Việc tìm kiếm quá mệt mỏi, Lý Mộ Nhiên lại dùng hết số lần dị năng trong ngày, lúc cô chuẩn bị mang theo Trương Dịch cũng uể oải sắp không trụ nổi trở về, đột nhiên kinh hãi mà kêu lên một tiếng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trương Dịch căng thẳng trong lòng, khàn giọng hỏi. Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa!
Lý Mộ Nhiên dùng sức đập đập ngực rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đổi sợ hãi thành vui sướng, cười bảo với Trương Dịch: “Anh Thiệu trở lại rồi!” Cô mới vừa định vị điểm đến, vừa vặn quét tới Nam Thiệu và Trương Duệ Dương đang ngồi ở cửa hang, đột nhiên không kịp chuẩn bị nên bị dọa sợ hết hồn.
Trương Dịch trầm mặc mấy giây, trên mặt không có bất kỳ phản ứng nào, nhìn qua anh có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Lý Mộ Nhiên cũng không bận tâm xem anh im lặng là vì phản ứng hoảng sợ của mình hay là vì niềm vui tới quá đột nhiên nên phút chốc nói không ra lời, nói chung cô cho là hai người không cần phải bày tỏ cảm xúc cá nhân lúc này, vì vậy trực tiếp kích phát một lần dị năng còn sót lại để trở về.
Khi lực tinh thần của Lý Mộ Nhiên quét đến thì Nam Thiệu bèn phát giác, hắn đã ôm Trương Duệ Dương đứng lên, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng hai người hiện ra thì bất giác lộ ra nụ cười. Chỉ có điều ngay sau đó nụ cười ấy vì thấy rõ tình hình của Trương Dịch mà cứng đờ ở trên mặt.
Hai ngày nay Trương Dịch đều không được nghỉ ngơi cho khỏe, đêm trước anh đã phải dốc hết sức để chiến đấu, bị thương nặng nên thân thể hao tổn rất lớn, mặc dù được dị năng hệ trị liệu kéo mạng về nhưng cũng không thể hoàn toàn khôi phục. Sau đó anh lại cùng với Lý Mộ Nhiên bôn ba không ngơi nghỉ để tìm người, tại thời điểm Lý Mộ Nhiên bổ sung dị năng anh cũng dành thời gian tiếp tục khôi phục và chữa trị nhưng thần kinh vẫn căng thẳng không dám ngủ quá sâu, sợ làm lỡ thời gian, sợ chính mình một khi ngủ sẽ khó tỉnh. Chính bởi vì vất vả hai ngày hai đêm như vậy, bất kể là thân thể hay là trạng thái tinh thần của anh dĩ nhiên đều kém tới cực điểm.
Trên thực tế không chỉ Trương Dịch mà ngay cả Lý Mộ Nhiên bởi vì tiêu hao lực tinh thần quá độ cũng đã bắt đầu không chịu nổi, đây là điều mà nghỉ ngơi ngắn ngủi chẳng thể nào bù đắp được.
Trương Dịch quan sát Nam Thiệu từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn khỏe mạnh không chút tổn hại, rốt cục mới yên lòng. Thần kinh căng thẳng của anh buông lỏng, thân thể nhất thời sản sinh phản ứng dây chuyền, toàn bộ vấn đề bất ổn hiện ra khiến trước mắt anh biến thành màu đen, rốt cuộc không đứng nổi nữa mà ngã xuống.
“A Dịch!” Nam Thiệu không ngờ mới vừa gặp mặt Trương Dịch đã ngất xỉu, hắn bị dọa tới mức hồn phách đều sắp không còn, một tay còn bế Trương Duệ Dương, một cái tay khác cuống quít duỗi ra đỡ lấy Trương Dịch.
“Ba ơi!” Trương Duệ Dương cũng sợ đến thiếu chút nữa chảy nước mắt, vội vàng tránh khỏi tay Nam Thiệu, tự mình nhảy đến trên mặt đất, sợ cản trở Nam Thiệu đỡ người.
Nam Thiệu lúc này cũng không đoái hoài tới nhóc con nữa, liếc mắt nhìn thấy nhóc nhảy xuống an toàn bèn chuyển hết lực chú ý ở trên người Trương Dịch. Hắn ôm Trương Dịch cẩn thận ngồi xuống, để cho anh dựa vào lòng mình ngồi ở trên mặt đất, đồng thời dùng dị năng thăm dò vào xem xét tình trạng thân thể của anh. Trương Duệ Dương thì lại ngồi xổm ở một bên khác, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hai người ba của mình.
Lúc này, những người khác thấy có chuyện xảy ra nên đều vây quanh.
“Mệt nhọc quá độ thôi, để anh ấy ngủ một giấc là tốt rồi.” Người dị năng chuyên chữa trị trong đội nhìn chốc lát rồi nói. Hai ngày nay đều là cậu chàng chữa cho Trương Dịch thế nên vẫn tương đối rõ ràng tình trạng thân thể của anh.
Nam Thiệu không phải là không tin lời cậu ta, nhưng hắn vẫn muốn đích thân kiểm tra mới có thể yên tâm. Chốc lát sau, xác định Trương Dịch ngoại trừ thân thể có chút suy yếu thì quả thực không có vấn đề lớn gì, Nam Thiệu mới bế anh lên đi vào chỗ ấm áp sâu trong hang. Trương Duệ Dương rập khuôn từng bước theo sát, những người khác thì đều tản đi làm chuyện của mình.
Lý Mộ Nhiên có việc muốn hỏi Nam Thiệu, nhưng theo hai bước thì bị Thẩm Hi gọi lại.
“Tìm được Tống Nhị rồi.” Biết cô lo lắng điều gì, hắn thuật lại tin tức Nam Thiệu mang về cho cô, cuối cùng còn dịu giọng trấn an: “Nếu cậu ấy đã không có chuyện gì thì cũng không cần cuống lên, trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt đã, đến lúc đó đi tìm cậu ấy hay là chờ cậu ấy tự về, chúng ta sẽ bàn bạc sau.” Nói đến đây thực ra Thẩm Hi còn cảm thấy rất xấu hổ. Hai ngày nay bởi vì không có xe, thêm vào tình hình của Nam Thiệu và Tống Nghiễn khác thường, tất cả đều dựa vào một cô gái như Lý Mộ Nhiên cùng với một người bệnh là Trương Dịch bôn ba khắp nơi, những người khỏe mạnh như hắn lại chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng, hoàn toàn không giúp được gì.
Nghe đến việc Tống Nghiễn cùng với Nam Thiệu trước và sau khi dung hợp hoàn toàn, Lý Mộ Nhiên khó giải thích được dâng lên cảm giác quái dị trong lòng, cô vừa cảm thấy bất ngờ lại cảm thấy chuyện cũng không quá bất ngờ như vậy. Chỉ là cô có hơi không tưởng tượng nổi hai người bọn họ sống chung hòa bình thế nào. Bởi vì đều nằm ở trạng thái hóa thú cho nên có thể hiểu nhau và hợp tác sao?
Chẳng qua nếu Nam Thiệu nói không có chuyện gì, hơn nữa Tống Nghiễn còn đang sống chung với một đám người dị hóa, Lý Mộ Nhiên lại vẫn luôn tin tưởng Nam Thiệu cho nên cũng tạm thời yên tâm, không vội vã tìm người nữa. Huống hồ hiện tại dị năng của cô cũng đã dùng hết, dẫu có nóng lòng cũng không làm gì được.
Chỉ là cô không giống Trương Dịch, vì để bổ sung dị năng nên lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi thật sự, bằng không hiệu quả bổ sung dị năng sẽ rất kém, cho nên lúc này cô chẳng hề thiếu ngủ. Hơn nữa trước đó đi tìm người sử dụng lực tinh thần quá nhiều, vỏ não đang ở trạng thái hưng phấn, dù cho bây giờ cảm thấy mệt thì cũng ngủ không được. Thế nên cô chỉ có thể đi dạo khắp nơi, làm chút chuyện vô bổ, chậm rãi thả lỏng tinh thần. So với lúc trước tốt hơn một điều chính là hiện tại cô không cần ép buộc bản thân phải ngủ nữa.
Nam Thiệu phát hiện lực sinh mệnh trong cơ thể Trương Dịch rất dồi dào, cơ bản là không cần hắn bổ sung, thế nên hắn có chút buồn bực. Phải biết rằng hắn nắm rõ tình trạng thân thể Trương Dịch còn hơn chính anh, trước khi xảy ra biến cố trong cơ thể Trương Dịch cũng chỉ dồi dào lực sinh mệnh hơn so với người bình thường một chút ít thế nhưng hiện tại bất kể là mức độ sinh động hay là nồng độ đều gấp hai gấp ba khi đó, hoàn toàn không thua kém người dị năng.
Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng hắn hiện lên nghi hoặc nhưng cũng không đi hỏi người khác, mà là đi tìm một cái chăn dày về, vừa cẩn thận cởi áo khoác cho Trương Dịch, vừa nhẹ giọng trò chuyện với Trương Duệ Dương đi theo bên cạnh.
“Con đừng sợ nhé, ba Dịch không sao cả, chờ ngủ dậy sẽ khỏe thôi.”
“Dạ.” Trương Duệ Dương gật gật cái đầu nhỏ.
“Ba cũng muốn ngủ, Dương Dương có đi ngủ không?” Nam Thiệu lúc này cũng cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, nhưng vì có đứa nhỏ bên cạnh, sợ không ai để ý tới thì nhóc sẽ khổ sở.
Trương Duệ Dương lắc đầu, “Con đã ngủ ngon rồi.” Nói rồi nhóc vò vò lỗ tai, ngẫm nghĩ mấy giây lại nói tiếp: “Ba Bí đỏ mau ngủ đi, con ở đây trông coi cho hai ba. Nếu ba muốn uống nước thì có thể gọi con, con đi lấy cho ba.”
Động tác bọc chăn cho Trương Dịch của Nam Thiệu chợt dừng lại, nhất thời hắn không nghĩ ra ngủ và uống nước có quan hệ gì với nhau, nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ là không dám để cho cậu nhóc buồn chán ngồi ở chỗ này trông coi, thế thì sẽ đáng thương lắm, vì vậy hắn bèn nói: “Vậy con có thể đi chơi, nhưng không thể ra ngoài nhé.”
“Con không chơi đâu, con ở đây trông ba.” Trương Duệ Dương trả lời rất nghiêm túc.
“Ừ, vậy lúc nào con muốn đi chơi thì cứ đi nhé.” Nam Thiệu không kiên trì nữa, hắn nghĩ chờ khi hắn ngủ rồi, đứa nhỏ thấy tẻ nhạt tự nhiên sẽ chạy đi chơi thôi.
Trong mơ hồ Nam Thiệu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng suy nghĩ tỉ mỉ một hồi vẫn chẳng thể nghĩ ra được. Mãi đến tận khi chui vào chăn, ôm Trương Dịch vào trong ngực, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, bản thân hắn hình như dông dài nhiều chuyện hơn trước. Không, cũng không thể nói như vậy, phải nói hắn vốn dĩ chính là như vậy, chỉ là có một quãng thời gian hắn cứ như nằm mơ, ngoại trừ Trương Dịch thì đối xử với ai cũng vô cùng hờ hững nhàn nhạt, tựa như cách một lớp màng, hiện tại thì lại như là tỉnh mộng, khôi phục lại bản tính và nhận thức khi xưa.
Cho nên, đây cũng là hiệu ứng sau khi dung hợp hoàn toàn sao?
Đối với việc này, hắn cũng không quá lưu ý, qua vài giây bèn ném ra khỏi đầu. Trong mũi đều là mùi vị của Trương Dịch, điều này làm cho lòng Nam Thiệu cảm thấy bình an, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng.
Vừa cảm giác đến trời tối, thân thể Nam Thiệu xác thực tốt lên rất nhiều, chỉ nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ lại một lần nữa trở nên khỏe mạnh năng động. Nắn nắn sờ sờ Trương Dịch được mình ôm vào trong ngực, cảm giác quá đỗi ấm áp khiến Nam Thiệu thả lỏng tâm tình, có chút tiếc nuối vì chẳng thể nắm giữ không gian riêng tư, làm cho hắn muốn hôn người yêu đều cần lo lắng bên cạnh đang có người. Cảm khái vài giây hắn bèn mở mắt ra, chuẩn bị đứng dậy tìm chút gì ăn.
Không nghĩ tới vừa mở mắt ra lại đối diện với một cặp mắt tròn vo long lanh, ánh lửa chiếu ở bên trong đôi mắt ấy thắp lên ánh sáng rạng rỡ lấp lóe, dường như có ngàn vạn vì sao sót ở bên trong.
Bởi vì ánh mắt ấy quá tinh khiết, Nam Thiệu cũng không có cảm giác giật mình, mà là một cách tự nhiên lộ ra mỉm cười, hắn hơi lười biếng vươn tay ra từ trong chăn, sờ sờ đầu chủ nhân của cặp mắt ấy. Sau đó hắn mới khẽ ngồi dậy, nhét chăn cẩn thận cho Trương Dịch còn đang ngủ say, mặc áo khoác vào.
“Dương Dương vẫn luôn ở đây sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Dạ.” Trương Duệ Dương gật đầu, hai tay đưa bình nước giữ ấm trong ngực tới, nhỏ giọng hỏi: “Ba Bí đỏ ơi, ba có khát không, có muốn uống nước không ạ?”
“Cực kỳ khát luôn. May mà Dương Dương có chuẩn bị, không thì ba phải tự đi tìm nước rồi.” Nam Thiệu mặc quần áo tử tế, ngồi xổm xuống trước mặt Trương Duệ Dương rồi tiếp nhận bình nước giữ ấm, vẻ mặt hắn nghiêm túc dùng một loại ngữ khí hơi có phần khoa trương trả lời. Thành thật mà nói, hiện tại hắn càng muốn ăn gì đó hơn nhưng lại không nỡ phụ lòng thằng bé.
“Ba mau uống đi, có thể uống hết toàn bộ. Chờ ba uống hết rồi con lại đi tìm chú Quốc Khánh xin thêm nước, lúc nào ba Dịch dậy cũng có thể uống.” Trương Duệ Dương nhỏ giọng căn dặn tỉ mỉ.
“Được.” Nam Thiệu vặn nắp bình ra, phát hiện nước bên trong còn bốc hơi nóng, lòng hắn không khỏi hơi xúc động, đứa con trai này thật sự quá thân thương tri kỉ rồi.
“Con vẫn luôn chờ ở đây sao?” Nhớ tới đối thoại trước khi ngủ của hai người, Nam Thiệu vừa uống nước vừa thuận miệng hỏi, nói xong mới nhớ ra mình vừa hỏi qua vấn đề này rồi.
“Dạ.” Trương Duệ Dương ngoan ngoãn trả lời.
Lý Mộ Nhiên ở xa nhìn thấy tình huống bên này, vội đứng dậy đi tới, vừa vặn nghe được câu hỏi của Nam Thiệu, trên mặt cô lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “May mà anh Thiệu dậy rồi, không thì chẳng biết Dương Dương sẽ ngồi ở chỗ này tới khi nào nữa. Anh không biết đâu, từ sau khi hai anh ngủ say, ngoại trừ lúc đi xin nước thằng bé chẳng chịu rời khỏi nửa bước, ai cũng không gọi đi được. Nếu buổi tối tất cả mọi người đều ngủ rồi, một mình Dương Dương còn ngồi ở đó thì đáng thương biết bao.”
“Con cũng sẽ ngủ mà.” Trương Duệ Dương không nhịn được xen miệng vào. “Con ngủ ở bên cạnh ba.”
Nam Thiệu hơi buồn cười, lòng lại có chút chua xót, càng có hơi giật mình, rất nhiều cảm thụ khó mà diễn tả bằng lời. Hắn chỉ cảm thấy tim như nhũn ra, không khống chế được bế Trương Duệ Dương lên, mạnh mẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của nhóc một cái.
Trương Duệ Dương bị hôn mà không hiểu ra sao, chỉ biết vui vẻ bật cười, đầu ngửa ra sau bởi vì bị râu của Nam Thiệu mới vừa nhú ra cọ vào hơi ngứa.
Nam Thiệu nghĩ chỉ sợ nhóc con bị chia lìa cùng với chuyện ba mất tích đột ngột dọa sợ, cho nên mới có thể nhìn đăm đăm theo sát ở bên cạnh họ. Nhưng đối với điều này hắn không thể làm gì, càng không có cách nào bảo đảm được cái gì, dù sao tận thế sẽ liên tiếp xảy ra tình huống bất ngờ, hơn nữa còn có những chuyện bất khả kháng, đây thật sự không phải hắn muốn thế nào thì sẽ được thế đó.
Nam Thiệu giật mình cũng không phải bởi vì nghi hoặc cậu nhóc tại sao có thể có loại kiên trì tới ngốc nghếch này, dù sao hắn vẫn chưa quên hốc nhỏ mà thằng bé nấp trong túp lều ở thị trấn Vọng Dương. Hắn giật mình là bởi vì bất kể là đang ngủ hay khi tỉnh lại, hắn đều không thể cảm giác được sự tồn tại của cậu nhóc. Đó cũng không phải chuyện có thể dùng lí do quá mức thân thuộc nên theo bản năng xem nhẹ để giải thích, phải biết dù là Trương Dịch xuất hiện ở bên người, dù cho Nam thiệu vẫn ngủ say thì cũng có thể nhận biết ngay tức khắc. Ấy thế nhưng Trương Duệ Dương lại như là hòa vào hoàn cảnh chung quanh, khiến cho hắn không thể nhận ra.
Đương nhiên, cảm giác này ngay khoảnh khắc Trương Duệ Dương nhìn thấy hắn tỉnh lại bèn biến mất, Nam Thiệu mơ hồ hoài nghi nhóc con có phải là đã vô tình nắm giữ một loại dị năng nào đó hay không. Có điều cái này dùng dị năng nhìn một chút thì sẽ biết, hiện tại hắn cũng không cần phải gấp.
“Tụi anh đi ăn chút gì đây.” Hắn bế Trương Duệ Dương, nghiêng đầu báo với Lý Mộ Nhiên một tiếng, sau đó đi về chỗ mọi người đang tập trung.
Hiện tại vừa không cần gấp rút lên đường vừa không cần vội vã tìm người, tạm thời cũng không cách nào tìm kiếm lương thực và nhiên liệu, ban ngày mọi người tản bộ quanh trại, nhiều nhất là quét dọn tuyết, ngoại trừ người còn đang dưỡng thương cùng với một số ít người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật thì đa phần mọi người không muốn ngủ sớm, cho nên mới tụ tập lại một chỗ vây quanh đống lửa thấp giọng mà tán gẫu. Lúc nãy Lý Mộ Nhiên cũng đang ngồi với những người này.
Người mà Thẩm Hi mang tới có phẩm tính rất tốt, tố chất cũng cao, khi có phụ nữ sẽ không ai tùy ý nói chuyện cười không đứng đắn khiến người ta cảm thấy lúng túng xấu hổ. Vả lại thân phận cũng như dị năng của Lý Mộ Nhiên quá đặc biệt, mà tính cách cô lại trầm tĩnh và dễ dàng xấu hổ cho nên mấy anh chàng trong đội ngoại trừ vài người tương đối đặc biệt thì lúc thường đều sẽ theo bản năng chăm sóc cô thêm một chút. Khi cô có mặt, đề tài dĩ nhiên cũng là chút chuyện dành cho nhi đồng, thế nên bầu không khí cực kỳ ấm áp hòa hợp.
Nhìn thấy ba người đi lại đây, mọi người rất tự giác nhường ra một khoảng trống.
“Cho tôi ít thức ăn.” Nam Thiệu cũng không khách sáo, ngồi xuống bèn lên tiếng yêu cầu, khi Thẩm Hi ra hiệu cho cấp dưới đi lấy hắn còn bổ sung thêm một câu: “Nhiều một chút, tôi cực kỳ đói bụng.”
“Anh Thiệu, anh muốn ăn cái gì ạ?” Lý Mộ Nhiên ở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu, bởi vì cô chợt nhớ lại chuyện trước kia.
Thẩm Hi cho là cô ám chỉ chủng loại đồ ăn, hắn đang định mở miệng nói chỉ có mì sợi và đồ hộp, Nam Thiệu đã cười khẽ liếc cô một cái, trả lời: “Dĩ nhiên không phải cây cỏ rồi.”
Lý Mộ Nhiên lúng túng nở nụ cười, không tiếp tục nói nữa. Đám Thẩm Hi lại không hiểu ra sao, chẳng rõ chuyện này có gì để cười. Dù sao từ sau khi họ tới, Nam Thiệu cũng chưa từng gặm thực vật biến dị.
“Dương Dương, cháu còn muốn nước nữa không?” Người dị năng hệ thủy tên là Quốc Khánh nhìn thấy Dương Dương ngồi ở trong lòng Nam Thiệu bèn cất giọng hỏi.
“Muốn ạ, đã uống hết rồi.” Trương Duệ Dương nghe thấy vậy vội vàng cầm bình nước từ tay Nam Thiệu, mở nắp ra xem thử, thấy đã trống rỗng rồi liền ngoan ngoãn xin thêm.
Vì vậy Quốc Khánh thành công lôi kéo đứa nhỏ theo mình, để nhóc nhìn mình tạo ra nước vào trong chậu inox, sau đó sẽ nhờ người dị năng hệ hỏa đun nóng. Sau tận thế không phải giết chóc thì chính là nghĩ biện pháp duy trì mạng sống, con người rất dễ cảm thấy uể oải và mất hứng, mà trẻ con lại vô cùng tràn ngập sức sống, nhất là đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như Trương Duệ Dương thì sẽ khiến cho mọi người cảm thấy bình yên cùng hi vọng. Vì vậy người lớn trong đoàn xe đều rất thích đem theo Trương Duệ Dương bên người.
Nam Thiệu chỉ liếc mắt nhìn Trương Duệ Dương đang nghiêm túc chờ nước sôi, hắn cũng không xen vào, bắt đầu ngồi yên chờ đồ ăn, tiện thể tỉ mỉ nói về chuyện của Tống Nghiễn cho Lý mộ nhiên vẫn luôn dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Cô vẫn đi theo như cái đuôi bên cạnh hắn chẳng phải là vì chuyện này đó sao?
Nếu như không phải chính Nam Thiệu có một đoạn thời gian từng trải khó nói nên lời trong đó, hắn rất không ngại nói xấu Tống Nghiễn trước mặt Lý Mộ Nhiên, nhưng đáng tiếc hiện tại hắn chỉ có thể yên lặng mà chôn sự thật xuống đáy lòng, không có cách nào chia sẻ với người khác. Vì thế nên hắn cũng hơi buồn bực.
“Chờ khi dị năng của em có thể sử dụng, anh sẽ dẫn em đi tìm cậu ấy.” Nam Thiệu hiển nhiên rất hiểu tâm tình của Lý Mộ Nhiên, ngoại trừ chuyện không thể nói thì cái khác hắn đều kể lại rất chi tiết, sau khi nói xong còn đưa ra lời cam kết.
Trương Dịch không có chuyện gì, hắn tự nhiên cũng không thể thật sự bỏ lại Tống Nghiễn ở trong đám thú nhân chẳng quan tâm, vẫn nên sớm đưa người về mới phải. Tuy có thể để một mình Lý Mộ Nhiên đi đón Tống Nghiễn nhưng hắn còn nợ người ta một câu trả lời thỏa đáng, trước tiên chưa nói có thể trở thành bạn bè với đám thú nhân kia hay không, ít nhất cũng không thể chế tạo ra một nhóm kẻ địch có thực lực mạnh mẽ được.
“Anh Thiệu, anh thay đổi rồi, trở nên dịu dàng lắm.” Lý Mộ Nhiên không nhịn được cười nói một câu. Giờ đây Nam tiệu dường như quay lại với bản tính như lúc mới quen, hiền hoà hơn rất nhiều mà còn có thể suy nghĩ vì người khác.
Nam Thiệu lúc này đã bưng bát lên, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhe răng trêu chọc cô một câu, “Tống Nghiễn cũng thay đổi rồi, hẳn sẽ không tệ đâu.”
“….” Lý Mộ Nhiên nghẹn họng, mặt không nhịn được nóng lên, xấu hổ suýt không chống đỡ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT