Bước vào bên trong khu cư xá, tôi càng phân vân hơn. Nơi này không có gì nổi bật, và tôi chưa từng livestream tại nơi này.
"Chẳng lẽ Song Diện Phật giống một bức tượng dự phòng tại nơi này? Hay là Lộc Hưng tiện tay ném con Tử trùng ở đây?" Đột nhiên, Giang Thần nói một câu khiến tôi chú ý.
“Tại sao xe của Diệp Băng lại biến mất?”
“Diệp Băng?” Tôi ấn một tay của Giang Thần vào thùng rác bên cạnh: “Tại sao xe của Diệp Băng lại dừng ở đây?”
“Này, không ngờ mày vẫn còn quan tâm cô ấy nhỉ? Đó là vợ tao..."
... Đoàng!!!...
Tôi bắn một phát vào sát bên tai Giang Thần, viên đạn và kim loại va vào nhau, ánh lên tia lửa, khiến cho tên công tử bộ này phải hoảng sợ: "Đừng tưởng tao không dám giết mày, thành thật trả lời câu hỏi của tao ngay."
Sau khi tiếng súng vang lên, bọn cảnh sát bao vây ngoài mưa hồi hộp hẳn lên nhưng rồi lại thở phào khi thấy Giang Thần không sao.
"Diệp Băng gom tiền dành dụm, tự mua một căn nhà trong khu cư xá này. Vì mày phá đám nên vợ chồng tao mới hục hặc, cô ấy dọn ra ở riêng." Giang Thần nghiến răng, nhìn tôi chằm chằm, tỏ vẻ hận thù khôn xiết: "Mày là đồ đê tiện! Mày chỉ biết dùng những thủ đoạn dơ bẩn, bỉ ổi thôi!"
"Đừng khen tao nhiều như vậy. So với cha của mày, tao kém hơn mười lần nếu bàn về phương pháp bẩn thỉu quỷ quyệt." Tôi đang giữ trong tay các xấp tài liệu về những món nợ xấu của Bất động sản Giang Cẩm lấy từ biệt thự của Giang Long. Hiện tại, những bằng chứng ấy vẫn đang nằm trong chiếc túi da màu đen tại khu ký túc xá nữ của trường trung học Tân Hỗ: “Nói tao nghe, nhà Diệp Băng là ngôi nhà nào?”
Nhờ Giang Thần dẫn đường, tôi nhanh chóng đến nhà Diệp Băng; cửa đang được khép kín.
“Không có dấu vết khóa cạy cửa. Bên ngoài trời mưa to nhưng mặt đất rất sạch sẽ, trên hành lang cũng không có dấu chân khả nghi.” Đẩy cửa ra, tôi ngửi thấy một mùi máu tanh phiêu đãng trong không khí.
“Diệp Băng?”
Đồ đạc và bày biện trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hại. Tôi bước vào phòng tắm, chợt phát hiện có điều gì đó không ổn; gương phòng tắm bị vỡ, mảnh thủy tinh tung tóe khắp nơi.
Vào phòng khách và phòng ngủ cũng vậy, gương đều bị đập vỡ, một số mảnh kính vỡ vẫn còn vết máu.
“Quỷ gương à?” Mọi dấu vết đều chỉ ra một chuyện, chắc chắn Diệp Băng đã bị Khâu Nhậm bắt đi.
Trong vụ án giết người hàng loạt vào đêm mưa cách đây 5 năm, Khâu Nhậm đã giết 3 người do 3 nạn nhân ấy đối ứng với 3 canh giờ chiếu mệnh là Phi Ma, Điếu Khách và Tang Môn.
Ngày này, 5 năm sau, trong ngày sinh Bát tự của Diệp Băng cũng bao gồm cả 3 canh giờ Phi Ma, Điếu Khách và Tang Môn y như vậy. Điều này đã tiết kiệm rất nhiều công sức cho Khâu Nhậm. Gã chỉ cần giết Diệp Băng là có thể hoàn thành cái nghi lễ nào đó của Song Diện Phật rồi.
Dù Diệp Băng bị bắt đi, Giang Thần vẫn không hề tỏ ra lo lắng gì cả, mỗi phút mỗi giây chỉ thể hiện lòng căm hận với tôi.
Đang định rời đi, tôi chợt nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt từ phía phòng ngủ; đó là giọng của một người đàn ông.
Vào nhà, mở tấm ván giường ra, có một cảnh sát bê bết máu đang bị trói nơi đó.
“Triệu Bân?!” Tôi đã nhìn thấy người cảnh sát hình sự này nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cậu ấy ở nhà của Diệp Băng cả.
Tôi cởi dây trói trên người cậu ấy ra. Mùi máu tanh bốc lên từ bộ quân phục cảnh sát rất nồng nặc; cơ thể của cậu thanh niên này bị mảnh kính cắt nát bươm, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cao Kiện, mục tiêu đã bị bắt đi, tôi không hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Mục tiêu? Nhiệm vụ? Nói từ từ.”
Triệu Bân ho hai lần, phun ra một ngụm máu, thậm chí vẫn còn mảnh thủy tinh lẫn trong đó. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được cậu ấy đã phải đối mặt với chuyện gì.
"Đội trưởng Thiết rất lo lắng sau khi biết tin anh bị truy nã. Cô ấy đến đồn cảnh sát để thảo luận việc này với đội trưởng Ngô Mãnh, muốn điều tra nguyên nhân thực sự về cái chết của Giang Long. Vốn dĩ mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi, nhưng khi đội trưởng Thiết và đội trưởng Ngô đang có ý định chia nhau ra hành động thì có người lén tố giác việc này với cấp trên."
“Là tên Trần Phong phải không?” Giọng tôi lạnh lùng, không biểu hiện là đang buồn hay vui.
"Đúng vậy, thằng đó mách lẻo vụ này cho Trần Kiến Quốc và nhà họ Giang. Tôi không biết anh đã đụng chạm gì đến nhà họ Giang, nhưng đích thân chủ tịch tập đoàn Giang Cẩm đã đến tòa thị chính vào nửa đêm, và sau đó chi nhánh cảnh sát thành phố của chúng tôi bị tước luôn quyền tham gia vụ án. Không chỉ như vậy, đội trưởng Thiết còn bị chuyển giao qua cho đội cảnh sát vũ trang thẩm tra vì bao che, dung túng cho các hoạt động phạm pháp có khả năng gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia.” Mội nỗi lo lắng bao trùm lấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Bân: “Trước khi đội trưởng Thiết bị áp giải đi, cô ấy căn dặn tôi phải bảo vệ Diệp Băng bằng mọi giá. Nhưng cuối cùng tôi thất bại rồi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
"Không cần xin lỗi, cậu đã làm rất tốt" Tôi dùng hai tay nâng Triệu Bân đứng dậy. Vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng, nhiều mảnh gương đã hằn sâu vào da thịt.
Giang Thần cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng thay vì cùng nhau đến giúp, gã nhận ra đây là cơ hội chạy trốn thích hợp.
Gã lùi về phía sau, ù té chạy khi gót chân chạm ngay ngưỡng cửa.
"Nhả tao ra! Cút!" Gã dùng chân đá liều mạng đá vào Bạch Khởi. Con chó ấy linh hoạt né tránh, táp thêm một cú vào đầu gối gã.
Bị răng nanh cắm vào thịt, Giang Trần suýt nữa phát điên vì đau. Gã mờ mịt nhìn con chó đang ngặm chặt bắp chân mình. Rõ ràng là nó không lớn lắm, nhưng hung tợn hơn sói hoang nhiều.
"Nếu mày không muốn cụt tay cụt chân, trở thành kẻ tàn tật thì đừng thừa cơ hội làm khó tao nữa. Sau khi bắt được hung thủ thật sự, tao sẽ thả mày ra." Đúng thật là tôi không được bất cẩn dù là một giây; Giang Thần là tấm khiêng của tôi, nhưng cũng là một sự phiền toái.
“Xuống lầu!” Tôi cõng Triệu Bân trên lưng, chĩa súng vào đầu Giang Thần, bảo gã đi trước.
Giang Thần lê từng bước khập khiễng trong đau đớn.
“Tránh ra!” Nghe thấy tiếng hét như heo bị làm thịt của Giang Thần, tất cả cảnh sát vũ trang đều bao vây quanh.
“Có cảnh sát bị thương, gọi xe cấp cứu ngay lập tức!” Khó có thể tưởng tượng là câu nói này lại được thốt ra từ miệng một tên tội phạm bị truy nã như tôi. Ban đầu, cảnh sát vũ trang không tin. Cho đến khi bước ra khỏi hành lang, mọi người mới nhìn thấy thân thể bê bết máu của Triệu Bân trên lưng tôi.
"Gọi bác sĩ!"
"Cao Kiện, mày định làm gì? Đây là kế hoạch mới của mày sao?" Trần Kiến Quốc bước ra khỏi xe chỉ huy với chiếc ô đen trong tay. Ông ta vẫy tay về phía sau: "Đừng chống đối nữa! Mày định một thân một mình bật lại cả cái thành phố này ư? Tỷ lệ thắng là 0 đấy."
"Quả thật tao không biết mày có thể trở thành đại đội trưởng đội cảnh sát vũ trang bằng cách này? Thành phố này sắp xong đời rồi; sát nhân thực sự đang từng bước phá hủy cơ sở của Giang Thành đấy!"
"Miệng lưỡi lắm! Sát nhân thật sự à? Mày đang tự nói về bản thân hả?" Gã ngăn người bác sĩ của đội và hai cảnh sát hỗ trợ vừa định đi qua: "Chú ý, nghi phạm rất xảo quyệt. Đừng hành động hấp tấp."
"Trần Kiến Quốc, đây là cảnh sát hình sự của chi nhánh thành phố! Hãy cho bác sĩ ngay lập tức!" Không biết tại sao, trong lòng tôi đột nhiên bùng lên một cơn tức giận. Có thể đó là do cảm giác bất lực và bất đắc dĩ khiến bản thân tự cảm thấy vô dụng. Tôi đã có thể bắt cóc Giang Thần làm con tin, để cảnh sát không dám hành động tùy tiện, đối đầu trực diện với cảnh sát vũ trang. Thế nhưng, tôi đành bất lực trước những vết thương trên người Triệu Bân. Nếu Trần Kiến Quốc ngăn cản bác sĩ sang đây, chắc chắn Triệu Bân sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Mưa to như trút nước, Trần Kiến Quốc cũng nhìn thấu chuyện này. Gã đoán rằng, người mà tôi cõng sau lưng có lẽ rất quan trọng với tôi. Vì vậy, gã lợi dụng điều đó trở thành lợi thế của bên mình.
"Tất cả cảnh sát hình sự đã được đích thân tao điều động đi hỗ trợ cứu hộ cứu nạn và phòng chống lục tại đập lớn. Mày định lừa tao à?"
Trì hoãn càng lâu càng bất lợi, tôi đành để Triệu Bân ở lại, khống chế Giang Thần rút lui.
"Cao Kiện, đừng quan tâm đến tôi, cứ làm việc mà anh cần làm. Đội trưởng Thiết bảo rằng, chính anh mới là người tiếp cận với chân tướng gần nhất. Cô ấy luôn luôn tin tưởng anh, mong anh đừng làm cô ấy thất vọng."
Nói đến Thiết Ngưng Hương, có vẻ như ánh mắt của Triệu Bân sáng ngời lên. Tôi nhìn cậu ấy, gật mạnh đầu: "Cẩn thận nhé!"
Tôi đặt Triệu Bân ngoài hành lang, sau đó dẫn Giang Thần chạy đi một hướng khác.
Thấy tôi rút đi, bác sĩ và cảnh sát hỗ trợ lấy cáng nhấc Triệu Bân ra. Nhằm tránh cho vết thương bị dính nước, họ dùng áo mưa che cho cậu ấy, chuẩn bị đưa anh ta đi.
“Đừng vội, tôi vẫn chưa xác nhận danh tính của người này.” Trần Kiến Quốc cầm ô, đi tới cạnh Triệu Bân: “Cậu là cảnh sát thành phố à?
“Số hiệu cảnh sát là 106110, Triệu Bân, Đội Trinh sát Hình sự của Cục cảnh sát thành phố!”
“Giọng nói không nhỏ.” Trần Kiến Quốc nói trống không: “Vừa rồi rõ ràng cậu đã có cơ hội giết chết nghi phạm mà không làm bị thương con tin. Tại sao cậu lại không hành động?”
Gã xốc lớp áo của Triệu Bân lên, cầm lấy súng lục của cậu ấy: “Tổ quốc đã cho cậu quyền lợi thực thi chính nghĩa, vậy tại sao cậu lại nương tay với nghi phạm?”
Mưa lớn xối mạnh xuống người Triệu Bân. Nước mưa bắn trúng vào vết thương, đẩy mảnh kính vỡ ấn sâu vào da thịt hơn nữa, máu tươi hòa với nước mưa ướt đẫm cả người.
Sắc mặt Triệu Bân tái nhợt, cậu ấy đau đến nỗi co giật nhẹ cả người, có thể cảm giác rõ rệt được từng mảnh thủy tinh đang bị nước mưa đẩy nhẹ ăn sâu vào trong da thịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT