Y định ban đầu của Tống Nghiễn là muốn xây dựng căn cứ ở khe núi giáp ranh giữa Vân Châu và Tranh Châu, đó vốn là trụ sở huấn luyện quân khu. Trong đoàn xe của hắn có ít nhất một nửa người xuất thân từ nơi ấy, ở đó có thiết bị an toàn cùng với nhà cửa với điều kiện tốt, còn có kho vật tư phong phú, có thể nói là địa điểm tốt nhất để lựa chọn thành lập căn cứ.
Nhưng sau khi đi một vòng lớn, trải qua không ít chuyện và quan sát căn cứ Bách Hiệp, ý nghĩ của hắn không tự chủ đã xảy ra thay đổi.
Trụ sở huấn luyện quá vắng vẻ, xung quanh đừng nói là thành thị, ngay cả thôn xóm nhỏ lẻ đều rất khó nhìn thấy. Bọn họ muốn tìm nơi để an cư chứ không phải muốn bỏ đàn sống riêng. Nếu nằm ở nơi rừng sâu núi thẳm sẽ rất bất lợi cho việc thu nhận người sống sót đi ngang qua. Một căn cứ nếu như vẫn luôn không có nhân lực vật lực mới thì dù cho mạnh mẽ đến đâu, chờ đợi nó cũng chỉ có một kết quả, đó chính là suy vong.
Đương nhiên, so với những căn cứ có quy mô nhất định khác, hiện tại mới thành lập căn cứ thì có hơi trễ. Nhưng trước mắt các căn cứ cùng với quần cư người sống phân tán thưa thớt khắp nơi, tụ tụ tan tan, chia chia hợp hợp là chuyện thường, cục diện nếu muốn triệt để ổn định lại thì phải cần một khoảng thời gian nữa, cho nên bọn họ còn có cơ hội thu nạp nhân khẩu.
Chính bởi vì như vậy, căn cứ không thể cách quá xa tuyến giao thông quan trọng.
Vả lại, dùng nguồn gốc tận thế cùng với chuyện mà căn cứ Vân Châu đã từng gặp phải, nếu cho rằng làm rùa rụt cổ là có thể bình an sinh sống thì chính là nằm mơ, chỉ có không ngừng tăng cao thực lực mới có thể tăng cường xác suất sinh tồn. Cho nên bí mật, kín đáo không nhất định phải là tiêu chí chính của căn cứ, có chút cảm giác nguy hiểm sẽ càng lợi hơn cho các thành viên trong căn cứ trưởng thành.
Mặt khác, hành động diệt trừ zombie của căn cứ Bách Hiệp cũng cho mọi người một gợi ý. Tuy tận thế đã không có cách nào nghịch chuyển, động thực vật biến dị càng không thể cũng không cần thiết tiêu diệt sạch sẽ, nhưng có thể giết sạch zombie. Không còn zombie uy hiếp, không gian sinh tồn của loài người sẽ lớn hơn rất nhiều, càng chẳng cần phải luôn luôn đề phòng bị virus lây nhiễm.
Sau khi thương lượng với những người khác rồi tổng kết chỉnh lý, mọi người đều thống nhất cho ra vài điểm yêu cầu.
Đầu tiên, xung quanh không có căn cứ cỡ lớn để tránh khỏi tranh đoạt tài nguyên và con người với nhau, thậm chí phát sinh xung đột không cần thiết. Thứ yếu tốt nhất là nằm gần các tuyến giao thông quan trọng, như vậy có lợi cho việc thiết lập trạm gác, mời chào người sống sót ngang qua. Thứ hai, trong vòng 50km tốt nhất có một hoặc nhiều thành thị bị zombie chiếm giữ. Còn quy mô diện tích căn cứ cùng với hệ thống phòng ngự khẳng định cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao an toàn của mọi người, nhân công, trồng trọt cùng với sân huấn luyện đều là vấn đề tất yếu cần giải quyết. Nhưng diện tích căn cứ lại không thể quá lớn, quá lớn thì ít người phòng thủ không nổi.
Đã như thế, mục tiêu bèn trở nên rõ ràng hơn. Bọn họ cho rằng nơi như thế sẽ chẳng may mắn tới mức liếc mắt một cái là tìm ra nhưng cũng không hẳn là quá khó tìm, nào ngờ đâu một đường đi tới Vân Châu, họ lại chẳng gặp được một nơi thích hợp nào. Khi sắp sửa đến Vân Trung, cũng chính là thành phố trực thuộc tỉnh Vân Châu, mọi người tuy rằng không thể nói là quá thất vọng nhưng ít nhiều gì vẫn hơi ảnh hưởng tâm tình, bởi lẽ qua Vân Trung, rồi đi qua một thành phố nữa là sẽ tới Lũng Nhân. Bên kia cách căn cứ Vân Châu quá gần, sẽ không thích hợp để thành lập căn cứ, bằng không họ cứ trực tiếp ở lại thung lũng Hồ Lô là đỡ phiền hơn nhiều rồi.
Ngày hôm đó, khi biển báo trên đường cao tốc thông báo cách thành phố Vân Trung còn khoảng 50km, Lý Mộ Nhiên đột nhiên nói với mọi người đang bận rộn xử lý thực vật biến dị trên đường rằng cô muốn rời đi một lát.
“Đi làm gì vậy?” Tống Nghiễn hơi nghi hoặc một chút, trực tiếp mở miệng dò hỏi. Hắn biết Lý Mộ Nhiên hẳn không phải là muốn đi giải quyết nhu cầu cá nhân, bằng không sẽ chẳng thông báo trịnh trọng với mọi người thế này.
“Em muốn đi tìm mẹ và em trai em gái.” Lý Mộ Nhiên trả lời, sắc mặt hơi có chút phức tạp.
Nghe đến lời của cô, Nam Thiệu và Trương Dịch biết chuyện gia đình cô bèn nhìn sang.
Trương Dịch vốn muốn nói anh và A Thiệu sẽ đi với em, nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt Tống Nghiễn thì anh lại vội nuốt lời kia về.
“Ở đâu? Cách nơi này xa lắm không?” Tống Nghiễn thật sự rất bất ngờ, bởi vì hắn chưa từng nghe Lý Mộ Nhiên đề cập tới chuyện người trong nhà. Thôi được rồi, Lý Mộ Nhiên vốn chẳng bao giờ nhiều lời, bản thân hắn cũng không phải kẻ thích nghe mấy chuyện tầm phào, vì vậy hai người ở chung lâu như vậy mà vẫn chưa từng trao đổi tình hình gia đình, cũng coi như là một mối quan hệ kỳ lạ.
“Ở huyện Ninh An ạ.” Lý Mộ Nhiên trả lời. Nói một cách chính xác hẳn là huyện Ninh An nằm trên ngã năm bình địa, cách thành phố Vân Trung khoảng 60 – 70km, trong đó hơn 30 km đường cao tốc, còn lại đều là huyện lộ.
Tống Nghiễn công tác ở Vân Trung từ lâu, vừa nghe là đã biết rõ. Huyện Ninh An lân cận thành phố Vân Trung, là một huyện trực thuộc tỉnh, vị trí hiện tại của họ là huyện Thanh Sơn, cũng giáp ranh với Vân Trung nhưng mà hai huyện lại không nằm cùng một phương hướng. Huyện Ninh An nằm ở đông nam Vân Trung, Thanh Sơn thì ở hướng tây bắc, khoảng cách hai huyện lên tới 100km, đây cũng là lý do vì sao Lý Mộ Nhiên không có cách nào trực tiếp dùng dị năng tra xét.
“Anh đi với em.” Tống Nghiễn không chút nghĩ ngợi mà nói. Đây vốn là chuyện đương nhiên, nếu như không cần thiết thì hắn cũng sẽ không giao an toàn của mình cho người khác, huống hồ lần này còn là đi tìm người nhà của hắn.
“Được ạ.” Lý Mộ Nhiên không từ chối. Trên thực tế, cô vốn cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Lúc trước ở thời điểm khó khăn nhất, khi mà tận thế vừa mới bắt đầu cùng với lần thứ hai thảm họa ập tới cô đều bị dị năng của mình đùa bỡn mệt mỏi, vốn chẳng có năng lực đi tìm mẹ và em. Đương nhiên, khi tận thế xảy ra, một cuộc điện thoại gần như tuyên bố cô đã bị từ bỏ cũng làm cho Lý Mộ Nhiên nản lòng thoái chí, không có lòng gấp gáp đi tìm người nhà nữa. Sau đó cô đến Lũng Nhân, giải vây cho căn cứ Vân Châu, lẽ ra tiếp đấy cô hoàn toàn có thể đi tìm người trước, nhưng những giai đoạn gian nan nhất của tận thế đã qua, mấy người kia nếu như có thể vượt qua hai làn sóng đột biến, cô tới cũng chẳng giúp đỡ được gì nhiều, mà nếu như họ không thể vượt qua, cô có tới cũng là uổng công.
Có lẽ, thực ra trong lòng Lý mộ Nhiên vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao để đối mặt với tin tức người nhà từng bỏ rơi mình vẫn còn sống sót hoặc là đã tử vong, cho nên cô mới có thể theo bản năng mà kéo dài chuyện tìm người. Thế nhưng trước mắt cô đã ở rất gần rồi, cô cũng không còn cái cớ để trốn tránh được nữa.
Mọi người nghĩ tận thế đều đã hơn một năm, dù người thân của Lý Mộ Nhiên còn sống thì hẳn cũng sẽ không ở lại tại chỗ chờ cứu viện. Cho nên có Tống Nghiễn đi cùng, những người khác cũng không cần phải theo nữa, tránh làm lỡ công việc bây giờ. Dù sao dị năng của Lý Mộ Nhiên mang càng nhiều người thì khoảng cách dịch chuyển tức thời càng ngắn. Tại thời điểm như vậy, dù cho Trương Dịch và Nam Thiệu thân thiết với cô nhiều hơn nữa cũng không thể giành việc với Tống Nghiễn được, vì vậy chỉ dặn dò vài câu chú ý an toàn.
Trên ngã năm bình địa có một thôn rộng lớn, cách Ủy ban nhân dân xã chừng 15km, một con đường lớn xuyên qua xã trên trực tiếp thông đến xã dưới, tới ngã năm bình địa thì chia làm hai con đường. Một đường thông tới trấn Bách Hương, một đường khác thì lại thông tới hạt quản lý xã Khúc Nguyên, huyện Thu Trường, thành phố Lục Thông của tỉnh Tranh Châu.
Ngã năm bình địa sở dĩ có cái tên này là vì đây là vùng đất đai bằng phẳng rộng lớn có năm lối rẽ. Cũng mang ý nghĩa ngoại trừ ba đường này thì còn có hai con đường dẫn tới nơi khác, chỉ có điều hai tuyến đường ấy không dẫn tới các huyện trong tỉnh mà là một đoạn đường núi đá sỏi ghập ghềnh. Sở dĩ tính luôn cả hai con đường này vào là bởi vì chúng nó dẫn tới những huyện thị của tỉnh khác.
Vị trí địa lý như vậy làm cho ngã năm bình địa trở thành trung tâm khắp nơi hội tụ, là con đường mà xe cộ, ngựa thồ đều cần phải ngang qua, cũng là khu trung tâm của các huyện trấn xung quanh. Mỗi lần đến họp chợ, người từ khắp bốn phương tám hướng đều tràn tới, ngay cả ở xa như trong thành phố cũng góp mặt, các loại hàng hóa đầy đủ không thiếu gì cả. Mãi về sau khi đường cao tốc được xây nên, có siêu thị lớn cho nên xe cộ, ngựa thồ không còn tác dụng nhiều, nơi này mới dần dần trở nên hiu quạnh, trở thành một thôn hết sức bình thường. Chỉ có một ít kiến trúc cũ kỹ cổ điển cùng với chữ viết bay bổng sót lại trên các bảng hiệu, lều bạt vải bố dơ bẩn tổn hại còn vương chút màu thời gian, ý đồ thuật lại một ngày xưa cũ phồn thịnh cho người đến sau được biết.
Nhà cửa ở ngã năm bình địa đều là ngói đen gạch đỏ, vào lúc nó thịnh vượng nhất vẫn không xây dựng những căn nhà kiểu tây bê tông gạch men, mà là nhà cửa với lối kiến trúc tầng một cao non nửa sườn núi, tầng hai chính là sàn gỗ, đi ở phía trên sẽ vang lên những thanh âm trống rỗng khiến người ta cứ thấp thỏm lo lắng sẽ giẫm xuyên qua. Chờ sau này khi các gia đình nông thôn khác đều xây nhà mới, nơi này lại tựa hồ như đã tiêu hao hết thảy phú quý, trở nên nghèo khó gian nan. Đương nhiên, có tiền thì vẫn có tiền như trước, chỉ là dời vào trong khu trung tâm, để lại toàn là những hộ khó khăn, tự nhiên kinh tế khó mà phất lên được.
Khi còn học tiểu học, Lý Mộ Nhiên đã từng tới nơi này một lần, đó là khi mẹ của cô mới vừa kết hôn với người kia rồi về quê của ông ta, nên cũng tiện thể đưa Lý Mộ Nhiên theo. Đối với đứa con ghẻ như cô, dĩ nhiên là không ai hân hoan chào đón. Những ngày tháng ấy cực kỳ không vui, dù cho sau lần đó cô chưa từng tới nơi này, nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc đối với nơi đây.
Bởi vậy khi thấy bức tường vừa cao vừa dày bao quanh toàn bộ thôn xóm, Lý Mộ Nhiên cũng không tránh khỏi hơi kinh ngạc. Bởi vì trước đây có đường cái xuyên qua toàn bộ thôn, ngoại trừ các gia đình có tường rào bao quanh sân thì trong thôn vốn dĩ không có khả năng cũng không cần thiết xây dựng loại tường cao tựa như pháo đài này, hiển nhiên đây cũng là thứ được dựng lên sau tận thế. Bởi vậy có thể suy đoán, sau khi tận thế phát sinh, nơi này đã từng có người sống sót cư trú một thời gian.
Sở dĩ nói là đã từng, bởi vì lúc này Lý Mộ Nhiên tra xét thấy bên trong tường vây kia cũng chỉ có zombie và không ít xương trắng, hoàn toàn không có người sống. Từ dáng vẻ, tư thế của hài cốt trên mặt đất khi chết có thể thấy khu tập trung nhỏ này hẳn là bị zombie công phá chứ không phải bị vứt bỏ.
Dưới tình huống như vậy, người nhà cô có thể tránh thoát một kiếp được chăng? Hay hoặc là trước lúc sự tình phát sinh thì họ đã rời đi rồi? Lý Mộ Nhiên chợt ngây người, không thể nói được có muốn thật sự đi làm rõ đáp án hay không.
“Tình hình thế nào?” Tống Nghiễn thấy vẻ mặt cô đầy mê man, lâu thật lâu vẫn chưa lên tiếng, hắn không nhịn được mở miệng hỏi. Lúc này họ đang ở trên một nhà tầng trong huyện Ninh An, Lý Mộ Nhiên có thể tra xét đến ngã năm bình địa nhưng Tống nghiễn thì không cách nào nhìn thấy.
Lý Mộ Nhiên lấy lại tinh thần, thấp giọng miêu tả cảnh tượng mình nhìn thấy một lần. Tống Nghiễn rốt cục chú ý tới phản ứng của cô dường như rất không bình thường, vừa không có sự nôn nóng và lo lắng muốn biết tin tức sống chết của người thân, cũng không hờ hững như người xa lạ, mà thái độ của cô khá là khó miêu tả, rất là vi diệu. Khi đó Tống Nghiễn mới biết hóa ra hắn vẫn chưa hiểu nhiều về cô.
“Qua xem một chút.” Trong lòng hắn chuyển ý niệm khác, ngoài miệng lại nói chuyện hoàn toàn không liên quan. Ngày sau còn dài, cái gì cần biết hắn nhất định sẽ biết thôi.
Lý Mộ Nhiên không phản đối, thậm chí cô có hơi hối hận vì đã không để Trương Dịch hoặc là Thẩm Hi đồng thời tới đây. Hai người này rất giỏi đối với việc truy tìm từ trong dấu vết sót lại, dù cho tâm lý rất chống cự nhưng cô cần phải biết rõ lúc trước nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cùng với tung tích của người một nhà kia. Dù sao người có thân thích máu mủ với cô trên đời cũng chỉ còn lại mỗi bọn họ. Về phần cha ruột của cô thì cô đã hoàn toàn quên mất còn có một người như thế tồn tại.
Quan sát sơ bộ tình hình trong thôn, xác định một vị trí sẽ không bị tấn công, Lý Mộ Nhiên bèn dẫn Tống Nghiễn dịch chuyển tức thời qua.
Nơi họ xuất hiện là trên nóc của một căn nhà gỗ hai tầng.
Vị trí cũng không tệ lắm, chỉ liếc mắt một cái, Tống Nghiễn đã có thể thấy rõ bốn phía.
Ngã năm bình địa ngoại trừ nhà cửa và đường xá thì chính là từng mảnh đất ruộng mênh mông, nhưng bởi vì không đủ nguồn nước nên ở đây không trồng lúa mà là gieo trồng khoai tây, rau cải, ngô, kê… Đương nhiên, lúc này tất cả đều bị thực vật biến dị rậm rạp chiếm trọn. Nơi họ đứng hiện tại bên trong tường vây, cũng có một chút thực vật biến dị nhưng rất thưa thớt, không coi là nhiều.
Trên các con đường bên trong tường, trong sân các hộ gia đình đều có zombie đang lảng vảng, chúng để lại trên mặt tuyết từng chuỗi từng chuỗi dấu chân, sau đó rất nhanh lại bị tuyết rơi xuống che lấp.
Sau khi cảm ứng một chút, xác định không có uy hiếp quá lớn, Tống Nghiễn dùng một tay nắm ở eo Lý Mộ Nhiên, thả người nhảy xuống. Hai người vừa hạ xuống mặt đất lập tức hấp dẫn đám zombie kia chú ý tới, từng con kích động dồn dập chạy qua bên này. Bởi vì tuyết quá sâu, chân của chúng thỉnh thoảng rơi vào trong tuyết đọng, động tác có vẻ hơi ngốc nghếch.
Tống Nghiễn đương nhiên sẽ chẳng khách sáo với đám zombie kia, lúc này hắn nhanh nhẹn ra tay chém giết. Lý Mộ Nhiên thực sự rất muốn giúp đỡ nhưng đáng tiếc tốc độ Tống Nghiễn quá nhanh, lúc nào cũng xử lý xong con zombie gần cô nhất trước một bước. Cuối cùng hết thảy zombie đều do hắn xử lý sạch sẽ, đao mà Lý Mộ Nhiên nắm trong tay cũng không thể phát huy được tác dụng.
Trên thực tế, zombie trong thôn vốn không coi là nhiều, tổng cộng cũng chỉ chừng hơn trăm con, đối với Tống Nghiễn bây giờ mà nói chỉ cần mười mấy phút là có thể dọn dẹp sạch sẽ, quả thực không cần Lý Mộ Nhiên phải vất vả. Sau đó Tống Nghiễn lại bắt đầu xử lý thực vật biến dị có tính chất tấn công trong thôn, cứ như thể là hắn định ở lại nơi này lâu dài.
Đối phó với thực vật biến dị, Lý Mộ Nhiên gần như không giúp đỡ được gì, hơn nữa tâm tư của cô cũng không ở đây. Ánh mắt của cô tỉ mỉ quan sát trên quần áo rách rưới và mặt mũi vặn vẹo của từng con zombie, phân biệt diện mạo đã biến dạng cực độ của chúng.
Ngay tại lúc này, Tống Nghiễn đang tiêu diệt một cây thực vật biến dị đột nhiên lạnh lùng liếc mắt, thân hình hắn khẽ nhúc nhích, xông vào trong một căn nhà gỗ có cửa sổ rách nát. Một lát sau hắn đi ra, trong tay xách theo một đứa trẻ chừng tám, chín tuổi.
Lý Mộ Nhiên hơi kinh ngạc, tinh thần lực của cô đã từng dò xét toàn bộ làng một lần nhưng cũng không phát hiện ai còn sống. Thế nhưng khi nhìn rõ bộ dáng đứa bé kia, cô lập tức bình thường trở lại.
Bởi vì đứa bé này không chỉ một thân rách rưới, trên mặt trên người còn dính đầy vết máu khô đen thui hôi thối, bẩn đến mức không nhìn ra dáng dấp vốn có, đột nhiên vừa nhìn qua sẽ rất dễ xem nó là zombie. Cách gần còn ngửi thấy trên người nó mùi tanh tưởi, ngoại trừ mùi vị mục nát của zombie còn có hôi thối của phân và nước tiểu, khiến người ta theo bản năng phải nín thở.
Mà đứa bé kia hết sức kỳ quái, bị Tống Nghiễn xách ở trong tay lại chẳng hề giãy giụa, chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Lý Mộ Nhiên. Nếu như không phải ngực nó còn phập phồng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, thật sự sẽ bị người khác xem là zombie.
Lý Mộ Nhiên bị nhìn mà trong lòng cũng khẽ rung động, cô vừa định lấy cái gì đó lau đi vết bẩn trên mặt đứa bé kia, nó lại bất ngờ lên tiếng trước.
“Chị!” Giọng nó khàn khàn, âm thanh rất nhỏ, giống như là rất lâu rồi không nói chuyện với ai, nhưng ngữ khí gọi người lại rất khẳng định.
“Chị hai!” Thằng bé nọ hô thêm một tiếng, lần này tiếng gọi lớn hơn rất nhiều, hiện ra vẻ non nớt.
Nghe đến tiếng gọi nọ, Lý Mộ Nhiên không quá bất ngờ, chỉ là cuống họng khó giải thích được nghẹn ngào, hai tay buông thõng bên người run rẩy không ngừng. Sau đó cô đột nhiên nhấc chân, bước nhanh lên nhận lấy thằng bé trong tay Tống Nghiễn, chặt chẽ ôm vào trong lòng.
“Tiểu Vũ…” Lý Mộ Nhiên cứ cho là mình đã không còn để ý, cô cho là dù bọn họ thật sự đều chết hết thì cô cũng sẽ không khổ sở, nhưng khi đứa em trai nhỏ tuổi nhất xuất hiện ở trước mặt, gọi cô một tiếng chị hai thì cô mới phát hiện mình hối hận biết bao. Nếu như cô có thể sớm tới đây hơn một chút thì tốt rồi, Lẽ ra… lẽ ra sau khi tận thế xảy ra, cô và đoàn xe của Tống Nghiễn mới vừa rời khỏi căn cứ thì nên đi tìm bọn họ ngay.
Đương nhiên, chuyện này chỉ có thể là mong muốn tưởng tượng của riêng cô. Trên thực tế với năng lực của cô trước đó vừa không biết lái xe, ra khỏi thành phố Vân Trung dựa vào hai chân mà muốn đi qua biết bao huyện thị thì vốn dĩ là một loại vọng tưởng. E rằng còn chưa đi bao xa, cũng đã bị zombie chắn trên đường gặm thành mảnh vụn. Dù sao vào lúc ấy dị năng của cô còn chưa thức tỉnh.
“Chị ơi.” Ninh Vũ ôm lấy hông cô, cũng không gào khóc như phần lớn trẻ con rất lâu rồi mới nhìn thấy người thân, trái lại cậu nhóc chỉ nhếch môi nở nụ cười.
Lý Mộ Nhiên sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lại càng nhói đau. Phải biết lúc trước đứa em trai này bởi vì là con trai độc nhất trong nhà nên được cha mẹ nó cưng chiều trở nên cực kỳ nhõng nhẽo ương bướng, bây giờ lại như là thay đổi thành một người khác. Thời gian hơn một năm, không biết phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới có thể khiến tính cách một đứa trẻ thay đổi nhiều đến vậy.
“Vào nhà rồi nói chuyện.” Tống Nghiễn đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không khí gặp lại hơi kỳ quái của chị em nhà này.
Lý Mộ Nhiên lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nở nụ cười, dắt tay em trai đi đến một gian nhà nhìn qua có vẻ khá nguyên vẹn cùng với Tống Nghiễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT