Tan học rồi, các phòng học đều trở nên trống không.

Mạnh Tri vẻ mặt trắng bệch, một tay che lại vùng bụng đang đau của mình, một tay vịn tường loạng choạng bước ra thì phòng vệ sinh.

Đằng sau chiếc quần đồng phục hiện lên một vết đỏ vô cùng bắt mắt.

Mạnh Tri dán người lên tường gian nan lết về phòng học, nhưng mỗi lần vừa di chuyện đụng đến bụng dưới lại là một đống chất lỏng ấm nóng tràn ra, ướt đẫm. Mũi Mạnh Tri cay cay muốn khóc.

Mấy trang trong “Sinh lý và sức khỏe” được mọi người chắp vá có viết: “Con gái lần đầu đến tháng gọi là kinh nguyệt. Lần đầu có kinh, đó là một trong những tiêu chí quan trọng cho tuổi thanh xuân đang đến. Độ tuổi lần đầu có kinh thường vào khoảng 10-17 tuổi.” Mọi người tỏ vẻ vừa nhắc đến những điều này sẽ như một AN Tôn trận đại hồng thủy đến, căn bản không tránh được. Lúc thầy thân giáo đang dạy thậm chí còn bỏ qua mấy nội dung này, của lối nhưng mấy đứa con gái trong lớp vẫn thường lén lút . . bàn về chuyện này, ai đến rồi ai chưa đến,

năm loại băng nào dùng tốt, mấy ngày đó ăn đồ lạnh sẽ đau bụng.

Mạnh Tri hôm nay sau giờ học liền chạy đến căn tin mua ruột nướng, tiện thể mua luôn một thùng lớn kem đậu xanh mà bà chủ vừa nhập về.

Thế là buổi chiều sau khi tan học bụng dưới cô đột nhiên đau nhói, cho rằng chỉ là đau bụng liền cầm giấy vệ sinh chạy vào toilet. Kết quả nhìn một mảng đỏ như máu trên quần lót mình liền ngây người.

Cô vẫn luôn núp trong buồng vệ sinh, ôm cái bụng đang đau nhức nhối, đợi cho mấy âm thanh róc rách ở ngoài hết rồi mới lấy hết giấy vệ sinh còn lại chèn ở dưới, sau đó mới dám bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Điều may mắn nhất của Mạnh Tri là bây giờ đã hết người rồi, sẽ không có người nhìn thấy một mảng đỏ au khó xử này, nhưng mà may mắn chưa được bao lâu, trong cầu thang đột nhiên truyền đến vài tiếng bóng bộp bộp.

“Hôm nay cảm giác không tồi.” “Chút nữa đến Linh Đồ chơi bóng bàn không?”

“Lão đại cậu úp rổ thiệt quá ngầu rồi, mấy người ở cao trung đều bị cậu ngược đến thê thảm.” Thẩm Hàn Tế một tay ôm bóng, bước lên bậc thang cuối của lầu ba, đang nói chuyện với mấy người bạn. Đột nhiên một

thân ảnh quen thuộc trong cầu thang ở lầu ba đập vào mắt của anh.

Thẩm Hàn Tế đột nhiên dừng lại, nhíu mày một cái.

Mạnh Tri?

Lúc Mạnh Tri nhìn thấy Thẩm Hàn Tế trong đám người đột nhiên xuất hiện kia cũng liền hết hồn. Bị dọa đến lưng dán sát vào tường, che đi vết máu ở trên quần.

Ánh mắt Thẩm Hàn Tế mẩn cảm, rất dễ dàng phát hiện khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Tri, trên môi không còn một chút máu. Bệnh rồi à.

Cánh tay Triệu Nghị Văn đang khoác lên vai Thẩm Hàn Tế, nhìn về hướng Mạnh Tri đang trắng mặt nhíu mày: “Khéo thật đó, lão đại đây có phải là em gái đối diện nhà cậu không?”

Cút. Mạnh Tri âm thầm mắng một câu, vừa cúi đầu đến đụng cả bụng, trong lòng thầm mong đám bạn này của Thẩm Hàn Tế đừng nhiều chuyện, vừa tựa lưng vào tường, từng bước từng bước lết về phòng học.

Mạnh Tri lết đến một góc ngoặc của hành lang tạm thời biến mất.

Ánh mắt Thẩm Hàn Tế trầm lại, ném trái bóng trong tay cho Triệu Nghị Văn, “Tớ đi xem em ấy, các cậu về trước đi.”

“Vậy lát nữa đánh bóng bàn cậu có...”“Không đi.” Thẩm Hàn Tế chạy về hướng Mạnh Tri biến mất, đầu cũng không thèm quay lại.Triệu Nghị Văn ôm bóng, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hàn Tế méo cả miệng.Thì ra đây là thấy sắc bỏ bạn trong truyền thuyết.

Cuối cùng cũng chạy thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Hàn Tế rồi, Mạnh Tri quẹo qua ngã rẽ, thở nhẹ một hơi.

“Em sao vậy?” “Mẹ ơi!”

Mạnh Tri đang thở nhẹ nhõm liền bị âm thầm đằng sau dọa đến phát run, kinh ngạc quay đầu lại, Thẩm Hàn Tế đã đứng cạnh cô rồi.

Kinh ngạc đi qua bụng dưới lại truyền đến một luồng nhiệt.

Lưng Mạnh Tri dán vào tường, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thẩm Hàn Tế nhìn thấy bộ dáng cô như thế này liền biết chắc chắn đã có chuyện gì rồi, lo lắng, “Em có phải khó chịu ở đâu không?” Anh cũng không nghi ngờ liền kéo một tay của Mạnh Tri, “Đi, anh đưa em đến phòng y tế.”“Không cần, không đi.” Mạnh Trị một tay đẩy tay Thẩm Hàn Tế đang nắm tay cô ra, nghe thấy anh muốn dẫn cô đến phòng ý tế, khuôn mặt đang trắng bệch đột nhiên xấu hổ đến đỏ bừng, “Tôi không đi, anh đừng lo cho tôi.”

Trong bụng như có một bàn tay đang ngắt nhéo bên trong, từng trận đau đớn truyền đến, cô rên lên một tiếng, cúi người ôm bụng.“Em đau bụng không đến phòng y tế sao được?” Thẩm Hàn Tế bị bộ dáng cô đột nhiên ôm bụng nhíu mày dọa một trận, giơ tay kéo một cánh tay cô,“Nhanh cùng tôi đến phòng y tế, em bây có thể đi được không, tôi bế em đi.”

Anh đang muốn ngồi xuống bế cô, Mạnh Tri lập tức lùi về sau một bước, cả người dán chặt lên tường, gương mặt đau khổ sắp khóc, “Tôi nói là tôi không muốn đi, anh đừng lo cho tôi được không?”

“Phải đi.” Thẩm Hàn Tế không dễ dàng từ bỏ, kéo cánh tay Mạnh Tri lên trước một bước. Mạnh Tri loạng choạng vùng vẫy, nghiêng người đấy cánh tay của anh ra.

Thẩm Hàn Tế đột nhiên nhìn thấy sắc đỏ trên mông cô.

Anh nhất thời không biết đó là gì, sau đó mới kịp phản ứng, hai gò má trắng trẻo của thiếu niên lập tức nổi lên từng tầng mây đỏ, băng miệng họ nhẹ một tiếng: “Em...” - -Mạnh Tri biết anh đã nhìn thấy rồi, xấu hổ đến nước mắt sắp trào ra đến nơi, liền đẩy ngực anh một cái: “Anh nhìn thấy rồi chứ! Có thể đi được chưa!”Lần đầu đã bị anh nhìn thấy rồi, cô lúng túng không biết phải làm sao, dán người lên tường từ từ ngồi xuống, vùi đầu vào sâu trong đầu gối.

Thẩm Hàn Tế cùng ngồi xuống bên cạnh cô.Anh lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này của con gái nên vẫn hơi xấu hổ, lại ngượng ngùng, ánh mắt không tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác, “Ầm, xin lỗi.” “Ờ.”“Bụng em còn đau không? Chuyện này, bên chổ tôi hình như có vài miếng dán đỡ đau, để tôi lấy cho em.”

“Tôi không cần miếng dán, anh đi đi, đừng lo cho tôi.” Mạnh Tri buồn bực trả lời. Vậy em cần cái gì?”“Tôi muốn...” Mạnh Trị nói được nửa câu liền dừng lại, ngón tay vẽ vài vòng trên đất, “Anh lại chẳng có máy bay nhỏ.”

Thẩm Hàn Tế nếu như là con gái thì tốt rồi, bọn họ làm chị em, cô bây giờ còn có thể mượn anh vài cái.

Thẩm Hàn Tế đơ người một lúc: “Ai nói không có?

Mạnh Tri đột nhiên ngẩng đầu, kinh sợ: “Anh có?”

“Tôi, tôi đi mua cho em.” Thẩm Hàn Tế đứng dậy, mặt còn đỏ hơn cả cô.Sau khi tan học thì căn tin trường cũng đóng cửa rồi, Thẩm Hàn Tế liền đến tiệm tạp hóa gần trường.

Lúc anh dừng lại ở khu vật dụng cho con gái, ánh mắt bà chủ nhìn anh liền thay đổi.Thẩm Hàn Tế mặt đỏ đến tận mang tai.

Các mặt hàng phong phú màu sắc rực rỡ, Thẩm Hàn Tế đứng trước quầy hàng, từ trước đến nay không hề biết cái loại này của con gái còn chia làm nhiều loại như vậy, hiếm thấy mà tay chân luống cuống.Bà chủ ý vị thâm trường mà đến gần: “Anh bạn trẻ, muốn loại nào?

Bà đánh giá Thẩm Hàn Tế một phen, chậc chậc, còn mang áo quần đồng phục này.

“Con...” Thẩm Hàn Tế toàn thân cứng đờ, quay đầu sang chổ khác né đi ánh mắt đang thăm dò của bà chủ. “Cậu thích loại thế nào, ban ngày hay ban đêm, không mùi hay mùi bạc hà, dài hay là có cánh, bên trong có lưới hay bông...” Bà chủ chuyện nghiệp giảng dạy rất tốt, thao thao bất tuyệt với cậu thiếu niên ngây ngô trước mặt.

Thẩm Hàn Tế nghe mấy lời giới thiệu này chỉ có cảm giác vô cùng ảo não. Khó khăn lắm mới đợi bà chủ đang thao thao bất tuyệt nói xong nghỉ ngơi lấy hơi, liền nhanh chống lấy một bịch trên giá, “Loại này.”

Thanh toán xong, cho dù đồ vật đã được bà chủ dùng bịch đen bao lại nhưng Thẩm Hàn Tế vận giấu nó ở trong áo đồng phục.

Anh chạy như bay ra khỏi tiệm tạp hóa, từ chối lời giới thiệu nhiệtình của bà chủ quán.

Anh chỉ là nhìn quầy hàng như hàng kẹo kia một chút liền bị bà chủ kích động đi đến:“Cậu bé cậu nhanh đến xem cái này, vị táo vị nho vị bạc hà, dày mỏng xoắn... Mấy hôm nay mua mấy cái này đến khách sạn kế bên sẽ có ưu đãi đó!”.

Trên eo Mạnh Tri quấn áo khoác đồng phục của Thẩm Hàn Tế, che lại vết máu trên quần, cặp sách cũng nằm trên lưng Thẩm Hàn Tế, cùng anh về nhà.

Mạnh Tri nhìn thấy bóng lưng ưu tú của Thẩm Hàn Tế.

Khó tưởng tượng được, anh thật sự đi mua đồ giúp cô.

Cô một mình ở trong phòng học đợi một hồi, vốn cho rằng anh đã lén lút bỏ chạy một mình rồi, đang hết sức thương tâm, đột nhiên một bịch nilon đen rơi xuống trên bàn.

Thẩm Hàn Tế cuối cùng đã xuất hiện rồi, hai tay đút túi quần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đi thay đi.Cô còn chưa từng đi mua đó. Mẹ cô mỗi lần bảo ba cô đi mua đồ này ba cô đều rất ngại, huồng hồ là anh.

Mũi Mạnh Tri hơi cay, không khỏi đi chậm lại.

Thẩm Hàn Tế quay đầu, trong mắt có vài phần lo lắng: “Sao vậy, bụng lại đau à? Có đi được không?”

“Không có.”

Mạnh Tri lắc đầu. Cô đi lên phía trước, kéo tay Thẩm Hàn Tế: “Cám ơn anh, A Thẩm.”Lòng bàn tay chạm vào nhau, Thẩm Hàn Tế kéo lại đầu ngón tay An đang định rời đi của Mạnh Tri, nắm chặt trong tay.

Cũng không biết cô xa lánh anh lúc nào. Cứ như lúc nhỏ nắm ) tay nhau lúc tan học...

Hình như, lâu lắm rồi không nắm lấy tay nhau.

Có lẽ đây là lần đầu tiên đến tháng mà lại có mở đầu không tốt, cho nên Mạnh Tri mỗi lần đến tháng đều sẽ đau đến chết đi sống lại, mỗi tháng đều phải trải qua “ngày tận thế” một lần.

Năm hai ba tuổi, “ngày tận thế” mỗi tháng một lần lại đến, Mạnh Tri cố ý để bạn cùng phòng điểm danh giúp cô, còn mình lại nằm thẳng trên giường, trên bụng còn chèn thêm túi giữ nhiệt.

Bên ngoài trời đang mưa, nhiệt độ thật dễ chịu. Mạnh Tri ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã là buổi tối, bạn trong phòng đang tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Kỳ lạ, bụng cô lần này sao không đau nữa rồi?

Mạnh Trị đột nhiên kịp phản ứng, đến phòng vệ sinh, phát hiện bà dì lịch trình luôn chuẩn đến biến thái đột nhiên không đến.

Tự nhiên trốn học một ngày?

Lúc này Thẩm Hàn Tế gọi điện đến. Anh nhớ rõ ngày sinh lý của cô, còn cố ý mua trà gừng và túi giữ nhiệt đứng đợi dưới ký túc. Bạn trai tốt Trung Quốc!

So với mấy người bạn trai chỉ bảo cô uống nước nóng tốt hơn

cả trăm lần!Mạnh Trị cười hihi chạy xuống lầu lấy đồ. Đang buổi tối, lần dù sao thì trời cũng tối đen đến người khác còn nhìn không của tôi rõ, thế là lần đầu tiên Mạnh Tri to gan đi dạo với Thẩm Hàn Tế trong trường.Đến dốc tình nhân, nhập gia tùy tục mà nồng nhiệt hôn môi.

“Sắc mặt em hôm nay không tệ, không đau sao?” Thẩm Hàn Tế hôn xong, nhỏ giọng hỏi.

Mạnh Tri lắc đầu: “Có anh liền không đau nữa.”

“Đồ ngốc.” Thẩm Hàn Tế cười, lại cúi đầu gặm lên gò má cô một cái.

Mạnh Tri hẹn hò với bạn trai bí mật xong liền vui vẻ trở về ký túc xá. Vào phòng vệ sinh cởi quần, máy bay nhỏ vẫn rất sạch sẽ, bà dì đúng giờ của cô không hề đến. I -

- - - Lần này thật không ngoan tý nào. Mạnh Tri lầm bầm hai câu, nhưng mà cũng không để ý lắm, ngoan ngoãn đợi bà dì đến.

Nhưng Mạnh Tri không ngờ rằng, lần này cô đợi được không phải là bà dì, mà là một đoạn video ngắn có tựa đề “Hết hồn chưa! Nam thần đại học A thế mà làm chuyện này trong dốc tình nhân trường mình...” trên diễn đàn đại học C.

Hôm đó cô với Thẩm Hàn Tế hôn nhau trong dốc tình nhân, không biết bị tên ôn con nào quay lại, còn tải lên diễn đàn trường nữa. Cô không có lộ mặt, Thẩm Hàn Tế giây cuối mới thấy mặt một ít.

Mấy bình luận phía dưới, đều là được biết tin nam thần đại học A đã có chủ mấy người ở đại học A đại học C liền đau lòng muốn chết, quần chúng kích động muốn tìm cho được nữ sinh đầy thủ Me đoạn kia, còn tuyên bố nếu nữ sinh kia đẹp giống như Phạm Băng Băng thì tạm thời cho qua thủ đoạn độc ác này lên của cô, nếu như không giống thì đợi đó mà làm kẻ địch của lô của toàn bộ trường đại học trong thành phố đi. Gương mặt Mạnh Tri và Phạm Băng Băng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cô bây giờ đang bị dọa đến muốn ra quần rồi.

Cho đến khi Thẩm Hàn Tế hack mạng trường cô, xóa video và bài viết mới dần dần hồi thần.

Mạnh Tri sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm cuối cùng cũng không bị dọa tè ra, chỉ là bà dì bị dọa liền chậm trễ cả một tháng vẫn chưa thấy đến.

Thế là vào tháng thứ hai, lúc Thẩm Hàn Tế lại mang canh gừng và túi giữ nhiệt đang đứng đợi cô dưới lầu, Mạnh Tri mới nói sự thật cho anh.

Không phải không đau, mà là căn bản không có.

Anh xem, yêu anh thôi mà còn phải nơm nớp lo sợ trở thành kẻ địch của toàn dân, dọa liên bà dì của không không dám đến.

Thẩm Hàn Tế nghe xong liền trầm ngâm một lúc liền dẫn cô về phòng trọ, sau đó lại tự mình đến tiệm thuốc mua về cho cô một thứ.Mạnh Tri loay hoay một hồi trong phòng tắm, nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, nhìn thấy hai vạch biểu thị cái gì trong giấy hướng dẫn, sau đó bị dọa khóc lên. “Huhuhu... làm sao đây... làm sao đây...” “A Thẩm... huhu... tại sao... lại có rồi huhuhu...” Thẩm Hàn Tế kinh hỉ đến ngạc nhiên đi tới, bàn tay đặt lên bụng Mạnh Tri, vẻ mặt dịu dàng:

Hôn

lần.

“Còn nhỏ, ngày mai dẫn em đi kiểm tra.”Mạnh Tri nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng cô của Thẩm Hàn Tế, nước mắt như mưa: “A Thẩm anh tuyệt đối không được nói cho mẹ em, chúng ta, chúng tự tự mình giải quyết được không huhuhu...”

Thẩm Hàn Tế đơ người một chút, nhíu mày: “Tự mình, giải quyết?” Mạnh Tri ngậm nước mắt gật đầu, nhớ đến mấy quảng cáo “Đời người không đau khổ” bên đường, vẻ mặt đau khổ: “Lấy... ra.”

“Lấy ra" Mạnh Trị bổ nhào vào lòng Thẩm Hàn Tế, ôm lấy cổ anh, nức nở nói: “Em cũng không muốn, nhưng... huhu... nhưng không lấy ra... chúng ta phải làm sao... phải làm sao đây?”

Cô rất thích trẻ con. Đứa nhỏ của cô và A Thẩm nhất định sẽ rất đáng yêu.

Nhưng mẹ cô nếu biết cô mang thai nhất định sẽ giết chỗ cho xem, không thì cả đời này đừng hòng bước vào nhà, cô vừa về nha liền thả chó cắn cô đuổi đi.

“Không phá.” Thẩm Hàn Tế kiên định nói, ôm lấy Mạnh Tri, bàn tay xoa dọc sống lưng cô,

“Chúng ta kết hôn đi, sau này sinh con ra.”

“Hả?”Mạnh Trị nghe xong nước mắt mù mịt, cúi đầu, lại thì thầm nói, “Nhưng mà, em còn nhỏ.”Cô không ngừng gây ngón tay.Thẩm Hàn Tế lại thở dài, “Mạnh Tri, em thực sự nỡ bỏ nó sao?”.

Anh không nỡ, thân làm cha, làm sao có thể làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play