Lúc Mạnh Tri chín tuổi cân nặng liền đạt đến đỉnh cao đời người, cả người nhìn dọc dài như vậy, nhìn nghiêng vẫn dài như thế.

Lưu Nghi đã nghĩ qua vô số cách để con gái giảm cân. Không được ăn cơm, ép buộc vận động mấy thứ này tuy là có tác dụng nhưng hiệu quả không lớn lắm.

Thậm chí vừa lên cân lại tăng lên hai cân.

Mạnh Tri nói nhất định là cân bị hư rồi.

Sao lại không có hiệu quả chứ? Bà rõ ràng bây giờ mỗi bữa chỉ cho Mạnh Tri ăn nửa chén cơm chứ mấy. Lưu Nghi không thể hiểu nổi chuyện này, cho đến khi bà nhìn thấy Mạnh Tri bên nhà hàng xóm.

Đến giờ cơm, Mạnh Tri ngồi trên bàn ăn nhà họ Thẩm, ăn cơm đến vui vẻ.

“Nào nào, Mạnh Mạnh ăn miếng sườn heo đi.” Bà Thẩm gắp vào chén Mạnh Tri một miếng sườn heo nhỏ.

“Thịt băm hôm nay cũng ngon lắm, Mạnh Mạnh con nếm thử đi.” Ông Thẩm múc một muỗng lớn thịt băm cho Mạnh Tri.

“Được ạ, cám ơn ông Thẩm bà Thẩm.”

Mặt Lưu Nghi liền đen lại.

“Em đừng ăn nữa.” Cuối cùng, lúc bà có xúc động muốn xông vào kéo con gái của mình ra, Lưu Nghi lại nghe thấy Thẩm Hàn Tế xuất sắc nhà hàng xóm mở miệng.

Bà tán thưởng cười một tiếng, cuối cùng cũng có người đồng ý quản Mạnh Tri để nó ăn ít lại.

“Cánh gà của em là đồ từ hôm qua rồi không ngon, cho em cái đùi gà này, hôm nay mới làm đó.”

“Cám ơn anh A Thẩm.” Giọng cô bé ngọt ngào nói.

Lưu Nghi: “...”

Người là sắt, cơm là thép, một ngày không ăn sẽ gặp họa – Mạnh Tri cảm thấy thế giới này không có lời nào chính xác hơn nữa, so với mấy danh ngôn của mấy người nổi tiếng mà giáo viên ngữ văn của cô bắt học thuộc thì còn có đạo lý hơn nhiều.

Con người làm sao không ăn cơm được chứ, còn người làm sao có thể để bụng đói đây? Bác nông dân đã cực khổ như vậy để trồng lương thực chính là để chúng ta có cái mà ăn đó.

Đối với việc mẹ ruột Lưu Nghi đột nhiên cắt giảm một nửa khẩu phần ăn của cô Mạnh Tri rất không vui, nhưng lại chẳng làm gì được dưới sự uy nghiêm của mẹ cô, chỉ có thể giận mà không dám nói lén lút đi ăn đồ vặt mà mình lén dàn được.

Nhưng mà đồ ăn giấu được cũng có ngày ăn hết, bụng của Mạnh Tri lại đói, mẹ còn đang ở trong nhà, cô mà đến gần đồ ăn một chút liền ăn roi. Thế là Mạnh Tri đành dồn sự chú ý ra bên ngoài, đi dạo một vòng xem có nhà hàng xóm nào khen cô đáng yêu mà cho cô ít đồ ăn không.

Còn chưa đi được hai bước, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà họ Thẩm đối diện.

Bà thẩm bưng một dĩa thịt xào qua, phát hiện cô bé mũm mĩm nhà hàng xóm đang đứng bên thêm cửa nhà cô, cắn tay mắt long lanh nhìn sang bên này.

“Bà Thẩm.”

Cô bé mũm mĩm rất lễ phép mà gọi bà.

Bà Thẩm rất thích cô bé này, nhưng mà cháu gái của bà đã theo ba mẹ nó ra nước ngoài rồi, một năm chẳng gặp được mấy lần, thế là cười híp mắt nói với cô bé: “Tiểu Mạnh Mạnh sao lại đứng ở trước cửa nhà thế? Bà vừa xào xong thịt với ớt chuông, có muốn vào thử một chút không nào.”

Mạnh Tri móc từ đằng sau mình ra đôi đũa muông hoạt hình chuyên dụng của mình trong nhà ra.

Chỉ đợi bà nói câu này thôi đó.

Thời gian ăn cơm của nhà họ Thẩm bình thường muộn hơn nhà cô một tiếng, thế là Mạnh Tri ăn cơm nhà mình xong luôn muốn chạy ra ngoài đi bộ một chút, Lưu Nghi còn rất vui vẻ cho rằng coo muốn vận động sau khi ăn cơm. Cho đến khi ngẫu nhiên nhìn thấy con gái mình ăn cơm xong lại chạy đến nhà họ Thẩm ăn đến trên miệng đều là dầu.

Chẳng trách giảm cân một tuần lại tăng đến hai cân.

Lưu Nghi hạ tối hậu tư với Mạnh Tri. Tuần này ít nhất là phải giảm được một cân cho mẹ, hơn nữa nếu như lại để mẹ nhìn thấy con đến ăn chựt nhà họ Thẩm liền cắt liền tiêu vặt của con!

Mạnh Tri oa một tiếng khóc ròng.

Cô không cảm thấy mình mập chút nào, tuy rằng lúc đi học cô có thể một tay đánh được hai đứa con trai gầy như gà luộc kia.

Mấy đứa con gái trên lớp đều thích cô, bị con trai bắt nạt đều sẽ chạy đếnt tìm nhờ báo thù.

Buổi chiều sau khi tan học, Mạnh Tri canh ở trong phòng học không người, mở to mắt chờ. Trong bụng trống rỗng, liên tục gào thét mấy tiếng đói bụng quá.

Buổi trưa cô muốn ăn một miếng thịt mẹ cô cũng không cho, còn cầm đũa đánh bàn tay đang muốn gặp thịt của cô, mu bàn tay bị bà đánh đến đau nhói.

Một miếng thịt! Một miếng còn chưa đủ nhét khẽ răng cô nữa là!

Anh A Thẩm sao còn chưa về.

Hai bọn họ mỗi ngày tan học đều cùng nhau về nhà. Cho dù Mạnh Tri bây giờ đã biết đường về nhà rồi nhưng đợi anh tan học đến lớp tìm cô đón cô về đã trở thành một thói quen rồi, không thay đổi được cũng không muốn đổi.

Cô móc trong túi ra một tệ nhăn nhúm, mở ra lật tới lật lui xem.

Đây là lúc sáng cô xin ba mãi ba cô mới lén cho cô, hơn nữa còn dặn dò nhất định không được để mẹ nhìn thấy ông ấy cho cô tiền.

Lát nữa cô muốn đến quán ăn vặt gần trường mua một bịch bánh mì giòn một bịch thèo lèo cay. Bánh mì giòn cho anh A Thẩm cắn một miếng, thèo lèo cay cũng cho anh A Thẩm vài cái.

Dù sao thì mấy hôm trước lúc cô đến nha anh ăn cơm canh luôn cho cô đùi gà.

Mạnh Tri ngồi cạnh cửa sổ, mắt long lanh nhìn tờ tiền, một lát liền thu hút anh mắt một người đang đi trên hành lang.

Một tệ, là một con sô rất lớn lúc đó.

Mạnh Tri còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện có một đứa con trai đứng trước bàn mình, trông có vẻ to lớn, không phải người lớp cô, nhưng cũng là cùng dãy phòng, bởi vì đôi lúc cô sẽ ngẫu nhiên thấy cậu ta đi vệ sinh.

Ánh mắt Mạnh Tri nhìn vạt áo dưới của thằng nhóc, áo màu trắng đã bẩn thành màu đen rồi, bên trên còn quẹt thêm các loại mực với bút màu.

Đồng phục anh A Thẩm từ trước đến nay đều rất sạch sẽ. Mạnh Tri nghĩ đến Thẩm Hàn Tế, trên áo quần anh luôn có mùi bột giặc, rất thơm.

Cùng một bộ quần áo, cô mang một ngày liền bẩn không ra gì rồi, mà anh có thể mang một tuần vẫn rất sạch sẽ.

Lưu Nghi vừa giặt áo quần cho cô vừa bảo cô học theo tính ưa sạch sẽ của Thẩm Hàn Tế.

Lêu lêu lêu, sau đó Mạnh Tri không cho là đúng, cho dù có ưa sạch sẽ chẳng phải muốn làm ông xã của Mạnh Tri lôi thôi cô sao.

Hehehe.

“Này mập, tiền của mày cho tao mượn tiêu một chút thế nào?” Trong phòng học, thằng nhóc vỗ tay lên bàn, lớn tiếng nói.

Mạnh Tri đang xuất thần liền bị dọa đến run rẫy, lực chú ý đều đặt lên chữ “mập”. Cô đứng dậy khỏi chổ, cong miệng: “Tôi không phải tên mập.” Cô chỉ nhiều thịt hơn người khác một chút thôi, “Không được gọi tôi là mập.” Người này chẳng có chút lịch sự nào cả.

“Tao bảo mày đưa tiền cho tao.” Thằng nhóc vỗ mạnh hộp bút của Mạnh Tri lên bàn. Đồ dùng học tập lốp bốp liền rơi hết ra ngoài, âm thanh vọng lại từng đợt trong phòng học.

Mạnh Tri nhanh chóng nắm chặt tiền trong tay: “Không đưa!”

Cô vất vả lắm mới xin được tiền tiêu vặt.

“Đưa tao!”

“Không đưa!”

“Hừ cái tên béo chết tiệt mày!” Thằng nhóc giận rồi, liền đưa tay sang cướp. Mạnh Tri liền nắm chặt tiền, thằng nhóc nhất thời cạy không nổi ray cô, vừa dùng ngón tay cào thịt trên mu bàn tay cô bảo cô biết đau thì buông ra, vừa mắng, “Tên mập chết tiệt! Đưa tiền cho tao, mày mập như con heo vậy, heo thì cần tiền làm gì!”

“Tôi không phải heo! Cậu mới là heo!” Mu bàn tay Mạnh Tri bị cào đau đến sắp khóc.

“Mày chính là một con heo mập chết tiệt! Cả khóa chúng ta mày chính là mập nhất, trong lòng ai cũng gọi mày là heo! Đưa tiền cho tao!”

“Tôi không phải heo!” Mạnh Tri gấp đến đỏ cả mặt, vùng vằng một chút liền đứng dậy khỏi ghế, dùng lực đẩy thằng nhóc một cái. Thằng nhóc đột nhiên không phòng bị liền bị cô đẩy ngã dưới đất, đụng phải cái bàn gần đó.

Mạnh Tri nhìn thấy tờ một tệ đã bị xé thành hai trong tay, nước mắt liền trào ra: “Cậu, cậu đền tiền cho tôi.”

Thằng nhóc giơ tay lên: “Lão tử đánh chết cái con heo mập nhà mày!”

“A!” Mạnh Tri hét một tiếng, nhắm mắt.

“Bốp” một tiếng, không phải là tát, hình như là một cú đấm lên người.

Toàn thân Mạnh Tri run rẩy, lát sau không thấy đau mới phản ứng.

Hình như... người bị đánh không phải là cô?

Mạnh Tri cẩn thận nâng đầu lên, chỉ nhìn thấy Thẩm Hàn Tế như Ultraman giáng trần một tay bắt lấy cánh tay thằng nhóc kia, siết nắm đấm, cắn răng: “Xin lỗi.”

Mạnh Tri lúc đó còn chưa hiểu gì là đẹp trai ngất ngây, cái gì gọi là năng lực bạn trai max, chỉ biết Thẩm Hàn Tế vừa đến cô lập tức thấy an toàn không sợ bị ăn hiếp nữa, cảm thấy, dù cho đất trời rung chuyển cũng sẽ nhào qua: “Anh A Thẩm!”

Nhưng đáng tiếc cô quên mất với trọng lượng bây giờ của cô Thẩm Hàn Tế cũng không tiếp được.

“Ai ya!”

Thẩm Hàn Tế bị cô đụng mạnh liền ngã xuống đất, Mạnh Tri đè lên người anh.

Thằng nhóc bị đấm một quả tranh thủ nhanh chóng chạy mất.

Mạnh Tri lắc vai Thẩm Hàn Tế nằm dưới, hoảng loạn không thôi: “A Thẩm anh không sao chứ, không sao chứ.”

Thẩm Hàn Tế bị đè đến mắt nổ đom đóm, ho khan hai tiếng: “Ngoan, đứng dậy đã rồi chúng ta nói chuyện.”

~~

Thẩm Hàn Tế lấy tiền tiêu vặt của mình mua bánh mì giòn và thèo lèo cay cho Mạnh Tri.

Hình như tâm trạng Mạnh Tri không được tốt, ăn “thịt Đường Tăng” mình thích ăn nhất nhưng biểu tình lạt nhạt như nước ốc.

Khắp đầu cô toàn là mấy câu “heo mập” “heo mập chết tiệt” “trong lòng ai cũng gọi mày là heo” của tên kia.

Cô thực sự mập lắm sao? Mọi người không phải ai cũng thích cô sao? Lúc bình chọn người bạn được yêu thích nhất không phải cô đứng đầu sao, mọi người sao có thể gọi cô là heo được?

Thẩm Hàn Tế cũng dừng lại, vỗ đầu cô, “Sao vậy?”

Mạnh Tri ngẩng đầu nhìn anh, miệng cong lên rõ cao: “Anh A Thẩm, Tri Tri, có phải rất béo không.”

“Mẹ nói em mập, tên vừa nãy cũng nói em mập như heo vậy.”

Nhưng mà cô cảm thấy mình có mập chút nào đâu.

Sau này Mạnh Tri nhìn mấy tấm hình lúc nhỏ của mình, biết được là vì lúc nhỏ mỗi lần soi gương bản thân luôn gắn cho bản thân cái thẩm mỹ gọi là “Mình thật sự rất gầy”.

Thẩm Hàn Tế quan sát Mạnh Tri trên dưới một lượt, sau khi nội tâm giùng dằng đấu tranh kịch liệt mới không tình nguyện mà dối lòng: “Ờm... em, thực sự có hơi... mập.”

“Oa huhu...” Mạnh Tri nghe xong lập tức há miệng khóc, trong miệng vẫn còn nửa miếng thèo lèo cay chưa nuốt xuống.

Cô là một người không nghe nổi sự thật và phê bình huhuhu...

“Đừng khóc đừng khóc đừng khóc.” Thẩm Hàn Tế nhanh chóng nói hết lời, “Em mập chổ nào chứ, chỉ là hơi nhiều thịt một chút thôi, con gái phải nhiều thịt mới đáng yêu.”

“Thật không?” Mạnh Tri nước mắt giàn giụa hỏi.

Thẩm Hàn Tế cưng chiều bóp mặt cô: “Tất nhiên là thật rồi.”

Mập một chút véo mới sướng tay.

“Hihihihihi.” Mạnh Tri vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi tèm lem mà gặm bánh mì giòn, còn đưa đến miệng Thẩm Hàn Tế hỏi anh ăn không cũng cắn một miếng đi.

~~~

Nhiều năm sau, Mạnh Tri vừa nhớ đến câu nói “Em mập ở chổ nào chứ, chỉ là hơi nhiều thịt một chút thôi” của Thẩm Hàn Tế liền xù lông.

Anh không thể nói thật với cô là cô mập như một con heo sao!

Chính vì câu nói an ủi này, cộng thêm tấm lá chắn cương liệt “Anh thích em cho nên em như thế nào thì anh vẫn thấy em đẹp” làm cho thời thơ ấu của cô với thân hình mũm mĩm này toàn bộ ảnh chụp đều như một quả bóng!

Cô không biết bản thân lúc nhỏ nếu như ốm lại thì sẽ trông như thế nào, nhất định xinh ngất ngây luôn!

Mạnh Tri lật album ảnh liền nổi giận, chạy đi tìm Thẩm Hàn Tế tính sổ.

“Thẩm Hàn Tế, em đến tính sổ với anh!”

Đúng lúc Thẩm Hàn Tế cũng đang ở trong góc nào đó lật thấy mấy bức thư tình năm đó Mạnh Tri gửi cho người khác, anh thong thả ngẩng đầu.

“Hay đó, anh cũng đang muốn tìm em về ngủ đây.”

Mạnh Tri: “???”

“Aaa em đến để tính sổ với anh chứ không phải để ngủ!!!”

“Con đang ngủ, em đừng có lớn tiếng.”

Ngủ, hai người, không đơn giản chỉ là ngủ.

“Ư ư ư...” Mạnh Tri cắn mu bàn tay, không để những âm thanh xấu hổ kia tràn ra khỏi miệng.

Con gái, vẫn là mập một chút mới tốt, Mạnh Tri cuối cùng tuyệt vọng nghĩ.

Bởi vì mập một chút, ít nhất anh sẽ không cậy khoảng cách mà vận động như bây giờ. Cô rõ ràng chiếm ưu thế ngồi trên người anh, nhưng chỉ như vậy liền bị anh giơ eo lên không ngừng đâm tới.

Bắt nạt cô đến khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play