Tỉnh Hành lôi hết mấy quyển "sách ngoại khóa" bị Châu Châu dùng sách giáo khoa che đi. Còn có hai quyển tạp chí ngôn tình, bìa là bản vẽ truyện tranh nữ sinh tóc dài, Từ trang bìa đến nội dung đều tràn ngập hương vị thanh xuân.

Bị lòng hiếu kì thôi thúc, Tỉnh Hành trực tiếp ngồi xuống bàn giở sách ra đọc. Đây đều là tiểu thuyết tình cảm của Mã Lệ Tô, lật đến cảnh miêu tả lộ da thịt, cảnh hôn hay cảnh giường chiếu, anh sẽ đều không nhị được dùng tay xoa thái dương...

Cho nên Châu Châu đột nhiên trưởng Hành, có ý thức nam nữ, cũng có tình cảm ngây thơ đều là đọc từ trong mấy cuốn tiểu thuyết này mà ra? Những sách này thực ra là kích thích, tất cả đều là mấy chuyện kia của nam nữ.

Tỉnh Hành vừa xem vừa nghĩ, những sách này đều là ảo tưởng mơ mộng, không có nhân tố hiện thực, chắc chắn sẽ kích thích nữ sinh đương trong độ tuổi dậy thì hướng tới tình cảm nam nữ. Đương nhiên có khả năng dẫn tới yêu sớm.

Rồi Tỉnh Hành lại nghĩ, Châu Châu là muốn nói chuyện yêu đương? Hay là... đã nói rồi?

Những tiểu thuyết này vẫn chưa cho anh câu trả lời.

Tỉnh Hành lật sơ qua mấy cuốn rồi lại để lại chỗ cũ. Dùng sách giáo khoa che lại, làm bộ là mình chưa có xem, chưa phát hiện ra bí mật của cô.

Châu Châu lớn rồi, anh cần phải tôn trọng cô.

Thế là anh chỉ lấy mấy cuốn sách giáo khoa bên ngoài mang ra phòng khách chờ Châu Châu về.

...

Châu Châu ăn cơm trưa ở nhà, ăn xong thì đi nghỉ một chút. Nghỉ trưa xong thì qua chào hỏi dì Vưu một chút rồi đến phòng đánh bài với các ông.

Sau khi thẻ căn cước được gửi từ đồn cảnh sát địa phương tới nhà dì Vưu, Châu Châu có thêm một tấm thẻ. Không có công việc nên không có thẻ bảo hiểm y tế, nhưng có thẻ thị dân với thẻ ngân hàng. Thẻ thị dân rất tiện lúc ra ngoài, có thể đi xe buýt, ngồi tàu điện.

Cô đi xe buýt tới phòng đánh bài, bởi vì đã chơi quen, đi lại như nhà mình, thấy ai cũng lên tiếng chào hỏi. Mấy người ở đó cũng rất thích Châu Châu, chơi cái gì cũng rủ cô.

Châu Châu hơn một tháng không đi học, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sinh hoạt không khác biệt lắm so với giáo sư Vương. Bởi vì toàn đi phòng đánh bài, hơn tháng qua, thời gian ở cùng giáo sư Vương còn nhiều hơn ở cùng Tỉnh Hành.

Giáo sư Vương nhìn cách nói chuyện của Châu Châu đã có dáng vẻ của một cô gái, không còn ngây ngô như trước nữa, tự nhiên vui vẻ thay cho Tỉnh Hành. Mắt thấy một con yêu cái gì cũng không biết, nuôi nửa năm liền trưởng Hành, đúng là một việc tốt.

Giáo sư Vương không biết Châu Châu thong dong tự tại như thế mà không cho Tỉnh Hành biết, vì vậy ông không báo cáo gì với Tỉnh Hành, Ông còn tưởng là Tỉnh Hành là nuông chiều Châu Châu, muốn cho cô vui vẻ thoải mái.

Châu Châu không biết hôm nay Tỉnh Hành sẽ về sớm, nên chơi ở phòng bài không để ý chút nào. Mặc dù chơi rất vui nhưng cô vẫn biết điểm dừng, biết mấy giờ cần phải về nhà. Trời đã sắp tối rồi, cô không thể ở bên ngoài, mà Tỉnh Hành cũng sẽ về.

Chạng vạng, cô nhìn đồng hồ một chút, dự định mười phút nữa sẽ về. Cô hiện tại cũng biết căn giờ xe buýt, mỗi lần chơi xong đi ra trạm chỉ cần chờ hai phút là sẽ có xe.

Trong lúc chờ qua mười phút, phòng đánh bạc lại có người tới, là cháu trai của ông Tần, Tần Miệm. Lúc Tần Miện nhìn thấy cô còn nhớ rõ cô, nhớ cả tên cô. Cô gái có diện mạo xinh đẹp như vậy, hắn chưa gặp qua người thứ hai, nên chỉ cần gặp qua một chút liền nhớ ngay.

Thế là hắn không chào hỏi ông mình trước, mắt sáng lên ngồi xuống chỗ Châu Châu đang chơi cờ chào hỏi, có chút kinh ngạc: "Thì ra em không có chuyện gì sẽ tới nơi này? Anh nghĩ nơi này chỉ có mấy ông lão thôi."

Châu Châu cười với hắn: "Tỉnh Hành cũng tới đây nữa."

Cô cứ như thế cùng Tần Miện nói chuyện, không có cảm giác, bởi vì cô có gặp qua Tần Miện rồi, mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng do trí nhớ tốt. Vừa nhìn thấy mặt Tần Miện thì nhớ luôn ra tên hắn.

Tần Miện nghe Châu Châu nhắc tới Tỉnh Hành, đưa mắt nhìn bốn phía,nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai cô đâu?"

Châu Châu ngồi ghế thấp chơi cờ, hơi vểnh mặt lên nói chuyện cùng hắn: "Anh ấy hôm nay không có tới. Gần đây tương đối bận nên lại tăng ca. Tôi một mình tới, cũng sắp về rồi..."

Nói tới muốn đi, cô nhớ ra mình đang chờ thời gian, thế là lập tức nhìn điện thoại, phát hiện đã quá mấy phút, nếu còn chậm sẽ không kịp xe buýt được.

Vì vội bắt xe về nên Châu Châu cũng không còn tâm trí ngồi nói chuyện với Tần Miện, cầm túi xách lên, vội vàng xoay người chạy, tóc dài khẽ bay, lưu lại cho Tần Miện bóng lưng cùng câu nói: "Tôi không kịp rồi, tôi đi trước."

Cô một bên chạy một bên đem túi xách của mình đeo nghiêng ở trên người, ra phòng bài bạc liền hướng trạm xe bên cạnh chạy tới. Kết quả gắng sức chạy tới nơi đó, vẫn là chậm một chút, trơ mắt nhìn xem xe buýt ở trước mặt mình đi mất.

Châu châu đứng tại trạm xe bên cạnh thở một hơi, cúi đầu nhìn lại điện thoại, sắc mặt sốt ruột lại có chút tức giân. Còn một chút xíu nữa, đến sớm một phút là cô có thể lên xe. Chuyện thống khổ của con người, chính là nhìn xem xe buýt ở trước mặt mình lái đi, rồi phải đợi thêm chuyến tiếp theo.

Cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi. Châu Châu nhẹ nhàng thở ra, quay người ngồi xuống ghế chờ ở trạm xe, nghĩ thầm đợi tới chuyến sau, không biết Tỉnh Hành có về trước cô không, hay là bắt xe về?

Lúc cô đang ngồi phân vân không biết có bắt xe về hay không thì đột nhiên nghe được tiếng còi xe. Châu Châu quay lại thấy một cỗ xe thể thao màu cam sang trọng đỗ ở trạm xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Miện ló đầu ra nói với cô: "Tiểu tiên nữ, lên đi, anh đưa em về nhà."

Châu Châu sửng sốt một chút, vẻ mặt ngơ ngơ. Sau khi ý thức được là Tần Miện đang nói với mình, cô vội vàng xua tay: "Không cần phiền anh, tôi có thể tự về nhà được, xe buýt sắp tới rồi."

Tần Miện không thích như vậy, hắn đã lái xe tới đây đương nhiên sẽ không vì hai câu nói mà rời đi. Hắn một tay vịn tay lái, nghiêng thân từ cửa sổ xe nhô ra ngoài một chút nhìn cô: "Anh làm trễ giờ đón xe của em, tất nhiên phải đưa em về. Đi thôi!"

Châu Châu nhìn Tần Miện hoàn toàn không có ý muốn rời đi, mà cô đúng là cũng cần về nhà gấp. Nghĩ lại thì ông Tần đối xử với cô cũng tốt, một năm trước gặp Tần Miện, hắn còn dạy cô đánh bài. Cô thấy cũng không có gì đáng lo ngại liền đứng dậy lên xe của Tần Miện.

Tần Miện chờ Châu Châu lên xe thắt dây an toàn xong thì đạp chân ga phóng đi. Hắn là một thanh niên lái xe thời thượng, bộ dạng phóng khoáng ngay thẳng hỏi Châu Châu: "À đúng rồi, nhà em ở đâu?"

Châu Châu không thích phong cách lái xe này của Tần Miện, bình thường Tỉnh Hành lái xe ổn định hơn. Nhưng cô không có nói gì, đưa tay cầm chắc dây an toàn trước ngực, nói địa chỉ nhà cho hắn biết.

Tần Miện suy nghĩ một chút: "Sống ở xa vậy?"

Châu Châu biết nhà của Tỉnh Hành không gần nội Hành, cô gật đầu với Tần Miện: "Đúng là có chút xa, nhưng vùng ngoại Hành phong cảnh đẹp, nhà ở chung quanh cũng rất yên tĩnh. Không giống như trong Hành phố ồn ào, khắp nơi đều là tiếng còi xe."

Tần Miện mỉm cười: "Điều này cũng đúng."

Nói xong lại nghiêng đầu hỏi cô: "Vậy em ở với ai? Ở một mình hay ở cùng bố mẹ?"

Một nửa lực chú ý của Châu Châu đặt lên tốc độ lái xe của hắn, nắm dây an toàn chặt hơn, ổn định lại giọng nói trả lời hắn: "Ở cùng với Tỉnh Hành, còn có dì Vưu, với cả một ông quản gia."

Ý tứ rất rõ ràng, chính là ở cùng với bạn trai. Người hiện đại yêu đương sống chung với nhau là chuyện bình thường. Tần Miện không có tiếp tục hỏi về chuyện này, liền đổi chủ đề: "Em năm nay bao nhiêu, vẫn đi học hay đi làm rồi?"

Châu Châu nghe hắn hỏi vậy, không tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước nữa mà quay qua nhìn về phía Tần Miện, do dự hỏi lại: "Anh làm cài gì vậy? Giống như là đang điều tra nhân khẩu vậy. Tôi có thể không trả lời được không?"

Phản ứng của cô làm Tần Miện buồn cười, đành phải lên tiếng giải thích: "Không phải là điều tra nhân khẩu, là tìm hiểu để kết bạn thôi. Em nhìn anh này, anh tên Tần Miện, ông nội anh em cũng biết đúng không. Năm nay anh hai mươi, đang học đại học năm ba."

Châu Châu chăm chú nhìn hắn một chút: "Trông anh không giống sinh viên đại học."

Tần Miện cười: "Ông của anh bảo anh là tên lưu manh."

Châu Châu thấy từ lạ liền tò mò: "Lưu manh là gì?"

Tần Miện cũng không rõ lắm, giải thích lung tung: "Chính là không chăm chỉ học tập, cũng không cố gắng đi làm kiếm tiền, suốt ngày chơi bời, sống phúng thì gọi là tên lưu manh."

Châu Châu ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt lay động suy nghĩ, rồi lại quay đầu, nghiêm túc nói với Tần Miện: "Như vậy thì tôi cũng là tên lưu manh."

Tần Miện nghe vậy, nháy mắt cảm thấy đã gặp người cùng lý tưởng, rất vui, nói với Châu Châu: "Vậy được rồi, em theo anh, sau này anh Miện sẽ cho em ăn ngon uống say, đưa em tới nơi đỉnh cao của cuộc sống!"

Nói xong lại nhớ ra cái gì, lại gọi Châu Châu: "Đúng rồi em lưu số của anh đi."

Châu Châu mang di động ra, thêm số điện thoại Tần Miện vừa đọc vào. Lần này gặp lại Tần Miện, còn nói chuyện như thế, cũng xem như kết bạn với hắn. Dù sao Tần Miện cũng là cháu trai của ông Tần, cũng không cần lo hắn là người xấu.

Tần Miện đưa Châu Châu tới cổng, xe vừa dừng lại thì điện thoại di động của mình vang lên. Là ông nội Tần, vừa nhấn nút nghe thì bị chửi một tràng: "Không phải trong nhà có việc nên mớ tìm ông sao? Lại chết dí chỗ nào rồi?"

Tần Miện nhìn Châu Châu tháo dây an toàn, báo cáo lại với ông: "Châu Châu bị muộn xe, cháu đưa cô ấy về nhà. Vừa đến nhà cô ấy rồi, ông đợi một lát, cháu sẽ về ngay. Đừng có gấp, cứ đánh thêm hai, ba vãn nữa đi."

Nói xong liền cúp điện thoại, đúng lúc Châu Châu mở cửa xe, cô quay đầu chào tạm biệt Tần Miện, sau đó đi xuống mở cổng hướng vào cửa chính. Tần Miện phía sau lái xe rời đi, cô cũng không có quay đầu nhìn lại.

Đến cửa chính, Châu Châu để lão Phùng ra mở cửa, còn hỏi lão một câu: "Tỉnh Hành đã về chưa ạ?"

Lão Phùng gật gật đầu: "Đã về từ sớm rồi."

Châu Châu nghe vậy sững sờ, có chút giật mình "a?" một tiếng. "A" xong không có nhiều lời nhanh chân chạy vào nhà. Chạy đến cửa phòng thì mở cửa, thay dép, vừa đổi vừa ngó vào bên trong nhìn.

Vào nhà quay người nhìn một vòng, dì Vưu đang làm cơm tối, còn Tỉnh Hành đang ngồi ở phòng khách. Đi vòng qua bàn trà ngồi xuống ghế, dọa Tỉnh Hành: "Ha ha, hôm nay sao anh về sớm thế?"

Tỉnh Hành liếc cô một cái, vẫn giống như bình thường hoạt bát đáng yêu, một cái nhăn mày, một nụ cười đều làm cho người ta cảm thấy yêu thích. Anh bỏ sách trong tay xuống, nói: "Mọi việc tương đối thuận lợi nên trở về sớm. Cô lại đến phòng bài chơi à?"

"Ừ." Châu Châu gật đầu, "Ở mãi trong nhà cũng chán."

Tỉnh Hành vẻ mặt vẫn giống như bình thường, giọng điệu bình thản hỏi cô: "Mỗi ngày ở nhà đã làm gì?"

Châu Châu đột nhiên chột dạ, nhưng vẫn trả lời: "Thì học tập đó."

Tỉnh Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Thật không?"

Châu Châu muốn trả lời "Thật" nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tỉnh Hành, lại sửng sốt không nói được. Tỉnh Hành đã nuôi cô, anh chính là người hiểu rõ cô nhất. Cô vốn không biết nói dối, còn bị anh nhìn như vậy, càng không nói được.

Làm kẻ trộm rất chột dạ, cô cúi đầu, đưa tay xoa xoa cổ, ánh mắt lảng tránh nhìn đi chô khác.

Tỉnh Hành nhìn bộ dạng của cô cũng giận không nổi, cũng không tiếp tục vòng vo nữa, trực tiếp đem vài cuốn sách trong tay tới, lại lấy ra một quyển tạp chí mới nhất, toàn bộ đưa tới trước mặt Châu Châu, nhìn cô hỏi: "Học được việc nói dối từ lúc nào?"

Châu Châu nhìn đống sách giáo khoa trước mặt, giống như quăng vài quả boom cho cô, trong nháy mắt liền hiểu ra. Mình đây là bị Tỉnh Hành tóm gọn, cô nói dối, những ngày tháng tốt lành chắc chắn sẽ không còn nữa.

Nhưng mà chuyện nghiêm trọng nhất, mà là chuyện cô lén xem tiểu thuyết tình cảm lung tung, nhìn trang bìa liền biết là nội dung không đứng đắn, bên trong thì còn có cảnh lộ da thịt, rất kích thích.

Không biết Tỉnh Hành có thấy những sách kia hay không, Châu Châu ung dung đưa ánh mắt từ trên sách học chuyển tới trên mặt Tỉnh Hành, muốn hỏi anh có nhìn lén sách của cô hay không, nhưng lại có chút không mở miệng được. Trong lòng suy nghĩ, nếu như anh không thấy được, thì mình chính là giấu đầu hở đuôi rồi.

Không được, bình tĩnh, không được hỏi.

Châu Châu ngồi thẳng người, nâng hai tay nên che nửa khuôn mặt mình, khẽ vuốt cằm bộ dạng hối lỗi, còn làm ra vẻ đã làm sai sợ bị phạt, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, tôi nói dối..."

Mỗi lần cô làm ra cái vẻ này, Tỉnh Hành đều cảm thấy là cô cố tình. Bởi vì dáng vẻ đáng yêu này làm Tỉnh Hành không thể mắng, cũng không thể tức giận.

Tỉnh Hành không để mình cười, nhẹ nhàng hít một hơi, ổn định biểu cảm, cũng ổn định ngữ khí: “Sao vậy? Không muốn đi học cũng không ở nhà học, vậy là muốn cái gì?”

Châu Châu vẫn đang ôm mặt, ngước mắt lên nhìn Tỉnh Hành rồi lập tức hạ xuống, vẫn dùng giọng điệu ngây ngô nói: “Muốn làm tên lưu manh.”

Tỉnh Hành: “...”

Nếu không phải cô đáng yêu, cố ý giả ngây chọc cười, thì anh thực sự sẽ không nhịn được đánh cô.

Mà Châu Châu nhìn ra biểu cảm thay đổi của Tỉnh Hành, phản ứng rất kịp thời lui về sau một cánh tay, kéo xa khoảng cách giữa hai người, thả tay xuống, nói tiếp : "Nếu như anh không thích, tôi liền không làm, tôi... tôi sẽ chăm chỉ học tập cho giỏi..."

Trên thế giới này, cũng chỉ có mình Châu Châu mới khiến anh mềm lòng. Tỉnh Hành cảm nhận được vị trí của mình trong lòng cô, nhưng có mấy lời vẫn muốn nói với cô.

Anh ổn định biểu cảm nhìn châu châu một lúc, mở miệng nói : "Châu Châu,cô phải hiểu được, cô học không phải là vì tôi thích, cũng không phải vì tôi mà học, là vì chính bản thân cô. Nếu như cô không muốn rời khỏi nơi này, muốn sống trong xã hội này thì cô phải học tập."

Châu Châu trầm mặc, Hành thật nói : "Đi học quá mệt mỏi, học tập cũng rất mệt mỏi, tôi muốn chơi..."

Tỉnh Hành yên lặng hít một hơi, "Vậy cô sau này sống thế nào?"

Châu châu nhìn về phía anh, “Thì cứ sống như vậy thôi."

Có mấy lời nói xa rất thương tâm, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn. Châu Châu hiện tại cũng có thể nghe hiểu, Tỉnh Hành nghĩ một lúc, liền nói thẳng, "Châu Châu, tôi chỉ có thể nuôi cô một kiếp, chờ tôi già, chết đi, cô phải làm sao đây?"

Châu châu nghe xong lời này liền ngây ngẩn cả người, cũng chớp mắt một cái, trong mắt đột nhiên ướt. Cô đúng là đã quên, tuổi thọ nhân loại có hạn, cả một đời chỉ có mấy chục năm. Mấy chục năm qua đi, Tỉnh Hành sẽ giống như những người khác, đều phải chết.

Nghĩ đến chữ "Chết", trong lòng bỗng dưng nhói một chút, Châu Châu hít mũi một cái, ánh mắt ươn ướt nhìn Tỉnh Hành, phảng phất lông mi động một cái liền muốn rơi nước mắt. Ánh mắt cô rất đẹp, giờ này long lanh nước thực khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Cô làm bộ tủi thân, nói giọng khàn khàn: “Tôi không cho phép anh chết.”

Tỉnh Hành nhìn thấy cũng rất khó chịu, nhưng không nói chuyện, cũng không nói dối cô, bởi vì bây giờ cô đã học được rất nhiều, sẽ không còn là con yêu nhỏ nói gì cũng tin nữa.

Châu Châu nhìn chằm chằm Tỉnh Hành, nước mắt rời xuống, cô lấy tay lau đi, điều chỉnh lại cảm xúc nói tiếp: “Tôi mặc kệ, anh chuyển kiếp thì tôi sẽ đi tìm anh. Anh phải nuôi tôi, tôi muốn anh nuôi tôi.”

Tỉnh Hành vốn là người lí trí, chỉ khi đối mặt với Châu Châu mới có những cảm xúc khác. Nhìn bộ dạng khổ sở của Châu Châu,anh trước đây không tin có luân hồi chuyển kiếp, hiện tại lại muốn tin.

Anh không cho Châu Châu thêm ảo tưởng, mạnh mẽ nói: “Coi như chuyển kiếp rồi, tôi cũng không còn là tôi nữa, tôi chỉ có đời này. Mất đi ký ức bắt đầu lại thì chính là một người khác. Kiếp sau có thể tôi sẽ là một người xấu, chuyên đi làm điều ác.”

Châu Châu nói không lại anh, bị anh làm cho tức giận, từ trên ghế đứng dậy, chạy ra khỏi phòng khách ném lại một câu: “Anh lừa tôi, tôi ghét anh.”

Dì Vưu đang nấu cơm trong bếp, không biết hai người vừa nói chuyện gì, nhìn cô vừa chạy vừa lau nước mắt, còn không để ý cái gì chạy vào phòng đóng cửa uỳnh một cái.

Dì Vưu lầm bẩm: “Cãi nhau rồi?”

Không biết có phải cãi nhau hay không nhưng Tỉnh Hành vẫn ngồi tại phòng khách, còn Châu Châu thì nằm trong phòng. Trong nhà thật yên tĩnh, dì Vưu dọn cơm tối để ở ngoài cửa phòng Châu Châu, gõ cửa bảo cô ăn cơm.

Châu Châu ở trong nói vọng ra: “Sau này con sẽ không ăn cơm nữa.”

Dì Vưu phải dỗ dành: “Thôi nào, có chuyện gì chúng ta ăn cơm xong rồi giải quyết được không? Không ăn cơm, Châu Châu không đói bụng à?”

Châu Châu lại nói tiếp: “Con không ăn, con sẽ nhìn đói. Sau này cũng không tu luyện nữa, con sẽ tiêu hao hết linh lực, sẽ chết sớm hơn Tỉnh Hành.”

Dì Vưu càng nghe càng không hiểu, hoàn toàn không biết cô tức giận cái gì. Nhìn thấy Tỉnh Hành tới, hiểu được ánh mắt ra hiệu của anh, bà liền im lặng đi trước. Muốn thảo chuông phải tìm người buộc, bà đúng là không quản được.

Chờ dì Vưu đi xuống bếp, Tỉnh Hàng cầm tay nắm cửa, muốn vặn ra đi vào, nhưng cửa lại bị cô khóa trái. Không có cách, anh cũng vẫn không đổi ý muốn vào, đành phải nói: “Nghe lời, mở của ra nào.”

Châu Châu vẫn bướng bỉnh: “Tôi không nghe, sau này cũng sẽ không nghe lời anh nữa.”

Tỉnh Hành vẫn nắm tay cầm cửa, bây giờ mới thấy hối hận, đúng là đã đề cao sức chịu đựng của cô, nói mấy lời đó quá sớm, quá trực tiếp rồi. Mặc dù là sự thật nhưng lại nói không đúng thời điểm

Anh ở bên ngoài, đứng hồi lâu không nói chuyện.

Một lúc sau, cửa mở, Châu Châu xuất hiện ở sau cánh cửa. Cô ngước mắt nhìn Tỉnh Hành, dáng vẻ vừa tủi thân vừa đau lòng. Hai con mắt đỏ hoa rất đáng thương, “Tôi nghe lời, sau này sẽ không nói dối anh nữa…”

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, lại xoa xoa đầu, nói: “Là lỗi của tôi, tôi không nên nói với cô những lời đó. Đừng khóc nữa, đi xuống ăn cơm nhé?”

Châu Châu gật đầu, giọng điệu vẫn buồn buồn: “Ừ.”

Sau bữa cơm, tâm tình của Châu Châu cũng khá hơn, không suy nghĩ thêm về việc chết hay không nữa. Cơm nước xong xuôi lại ra ngồi phòng khách, mở sách cùng giấy bút, tỏ vẻ sau này sẽ chăm chỉ học tập.

Tỉnh Hành ngồi bên cạnh giúp đỡ cô, thỉnh thoảng giảng cho cô một số nội dung. Kiến thức cấp hai vẫn đơn giản, Tỉnh Hành định cho cô ở nhà học xong thì qua năm sau cho cô đi học luôn cấp ba.

Đi học ở trường có thầy cô hỗ trợ trông nom, so với bỏ mặc cô ở nhà vẫn tốt hơn. Lúc đầu cho là cô hiểu chuyện có kỷ luật, không ngờ tự chủ của cô có một chút xíu, căn bản không đủ trông coi chính mình.

Nghĩ tới đây, Tỉnh Hành lại nhớ tới mấy quyển sách kia. Đây là vấn đề riêng tư, do dự một lúc, anh lại dùng giọng điệu bình tĩnh thường ngày hỏi: “Châu Châu, cô đang yêu sao?”

Cô không biết vì sao anh lại hỏi cái này, cũng không nghĩ nhiều, ngẩng đầu lên trả lời: “Không có.”

Tỉnh Hành nghĩ một hồi, lại hỏi: “Yêu qua mạng?”

Châu Châu sửng sốt một chút, nhìn anh: “Anh biết?”

Tỉnh Hành nghe xong, trái tim không kiểm soát được đập nhanh hơn. Anh thậm chí không nói ra lời, bình ổn hô hấp một chút, lại hỏi: “Cùng người ta yêu đương qau mạng à?”

Châu Châu kiên quyết lắc đầu: “Không có, đúng là có người muốn yêu đương qua mạng với tôi. Yêu qua mạng không phải là yêu, yêu đương phải cùng người mình thích nói trực tiếp. Với cả,tôi có bạn trai rồi, làm sao lại cùng người khác yêu đương?”

Trái tim Tỉnh Hành vừa nhấc lên lại rơi xuống, cảm xúc quá thất thường, anh bị Châu Châu làm cho có chút mơ hồ, thuận miệng hỏi: “Bạn trai nào?”

Châu Châu cầm bút nhìn anh, ánh mắt biểu lộ giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Nhìn một lúc, cô cong khóe miệng, mắt cũng lấp lánh, ngọt ngào nói một câu: “Chẳng phải là anh sao?”

Tỉnh Hành: “...”

Anh quên…

Còn bị cô làm cho tim thêm loạn…

Có chút ngọt ngọt, cũng có chút chua chua

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play