính, lúc không nói chuyện im lặng biết điều, ngay thẳng không làm bộ làm tịch chút nào.

Không nhịn được mà quý người này, Tần Dao lấy sách đỡ mặt, đưa tay vào ngăn bàn tìm một hồi, lấy ra hai khối kẹo sữa, đưa đến trước mặt Châu Châu, cười nói:

"Cho cậu này."

Châu Châu thầy ở cùng người bạn này thật tốt, cũng muốn bồi dưỡng tình cảm, nói rõ Tần Dao rất quý nàng, muốn cùng nàng làm bằng hữu. Mà nàng cũng không ghét Tần Dao, cười nhận lấy kẹo, nói:

"Cảm ơn bạn."

Xong đồng thời cúi xuống cùng Tần Dao, bóc vỏ, nhét kẹo vào trong miệng.

Đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt ngào.

Chuông vào học vang lên, ngoài phòng học những mỹ nữ chuyển giáo sinh cũng tản hết. Châu Châu với Tần Dao lúc này mới bỏ sách ra, ngậm kẹo, chuẩn bị lên lớp.

Vì Thất Trung cách chỗ Tỉnh Hành khá xa, quá lãng phí thời gian, cũng khá mệt nhọc nên buổi trưa Châu Châu sẽ không về ăn cơm, mà đi cùng Tần Dao ăn ở nhà ăn. Nàng với người khác quan hệ chưa quen thuộc lắm, chỉ có thể cùng đi với bạn cùng bàn.

Nhà ăn của Thất Trung rất lớn, cơm nước cũng không tệ, cũng nhiều món ăn khác nhau, giá tiền tiện ngi, vệ sinh cũng tốt, Châu Châu rất thích. Buổi chiều cũng thế, nàng cùng đi với Tần Dao xuống nhà ăn.

Đi cùng Châu Châu tới nhà ăn, Tần Dao là một học sinh cấp ba phổ thông, đãhọc hết một năm rưỡi, cuối cùng cũng biết được thế nào là đi trên đường mọi người quay lại ngoái nhìn. Tuy rằng nàng biết, những ánh mắt ấy không phải nhìn nàng.

Châu Châu tận lực thích ứng, cùng Tần Dao đi đến nhà ăn, các nơi để ăn. Sau đó, hai người ngồi xuống. Trong phòng ăn ồn ào tiếng người cũng bát đĩa vang lên.

Tần Dao nhớ là phải chỉ cho Châu Châu hotboy Phàn Dịch, nên khi tìm chỗ ngồi, nàng chọn chỗ mà bình thường Phàn Dịch ngồi bên cạnh. Lúc này, Phàn Dịch cùng mấy người bạn nam ngồi xuống, gồi cách hai người kia một cái bàn.

Tần Dao cúi đầu ăn hai miếng cơm, thấy Phàn Dịch đến, nói với Châu Châu:

"Bạn nhìn về bàn kia xem, người kia chính là hotboy của Thất Trung , ngồi phía nam, cái người đẹp trai nhất."

Châu Châu nhìn theo hướng Tần Dao chỉ, thấy trong đó có một người được coi là xuất chúng. Cũng đẹp trai, nhưng không đến mức nàng thấy kinh diễm, hoặc lập tức sản sinh tinh thần kích động, nên vẫn thật bình thản.

Có thể là phỏng theo, Châu Châu cảm thấy....

Hotboy còn không đẹp bằng Tỉnh Hành...

Tần Dao thấy Châu Châu vẫn bình thản, nghĩ người đẹp nên đối với nhan sắc cũng yêu cầu cao sao? Trong trường học có nhiều nữ sinh nhìn thấy Phàn Dịch đều cảm thấy rất đẹp, mặt đỏ tim đập.

Nàng tò mò nhìn Châu Châu, hỏi:

"Không đẹp trai sao?"

Châu Châu ăn ngay nói thật:

"Liền còn có thể đi, không đẹp trai như tớ nghĩ . . . . ."

Tần Dao "sách" hai tiếng. Qủa nhiên người đẹp thì yêu cầu cũng cao. Vừa nói xong, đôt nhiên "loảng xoảng" một tiếng làm hai người sợ hết hồn.

Nàng cả kinh ngậm một miệng cơm, nầng đầu lên thấy Phàn Dịch ngồi xuống cạnh, dáng vẻ bị chọc không ít. Sau đó, mấy người bằng hữu kia cũng ngồi xuống.

Cao to khỏe mạnh, khí thế hùng hổ. . . . . .

Tần Dao & châu châu: ". . . . . ."

Tần Dao cúi đầu, miễn cưỡng nuốt một miệng cơm, chỉ cảm thấy như có lửa đốt dưới mông, bỏng đến mức nàng muốn lập tức đứng lên. Nhưng làm như thế không tốt, vì mấy người này có chút "giả lai bất thiện."

Chẳng lẽ mấy người này nghe thấy Châu Châu nói? Còn cách một cai bàn, chẳng nhẽ là Nhuận Phong Nhĩ?

Tần Dao vừa nghĩ thế, đã có nam sinh xác nhận, nhìn Châu Châu nói:

"Đây là bạn học vừa chuyển tới? Cư nhiên nghi vấn nhan sắc của Phàn Dịch, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?"

Châu Châu có chút không biết làm sao, nhìn Tần Dao không dám nói lời nào. Nàng từ khi làm người đến bây giờ, chưa từng gặp trường hợp thế này. Không biết những người này có ý gì, chỉ cảm thấy không hữu hảo. Trước đây, những người nàng gặp đều rất tốt.

Chưa trải qua những việc thế này, không biết nên ứng đối như thế nào, châu châu suy nghĩ một chút, chăm chú thành khẩn nhìn Phàn Dịch nói câu:

"Xin lỗi."

Phàn dịch nhìn nàng này thật lòng, không khỏi nở nụ cười, hỏi nàng:

"Xin lỗi cái gì?"

Châu Châu hạ mắt, chăm chú nói:

"Không nên sau lưng ngươi bàn chuyện, nếu nói về ngươi thì phải nói ngươi siêu soái, siêu đẹp..."

"Phốc. . . . . ."

Bọn họ chưa từng thấy có người nói chuyện như thế chăm chú vẫn như thế, cảm giác là cố ý trêu, nhưng nhìn cách nói chuyện cùng thái độ lại không giống. . . . . .

Mấy nam sinh ngồi ở đây đều bị Châu Châu chọc phát cười, Tần Dao cũng nhịn không được mà cúi mặt cười.Trước nàng chỉ cảm thấy Châu Châu đơn thuần đáng yêu, không nghĩ tới còn có năng khiếu này, chơi thật vui.

Nhưng Châu Châu không có khôi hài, nàng là nói chuyện thật lòng. Thấy mọi người đều cười, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những người kia cũng không đi, mà ngồi ở bàn các nàng ăn tối.

Mà thời điểm Phàn Dịch bưng khay thức ăn đến, liền hấp dẫn ánh mắt của các bạn học khác. Trong trường không ai không quen biết Phàn Dịch, hôm nay lại nhận thức Châu Châu. Tất nhiên sẽ có vô số chuyện bát quái.

Mà những chuyện bát quái đó cũng khá giống nhau, chủ yêu là Phàn Dịch cùng Châu Châu, phần lớn lại nói cạnh tranh hoa khôi với Ngô Vận Linh.

Hai đại hoa khôi của trường cạnh tranh, tại sao chỉ nói Ngô Vận Linh? Vì Ngô mỹ nữ là người theo đuổi Phàn Dịch số một. Hôm nay Châu Châu xuất hiện nàng ngày hôm nay mới vừa không còn tranh cướp hoa khôi của trường tư cách, xem tình huống, đón lấy khả năng còn muốn đối mặt"Thất tình".

Tất cả mọi người lén lút bát quái đánh cược, ngày Ngô Vận Linh cách "thất tình" còn bao lâu? Ba ngày? Năm ngày? Một tuần?

Ngô Vận Linh thấy mọi người nghị luận, lại thấy Phàn Dịch cùng đám cẩu bằng hữu ngồi cạnh Châu Châu liền tức giận tới mức không ăn cơm. Nắm chặt đũa, nhìn chăm chằm như muốn xuyên thủng châu châu.

Châu châu đối với trong trường học những này bát quái không biết, cũng không đi tìm hiểu. Kiến thức hotboy, nàng đối với những khác cũng là không có hứng thú, trong lòng chỉ muốn học tập. Nàng để Tỉnh Hành an bài đến trường học, chính là đến học tập , không phải để nghe bát quái.

Buổi tối ở trường có hai tiết tự học, tan lớp Châu Châu dọn đồ về nhà. Tỉnh Hành đến cổng trường sớm mấy phút, Châu Châu đeo cặp sách ra ngoài thấy xe Tỉnh Hành liền chạy tới chui vào.

Học cả ngày từ sáu giờ đến chín giờ tối, Châu Châu nghĩ mình sẽ mệt chết, nhưng tinh thần tốt vô cùngt, nàng vứt cặp sách ra sau, thắt chặt dây an toàn, ngồi dựa vào ghế.

Tỉnh Hành nhìn nàng làm một loạt động tác, thấy tinh thần không tệ lắm, đem lo lắng cả ngày thu lại, hỏi nàng:

"Ngày thứ nhất đi học, cảm giác thế nào?"

Châu Châu quay đầu nhìn Tỉnh Hành nói:

"Qủa thực phức tạp hơn so với tiểu học , nhưng tôi cũng thích ứng được, sau đó, vì vẻ ngoài xinh đẹp, ở trường học nổi danh, c9òn tranh cử hoa khôi trường... Còn nhận thức hotboy....Còn có, cơm nhà ăn ngon..."

Ngày đi học đầu tiên đã là hoa khôi, nhận thức hotboy? Tỉnh Hành không hiểu lối suy ghĩ của bọn trẻ bây giờ.

Hắn cùng người hotboy này khá quan tâm, hỏi:

"Cùng hotboy làm những gì rồi?"

Châu Châu đem cả người đặt lên ghế, nhìn đường, đèn đường ánh lên một loại bạch quang:

"Cũng không làm gì, tôi nói hắn không đẹp trai như tôi nghĩ....bị hắn nghe được..."

Nhìn về phía Tỉnh Hành,

"Tôi cho rằng hotboy sẽ siêu cấp vô địch soái đây, kết quả vẫn không bằng anh . . . . ."

Tỉnh Hành nghe được lời dễ nghe, tâm tình buông lỏng, đột nhiên nói:

"Ừ, người lớn lên đẹp trai hơn tôi cũng không nhiều."

Châu Châu lần đầu thấy Tỉnh Hành thả rắm như thế, liề "phốc" cười, ánh mắt hướng về phía Tỉnh hành, hỏi:

"Khi học cao trung, anh cũng là hotboy của trường sao?"

Tỉnh Hành suy nghĩ một chút:

"Không biết, mấy cái này ta không quan tâm lắm, chỉ để ý học tập."

Lúc này Châu Châu liền hiếu kì với quá khứ của Tỉnh Hành, lại quay ra nhìn, hỏi:

"Vậy anh lớn lên đẹp trai như thế, nhiều nữ sinh theo đuổi lắm sao? Có phải nhiều nữ sinh tỏ tình lắm không?"

Tỉnh Hành nói:

"Hiện tại cũng có nhiều nữ sinh thích tôi"

Châu châu lại không nhịn được "Phốc" một hồi, con ngươi thấm nước, ý cười nhẹ nhàng mà nhìn Tỉnh Hành:

"Anh thực sự là không biết xấu hổ. . . . . ."

Nói xong nàng lại thu ý cười một chút, thay đổi vẻ mặt nhìn Tỉnh Hành, ánh mắt thật lòng, lặng yên một hồi lại hỏi:

"Trước anh đã nói với tôi, sẽ không tìm bạn gái, có giữ lời không?"

Tỉnh Hành chưa từng nghĩ tới chuyện này. Thấy Châu Châu bây giờ muốn độc chiếm mình, cảm thấy khá hưởng thụ, quyết đoán trả lời:

"Đúng."

Châu Châu nhìn gò má người kia, lại nghe thấy một chữ như thế, không nghe được nhiều hơn. Không cần thề thốt bảo đảm, một chữ này cũng khiến nàng tin người kia rồi.

Nghiêm túc nhìn Tỉnh Hành một hồi, Châu Châu rời ánh mắt về phía kính chắn gió, nói:

"Không cho tôi thích nhân loại, không cho yêu đương, mỗi ngày đều áp bức tôi, không cho tôi đi chơi cùng người khác, chỉ cho học tập, vậy anh cũng phải thế, hừ...."

Nghe thấy từng chữ oán giận, khóe iệng Tỉnh Hành không khỏi cong lên, chuyên tâm nhìn phía trước, đáy lòng sinh ra ấm áp chân thật.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play