Châu
Châu vì đến ngày nên gần một tuần sau đó đều điềm đạm nho nhã giống mấy tiểu
thư quý tộc thời cổ đại. Bước đi vừa nhỏ vừa chậm, ngay cả cười cũng không cười
nổi, ngồi hay nằm đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, hoạt động ít nhất có thể.
Ban
đêm đi ngủ cũng chỉ nằm ngửa chứ không lộn xộn nhiều, cũng không vô lại giống
chó con chui vào trong ngực của Tỉnh Hành. Chỉ im lặng nằm chờ máu đổ, chỉ cần
cử động một chút liền ra rất nhiều, giống như băng huyết vậy, nhưng cô đã quen
hơn so với trước rồi.
Qua
thời kì kinh nguyệt, Châu Châu mới có thể thở phào một hơi, không tiếp tục căng
thẳng nữa, từ từ khôi phục dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ngày thường. Mặc dù vậy
nhưng ít nhiều vẫn nhìn ra có chút thay đổi.
Những
thay đổi đó thực ra rất nhỏ, mà chủ yếu là thay đổi bên trong. Có thể thấy rõ
nhất là năng lực học tập của Châu Châu đột nhiên tăng mạnh, không còn làm sai đề
một cách kì quái giống như trước nữa. Tỉnh Hành buổi tối giúp cô tra bài cũng
thoải mái hơn.
Còn
một điều tương đối dễ nhận ra, trước kia Châu Châu rất thích nói chuyện, cùng Tỉnh
Hành hoặc là cùng dì Vưu một chỗ liền sẽ không dừng được miệng, một mực nói
chuyện trên trời dưới đất. Mà bây giờ lại nói ít đi nhiều, giống như là phải
suy nghĩ thật kĩ rồi mới nói.
Tỉnh
Hành nhận thấy rằng cô đã trưởng Hành hơn, nửa mừng nửa lo.
Mừng
là anh mới đầu nuôi cô nguyên nhân là vì hiếu kì về việc nuôi vật cưng, nhưng mục
đích chủ yếu nhất chính là có thể để cô trở Hành một con người thực sự, có thể
sinh tồn trong xã hội loài người.
Lo
lắng chính là anh nghe lão Đan nói người và yêu khác biệt, làm Tỉnh Hành luôn tự
hỏi liệu rằng mình nuôi dưỡng Châu Châu Hành người, để cô ở lại thế giới này là
đúng hay sai?
Cô
là yêu, có phải nên làm một con yêu quái tự do tự tại hay không?
Giống
như bây giờ, học làm người từng chút từng chút, hiểu được tình cảm của con người,
có ham muốn có cảm xúc giống con người, rồi chầm chậm rơi vào hồng trần thế tục,
đối với cô mà nói, cũng là một chuyện tốt phải không?
Mỗi
lần nghĩ tới, Tỉnh Hành đều cảm thấy khó chịu, sau đó sẽ nghĩ, có lẽ Châu Châu
không lớn lên mới tốt. Ngây ngây ngốc ngốc không suy nghĩ nhiều, hàng ngày giống
như con mèo nhỏ đi theo anh, không biết thích không biết yêu thì tốt.
Ngoại
trừ việc dạy Châu Châu lớn lên, Tỉnh Hành còn biết mình đã sai một chuyện….
trong quá trình nuôi lớn Châu Châu, anh lại đối với cô có suy nghĩ không nên
có, nảy sinh thứ tình cảm không nên nảy sinh.
Mà
hai chuyện này hiện tại giống như đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Châu Châu
học được cái gì thì sẽ nhớ không quên, sau đó sẽ dần dần Hành thạo. Còn tình cảm
của anh đối với cô, bỏ ra không lấy lại, cũng rất khó chặt đứt.
Anh
một bên đọc sách, một bên cầm lấy ngón tay của Châu Châu vừa biến Hành người, ấn
vân tay của cô lên tờ giấy, trên đó có mấy dòng chữ do anh viết:
Có
nghĩ tới muốn làm người hay không? Nghĩ hay không nghĩ
Có
muốn ở lại nhà của Tỉnh Hành hay không?
Muốn hay không muốn
Để
Tỉnh Hành chăm sóc được không? Được hay không được
Anh
cũng Châu Châu từ đầu tới giờ đều bắt đầu từ những tờ hợp đồng kí kết đơn giản
này. Châu Châu khi ấy cái gì cũng không hiểu, giống như trẻ con mới sinh phân
biệt ba chữ “Nghĩ”, “muốn”, “được” mà mình vừa ấn dấu vân tay lên.
Tỉnh
Hành nhìn một lúc rồi cất tờ giấy đó vào ngăn kéo.
Lo
thì lo, cam kết cũng cam kết rồi, nhưng anh lại nghĩ, cho dù có làm lại lần nữa,
anh vẫn sẽ không trả Châu Châu về núi rừng hoang dã, sẽ không để cô cái gì cũng
không biết đi vào nơi nguy hiểm. Anh vẫn sẽ nuôi cô, dạy cho cô có khả năng tự
bảo vệ bản thân.
…
Châu
Châu có thể cảm nhận được bản thân đang thay đổi và trưởng Hành hơn, chẳng hạn
như, cô bắt đầu cảm thấy mấy bạn học cùng lớp kia thật trẻ con. Mà sau khi có
được hai trăm năm linh lực, năng lực học tập cũng trí nhớ của cô tăng mạnh, học
tập cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô
cũng có những mối bận tâm khác, chứ không còn giống trước đây, chỉ cần ăn ngon
mặc đẹp, có đồ chơi mới, có Tỉnh Hành là thấy thỏa mãn. Hiện tại thì nhu cầu
ngày càng trở nên nhiều hơn.
Cô
chơi game trong điện thoại, tan học sẽ cùng các bạn trong lớp liên tục chơi, hết
ván này tới ván khác, cô còn có thể nói: “Nice~”, “Bỉ ổi một chút nào!”, “Mấy
người này quá cùi, không di chuyển được, không di chuyển được…”
Tỉnh
Hành mỗi lần thấy cô ngồi trên ghế sô pha lắc chân, cùng bạn bè trong lớp chơi
đùa cả ngày, ngẫu nhiên kêu lên vài tiếng, hoặc là vùi đầu dùng tay đánh vào ghế
sô pha đều có cảm giác… có phải anh già rồi không?
Rồi
lập tức suy nghĩ lại, anh không có già, đây là tuổi trẻ…
Sau
khi Châu Châu có năng lực suy nghĩ cùng với tâm tư riêng, tự nhiên cũng biết
tính toán với anh. Ví dụ như biết Tỉnh Hành sẽ không cho cô chơi điện thoại
lâu, cũng không cho cô nghiện chơi game, cô sẽ nghĩ biện pháp chơi lén sau lưng
anh.
Nói
chuyện kỷ luật với cô giai đoạn này? Thật ngại quá, đó là thứ mà cô không có.
Châu
Châu biết Tỉnh Hành đang quản mình, cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, không cải
lại Tỉnh Hành. Muốn chơi sẽ năn nỉ Tỉnh Hành, còn chơi trộm thì cũng chờ lúc Tỉnh
Hành phải tăng ca mới chơi.
Tối
nay Tỉnh Hành lại phải ở lại làm thêm, Châu Châu sau khi nấu cơm xong thì nhanh
chóng giải quyết nốt bài tập, rồi mới ngồi trên ghế vụng trộm lấy điện thoại ra
chơi game. Bạn học không có online, nhắn tin trong nhóm trên QQ cũng không thấy
trả lời, cô đành tự chơi một mình.
Chơi
mấy ván cùng người qua đường, chơi đến là vui vẻ, ánh đèn trong phòng đột nhiên
tối đi một chút.
Vì
Châu Châu quá chăm chú vào màn hình điện thoại nên cũng không để ý. Đến lúc để
ý tới thì đập vào mắt là một đoạn váy màu xanh lá cây, từng lớp váy khe khẽ
đung đưa, còn có một đôi giày thêu hoa phía dưới.
Cô
nhìn xuống một chút rồi mới chậm rãi ngước lên, từ chân váy chuyển qua gương mặt
người bên trên, là một con yêu lớn mặc váy xanh. Châu Châu giật mình, vội vàng
thu chân ngồi gọn trên ghế, còn xê dịch ra phía sau một chút.
Yêu
nữ áo xanh ngược lại làm như không thấy sự xuất hiện đường đột của mình làm cô
sợ. Cô ta tới gần Châu Châu cười một cái, rồi quay đầu nhìn ánh sáng trong
phòng một chút, lại hỏi Châu Châu: “Trai tinh nhỏ, đây là nhà cô à?”
Châu
Châu cuộn tròn trong ghế, hơi sốt sắng khi thấy yêu nữ áo xanh từ đâu xuất hiện,
nhưng cô vẫn nhớ là mình vẫn đang chơi game dở, vội vàng thoát trò chơi rồi ấn
nút nguồn khóa điện thoại lại.
Yêu
nữ áo xanh nhìn qua ánh sáng trong phòng, cuối cùng đem ánh mắt nhìn lên người
Châu Châu. Nhìn cô đang sợ hãi, liền vừa cười vừa nói: “Người sợ yêu thì thôi,
yêu mà còn sợ yêu? Chúng ta vốn là đồng loại, cô không sợ người mà lại sợ tôi
à?”
Châu
Châu ôm lấy đầu gối, cảnh giác nhìn cô ta, nuốt nước miếng một chút, ấp úng
nói: “Cô là yêu quái gì? Cô tên…. là gì? Tới tìm tôi… làm cái gì? Muốn… muốn lấy
linh lực à?”
Yêu
nữ áo xanh bộ dạng xinh đẹp, đi hai bước đến bên hồ bơi rồi ngồi xuống. Đến tư
thế ngồi của cô ta cũng vô cùng quyến rũ, so với Châu Châu, cô ta cực kì giống
yêu, mặt mày lúc giơ tay nhấc chân đều cực kì mê hoặc.
Cô
ta ngồi xong lại nhìn về phía Châu Châu, nói: “Tôi là Hoa Thanh, là Thanh Hoa
xà yêu tu hành hơn 1500 năm, 300 năm trước bị phong ấn trong một viên đá, cách
đây không lâu được thả ra. Ra ngoài đi dạo một vòng thấy nhân gian thay đổi quá
nhiều nên trở về tìm cô.”
Châu
Châu vẫn có chút sợ cô ta, dù sao thì với chút tu vi của mình cũng không đánh lại
cô ta được. Nếu như cô ta tới lấy yêu đan, vậy thì chỉ cần phẩy tay một cái là
được.
Cô
ôm gối ôm thật chặt, nhìn chằm chằm vào Hoa Thanh xà yêu, giọng nói yếu ớt:
“Không phải là muốn lấy linh lực à? Vậy là cô muốn sống ở nhân gian sao? Việc
này… phải học rất nhiều thứ, không phải không sống được…”
Hoa
Thanh cũng nhìn cô, quan sát cô từ đầu tới chân một lượt: “Cô ngược lại học rất
tốt? Thật giống người bình thường, y phục này của cô giống người bên ngoài mặc,
còn có thứ cô cầm trong tay, tôi cũng thấy rất nhiều người có, đó là cái gì?”
Châu
Châu cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, lại ngẩng đầu lên: “Đây là điện thoại,
có thể gọi video, còn có thể xem ti vi, chơi game, với nhiều việc khác nữa. Cô
không biết à?”
Lúc
Hoa Thanh bị phong ấn trong đá, thì hoàn toàn không cảm nhận được mọi việc bên
ngoài. Được thả sau 300 năm, nhân gian đã có nhiều thay đổi lớn, trong một thời
gian dài cô ta không thể thích ứng được. Ăn mặc không giống, còn có rất nhiều
thứ cô ta chưa từng thấy qua.
Hoa
Thanh trả lời: “Chưa thấy qua…” Nói rồi nhìn cái đèn trên đầu, lại nhìn nức tường
pha lê, cuối cùng nhìn về phía Châu Châu: “Lời cô nói, cái gì mà nhiều, cái gì
mà trò chuyện… tôi nghe đều không hiểu…”
Châu
Châu nhìn bộ dạng này của Hoa Thanh, đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nghĩ thầm mặc
dù cô ta có hơn 1000 năm linh lực nhưng thực tế lại là một yêu quái chẳng biết
cái gì cả. Rất nhiều thứ không nhận ra, cái gì cũng không hiểu, ra ngoài đi một
vòng, khẳng định cảm thấy mình chẳng khác gì kẻ ngốc.
Biết
lí do vì sao cô ta trở lại tìm mình, Châu Châu thả lỏng chút: “Nhân gia chính
là như vậy đó, tôi cũng phải từ từ học. Lúc ban đầu mới biến Hành người, tôi
ngay cả đi cũng không biết, nói cũng không biết, tôi liền học từng chút từng
chút một…”
Hoa
Thanh tò mò: “Con người dạy cô?”
Châu
Châu gật đầu: “Đúng vậy, chủ nhân của tôi là Tỉnh Hành, anh ấy dạy tôi.”
Hoa
Thanh cười cười: “Cô đúng là đã gặp được người tốt.”
Châu
Châu chân Hành nói: “Người xấu cũng không nhiều, người tốt vẫn nhiều hơn.”
Hoa
Thanh cười nhạo nói: “Cô ra ngoài đến chỗ đông người hóa Hành hình dạng thật
đi, lúc đó nhìn xem người tốt nhiều hay người xấu nhiều, thử một lần là biết
ngay. Chỉ cần biết cô là yêu, hầu hết đều sẽ muốn giết chết cô, cũng không
nương tay đâu.”
Châu
Châu nhếch nhếch miệng, cô đúng là không dám trước mặt người khác lộ ra thân phận
thật của mình. Biết cô là ai trước mắt chỉ có ba người: Tỉnh Hành, dì Vưu, với
cả thầy Vương. Bọn họ đều là người tốt, bảo vệ cô chăm sóc cô, đối xử với cô rất
tốt.
Hoa
Thanh cũng không phải đến tìm Châu Châu để nói những chuyện này, thực ra cô ta
ra ngoài một vòng, thực sự hoảng loạn,
cho nên tìm Châu Châu hỏi hai câu về vấn đề nhân gian. Hiểu được muốn sống ở
nhân gian, đúng là phải học rất nhiều thứ, cô ta hít một hơi, cảm thấy thật phiền
toái.
Nhưng
mà than thở cũng không được gì, trừ phi cô ta trở lại một nơi không có ai thanh
thản tu luyện không xuất hiện ở nhân gian nữa, thì sẽ không cần phải học những
thứ kia, cũng không cần phải học cách thích nghi. Còn nếu như muốn ở lại thì nhất
định phải hòa hợp được với xã hội hiện tại.
Nhìn
thấy trai nhỏ trước mặt thích ứng rất tốt, cô ta liền cảm thấy cũng không phải
là khó khăn. Thế là thả lỏng một chút, nói với Châu Châu: “Tôi ở đây chẳng có
ai thân thích, chúng ta lại là đồng loại, kết bạn nhé!”
Châu
Châu có hơi do dự nhìn Hoa Thanh, cô không lanh trí cũng không chín chắn, những
người bạn hiện tại đều là học sinh tiểu học. Mà kết bạn thì cũng không làm gì,
chỉ cùng một chỗ làm bài tập, cùng nói chuyện rồi cùng chơi game.
Hoa
Thanh thấy cô không tin tưởng, đành phải tiếp tục giải thích: “Tôi là một con
yêu đứng đắn, không có làm hại tới người khác, cũng sẽ không giết hại đồng loại
của mình. Cùng tôi kết bạn, tôi sẽ chia sẻ linh lực cho cô, bảo vệ cô. Thế nào
suy nghĩ một chút đi!”
Linh
lực có thể khiến yêu mạnh hơn, Châu Châu nghe thấy linh lực liền có chút động
tâm. Nhưng cô hiện tại không có ngốc, biết Hoa Thanh không đơn giản chỉ muốn kết
bạn với mình, nghĩ một lát nói: “Cô là muốn tôi giúp cô có thể ở lại nhân gian
làm người chứ gì?”
Hoa
Thanh không chút do dự gật đầu: “Đúng, vẫn là làm người có chút thú vị.”
Châu
Châu tò mò, nhìn cô ta hỏi lại: “Việc này… có phải có Yêu giới không? Có phải
yêu tinh như chúng tâ nên sống ở Yêu giới chứ không phải sống cùng con người? Nếu
như có, vậy Yêu giới ở chỗ nào?”
Hoa
Thanh cười, đổi thái độ của một yêu tinh lâu năm với hậu bối: “Yêu giới là gì,
chính là nơi rừng sâu nước thẳm không một bóng người, động vật còn có thể sống ở
đâu? Làm yêu ngày ngày đều ở địa bàn mình tu luyện, buồn tẻ nhàm chán, không có
ý nghĩa gì hết.”
Châu
Châu nghe xong hiểu ra, quả nhiên yêu đều muốn làm người. Muốn Hành tiên thì phải
từ từ, còn rất khó Hành công. Ngàn năm vạn năm tu luyện còn không chắc chắn có
kết quả tốt. Cho nên rất nhiều yêu tinh muốn Hành người sống cho thoải mái
chút, Hành tiên thì xếp sau đi.
Nghe
xong Châu Châu cũng không muốn hỏi thêm gì, nhìn Hoa Thanh rất bình thường liền
đống ý làm bạn với cô ấy. Động vật có thể tu Hành người vốn rất ít, cô có thể gặp
gỡ một đại yêu tinh như Hoa Thanh cũng là có duyên phận đi.
Hoa
Thanh cũng không muốn đi thích ứng với thế giới loài người luôn, cô dự định bế
quan tu luyện một thời gian, chờ bế quan xong sẽ từ từ thích ứng với con người.
Cô
ta trước khi đi nói với Châu Châu: “Tôi tìm một nơi tu luyện đã, xong sẽ lại
tìm cô. Chúng ta bây giờ là bạn bè, cô phải giữ bí mật cho tôi, không được nói
với người khác. Lòng người hiểm ác, nhất định phải đề phòng.
Châu
Châu do dự một chút: “Thế còn chủ nhân của tôi?”
Hoa
Thanh nhấn mạnh: “Tất cả mọi người, kể cả chủ nhân của cô.”
Châu
Châu nhìn ánh mắt Hoa Thanh, suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: “ Được, chỉ cần
cô là một yêu tinh không làm chuyện xấu, không hại mọi người thì tôi sẽ giúp cô
giữu bí mật, không nói cho ai biết.”
Hoa
Thanh cười, “Tôi đương nhiên là yêu tinh tốt. Từ khi hóa Hành người chưa bao giờ
làm chuyện xấu. Tôi an phận tu hành hơn ngàn năm, trừ gian diệt ác, làm nhiều
việc thiệt là muốn Hành tiên. Trai nhỏ cô nói xem, hại người có thể Hành tiên
à?”
Một
lòng muốn trở Hành tiên yêu, thì chỉ có thể làm việc thiện tích công đức. Châu
Châu lựa chọn tin tưởng, gật đầu với cô ta. Nhưng vừa gật đầu hai cái, ánh mắt
cô nhìn lại mặt Hoa Thanh trong tích tức, quen thuộc tới nỗi hình như trước đây
cô có gặp qua Hoa Thanh.
Châu
Châu ngẩn người, nhìn Hoa Thanh đang muốn rời đi liền gọi lại, hỏi cô: “Có phải
trước đây chúng ta từng gặp nhau không?”
Nghe
Châu Châu hỏi vậy, Hoa Thanh dừng lại, quay người về phía cô: “Sao đột nhiên hỏi
thế? Tôi trí nhớ rất tốt, sống hơn ngàn năm trăm năm chưa gặp qua con trai tinh
nào. Cô cũng vừa mới hóa Hành người không lâu, ở nơi nào gặp tôi?”
Bị
Hoa Thanh hỏi lại, Châu Châu cũng lờ mờ. Cô lơ ngơ một hồi, chăm chú nhìn cẩn
thận mặt Hoa Thanh, suy nghĩ kĩ lại thì xác thực không biết cô ta. Liền cho là
đầu óc hồ đồ rồi, hướng cô ta nói: “Đúng nhỉ, chắc do tôi hơi loạn một chút.”
Hoa
Thanh cũng cảm thấy là Châu Châu rơi vào mơ hồ, trước nay dù người hay yêu cô
ta gặp qua rồi sẽ không quên. Dù có gặp chỉ một lần cũng sẽ nhớ. Cô ta không
thân với Châu Châu, trước khi đi còn nghĩ tới chuyện khác, hỏi Châu Châu một
câu: “Đúng rồi, cô tên là gì?”
Châu
Châu nói cho cô ta: “Châu Châu, Châu trong từ ngọc trai.”
Hoa
Thanh ghi nhớ, trực tiếp lách mình biến mất, lưu lại một câu: “Châu Châu nhỏ, tạm
biệt!”
Hoa
Thanh vừa đi, ánh sáng trong phòng lại trở lại bình thường, cả tòa nhà của Tỉnh
Hành cũng trở nên yên tĩnh, không có âm thanh nào vang lên.
Bị
Hoa Thanh xuất hiện làm phiền, cô cũng không còn tâm tình nào chơi game nữa. Ngồi
trên ghế một lúc, rồi đứng dậy bỏ điện thoại xuống, đi dép vào rồi tìm quần áo
để đi tắm.
Lúc
Tỉnh Hành trở về, Châu Châu cũng vừa tắm xong đi ra. Hất nửa mái tóc dài
ra phía sau, nhìn thấy Tỉnh Hành thì
ngây ngô cười, còn có chút ý xấu, trực tiếp đứng trước mặt Tỉnh Hành, cùng anh
chào hỏi: “Anh đã về rồi!”
Tỉnh
Hành đã quen với bộ dạng này của cô, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Sấy tóc đi, để
tóc ướt đi ngủ không tốt, nếu cô bị bệnh sẽ không thể duy trì trạng thái làm
người. Quên rồi à?”
Châu
Châu rất lười, ôm cánh tay anh, ngửa đầu dùng đôi mắt to tròn chớp chớp, nũng nịu
với anh: “Sấy lâu lắm rồi mà không có khô, tay cũng tê luôn rồi. Anh giúp tôi
thổi có được không?”
Tỉnh
Hành có thể nói không được à? Lúc anh nuôi con yêu nhỏ này, chưa nuôi nó Hành
người thì bản thân đã biến Hành yêu nô rồi.. Loại chuyện nhỏ này sẽ không từ chối,
anh cầm máy sấy tóc đến phòng khách ngồi lên ghế sô pha, kiên nhẫn giúp Châu
Châu sấy tóc.
Châu
Châu ngoan ngoãn để anh sấy tóc cho, kể chuyện hôm nay ở trưởng học ra sao,
khoe với anh là mình thông minh thế nào, còn được thầy giáo khen. Nói rất nhiều
nhưng không có nói chuyện của Hoa Thanh, cô làm yêu thì phải biết giữ lời.
Mà
Hoa Thanh sau khi rời đi, rất lâu cũng không thấy xuất hiện lại, cũng không biết
chui đến chỗ nào tu luyện.
Lúc
Châu Châu cảm thấy mệt mỏi, sẽ không nhịn được nghĩ, nếu không thì cũng Hoa
Thanh tu luyện, tự do tự tại, thích làm gì thì làm. Nhưng cô lại không nỡ bỏ Tỉnh
Hành, cho nên vẫn chọn làm người, không làm một con yêu hoang dã không ai quản.
Chương
trình học kì một kết thúc, Châu Châu bắt đầu trải qua kì nghỉ hè đầu tiên ở
nhân gian. Bây giờ cả IQ cả EQ của cô so với trước tiến bộ hơn nhiều. Đương
nhiên suy nghĩ cũng ngày một nhiều, năng lực phán đoán cùng chủ kiến cững tăng
lên.
Sau
khi năng lực học tập tăng, cô cũng không có học theo sách giáo khoa của thầy
giáo nữa, bởi vì những thứ đó quá đơn giản, không cần phải tốn nhiều thời gian
như vậy. Cô bảo Tỉnh Hành mua giúp cô sách lớp bốn, năm, sáu để tự học.
Kì
nghỉ hè bắt đầu, Châu Châu ở nhà học bù kiến thức tiểu học, tự học cũng rất
nhanh. Cô chăm chỉ như thế nhưng thật ra là có tính toán, chính là học một kì cảm
thấy quá mệt. Cô nghĩ nếu như học xong thì sẽ không phải đến trường nữa.
Tỉnh
Hành không biết suy nghĩ này của cô, còn cảm động vì tinh thần ham học của cô.
Đương nhiên cũng vui mừng, yêu do mình tạo ra quả nhiên không tầm thường, tương
lai nhất định có thể cống hiến cho xã hội.
Mãi
sau khi bắt đầu khai giảng, Tỉnh Hành mới phát hiện, Châu Châu học xong kiến thức
tiểu học chính là vì không muốn đi học nữa. Cô còn lấy lý do là mình làm rất tốt,
để Tỉnh Hành mua sách cấp hai cho cô, để cô tiếp tục học ở nhà.
Tỉnh
Hành cũng không quá cứng nhắc, chỉ cần Châu Châu có thể học được, thì dùng cách
nào cũng được, vì vậy nên đồng ý. Châu Châu bây giờ cũng lên mạng, tìm được rất
nhiều phương pháp học tập, biết tự soạn chương trình học cho mình nên việc tự học
cũng không có vấn đề gì.
Trong
lúc học sinh khai giảng nhập học thì Châu Châu lại có thể ngủ ở nhà sảng khoái.
Cô cảm thấy quá sung sướng, không có giáo viên quản, không cần dậy sớm, cơm nước
xong xuôi còn có thể đi chơi.
Cô
cũng học được khá nhiều trong kì nghỉ hè, mà trước đó mục đích là không phải đến
trường, giờ đạt được rồi đột nhiên lại không có động lực học tập nữa. Học tập
quá mệt mỏi, không học mới thoải mái tự tại.
Mỗi
ngày sau khi ăn cơm xong cô liền chơi điện thoại, hoặc là tìm các ông chơi đánh
bài. Nơi nào có trò vui, nơi đó có cô. Buối tối mà Tỉnh Hành tăng ca, cô còn đến
quảng trường nhảy múa.
Cứ
như vậy, Châu Châu trải qua những ngày đơn giản vui vẻ.
Tỉnh
Hành bởi vì bận rộn công việc, nên không chú ý tới quá trình trưởng Hành của
cô. Khoảng thời gian này về muộn nên không có phát hiện được những thay đổi lớn
của cô. Một ngày hai mươi bốn giờ, cũng thật không xảy ra thay đổi lớn gì.
Chờ
tới lúc Tỉnh Hành phát hiện ra, đã qua hơn nửa tháng chín.
Đêm
đó rửa mặt xong, Châu Châu về phòng muộn hơn Tỉnh Hành, cũng không giống bình
thường trực tiếp lên giường, mà ôm lấy chăn mền của mình, nói với Tỉnh Hành:
“Đêm nay tôi ngủ một mình nhé!”
Tỉnh
Hành sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, nhìn cô hỏi: “Tại sao?”
Nhìn
ánh mắt của Châu Châu, Tỉnh Hành luống cuống một chút, bởi vì anh không nghĩ tới
Châu Châu đột nhiên muốn ngủ riêng, với lại anh cũng quen ngủ cùng cô rồi. ANh
nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: “Ngủ một mình cũng được, nhưng phải thu điện
thoại!”
Tỉnh
Hành cho là cô muốn ngủ một mình để chơi điện thoại, vì theo như lời cô nói thì
cũng không hẳn là muốn ngủ một mình. Không ngờ Châu Châu lại nhanh chóng gật đầu,
ôm chăn mền đi, lát sau trở lại đưa điện thoại cho Tỉnh Hành.
Tỉnh
Hành muốn níu cô lại cũng không được, lúc đầu kỳ thật nên ngủ riêng. Nếu anh mở
miệng bảo Châu Châu ở lại, thì lấy thân phận gì? Là có dụng ý gì? Tất cả đều
không thích hợp.
Anh
không nói ra lời, nhìn Châu Châu đưa điện thoại cho anh nói ngủ ngon rồi nhanh
chóng ra ngoài khép cửa lại.
Sau
khi Châu Châu đi ra, anh cầm điện thoại của cô suy nghĩ rất lâu, chủ yêu là nhất
thời không thể tiếp nhận được chuyện này. Trước đây nằng nặc đòi ngủ cùng anh,
hiện tại lại chủ động tách ra.
Trong
lòng không thể bình tĩnh lại, Tỉnh Hành cầm điện thoại của Châu Châu, mất ngủ
môt đêm. Anh muốn mở điện thoại của Châu Châu ra xem, kết quả cô đổi mật khẩu,
mở không được.
Không
hỏi nguyên nhân cụ thể, Tỉnh Hành cho rằng cô chỉ là nhất thời cao hứng muốn ngủ
một mình một đêm. Không ngờ đã qua ba ngày, Châu Châu đều ngủ ở phòng khách,
không ngủ cùng anh. Xem ra là thực sự muốn ngủ một mình.
Đối
với chuyện này, Tỉnh Hành cũng đè nén lại cảm xúc, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Châu Châu đã có ý nghĩ của riêng mình, muốn ngủ một mình, anh nhất định phải
tôn trọng khoogn thể làm gì.
Sau
đó mấy ngày, Tỉnh Hành bị ảnh hưởng bởi sự biến hóa của Châu Châu, ít nhiều
cũng có cảm giác không tốt. Ở trong phòng thí nghiệm có thể chuyên tâm, ra
ngoài sẽ thất thần. Không nghĩ gì khác, yêu tinh nhỏ đã trở nên độc lập hơn rồi.
Anh
không nghĩ cô lại trưởng Hành nhanh như thế, đành phải tận lực thích ứng, nhưng
phát hiện ra thực sự khó. Anh sớm quen một Châu Châu dựa dẫm, quen khi ngủ gối
đầu lên cánh tay anh, cũng quen mỗi sớm tình dậy thấy gương mặt cô.
Hiện
tại tất cả đều biến mất sau một đêm
Qua
gần nữa tháng, vẫn không quen lắm.
Thứ
bảy, đơn vị của Tỉnh Hành tăng ca, bận rộn cả ngày, nhưng vì làm xong sớm nên
có thể về nhà. Lúc về thì phát hiện Châu Châu không có ở nhà, hỏi dì Vưu mới biết
được là đi đánh bài.
Bây
giờ cô ra ngoài hoạt động anh cũng không còn lo lắng giống trước kia nữa. Mà
các ông bên kia chơi bài cùng cô cũng đều là người tốt nên có thể hoàn toàn yên
tâm.
Tỉnh
Hành không có đi tìm Châu Châu, nhớ bình thường cô học tập mệt mỏi, dự định cho
cô thả lỏng một chút. Lúc nghỉ ngơi anh lại suy nghĩ, không khống chế được mình
đi nhìn qua phòng của Châu Châu một chút.
Anh
cũng cô chia phòng hơn nửa tháng, vẫn không buông tay mặc kệ được, vẫn muốn hiểu
rõ hết thảy về cô. Mật mã điện thoại cũng đổi, chắc chắn là có bí mật.
Anh
đi tới phòng khách nhìn một hồi, mỗi chỗ đều sạch sẽ, sách vở đều xếp nghiêm chỉnh. Có thể thấy cô đã thay
đổi nhiều, trong lòng tự nhiên hơi phiền muộn, Tỉnh Hành thở dài một hơi. Cuối
cùng đúng trước bàn học, muốn nhìn xem cô học đến đâu rồi, tiện tay rút quyển vớ
toán số ra.
Rút
ra xem phát hiện sách vở vẫn còn mới, anh tưởng cô không học được, liền lỗi
sách giáo khoa cũng sách bài tập ra, phát hiện tất cả đều còn mới. Sách thứ nhất
mấy trang đầu còn có nét bút, nhưng cũng không nhiều.
Tỉnh
Hành nhìn xong liền suy tư, do dự nghĩ… Châu Châu không phải là đang giấu anh,
không có học tập?
Đang
suy nghĩ đột nhiên nhìn thấy một cuốn sách không giống sách giáo khoa, anh liền
cầm lên xem. Trang bìa là một đống chữ lòe loẹt, từng chữ đọc là … cô vợ bỏ trốn
của tổng tài bá đạo…
“...”
Đuôi
lông mày khẽ nhếch, đồng thời trong đầu chậm rãi đặt dấu hỏi chấm.
Tỉnh
Hành duy trì nét mặt, lật lấy hai trang, ánh mắt lại nhìn chỗ vừa rút quyển
sách ra, lại thấy một cuốn khác, tên là: Độc sủng phi của tà mị vương gia.
Cái
này…
Tỉnh
Hành yên lặng hít môt hơi, lại rút ra một cuốn: Không ngủ cùng ta sẽ phải chết…
“...”
Hừ
Anh
phải giữ bình tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT