“Đừng giết người, cũng đừng ăn thịt người.” Nam Thiệu nhàn nhạt nói, đáp án này quả thực vô cùng đơn giản.
Ông Lưu Thất ngạc nhiên, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Giết người thì thôi đi, ông từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ cháu mình khi cuồng bạo, nếu như không bị khóa lại thì không chừng sẽ thật sự giết người, nhưng chuyện người ăn thịt người chỉ cần không phải biến thái thì ai lại đi làm chuyện này? Nghĩ đến đây, trên mặt ông không khỏi hiện ra vẻ tức giận.
“Tự kiềm chế, ý của cậu ấy là phải có thể tự kiềm chế.” Trương Dịch nhanh chóng giải thích, anh quả thực rất là bất đắc dĩ, Nam Thiệu bây giờ càng ngày càng kiệm lời. Còn nhớ lần đầu gặp gỡ hắn cũng không ít nói như thế, khi đó hắn còn sẽ trêu đùa Dương Dương cũng sẽ nói giỡn với Mộ Nhiên, thậm chí bắt nạt Cục thịt Trần, rốt cuộc là từ khi nào lại biến thành như vậy?
“Tự kiềm chế?” Lông mày muối tiêu của ông Lưu Thất dựng đứng lên, hiển nhiên còn chưa tiêu tan, chờ Trương Dịch cho mình một lời giải thích có thể khiến tâm trạng ông bình ổn trở lại.
“Đúng vậy ạ, phải tự khống chế ý giết chóc trong lòng hoặc tâm tình xấu xa bất lương gì đó.” Trương Dịch gật đầu. Đối với tình hình của người dị thú hóa, bọn họ tuy rằng cũng đang quan sát nghiên cứu nhưng dù sao có Tống Nghiễn và Nam Thiệu ở đây, lại có Quỷ Bệnh uyên bác biết nhiều, dẫu sao họ cũng hiểu rõ hơn đôi chút.
Hiện tại, anh thuật lại những gì biết được từ Quỷ Bệnh cho ông cụ, mặt khác còn hơi nhắc tới chuyện của Nam Thiệu và Tống Nghiễn, hy vọng có thể có tác dụng đối với ông và cháu nội của ông.
“Nhân tính thắng, thú hóa người; thú tính thắng, người hóa thú… Từ xưa tới nay, làm người chẳng phải luôn là như vậy sao!” Sau khi nghe xong, ông Lưu Thất trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một cái, tựa như thất vọng vì không có cách nào hoàn toàn đảm bảo cháu mình khôi phục bình thường, lại như là vì có manh mối mà cảm thấy vui mừng.
Xuất phát từ lòng biết ơn, ông cũng tiết lộ một tin tức làm cho hai người cảm thấy khiếp sợ.
Thời kỳ hòa bình ở khu không người phía bắc Hoang Châu có một cơ cấu nghiên cứu bí mật của quốc gia. Sau tận thế, cơ cấu này tiếp nhận không ít người sống sót, mà trong đó số lượng nhân viên quân đội khu Tây Bắc cùng với ban ngành Chính phủ lưu lại là chính, cũng có một phần dân thường được quân đội cứu ra.
Hoang Châu vốn hoang vắng, khu không người càng ít dân cư, ngoại trừ quân đội phụ trách tuần tra thì chủ yếu là người đến đây để thám hiểm hoặc làm khảo cổ. Mà chút xíu người tiến vào hoang mạc hoang vu rộng lớn này lại giống như ném mấy cục đá vào đại dương mênh mông, nháy mắt là tìm không thấy tăm hơi. Vì vậy giai đoạn đầu của tận thế, nơi này cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng zombie nào, đem so với những nơi khác thì chẳng khác gì chốn thiên đường.
Song khi mưa rào đổ xuống, nơi hoang vu này lại bị thực vật biến dị dày đặc chiếm giữ, vì vậy chỗ tránh nạn được cải tạo từ sở nghiên cứu cũng bị vây ở trong đó. Mà vấn đề này kỳ thực không lớn, bởi vì trong chỗ tránh nạn muốn người có người, muốn vũ khí có vũ khí, chưa đến mức bị thay đổi này phá tan. Chỉ cần tiêu hao một ít nhân lực là có thể làm cho bọn họ thăm dò được đặc tính của động thực vật biến dị, sau đó tìm ra cách đối phó tương ứng.
Cho nên, tổng thể mà nói, chỗ tránh nạn này so với căn cứ thông thường sẽ an toàn hơn rất nhiều, cũng có năng lực mạnh hơn để chống lại thiên tai thảm họa. Nếu như chỗ tránh nạn không có lượng lớn nhân viên nghiên cứu may mắn còn sống sót, hoặc là người đứng đầu của những nhân viên nghiên cứu này chưa có chung mục đích với quân đội và cấp cao trong Chính phủ, bắt đầu nghiên cứu gieo gen sinh vật biến dị vào thân thể con người, chế tạo người dị hoá. Có lẽ căn cứ ấy sẽ còn tồn tại rất lâu, thậm chí chậm rãi trở nên mạnh mẽ, trở thành vùng đất an lành mà toàn bộ người Hoa quốc đều ngóng trông.
Đáng tiếc hết thảy đều chỉ là giả thiết. Chỗ tránh nạn này vốn chính là một sở nghiên cứu sinh học bí mật, trước tận thế đã nghiên cứu một số hạng mục không thể để cho người đời biết tới. Có thiết bị, có nguồn lực, sau tận thế tầng tầng lớp lớp giống loài mới mẻ, dưới tình thế sức mạnh loài người nằm ở thế yếu, đối với bọn họ không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để triển khai các hạng mục nghiên cứu, bọn họ nhất định chẳng thể từ bỏ cơ hội như thế.
Vì vậy, một nhóm người có tố chất thân thể tốt nhất trong quân đội bị đưa vào sở nghiên cứu, một phần người dị năng cũng bị đưa vào để tiến hành thí nghiệm. Người già, trẻ em, đàn ông hay phụ nữ bình thường không cùng độ tuổi, không cùng giới tính thông qua việc lấy mẫu tuyển lựa cũng bị đưa vào sở nghiên cứu, phần lớn chẳng một ai có thể đi ra, mà những người còn lại thì đều biến thành quái vật.
Mục đích nghiên cứu vốn là muốn tìm ra phương pháp giúp người bình thường thức tỉnh dị năng, cùng với chế tạo ra người có đủ thực lực để ngang hàng với sinh vật biến dị. Lại không nghĩ rằng họ chỉ có thể sáng tạo ra một thứ duy trì trí tuệ của con người và nắm giữ thực lực cường đại nhưng lại mất đi nhân tính.
Hai tháng trước, những quái vật dị dạng ấy đã xảy ra bạo động, chỗ tránh nạn bị hủy, người sống sót tử thương nặng nề, Lưu Võ Cường cũng bởi thế mới trốn ra được khỏi nơi đó.
Nói cách khác, tại Hoang Châu rất có thể có một hang ổ của người dị hoá. Cụm từ người dị hóa không chỉ nói riêng về những người dị thú hóa mà còn bao gồm cả người dị hóa từ thực vật, thậm chí là một số thứ thi thể không ra thi thể, người không ra người.
Đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt nhưng lại là tin tức rất đúng lúc. Trương Dịch lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó anh và Nam Thiệu chào tạm biệt rồi đi, cũng không thật sự ở lại ăn cơm. Còn chuyện nhóm Kim Mãn Đường muốn định cư tại thôn Tam Gia, anh cũng tạm thời không đề cập đến.
Cách giờ ăn cơm trưa còn sớm, hai người trở lại sân sau cũng không nhàn rỗi, chào một tiếng với Thẩm Trì bèn ra ngoài đi săn bắn. Hoàn cảnh lớn như vậy, vốn dĩ không cho phép bọn họ có thời gian lười biếng. Còn chuyện người dị hóa ở Hoang Châu hiển nhiên là phải đợi tất cả mọi người có mặt đầy đủ mới nói, đỡ phải nói đi nói lại nhiều lần.
Xung quanh thôn đại khái thường xuyên có người đi dọn dẹp, bọn họ cũng không thể gặp gỡ thú biến dị, chờ buổi trưa trở về cũng chỉ mang theo hai bó thực vật biến dị có thể ăn.
Đám Kiều Dũng đi theo người của thôn Tam Gia ra ngoài săn bắn đến buổi chiều mới trở về. Chỉ có điều khi Trương Dịch tập họp mọi người để nói về chuyện ở Hoang Châu, hắn cùng với Thạch Bằng Tam lại là nhóm tới trước tiên.
“Hai anh cũng muốn ở lại đây sao?” Nghe rõ ràng ý của hai người kia, Trương Dịch hơi có chút bất ngờ.
Kiều Dũng gật đầu, “Người nơi này không tệ, rất thích hợp để định cư.” Về những vấn đề khác hắn cũng không giải thích nhiều.
Nhưng hắn chưa nói không có nghĩa là Trương Dịch không hiểu. Người từ Dung Hà tới đa phần đều là người già yếu bệnh tật, còn có nhiều người bình thường không thức tỉnh dị năng. Những người này hiển nhiên không thích hợp đi theo đoàn xe, đối với đoàn xe mà nói là một loại trói buộc, đối với chính bản thân họ cũng không an toàn. Có thể nhanh chóng tìm được một địa phương phù hợp để thu xếp ổn định mới là lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ căn cứ người sống sót khó tìm, bọn họ từ Trát Phong lại đây đi hơn một nghìn cây số cũng mới gặp được mỗi căn cứ Bác Vệ, còn là một nơi coi người thường như nô lệ chó lợn, so ra thì thôn Tam Gia quả thực tốt hơn rất nhiều. Cũng không ai biết căn cứ tiếp theo sẽ ở nơi nào, ai cũng không thể bảo đảm căn cứ tiếp theo đó có giống Bác Vệ hay không, cho nên Kiều Dũng mới có thể dứt khoát đưa ra quyết định này. Hôm nay hắn đi theo người của thôn Tam Gia ra ngoài săn bắn thật ra là cũng vì muốn gây dựng thêm mối quan hệ mà thôi.
Hắn và Thạch Bằng Tam đều là người có ánh mắt sắc bén, có thể từ trong biểu tình lơ đãng nhỏ bé nhìn ra một người có đang diễn kịch giả vờ hay không, tự nhiên cũng có thể nhìn ra những thôn dân này thật tâm đối đãi bọn họ hay chỉ là tỏ thái độ ân cần mặt ngoài. Rất hiển nhiên, đáp án cũng không làm cho bọn họ thất vọng.
Đối với bản thân Kiều Dũng, hắn càng muốn tiếp tục hành trình với Trương Dịch, thế nhưng trách nhiệm của những người tới từ Dung Hà lại cần hắn gánh vác. Trước khi thu xếp ổn thỏa cho người già yếu bệnh tật, phụ nữ và trẻ em trong đội, hắn cũng không thể buông tay mà đi.
Về phần Thạch Bằng Tam, lần này anh đi theo Trương Dịch và Nam Thiệu rời khỏi thung lũng Hồ Lô vốn chính là vì tìm Kiều Dũng, lúc này tự nhiên là cũng sẽ ở bên Kiều Dũng.
“Được rồi.” Trương Dịch không khuyên nhủ thêm nữa, bởi vì tin tức nghe được từ ông Lưu Thất nên anh biết con đường phía trước sẽ vô cùng nguy hiểm. Kiều Dũng có thể dẫn người ở lại chỗ này, tự nhiên là không thể tốt hơn.
Vệ Đông đứng bên lắng nghe thì hơi chần chờ, sau cùng gã cũng quyết định ở lại. Gã từng có suy nghĩ xin gia nhập đoàn xe nhưng bây giờ ngay cả nhóm Kiều Dũng đều ở lại, gã cũng không thể quá không tự chủ được. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đối với chuyện vẫn luôn bôn ba không dứt, gã và những người chạy thoát từ nhà thi đấu muốn tìm được một nơi yên ổn sinh sống hơn. Là con người thì đều cảm nhận được khổ cực mệt mỏi và sợ hãi không nói ra được, bây giờ ở thôn Tam Gia có thể thảnh thơi thả lỏng, họ cũng không muốn tiếp tục đi nữa. Thêm vào đó gã còn có một suy tính nho nhỏ, Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam ở nơi này, nhóm Trương Dịch tất nhiên còn có thể trở về, mình bây giờ biết điều một chút, nói không chừng có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Gã cũng sẽ gây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam trong thời gian này, đến lúc đó có hai người giúp đỡ nói chuyện, sau này sẽ dễ được đoàn xe tiếp nhận hơn.
Không thể không nói, quyết định của Vệ Đông xác thực bớt đi không ít phiền phức cho nhóm Trương Dịch. Phải biết người trốn thoát từ nhà thi đấu có rất nhiều người dị năng nhưng đã ngăn cách với bên ngoài hơn nửa năm, dù cho khoảng thời gian sau khi ra ngoài đã nâng cao năng lực nhưng đối với bọn họ thì vẫn là quá yếu. Nếu muốn thành lập căn cứ, người như vậy tự nhiên không chê nhiều, chỉ cần cung cấp đầy đủ thời gian và điều kiện, những người này đều sẽ trưởng thành, sẽ làm cơ sở và chiến lực chủ yếu, nhưng hiện tại họ lại có việc muốn đi Tây Bắc, mang theo những người này sẽ có phần gò bó.
Chỉ là nếu đã cứu người ra, chung quy phải lo liệu đến nơi đến chốn, trước kia là không có cách nào và không có nơi thích hợp, hiện tại thôn Tam Gia kỳ thực cũng chưa phải lựa chọn tốt nhất, bởi vì người trong nhà thi đấu đã bị Nửa người giam cầm lâu, tạo thành phương thức sinh tồn của riêng họ, nếu như ở cùng một chỗ e sợ sẽ phát sinh xung đột.
Nhưng nếu đối phương chủ động yêu cầu, ngoài ra còn có Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam ở bên quan sát, hơn nữa người của thôn Tam Gia cũng không tiện gây sự, Trương Dịch vốn còn chút bận tâm bèn ngẫm lại, sau đó dần an lòng.
Vì vậy nhân dịp tất cả mọi người đều có mặt, anh bèn kể lại chuyện trong thôn Tam Gia giam giữ một người dị thú hóa, cùng với chuyện xảy ra ở Hoang Châu, để cho mọi người tự có tính toán, tránh khỏi khi có chuyện ập đến lại không đối phó kịp.
Khi Vệ Đông nghe đến tin tức này, trên lưng không khỏi nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, sau đó đặc biệt vui mừng vì mình đưa ra lựa chọn chính xác.
“Không phải mấy cậu muốn đi Hoang Châu đó chứ?” Kiều Dũng cũng thở dài, cất giọng hỏi. Sự lợi hại của người dị thú hóa đến đâu chỉ cần nhìn Nam Thiệu là biết, nếu như ông Lưu Thất nói là sự thật, không cần nghĩ cũng biết hiện tại Hoang Châu nguy hiểm cỡ nào. Ấn theo ý hắn là không muốn đám Trương Dịch tiếp tục đi về phía tây.
“Trước mắt vẫn chưa thể xác định.” Trương Dịch cười khổ. Quỷ Bệnh không ở đây, nói tới việc này anh ngược lại không do dự quá nhiều. Ban đầu bọn họ quyết định cùng đi Tây Bắc chỉ là bởi vì không yên lòng Lý Mộ Nhiên thân gái dặm trường dẫn theo một tên quỷ ốm yếu bị bệnh lao đi xa mấy ngàn cây số trong thời buổi này. Mặt khác mọi người cũng có ý muốn báo đáp Quỷ Bệnh, về sau khi Quỷ Bệnh tiết lộ thêm nhiều điều, ý nghĩ của bọn họ cũng thuận theo đó mà thay đổi. Chuyến đi này đã không chỉ là xuất phát từ nguyên nhân cá nhân nữa mà đã biến thành không thể không đi.
Bọn họ nhất định phải biết Quỷ Bệnh muốn tìm cái gì, dùng điều này để xác định nguyên nhân của mọi chuyện rốt cuộc là phán đoán hay là sự thực, mà điều này cũng quyết định bọn họ sẽ dùng phương thức gì để đối mặt với tận thế. Giun dế nhỏ yếu đến đâu, trước khi bị bóp chết cũng muốn động đậy giãy giụa, huống chi là con người.
Kiều Dũng nhíu mày trầm tư nhưng không khuyên bảo. Đối với nguyên nhân mà nhóm Trương Dịch muốn đi Tây Bắc hắn chỉ biết qua loa một chút, mà nội dung Quỷ Bệnh nói có liên quan tới tận thế bao gồm cả Thạch Bằng Tam đều không có ai đề cập tới. Việc này nghe thấy hoang đường là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là mặc dù nói ra, ngoại trừ khiến người nghe phiền não tuyệt vọng thì cơ bản không có một chút tác dụng nào.
Kiều Dũng không biết gì đối với việc này nhưng hắn tin tưởng Trương Dịch và Nam Thiệu không phải nhóc con trẻ tuổi nóng tính vắt mũi chưa sạch. Tại thời điểm biết rõ con đường phía trước hung hiểm, họ vẫn muốn đi như vậy hiển nhiên là có phải đi lý do, vì vậy hà tất nói nhiều làm gì.
Thế nên Trương Dịch và Nam Thiệu tới nhà ông Lưu Thất ăn bữa cơm chiều, trình bày luôn việc phần lớn người trong đoàn xe muốn ở lại thôn Tam Gia.
Đối với việc này, ông Lưu Thất vui vẻ đồng ý. Chuyện người dị hóa cũng không phải trong thời gian ngắn có thể nghiệm chứng thật giả, trong lòng ông vốn là không chắc chắn lắm. Việc nhóm Kiều Dũng ở lại, nhất thời làm cho nghi ngờ trong lòng ông tiêu tan hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT