Ban đêm tỷ muội ngủ cùng một chỗ, Mạnh Uẩn Lan vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng, “Tuần Tuần! Tuần Tuần! Ngươi cùng Yến Vương điện hạ có chuyện gì?” Nàng rất tò mò, trừ bỏ năm trước thu thú Yến Vương điện hạ đã cứu Tuần Tuần, còn lại không thấy hai người có cái gì tiếp xúc.
Đầu Mai Như đã nặng, đối với Mạnh Uẩn Lan dò hỏi tới cùng, nàng nói: “Được rồi Lan nhi, không cho nhắc lại, ta cùng Yến Vương điện hạ hoàn toàn không có quan hệ.” Lại thuận miệng bịa chuyện nói: “Nói không chừng nửa sọt hạnh kia Thập Nhất điện hạ đưa đến kinh thành bị hỏng, Yến Vương điện hạ cảm thấy không tốt cho nên mới tặng hai sọt hạnh cùng mấy dưa lê.”
Mạnh Uẩn Lan chớp chớp đôi mắt, gật đầu nói: “Đúng thật chưa thấy điện hạ đối với ngươi có ý gì, có thể là quả hạnh bị hỏng.” Nói đến đây, Mạnh Uẩn Lan cùng Mai Như kề tai nói nhỏ: “Yến Vương điện hạ gần đây rất xui xẻo, còn có Chu Tố Khanh lượn trước mặt, muốn ta a, ngươi thật không bằng chọn điện hạ ngốc kia.”
Mai Như trong lòng có chút phiền, nàng uy hiếp nói: “Lại nói ngày mai ta đã có thể không dạy ngươi cưỡi ngựa nữa!”
Mạnh Uẩn Lan vội vàng không nói, sau một lúc lâu, lại buồn bã nói: “Ta không phải vì ngươi suy nghĩ sao.”
Mai Như xì cười, trong lòng tích tụ tan một ít.
Sáng sớm hôm sau, tỷ muội vẫn đi sớm luyện cưỡi ngựa. Gần đây ít người, thứ hai không nắng. Nơi này đều là đồng ruộng, muốn cưỡi ngựa chỉ có thể đi sườn núi bên cạnh, chỗ đó không có người, cực thích hợp cô nương luyện. Mạnh Uẩn Lan đã nhiều ngày luyện được có chút thành quả, cuối cùng có thể cưỡi ngựa đi bộ trong chốc lát. Hôm nay kìm nén không được, nàng nói: “Ta đi sườn núi cưỡi một vòng, Tuần Tuần xem xem.”
Mai Như gật đầu lên tiếng.
Mạnh Uẩn Lan cưỡi ngựa đi xuống, tốc độ cũng không mau, còn có nha hoàn đi theo bên cạnh nhìn, Mai Như rất yên tâm, nàng ngại nóng, vì thế cùng Tĩnh Cầm đếm đình hóng gió nghỉ chân. Đi qua đi mới phát hiện trong đình đã có người ở, Mai Như nhìn thoáng qua, người nọ nhàn nhạt xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau ——
Mai Như bỗng dưng dừng chân.
Tĩnh Cầm cũng ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ tới, Yến Vương điện hạ sẽ ở đâu. Nàng luôn luôn có chút sợ vị này, cảm thấy quá lạnh, lạnh làm người ta kinh sợ. Lúc này thấy Tĩnh Cầm bó tay bó chân đứng ở bên cạnh, Phó Tranh nhàn nhạt phân phó nói: “Bổn vương muốn cùng cô nương ngươi nói nói mấy câu.”
Tĩnh Cầm sửng sốt, không có động, Phó Tranh lại lạnh lùng nhìn lại đây, Tĩnh Cầm mới tránh ra vài bước.
Mai Như mặt đỏ lên, trong lòng lại nhịn không được nổi giận, cuối cùng khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng. Nàng có chút không biết nên như thế nào đối mặt người này, Mai Như chỉ không được tự nhiên dời mắt.
Nàng tuy rằng tức giận, mi mắt buông xuống, nhưng hai má là thật sự hao gầy không ít, gương mặt tươi đẹp còn chút bệnh.
Phó Tranh nhìn nhìn, nhíu mày nói: “Không phải làm ngươi giả bệnh sao? Sao lại bị bệnh thật?”
Hắn vốn đau lòng, nhưng lời này không tự giác mang theo chút oán trách…… Mai Như sặc khẩu trả lời: “Nếu là giả, chẳng phải bị người khác nhìn thấu sao?”
Nghe nàng nói như vậy nghĩ đến nàng đã chịu ủy khuất, Phó Tranh đáy lòng bỗng nhiên mềm. Hắn lẳng lặng nhìn trầm mặc một lát, giọng nói nhu hòa một ít hỏi: “Hiện giờ thế nào?”
Mai Như cúi đầu, trả lời: “Khá hơn nhiều.”
Phó Tranh “Ừm” một tiếng, lại hỏi: “Nghe Bình Dương tiên sinh nói, chờ ngươi khoẻ liền phải rời kinh?”
Mai Như gật gật đầu.
“Đi ra ngoài cũng tốt.” Phó Tranh than một tiếng, nam nhân lạnh lẽo có một chút bất đắc dĩ. Hắn bất đắc dĩ nói: “Ở kinh thành đợi, cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.”
Lời này nghe luôn là quá mức bi thương, Phó Tranh khó được có lúc vô lực như vậy, kiếp trước hắn tàn nhẫn, cũng không như vậy…… Mai Như giật mình, lúc này mới ngước mắt nhìn hắn.
Phó Tranh cũng bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi xinh đẹp hơi thống khổ, còn có rất nhiều lời không nói ra. Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tranh gọi nàng “A Như”, lại nói: “Ngươi đi ngày đó, bổn vương không thể tới đưa ngươi, ngươi ở bên ngoài bảo trọng.”
Không biết vì sao, một cảm xúc chua xót toả ra từ đáy lòng Mai Như, một đao một đao cắt ở trên đầu quả tim, nàng có chút khó chịu, trong lòng khẩn trương.
Mai Như kỳ thật là cảm tạ ân cứu mạng của Phó Tranh, cũng rất áy náy hắn bị thương. Chỉ là, Phó Tranh càng đối nàng tốt như vậy, càng làm nàng lo lắng, Mai Như càng khó chịu, càng cảm thấy vớ vẩn, còn vô mà tự xử, rõ ràng người này đã lựa chọn, vì cái gì còn muốn đến?
Mai Như rất loạn, áp xuống cảm gian nan, nàng hành lễ, nhàn nhạt nói: “Đa tạ điện hạ.”
Lúc đó tiễn khách…… Phó Tranh đứng ở chỗ đó, nhìn người trước mặt, an tĩnh sau một lúc lâu, cất bước rời đi. Khi đi qua Mai Như, Phó Tranh vẫn dừng lại, hắn rũ mắt. Nàng cao đến ngực hắn, nếu hắn nhẹ nhàng ôm có thể ôm chặt nàng, nhưng hắn lại không thể…… Ánh mắt dừng ở trên người nàng, ngực Phó Tranh lại bắt đầu đau, hắn hòa nhã nói: “Nhớ hồi kinh sớm.”
Không có bất luận lý do gì, vành mắt Mai Như chớp mắt bỗng dưng đỏ lên.
Nàng cúi đầu, đến lúc hắn rời đi, mới một lần nữa nâng mắt.
Thời tiết này vẫn là rất nóng, ánh sáng chói lọi chiếu xuống, Mai Như có chút khó chịu
……
Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh vân du định ra, lão thái thái đầu tiên không đồng ý, không ngờ tới Mai Dần cùng Kiều thị lại là cực lực kiên trì, đỗ lão thái thái không có ý kiến gì nữa.
Sau khi Phó Chiêu nghe lại chạy đến thôn trang tới tìm nàng.
“Tuần Tuần, sao ta vừa trở về, ngươi lại phải đi?” Phó Chiêu kháng nghị.
Hiện giờ đối với hắn, nàng vẫn cảm thấy nặng trĩu, Mai Như có chút mệt Nàng khách khí hành lễ, nói: “Điện hạ, Bình Dương tiên sinh rời kinh, ta làm học sinh tự nhiên muốn hầu hạ ở bên.”
“Sao ta không biết?” Phó Chiêu bất mãn, lẩm bẩm nói: “sao ngươi xa lạ như vậy?”
Mai Như cười nói: “Ngươi vốn dĩ chính là điện hạ, tự nhiên nên lấy lễ đối đãi.”
Phó Chiêu càng không vui: “Tuần Tuần, ngươi nói như vậy ta không vui?”
Mai Như vẫn cười, nhàn nhạt trả lời: “Đó là điện hạ không vui, thần nữ cũng không biết làm sao.”
Lời này nói ra, Phó Chiêu tức giận đến á khẩu không trả lời được, lại tức đến dậm chân, hung hăng hừ một tiếng, chạy đi. Chỗ nào giống tiểu tử vừa ở trên chiến trường mài giũa trở về?
Mai Như than nhẹ một tiếng, lại thở ra một hơi. Nàng đối Phó Chiêu, ban đầu kiếp trước hắn là chú em, hiện giờ chỉ là làm bạn tốt, lại liên lụy đó là không thỏa đáng, như vậy cũng tốt.
Hơn nữa, Phó Chiêu lúc này rất tức giận, trước khi Mai Như rời kinh, cũng chưa gặp lại, giống như cố ý giận lẫy. Mai Như cũng không đặt ở trong lòng tính tình tiểu hài tử như hắn, nàng có chuyện vội, rốt cuộc đi hấp tấp, giống như chạy nạn.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, trước khi Mai Như rời kinh, còn tự mình đi tặng hạ lễ Đổng thị—— một đôi trâm song hỉ như ý. Nàng vô cùng ngóng trông Dao tỷ tỷ vui mừng, chỉ là mỗi khi nói hôn sự, Đổng thị vẫn luôn bình tĩnh mà đạm bạc, giống như từ khi từ cõi chết trở về, nàng liền cái gì đều không thèm để ý, giống như gả liền gả cho, chỉ là đổi chỗ ở thôi.
Chuyện này Mai Như không nói nhiều, chỉ ngẫu nhiên nghĩ đến ca ca của chính mình, lại nhịn không được muốn thở dài.
Ngày rời kinh ấy, Mai Như ở trong phủ quỳ lão tổ tông cùng cha mẹ. Mai Dần cùng Kiều thị vốn dĩ muốn đưa, Mai Như không muốn phiền toái bọn họ. Kiều thị ôm nàng khóc: “Ta cùng cha con dưỡng hai đứa nhỏ, không một đứa nào ở bên cạnh. Ca ca con ở bên ngoài như vậy, nha đầu ngươi cũng không bớt lo!”
Mai Như gạt lệ, Mai Dần cũng nỗ lực khắc chế nước mắt, lúc này vỗ vỗ bả vai Mai Như.
Chỉ có Nguyệt tỷ nhi cái gì cũng không biết, còn nắm váy Mai Như nói: “Cô —— cô ——”
Mai Như ngồi xổm xuống, hôn hôn khuôn mặt nhỏ mềm mại.
Nguyệt tỷ nhi cũng không khách khí, trực tiếp hôn lại.
Mai Như sờ sờ đầu nàng, cảm giác mềm mại, Mai Như bỗng nhiên không nỡ.
Không có người đưa, lúc xe ngựa đến ngoài thành Thập Lí Đình, vẫn dừng lại, “Trong xe chính là Bình Dương tiên sinh cùng Tuần Tuần?” Bên ngoài có người cao giọng hỏi.
Thì ra là Phó Chiêu đang giận.
Đây là loại tình cảm không liên quan đến tình yêu. Mai Như bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nàng xuống ngựa.
Thấy Phó Chiêu dẫn ngựa đứng ở chỗ đó, lạnh mặt nói: “Tuần Tuần, ngươi không tới tìm ta, hiện giờ muốn đi, ta giận như vậy nhưng nhất định phải tới đưa cho ngươi.”
Lời này vừa nghe, Mai Như không biết sao hốc mắt hơi hồng, nàng cúi cúi người, cảm kích nói: “Đa tạ điện hạ đưa tiễn.”
Phó Chiêu luyến tiếc nói: “Tuần Tuần, ta ở kinh thành chờ ngươi, ngươi sớm chút trở về.” Dừng một chút, nắm tay hung hăng nói: “Đến lúc đó không có người khi dễ ngươi!”
Mai Như lần này rời kinh là tránh né Hoàng Hậu cùng Thái Tử dây dưa. Mỗi khi nghĩ như vậy, Phó Chiêu cảm thấy hận, hắn nếu mạnh một chút, có thể như Thất ca nói, có thể bảo vệ người muốn bảo vệ
Mai Như cười, nàng vẫn là cúi cúi người, nói: “Điện hạ hồi cung đi, ta cùng tiên sinh cũng nên lên đường.”
Phó Chiêu nói: “Không vội, chờ các ngươi đi rồi, ta mới đi.”
Mai Như lại hành lễ, mới xoay người một lần nữa lên xe.
Bình Dương tiên sinh xe ngựa rộng mở, hiện giờ tiên sinh chính lười nhác dựa vào vách. Không biết vì sao nàng than một tiếng, bỗng nhiên nói: “Tuần Tuần, đàn một khúc đi.”
Lần này ly kinh, Mai Như mang theo đàn tứ
Quỳ gối chỗ đó, đặt đàn ở trước ngực, Mai Như chỉ cảm thấy nỗi lòng khó yên, chậm chạp không có động tác. Bình Dương tiên sinh cũng không thúc giục nàng.
Hồi lâu, Mai Như rũ mắt, giơ tay đàn âm thứ nhất, sau đó, tất cả nỗi lòng trút xuống.
Chợt, âm sắc lại uyển chuyển trầm thấp, như đang khóc. Tất cả đều là nàng mê mang, thống khổ, còn có chấp niệm, quá nhiều quá nhiều thứ, tất cả trong khúc này.
Nơi núi xa, Phó Tranh lẳng lặng đứng ở chỗ đó. Dưới chân núi, chiếc xe ngựa đã đi rất rất xa, mà nàng p ở bên trong đó.
Hắn nhìn không thấy nàng, ngay cả vừa mới nàng xuống xe cùng Thập Nhất đệ từ biệt, Phó Tranh cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng tươi đẹp.
Bóng dáng kia chiếu vào đáy lòng hắn, vẫn đau.
Hiện giờ, từng tiếng đàn tứ thanh, làm hắn ngực hắn nhói đau, càng ngày càng đậm, như thế nào đều bổ khuyết bất mãn, lại là uống rượu độc giải khát.
Qua thật lâu, đàn tứ đột nhiên im bặt, dưới chân núi kia chiếc xe ngựa đi rất xa, rốt cuộc không nhìn thấy, ngay cả Thập Nhất đệ cũng trở về thành, Phó Tranh mới chậm rãi xoay người hồi phủ.
Mới vừa đi một bước, ngực hắn lại cảm thấy mùi tanh, Phó Tranh dừng hẳn lại.
“Điện hạ!” Thạch Đông lo lắng nói.
Phó Tranh vẫy vẫy tay, bình tĩnh nói: “Chúng ta hồi phủ.”
Yến Vương phủ, Phó Chiêu đã sớm chờ ở chỗ đó, thấy hắn từ bên ngoài trở về, tự nhiên nghi hoặc nói: “Thất ca huynh đi đâu?”
Phó Tranh nhàn nhạt cười nói: “Đi nhìn cố nhân.”
Hắn nhàn nhàn ngồi ở thư phòng. Phó Chiêu ở phía trước đi tới đi lui, đang nói lần này đi thu thú. Phó Tranh vẫn luôn trầm mặc, thật lâu sau, hắn lặng lẽ mở ngăn kéo, chính giữa là hộp nhỏ màu cẩm như ý. Phó Tranh mở hộp, bên trong lộ ra một đôi khuyên tai trân châu. Trân châu trong suốt mà mượt mà, hắn bình tĩnh nhìn có chút thất thần, Phó Chiêu vội la lên: “Thất ca! Thất ca!”
Phó Tranh thu lại cảm xúc, cất lại chiếc hộp khuôn mặt hắn bình tĩnh nói: “Thập Nhất đệ, không vội, muốn quật ngã hắn chúng ta làm từng bước từng bước một……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT