Đám cưới của Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên tựa như đã mở ra một cánh cửa mới cho toàn bộ người sống sót trong căn cứ Hi Vọng, làm cho họ đột nhiên ý thức được ngoại trừ nỗ lực để cho mình sống tiếp thì bọn họ có lẽ còn có thể nghiêm túc một lần nữa nắm giữ một gia đình. Họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa vào nhau, liếm láp vết thương và chia sẻ sợ hãi với nhau, trải qua cuộc sống của một con người chân thực.
Vì vậy một quãng thời gian sau đó, trong căn cứ cử hành chừng mười lễ cưới. Đương nhiên, không ai khoa trương như Tống Nghiễn, ai cũng đều chỉ bày mấy bàn tiệc rượu trong nhà, mời vài người thân bạn bè tới góp vui một chút, rất đơn giản mà lại cực kỳ ấm áp. Giản dị và thuần túy hơn rất nhiều so với các loại mục đích hỗn tạp của đám cưới khiến người ta mệt mỏi trước tận thế.
Đám cưới của Trương Dịch và Nam Thiệu được cử hành trong bầu không khí ấy, cả hai không mời những người quen biết thông thường, miễn cưỡng xếp thành hai bàn.
Vốn dĩ với tình hình của hai người đã không cần thiết để tâm tới mấy thứ hình thức này, tất cả mọi người sớm đã xem họ là người một nhà. Cả Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không có ý nghĩ ấy, thế nhưng một ngày nào đó Cục thịt Trần đến nhà của họ thăm nhà mới, lượn ra lượn vào trong ngoài một vòng, đột nhiên nói: “Một nhà ba người tụi anh còn chưa đốt lửa đấy nha.”
Đốt lửa là tiếng địa phương ở Nội Châu, tức là khi chuyển nhà mới thì gia chủ sẽ mời khách, xua đi uế khí và tăng thêm sức sống cho ngôi nhà mới.
Kỳ thực với hoàn cảnh hiện tại thì mấy ai còn để ý chuyện này, nhưng nếu đã nhắc tới thì mời vài người thân thiết đến ăn bữa cơm, tụ họp một chút cũng là chuyện tốt. Vì vậy Trương Dịch và Nam Thiệu bàn bạc với nhau, đang suy nghĩ nên mời khách thế nào rốt cục nhớ tới hai người bọn họ tựa hồ còn chưa có danh phận chính thức. Thế là cả hai dứt khoát biến bữa tiệc tân gia thành tiệc cưới. Dù sao cũng đều cùng một ý nghĩa, hai người sớm đã tiến vào hình thức vợ chồng già, cũng không phải là tuýp đàn ông quá lãng mạn nên chẳng để ý nhiều như vậy.
Có điều thứ nên chuẩn bị vẫn cần phải chuẩn bị, họ tìm người may hai bộ quần áo cưới, trang trí lại căn nhà, dán vài chữ hỷ đỏ thẫm, treo một chuỗi bánh pháo, bầu không khí bèn trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Chỉ là chuyện hai người đàn ông kết hôn trước đây không phải mọi người chưa từng nghe tới, nhưng chân chính trải nghiệm thì lại là lần đầu, không chỉ người trong cuộc mà kể cả bạn bè tới tham gia lễ cưới đều cảm thấy mới lạ, thêm vào sau tận thế tâm tình biến hóa, lại có trẻ con ở đây nên đều không đốt pháo loạn xạ, mọi người chỉ tới mời rượu và nói vài lời chúc phúc. Bởi vì đó đều là tình cảm phát ra từ đáy lòng, không phải kiểu cách sáo rỗng như đám cưới xưa vì vậy trong náo nhiệt không mất đi ý nghĩa dịu dàng thắm thiết, ngược lại là rất hợp ý của Trương Dịch và Nam Thiệu.
Chính vào lúc tất cả đang chén chú chén anh vui vẻ, Trương Duệ Dương ăn xong từ lâu đã chạy đi chơi cùng đám bạn nhỏ lại chạy vào, cầm trong tay một cái hộp gỗ, nói là Quỷ Bệnh tặng cho Trương Dịch và Nam Thiệu.
Hai người đều rất bất ngờ. Nghiêm túc mà nói quan hệ giữa họ và Quỷ Bệnh không chỉ không mấy thân thiết, thậm chí còn bởi vì chuyện Trương Duệ Dương mà hơi có chút ngăn cách, hơn nữa Quỷ Bệnh đối xử với ai cũng lạnh nhạt, ngay cả Lý mộ Nhiên luôn kính trọng gã rất nhiều thì vẫn không tham gia tiệc cưới, cho nên hai người cũng sẽ không tự bôi xấu mà đi mời gã. Nào hay gã lại chủ động đưa quà tới, cân nhắc đến tác phong làm việc của người này, Trương Dịch và Nam Thiệu không chỉ không cảm giác vui sướng, trái lại còn nảy sinh cảnh giác.
“Đây thực sự là mặt trời mọc đằng tây sao, mau nhìn xem là cái gì!” Cục thịt Trần nhảy cẫng lên. Y ít ở chung với Quỷ Bệnh, trong ấn tượng chỉ cảm thấy người này không dễ tiếp cận, hơn nữa còn lầm lì, cho nên cũng không có lòng kính nể gì cả.
Trương Dịch nghĩ nếu Quỷ Bệnh thật sự muốn gây bất lợi cho anh và Nam Thiệu thì vốn chẳng cần phiền toái như vậy, thêm vào trong lòng anh cũng khá hiếu kì, sau khi liếc mắt dò hỏi ý Nam Thiệu, được hắn đồng ý thì anh bèn mở hộp ra.
Trong hộp là một xấp giấy Tuyên rất chỉnh tề, trên giấy chi chít chữ to chữ nhỏ viết bằng bút lông, sau khi Trương Dịch và Nam Thiệu lấy ra nghiêm túc xem xong, sắc mặt không khỏi trở nên hơi quái lạ, kinh ngạc, vui sướng, chống cự hoặc là mâu thuẫn… Rất khó nói rõ là như thế nào.
“Là cái gì thế? Anh mau nói đi! Mau nói đi!” Thấy hai người rất lâu sau vẫn không lên tiếng, vẻ mặt thì kì quái, Cục thịt Trần vốn ồn ào nhưng trên thực tế không mấy hứng thú với thứ Quỷ Bệnh đưa tới lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ, ngứa ngáy khó nhịn thúc giục.
Trương Dịch trầm ngâm mấy giây mới đưa cả giấy cả hộp cho Cục thịt Trần, bởi vậy có thể thấy được thứ này không cần phải che giấu với người khác. Cục thịt Trần xem xong, tiện tay đưa cho Từ Tịnh bên cạnh, cô ấy lại có vẻ mặt ngạc nhiên, “Đây là cái quỷ gì? Dùng để làm gì?”
Phản ứng của họ người khác nhau khiến mọi người lại càng thêm tò mò.
Trang giấy và hộp được chậm rãi truyền tay nhau, trong căn nhà dần dần trở nên yên tĩnh, không biết từ lúc nào chỉ còn dư lại âm thanh tờ giấy xột xoạt, cùng với tiếng hít thở ngày càng nặng nề của mọi người.
“Không biết cái này có thích hợp với hai người khác giới không nhỉ?” Sau khi Tống Nghiễn xem xong bèn cất tiếng hỏi, hiển nhiên rất coi trọng thứ này.
Thứ Quỷ Bệnh đưa tới là một phần công pháp đặc thù cho hai người hợp tu, với việc tăng cao thực lực thì không trợ giúp quá nhiều, nhưng có thể cộng hưởng tuổi thọ. Cái này rõ ràng là chuyên chuẩn bị cho Nam Thiệu và Trương Dịch. Sau khi Nam Thiệu dị hóa, tuổi thọ sẽ tăng vô hạn theo thực lực, mà Trương Dịch vẫn là người bình thường, cho dù đã đi vào đao cảnh thì cũng chỉ giúp thể chất cùng với các giác quan tốt hơn, ảnh hưởng với tuổi thọ cũng không lớn. Cho dù hiện giờ anh bắt đầu đi con đường dùng đao nhập đạo, cũng sẽ bị giới hạn bởi tuổi tác và hoàn cảnh, khó đạt được thành tựu lớn, cuối cùng tuổi thọ có thể tăng thêm mấy chục năm đã là rất lạc quan, càng khỏi nói đến việc sống cùng Nam Thiệu đến già.
Hiện nay Quỷ Bệnh đưa cho họ công pháp hợp tu này chính để giải quyết vấn đề đó, không thể không khiến hai người động tâm. Đừng nói là bọn họ, dù là Tống Nghiễn cũng không nhịn được, tình huống của Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên có chút tương tự với hai người, cho dù Lý Mộ Nhiên thức tỉnh dị năng, có lẽ sẽ sống lâu hơn người bình thường, nhưng cũng chỉ là có khả năng, nhỡ không thể thì sao, không thể đợi đến thời điểm đó mới nghĩ cách, lúc đó thì đã muộn rồi.
Đối với công pháp của Quỷ Bệnh, bọn họ không hề có chút nghi ngờ nào, nhưng Trương Dịch nghĩ tới vấn đề sâu xa hơn, lúc này Quỷ Bệnh lấy ra vật như vậy đương nhiên không phải là bởi vì tình cảm sâu đậm giữa bọn họ, e là đang chuẩn bị cho việc mang Trương Duệ Dương đi mà thôi.
Thế nhưng họ lại thật không kiên quyết cự tuyệt được, chưa nói đến việc Nam Thiệu không nỡ, ý nghĩa của công pháp này đối với người dị hóa thậm chí là loài người đã làm cho không ai có thể khước từ. Mà Quỷ Bệnh đưa công pháp này cho họ, không khác nào cưỡng ép tặng cho bọn họ một ân tình to lớn, không nhận cũng không được.
Vì Trương Duệ Dương, Quỷ Bệnh có thể coi là nhọc lòng.
Lúc này trong mắt Cục thịt Trần cũng nổi lên tia sáng, hiển nhiên là đã tỉnh táo lại. Y và Từ Tịnh tạm thời chưa dùng tới, nhưng không có nghĩa là y không nhìn ra giá trị của bản công pháp này.
Tất cả mọi người đều có vẻ mất tập trung, không còn hứng thú uống rượu nên đều đứng dậy từ biệt, trở về cân nhắc việc này, cũng cho Nam Thiệu và Trương Dịch có không gian suy nghĩ.
Tiễn khách về hết, Trương Dịch và Nam Thiệu thu dọn trong phòng một chút rồi ngồi trước bàn yên lặng nhìn hộp gỗ ngẩn người. Trương Duệ Dương đã về nhà ngủ, cũng không ai làm phiền bọn họ, bọn họ có thể suy nghĩ thật kỹ.
Từ chối, vậy thì không nỡ, mà nếu cứ nhận lấy như vậy lại khó có thể vượt qua lằn ranh đa nghi kia. Dù biết rõ nhận hay không nhận, Quỷ Bệnh đều chẳng để ý, nhưng với họ mà nói, nhận lấy sẽ mang ý nghĩa thỏa hiệp ở một mức độ nào đó, sau này càng khó kiên trì thẳng lưng trước mặt Quỷ Bệnh.
“Trước tiên kính chén rượu cho ba mẹ đi đã.” Chốc lát sau, Trương Dịch đánh vỡ trầm mặc, đứng dậy nói.
Anh biết, nếu mình kiên quyết không tu luyện môn công pháp này với Nam Thiệu, Nam Thiệu sẽ đồng ý, nhưng như thế chẳng khác nào tự tay anh chém một đao trong lòng Nam Thiệu, cho dù sẽ không gây ra ngăn cách, cũng sẽ trở thành chuyện hai người ăn năn cả đời. Giữa con trai và người yêu, anh không muốn bị ép đưa ra lựa chọn. Huống hồ việc này còn không là vấn đề anh không chọn bèn có thể giải quyết.
“Được, em cất cái này trước, sau này nói sau.” Nam Thiệu thấy Trương Dịch không nói thẳng là không luyện, bất giác thở ra một hơi, nhanh chóng đứng dậy tỉ mỉ sửa sang từng trang giấy trong hộp, rồi đậy lại, chuẩn bị tìm một chỗ cất đi.
Trương Dịch thấy dáng vẻ trịnh trọng của hắn, trong lòng không khỏi cười khổ. Hai người đều hiểu, chuyện Dương Dương chưa giải quyết, hoặc là nói trước khi Quỷ Bệnh tìm được người có thể thay thế Dương Dương, vậy thì không thể động đến công pháp này. Cắn người miệng ngắn, bắt người nương tay, đạo lý này tất cả mọi người đều biết. Nhận mà không luyện, chỉ là một loại phương thức ứng đối vừa tiêu cực vừa bất đắc dĩ mà thôi. Hơn nữa còn có thời gian hạn chế nhất định, dù sao họ có thể nhẫn, người khác chưa chắc đã kiên nhẫn được.
Về phần bọn họ đã đưa đồ trong hộp cho những người khác xem, cũng không phải là vì đầu óc choáng váng, mà họ biết việc này không che giấu được. Chỉ cần Quỷ Bệnh thuận miệng tiết lộ một câu, mọi chuyện sẽ không thể giấu giếm, khi đó không phải là vấn đề giấu giếm đơn thuần nữa, e là những người bạn tối nay tới đây đều sẽ sinh lòng ngăn cách với bọn họ.
Quỷ Bệnh đào cái hố quá sâu cho bọn họ, hơn nữa còn không thể tránh khỏi.
Nam Thiệu cẩn thận cất hộp rồi quay lại, tiếng bước chân truyền vào trong tai, Trương Dịch lấy lại tinh thần, tạm thời đặt chuyện này qua một bên, lấy ra ảnh cả gia đình Trương Duệ Dương giữ lúc rời nhà. Anh sắp xếp gọn lại, để ảnh lên bàn, đốt ba nén hương. Nam Thiệu đứng bên cạnh rót hai chén rượu, một chén cho Trương Dịch, một chén tự mình cầm.
Hai người quỳ xuống trước bàn.
“Ba, mẹ, con đã tìm được người muốn sống chung đến hết đời, con sẽ nuôi Dương Dương thật tốt, ba mẹ ở dưới ấy đừng lo, hãy cứ hưởng thụ thế giới hai người đi.” Trương Dịch trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói, nói xong anh dập đầu, vung rượu trên mặt đất, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đã đỏ hoe.
Thành thật mà nói, nếu như cha mẹ vẫn còn, biết anh tìm một đàn ông trở thành nửa kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy, nhưng bây giờ dù thế nào bọn họ cũng đều đồng ý, hơn nữa cũng hài lòng.
Nam Thiệu đàng hoàng dập đầu, chúc rượu, gọi ba mẹ.
“Con sẽ đối xử tốt với A Dịch, xin hai người dõi theo.” Trong lòng hắn có muôn vàn lời hay và thề thốt, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu như thế. Bao nhiêu người nói lời thề cùng trời cuối đất cuối cùng vẫn rơi vào cảnh chia ly, chẳng bằng dùng hành động thực tế để tỏ rõ quyết tâm, hắn càng muốn tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh nói cho cha mẹ Trương Dịch, mình đã thật sự sống rất hạnh phúc với Trương Dịch.
Tế bái xong, hai người rửa mặt trở về phòng, cho dù tâm tình bị ảnh hưởng bởi vì Quỷ Bệnh đưa công pháp nhưng dù sao ngày này cũng là đặc biệt, khi thấy khuôn mặt đối phương dưới ánh nến mờ ảo, nghĩ đến từ đây trên cột bạn đời có thể điền tên của đối phương, trong lòng hai người vẫn không nhìn được mà rung động, thuận theo lẽ mà hoàn thành bước cuối cùng của lễ cưới.
“Em muốn về thủ đô một chuyến.” Qua hồi lâu qua, cảm xúc mãnh liệt tan đi, hai người sóng vai nằm trên giường, Nam Thiệu nhìn nóc nhà đen thùi lùi, đột nhiên nói.
Trương Dịch sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại, khẽ ừm một tiếng.
Người thân của Nam Thiệu ở thủ đô, trước đó vì nhiều nguyên nhân hắn vẫn không có cơ hội trở lại, bây giờ cuối cùng đã rảnh rỗi, lại có thực lực, lần này chắc chắn phải đi.
Hai người thấu hiểu nhau nhất, chuyện như vậy căn bản không cần phải giải thích nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT