Lâm Đàm Đàm quay về phía Lữ Kiếm Bình: “Đây chắc là thủ trưởng Lữ, bản chất dị năng của tôi thực ra là truyền sinh cơ vào trong cơ thể, xúc tiến sự sinh trưởng của tế bào.”’
Lữ Kiếm Bình không hiểu: “Ồ? Thế à?” Nhưng sao đột nhiên cô ấy lại nhắc đến cái này?
Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Nên cũng có tác dụng xúc tiến mọc tóc.” Cô nhìn đường mép tóc đáng thương của ông ấy.
Lữ Kiếm Bình sờ cái ót trơn bóng theo bản năng, súy chút nữa đã nói ra suy nghĩ của mình ‘thật không?’ Nhưng ý thức vẫn còn Lý Quần và những người khác ở đây nên mới kiềm chế lại, ánh mắt ông nhìn Lâm Đàm Đàm đã có chút khen ngợi.
Lý Quần cũng sờ lên trán mình theo bản năng, tóc của ông ta nhiều hơn so với Lữ Kiếm Bình một chút nhưng người đã đến tuổi trung niên, lại ngày ngày tính kế người này, bày kế với người kia, áp lực quá nhiều sao có thể không rụng tóc được đây? Ông ta cũng muốn hỏi dị năng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm còn có tác dụng làm mọc tóc sao nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống, nghiêm khắc vỗ bàn: “Đồng chí, yêu cầu cô nghiêm túc.”
Lâm Đàm Đàm ngậm miệng.
Lữ Kiếm Bình gõ gõ lên bàn, ho một tiếng: “Tại sao hai người lại đánh nhau?”
Lâm Đàm Đàm nhìn ông ấy, không trả lời.
Dường như Lữ Kiếm Bình cũng không định chờ cô trả lời, ông nói tiếp: “Dựa theo quy định của căn cứ, cô phải bồi thường tiền thuốc men cho đối phương.”
Lý Quần gào lên: “Lão Lữ, có phải ông quá thiên vị rồi không?”
Lữ Kiếm Bình tiếp tục ung dung nói: “Vôn tôi định tạm giam hai ngày để cô ấy kiểm điểm, nhưng cô Lâm còn phải trị liệu cho bệnh nhân, chậm trễ hai ngày này sẽ gây ảnh hưởng đến an nguy của đông đảo bệnh nhân. Lão Lý, ông phải biết chừng mực.”
Lý Quần cười lạnh: “Nói như ông thì cô ta giết người cũng không cần chịu trách nhiệm à?”
“Không phải vẫn còn chưa giết à?” Lữ Kiếm Bình lại sờ cái ót của mình, rõ là đã quyết tâm phải giảng hòa đến cùng.
Ông ấy không ngốc, xử trí Lâm Đàm Đàm đối với ông chẳng có chỗ nào tốt, Lý Quần có giỏi thì cứ oán đi, dùng quy tắc của căn cứ để bắt bí ông? Quy tắc của căn cứ ngày nào mà không đổi? Đối với những người thật sự có tài năng thì mấy cái quy tắc này há có thể kiềm chế được họ?
Đừng nói Lâm Đàm Đàm không đánh chết người, dù cô có đánh chết người thật thì cũng là dị năng giả đối thủ tài không bằng người. Muốn người ta lấy mạng đền mạng? Nằm mơ còn mau hơn đó!
Lý Quần cả giận: “Không được, chuyện này không thể bỏ qua như thế được, người của tôi không thể bị đánh không được, cô ta nhất định phải trả giá đắt.”
“Ai phải trả giá đắt?” Một giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh như khối băng được vớt lên từ dưới đáy hồ băng vang lên, sau đó là một loạt nhiều tiếng bước chân bình bịch, sau đó một người quen thuộc theo gió mà đến, mấy người hùng hùng hổ hổ đuổi theo phía sau ấp úng nói vỡi Lữ Kiếm Bình: “Thủ trưởng, chúng tôi không ngăn được anh ta.”
Lữ Kiếm Bình khoát tay: “Không sao, lui đi.”
Lâm Đàm Đàm thấy người tới, có chút kinh ngạc, cô đã nói chuyện với Từ Thấm nhưng không ngờ người tới lại là Diệp Tiêu, anh về sớm vậy à? Cô cười với anh, anh thấy cô không sao thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn sang phía Lý Quần.
Diệp Tiêu vẫn mặc quần áo tác chiến, rõ ràng là vừa về căn cứ đã chạy đến đây, trên người thậm chí vẫn còn không ít vết máu và sát khí lan tràn. Trên mặt Lý Quần không khỏi tỏ vẻ né tránh, khí thế vừa rồi lập tức giảm đi không ít nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh cho rằng nơi này là sân nhà của các anh nên muốn tới là tới à? Ngay cả báo cũng không báo một tiếng!”
Diệp Tiêu không thèm đếm xỉa đến ông ta, hỏi thẳng Lữ Kiếm Bình: “Thủ trưởng Lữ, tôi có thể dẫn người đi không”
Lữ Kiếm Bình: “Đi đi, dẫn đi đi.”
Lý Quần giậm chân: “Quá kiêu ngạo, kiêu ngạo quá mức rồi! Không nói lý lẽ đã nghênh ngang rời đi. Lão Lữ, đã có tiền lệ, sau này ông định quản lý căn cứ thế nào đây?”
Vậy cũng đúng.
Lữ Kiếm Bình hỏi: “Nếu không thì… Đồng chí Lâm, cô có thể nói tại sao hai người lại xảy ra xung đột không”
Lâm Đàm Đàm nhìn về phía Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nghĩ chuyện này có thể cô khó nói ra, ai biết Chu Lễ kia đã nói gì. Anh nhẹ giọng nói: “Không muốn nói thì đừng nói.”
“Thật ra có nói thì cũng không sao, nhưng mà…” Diệp Tiêu hiểu, cô không biết có nên nói hay khong nên muốn xin ý kiến của anh. Anh nói với Lữ Kiếm Bình: “Xin cho chúng tôi nói chuyện riêng vài câu.” Sau đó đưa Lâm Đàm Đàm ra ngoài.
Lý Quần trừng to mắt, càng giận hơn, bất kể thế nào cũng bị Lữ Kiếm Bình cản lại.
Ngoài hành lang, Diệp Tiêu dẫn Lâm Đàm Đàm đi xa một khoảng liền hỏi: “Rốt cuộc tại sao lại thế này?”
“Cũng không có gì, tên đần độn kia uy hiếp em.”
Trong mắt Diệp Tiêu lóe lên lãnh ý: “Anh ta uy hiếp em cái gì?”
Lâm Đàm Đàm gãi mặt, Diệp Tiêu lập tức nhìn ra manh mối, giữ lấy tay cô: “Tay em sao vậy?”
Tay Lâm Đàm Đàm vẫn còn hơi run, thật ra là run rất nhẹ, không ngờ vẫn bị phát hiện: “Không có gì, bị anh ta giật điện một chút, lôi điện của anh ta đúng là mạnh thật.”
Diệp Tiêu hít sâu một hơi, tốt lắm, thù này anh nhớ kỹ, anh hỏi cô ngoại trừ run tay còn chỗ nào không thoải mái, hoặc trên người có bị thương chỗ nào không. Lâm Đàm Đàm đều trả lời không có, nghĩ một lát mới nhỏ giọng nói: “Anh ta lấy dị năng thứ ba của em ra uy hiếp em.”
Dù không thấy đây là một nhược điểm nhưng nói ra vẫn có hơi chột dạ, dù sao cô cũng giấu cả Diệp Tiêu.
Ai ngờ Diệp Tiêu không hề kinh ngạc, còn hỏi: “Vậy mà anh ta cũng biết à?”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không tỏ vẻ bất ngờ? Chẳng lẽ anh cũng biết?”