Sau khi Liêu Nà đại thắng, vui vẻ một tháng, liêu quân hoàn toàn phản công, càng hợp sức lại đồng thời tấn công nam hạ. Lần này đối phương thật sự tàn nhẫn, một đường như hung thần, quân đội Ngụy triều bị đánh tan, quân lính tan rã. Thái Tử nỗ lực chống đỡ trong chốc lát, bỏ thành mà chạy. Liêu quân tới gần kinh thành, trong lúc nhất thời Ngụy triều trở tay không kịp, căn bản đánh không lại, cũng. Duyên Xương Đế phải phái người đi nghị hòa. Nơi nghị hoà sẽ ở bờ sông Liêu.

Nghe thấy tin tức, Mai Như lập tức đi đến chỗ Bình Dương tiên sinh nói: “Tiên sinh, đệ tử muốn đi, mong rằng tiên sinh có thể tiến cử đệ tử.”

“Vì sao phải đi chỗ đó?” Bình Dương tiên sinh khó hiểu.

Mai Như rũ mắt, trầm mặc, sau một lúc lâu, mới trả lời: “Một vị cố nhân táng thân tha hương, đệ tử muốn đi tế một ly rượu nhạt.”

Bình Dương tiên sinh than một tiếng, không hỏi cái gì, chỉ gật gật đầu.

Có Bình Dương tiên sinh tiến cử, hơn nữa Mai Như vốn dĩ liền có chức ở Hồng Lư Tự, lại thông hiểu tiếng, lại đã từng đi qua nơi đó, cho nên Duyên Xương Đế thoải mái đồng ý.

Lý hoàng hậu nghe nói tin tức này, rất là vui mừng, triệu Mai Như triệu khen thưởng. Nhìn Mai Như thông minh lanh lợi, Lý hoàng hậu càng ngày càng vừa lòng. —— Thái Tử lần này tuy rằng đánh thắng trận, nhưng hiện tại lại nếm mùi thất bại, trước mặt Duyên Xương Đế không thể lấy lòng, nếu lần này Mai Như lập công trở về, việc hôn nhân này mau chóng quyết định, cho Thái Tử thể diện.

Mai Như lười để ý tới tâm tư Lý hoàng hậu. Sau khi nàng cập kê, Kiều thị cùng Mai Dần coi như không biết ý Hoàng Hậu.

Nói đến hôn sự của Mai Như có hơi khó.

Mai Như mấy năm nay vào mắt Duyên Xương Đế, có cái thanh danh tốt bên ngoài, nhưng tính nàng kiêu ngạo, tuỳ tiện có tiếng. Các phu nhân chọn con dâu, chỉ muốn tìm một người dễ đối phó, có thể bị nhi tử trị, có thể bị chính mình tra tấn, cho nên đều ở bỏ qua Mai phủ tam cô nương. Nghe nói Kiều thị lúc này chấm có hai hộ gia đình, một là tuần ngự sử gia tộc, một là thứ tử hầu phủ.

Mai Như đối với việc hôn nhân không có chút hứng thú. Nếu có vinh hoa phú quý, nàng giống như cũng không có vui mừng. Nàng giống như con cá, ngóng trông có thể sớm bơi ra khổ ải của Hoàng Hậu và Thái Tử nhưng khi bơi ra ngoài, lại có người khác giam cầm.

Mai Như được thánh chỉ, tùy nghị hòa sứ rời kinh. Trước khi rời kinh, nàng đến Hồ gia.

Từ khi sinh con, lại có Hồ đại nương ngày đêm túc trực, Đổng thị ngày càng đẹp, sắc mặt trắng nuột, đôi mắt không còn sự bình tĩnh và đạm mạc như trước, thay vào đó là nét mặt vui mừng.

Lúc Mai Như đến, Đổng thị mới vừa cho con bú, lúc này tiểu gia hỏa không còn mặc tã lót, nắm tay kéo kéo rất có lực.

Bế một lát, Mai Như hỏi: “Dao tỷ tỷ, Hồ đại ca có tin tức trở về chưa?”

“Có.” Đổng thị bình yên gật đầu: “Lúc này binh hoang mã loạn, Hồ đại ca còn nhờ người gửi bạc về.” Nói đến nàng lại cười: “Còn nhờ được người viết thư gửi về, nói là đặt cho hài tử một nhũ danh.”

“Gọi là gì?” Mai Như tò mò.

Đổng thị cười nói: “Tên Trường Sinh.”

“Trường Sinh……” Mai Như lẩm bẩm mấy lần, không khỏi khen ngợi nói: “Tên Trường Sinh này rất hay, lấy làm nhũ danh hơi đáng tiếc.” Mai Như cúi xuống vỗ vỗ tiểu oa nhi, nhẹ nhàng đùa với gọi hai tiếng: “Trường Sinh, Trường Sinh.”

Trường Sinh giống như là nghe hiểu, phun bọt đáp lại.

Dáng vẻ đó thật sự đáng yêu, mấy ngày nay Mai Như rốt cuộc cũng cười. Đổng thị lấy khăn cẩn thận xoa xoa, cười cũng dịu dàng, tràn đầy năm tháng bình thản.

Mai Như rời kinh, Phó Chiêu đương nhiên lại đi đưa tiễn. Hắn lần trước rời kinh không có cáo nguyên do với Duyên Xương Đế, trở về đã bị phạt, phạt hắn ở kinh thành đợi không được chạy loạn, bằng không lần này Phó Chiêu lại muốn đi. Hắn còn chưa dẫn Thất cả trở về.

Than một tiếng, Phó Chiêu nói: “Tuần Tuần, ngươi tới chỗ đó, thay ta kính Thất ca một chén rượu, lần trước ta đi vội vàng.”

Mai Như gật đầu.

Dừng một chút, Phó Chiêu cảm khái nói: “Mỗi lần không phải ngươi đi, thì là ta rời đi, giống như không ở cùng một chỗ, không thể nói chuyện đàng hoàng.” Trong lời nói không phải không có tiếc nuối. Lại là một tiếng thở dài, hắn nói với Mai Như: “Lần này chờ ngươi trở về, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện.”

“Cái gì?” Mai Như hỏi.

Mím môi, Phó Chiêu vẫn nói: “Chờ ngươi trở về rồi nói.”

……

Ngụy triều tuyên bố nghị hòa, toàn bộ chiến sự dừng lại, không cần đánh giặc, không cần lo lắng hãi hùng, nhẹ nhàng vẫn là bá tánh hai nước.

Nữ hài tên La San đang trên ngựa, nàng vừa quay đầu lại, thấy người được A Cha và mình cứu đi ra bên ngoài! Lúc này hắn đứng ở bên lều, có lẽ là ánh mặt trời có chút chói mắt, đôi mắt hẹp dài nửa híp, ngẩng đầu nhìn phía chân trời trong suốt. La San cảm thấy bất ngờ, vội vàng cưỡi ngựa chạy tới, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ra đây? Máu ngưng chảy rồi ư?”

Người nọ nhấp môi, ánh mắt nhàn nhạt gật gật đầu.

Sắc mặt so với hai ngày trước tốt lên không ít. Ngày đó La San suýt bị hắn hù chết, cho rằng người này đã chết không ngờ tới lại sống lại! Người này hiện giờ đứng ở dưới ánh mặt trời, mặt mày mạ lên một lớp ánh nắng ấm áp, có vẻ không sắc bén như vậy. La San cười khanh khách nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là người câm sao? Sao không nói lời nào?” Người này tới lâu như vậy, mà vẫn không mở miệng.

Trầm mặc, người nọ mở miệng nói: “Không phải.” Giọng lạnh lạnh, giống như dòng nước chảy qua thảo nguyên.

Nghe hắn nói chuyện, Lan San kinh ngạc, “Ngươi có thể nói! Vậy ngươi tên là gì?” Vấn đề toàn bộ hỏi ra, mắt La San trông mong.

Tạm dừng thật lâu sau, người nọ ngắn gọn trả lời: “Phó Tranh.”

La San vui mừng khôn xiết, nhảy xuống ngựa chạy đến trước mặt Phó Tranh cười nói: “Được rồi, Phó Tranh, hiện tại ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi phải làm hôn phu của ta.”

Phó Tranh lạnh lùng nhìn qua, lại lạnh lùng trả lời: “Ta đã cưới vợ.”

“Ngươi có thê tử?” La San giật mình.

Phó Tranh “Ừ” một tiếng, vẫn ngẩng đầu nhìn trời, lại đánh giá phương xa.

La Sam ở bên cạnh sốt ruột nói: “Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, người Trung Nguyên không đều phải lấy thân báo đáp sao?”

Giống như nghe được chuyện cười, Phó Tranh cười. Hắn rõ ràng cười, lại không có ấm áp, đáy mắt vẫn là sự đạm mạc lạnh lùng xa cách. Rũ mắt nhìn La San, hắn gằn từng chữ một nói: “Ai nói ngươi cứu người một mạng, nhất định sẽ có người lấy thân báo đáp?”

La Sam bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Đánh giá xung quanh, Phó Tranh chỉ là hỏi nàng: “Bên ngoài không đánh giặc?”

“Hình như không.” La san lắc đầu, “Nghe nói còn ở bờ sông Liêu nghị hoà.”

Giữa mày Phó Tranh nhíu lại, cũng không nói chuyện khác, chỉ xoay người vào lều nằm. La San bỗng nhiên cảm thấy người nam nhân này có một cảm giác áp bách người khác, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn mà hắn còn đối với nàng như vậy! La San hơi tức giận. Nàng đi vào lều, thấy người nọ đã nằm xuống, nhắm mắt, lại là dáng vẻ không để ý người khác, la san không vui rời đi.

Phó Tranh lúc này mới một lần nữa mở mắt.

Người trên thảo nguyên nhiệt tình, lại bắt đầu hát vang, có chút ồn. Phó Tranh nhíu mày, cố hết sức ngồi dậy. Hắn dựa vào chỗ đó, từ trong lòng ngực lấy ra một viên trân châu. Viên trân châu giống như dựa vào ngựa hắn. Hắn bị trọng thương, hiện tại viên trân châu cũng bị tổn hại.

Phó Tranh cầm ở đầu ngón tay, bình tĩnh nhìn, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play