Ở Thế Kỷ Tân Uyển, Lộc Hưng may mắn trốn thoát khỏi Lôi Phù. Tôi nhớ rất rõ giọng điệu dữ tợn và ác độc của gã lúc đó. Dường như thằng bệnh này đang thực hiện điều gã từng nói.
"Cao Kiện, nhược điểm lớn nhất của mày chính là lo nghĩ quá nhiều. Mày muốn bảo vệ mọi người, nhưng điều này thực tế sao?" Lộc Hưng nhìn lệnh bài bát giác trong tay: "Nếu mày rời công viên ngay khi Thần Sát Tướng Tinh mất tích, có thể hôm nay mày còn có thể giữ được một mạng."
Gã cất lệnh bài vào, khuôn mặt đầy vết sẹo co giật vì quá hưng phấn: "Không ngờ hả, Thần Sát Tướng Tinh chỉ là ngụy trang, mày nghĩ tao ngu đến mức bày ra một cạm bẫy đơn giản như vậy sao? "
"Bớt nói nhảm, nhanh giải quyết hắn." Thái độ kiêu ngạo của Lộc Hưng khiến cho Khâu Nhậm có chút khó chịu. Phải biết rằng ở 5 năm trước, kế hoạch của gã cũng vì tôi mà đã thất bại trong gang tấc. Lúc này, gã chứng kiến Lộc Hưng đặt cạm bẫy thành công, khó tránh cảm giác khó chịu trong lòng.
"Chớ nóng vội, trên người của kẻ này có rất nhiều bí mật, tao phải từ từ đào móc." Ánh mắt của Lộc Hưng nhìn tôi cứ như đang nhìn thi thể nằm chờ giải phẫu trên bàn thí nghiệm, đầy sự điên cuồng và tàn nhẫn.
Tôi biết mình đã trúng kế nhưng vẫn cố vắt óc suy nghĩ đối sách, giờ chưa phải thời điểm bỏ cuộc.
"Cao Kiện..." Thiết Ngưng Hương nắm tay của tôi, có chút tự trách và hổ thẹn, giọng của cô ấy rất nhỏ: "Anh đi trước đi, để em ở lại cản chúng."
Tôi cảm thụ được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay của cô ấy truyền lại. Thiết Ngưng Hương vốn đã bị thương, giờ lại mất máu nghiêm trọng, kéo dài nữa chắc chắn sẽ nguy hiểm tính mạng.
Thiết Ngưng Hương cho rằng đề nghị của mình là phương án giải quyết tốt nhất. Cô đang bị thương nặng, dù sao cũng không thể nhanh, không bằng ở lại liều mạng ngăn cản Lộc Hưng và Khâu Nhậm, tranh thủ cho tôi chút hy vọng sống.
"Vì em và Y Y nên anh mới bị cuốn vào, việc này vốn không liên quan gì đến anh. Đợi lát nữa em sẽ ngăn cản bọn chúng, anh chạy nhanh lên!"
"Không chạy được." Tôi lắc đầu, bên ngoài Nhà Quỷ đầy rẫy âm hồn. Cho dù may mắn chạy thoát, đại trận phong thủy bên ngoài vẫn đang vận chuyển, âm hồn sinh ra không ngừng, sớm muộn sẽ bị quấn lấy.
Tôi thở dài, lần này đây đúng là do mình quá bất cẩn, bị hoàn cảnh và manh mối dẫn dụ. Thậm chí Âm Gian Tú Tràng hình như cũng đang cố ý chơi tôi, mọi thứ đều chỉ về phía Thiết Ngưng Hương, khiến bỏ quên mất những người khác.
Không thể đối phó với thằng chó Lộc Hưng này như với tội phạm thông thường. Gã có thể ung dung ngoài vòng pháp luật sau khi ra gây rất nhiều vụ án, ắt hẳn phải có nguyên nhân.
Nhìn gương mặt dịu dàng của Thiết Ngưng Hương, tôi chậm rãi hạ quyết tâm: "Đàn chị, anh có một biện pháp có thể cứu em và Y Y."
"Có phải anh muốn dùng bản thân để trao đổi hay không?"
"Đừng vội phản đối, hãy nghĩ xem nếu như Y Y rơi vào trong tay đám người kia sẽ có hậu quả gì?" Tôi nắm chặt tay của Thiết Ngưng Hương: "Đợi lát nữa, em nhất định phải làm theo lời của anh, chỉ có như vậy mới có một chút hy vọng sống."
Có lẽ là nhiệt độ từ đầu ngón tay của tôi truyền tới khiến trái tim tuyệt vọng của Thiết Ngưng Hương cảm thấy ấm áp. Nghĩ đến Y Y, cô cắn răng gật đầu.
Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn về phía Lộc Hưng: "Cạm bẫy của mày tuy rất ác hiểm, nhưng cũng chẳng đáng để khoe khoan. Cũng chỉ là vài trò tà thuật và một ít thủ thuật che mắt mà thôi, tao thừa nhận mình đã sơ suất trong giao dịch ngang hàng, để cho mày chiếm được phần lợi. Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, tao và Thiết Ngưng Hương vẫn chưa chết, trò chơi sinh tử này còn phải tiếp tục chơi."
"Không đến Hoàng Hà chưa chịu từ bỏ, tao biết mày vẫn còn giấu những con bài chưa lật. Nhưng nơi này không phải Thế Kỷ Tân Uyển, đây là sân nhà của tao." Lộc Hưng cười quái dị đi về phía tôi, vẫn cầm cây dao nhọn đang nhỏ máu kia: "Công viên giải trí này xây ngay trên nghĩa địa, tao và Khâu Nhậm đã kinh doanh suốt 5 năm. Bọn tao đã đã cải tạo nơi này thành một tòa đại trận phong thuỷ, chỉ cần đêm đến sẽ có bách quỷ dạ hành, vào dễ ra khó. Dù mày có sử dụng bùa chú thượng thừa cũng sẽ bị phong thủy cục trấn áp, uy lực của lá bùa chỉ còn lại có 2 - 3 phần hiệu quả mà thôi."
Dường như Lộc Hưng muốn để tôi thể nghiệm cảm giác sống không bằng chết nên vẫn không ra tay: "Mày không trốn thoát đâu con trai, dù mày có gọi cảnh sát tới cứu viện thì chúng cũng đừng hòng tiến vào đây. Một khi đại trận phong thuỷ này đã vận hành, chỉ có người sống âm khí sâu nặng mới có thể tiến vào bên trong."
Lộc Hưng tin rằng mình đã đứng ở thế bất bại, kiêu ngạo cuồng vọng, từng bước ép sát.
"Đừng quá đắc ý, giữa chúng ta vẫn còn một chỗ trống có thể thương lượng." Tôi vắt óc suy tính xem con bài tẩy, manh mối nào có thể vận dụng, chợt nghĩ ra một kế hoạch vô cùng mạo hiểm.
"Mày muốn trao đổi với tao? Nói nghe coi? Lấy thứ gì làm tiền đặt cược? Mày còn tư cách này sao?" Lộc Hưng cười gằn. Tôi nhìn hắn dừng bước, lập tức nắm lấy tay của Thiết Ngưng Hương, chạy như điên ra phía ngoài.
"Chạy mau!"
Lộc Hưng âm trầm nhìn chằm chằm vào sau lưng của tôi và Thiết Ngưng Hương. Gã cho rằng tôi và Thiết Ngưng Hương chẳng qua chỉ đang vùng vẫy giãy chết mà thôi. Gã đã hoàn toàn chiếm cứ chủ động, mọi thứ trong công viên này hiện giờ đều do gã quyết định.
"Chạy? Chẳng lẽ bọn mày không lo cho con nhóc kia sao? Chỉ cần mày dám ra khỏi Nhà quỷ, tao sẽ lăng trì con nhóc đó!"
Nghe được câu nói đó của Lộc Hưng, Thiết Ngưng Hương chạy chậm lại, nhưng lại bị tôi ngăn lại: "Đừng nghe gã, chạy ra ngoài trước!"
Tôi và Thiết Ngưng Hương chạy ra khỏi hành lang u ám, dừng ở bên cạnh lò nung sáp.
"Không chạy nữa hả? Nghĩ kỹ chưa?" Lộc Hưng và Khâu Nhậm chậm rãi đi theo, khuôn mặt tràn đầy châm biếm, cứ như mèo hoang đang chơi đùa với chuột nhắt.
Hơi nóng cuồn cuộn trào ra từ lò nung. Nếu ở quá gần, thỉnh thoảng sẽ có giọt sáp vẩy ra, rơi trúng cơ thể sẽ tạo ra vết sẹo do bị bỏng.
"Lộc Hưng, tao chưa bao giờ bảo là tao muốn chạy, tao chỉ muốn đổi sân giao dịch mà thôi." Tôi nhẹ nhàng gạt tay của Thiết Ngưng Hương ra, đứng ở bên cạnh lò nấu sáp: "Tao biết mày luôn muốn thu thập Bát Tự Thần Sát, cũng biết quan hệ giữa tấm lệnh bài bát giác kia và Thần Sát, hôm nay chúng ta sẽ làm một cuộc giao dịch. "
"Cao Kiện, có phải mày điên rồi hay không? Bọn mày lấy cái gì giao dịch với tao?" Lộc Hưng giật giật vết sẹo trên mặt. Gã và Khâu Nhậm chia ra một trái một phải, ngăn chặn con đường đi thông lên mặt đất.
"Chớ vội từ chối, để tao lấy đồ ra, chắc chắn mày sẽ thấy hứng thú." Sờ vào ngực, tôi lấy ra tấm lệnh bài bát giác mang theo bên ngoài. Trước đôi mắt trợn to của Lộc Hưng và Khâu Nhậm, tôi quay phần có chữ ra.
“Bọn mày đã nhìn rõ trên đó viết cái gì chưa? Thiên Y, Nguyên Thần, còn có Thiên Ất! Mệnh cách Thiên Ất Quý Nhân mà mày muốn có nhất đang ở chỗ của tao, nếu như mày muốn giao dịch với tao, mau đưa Y Y thật sự tới đây, bằng không..." Tôi đặt lệnh bài bát giác ở phía trên lò luyện, giọt sáp sôi trào bắn trúng cánh tay của tôi, tạo thành những vết thương bỏng rát.
"Nếu không tao sẽ ném nó vào trong lò luyện, Thiên Ất Quý Nhân mà Song Diện Phật đợi suốt 20 năm, tao không biết bọn mày có đủ kiên nhẫn đợi thêm hai mươi năm nữa hay không!"
"Thiên Ất Quý Nhân quả nhiên ở chỗ mày! Tử Mão, Tử Sửu đúng là lũ ăn hại, thành sự thì ít, bại sự có thừa!" Đôi mắt của Lộc Hưng tràn ngập tơ máu, ngay cả hô hấp cũng có chút không bình thường. Đúng là Thần sát Tướng Tinh rất hiếm thấy, nhưng Thần sát quý giá nhất không phải Tướng Tinh, mà là Thiên Ất Quý Nhân. Ngay cả kẻ nửa tăng nửa đạo kia cũng không dám tuỳ tiện dính vào nhân quả của Thiên Ất Quý Nhân, phải chờ suốt 20 năm mới dám ra tay.
"Thành giao, chỉ cần có thể đạt được Thiên Ất Quý Nhân, đừng nói con nhóc kia, thả tất cả bọn mày cũng không có vấn đề!" Lộc Hưng hứa hẹn, ra hiệu Khâu Nhậm mang Y Y đến.
Một lát sau, Khâu Nhậm mang Y Y ra từ một căn phòng bí hiểm sâu nhất trong dãy hành lang. Cô bé sợ đến mức mặt mày trắng bệch, vừa nhìn thấy tôi và Thiết Ngưng Hương lập tức oà khóc.
"Vị sư huynh độc ác của tao vốn định làm vài thí nghiệm ở trên người con nhóc này, nhưng bị tao ngăn cản, nên cơ thể nó cũng không có tổn thương gì."
"Mày thả người trước!" Giọt sáp làm tay của tôi bỏng rát. Lộc Hưng thấy thái độ của tôi vô cùng kiên quyết, lạnh lùng đẩy Y Y tới.
Gã vừa buông tay, Y Y lập tức chạy đến bên Thiết Ngưng Hương: "Dì ơi!"
"Trước chờ chút đã, xem trên người con bé có mấy thứ như bùa, búp bê vải, nguyền rủa gì hay không." Bị lừa một lần là đủ, tôi bảo Thiết Ngưng Hương kiểm tra cẩn thận, rốt cục mới yên tâm. Đây chính là Y Y.
Lộc Hưng và Khâu Nhậm cũng không sợ tôi giở trò, bọn chúng cho rằng mình đã kiểm soát toàn bộ tình. Dù tôi có làm gì đi nữa cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng.
"Cao Kiện, tao đã thả người, mày cũng nên đưa lệnh bài cho tao rồi nhỉ?"
"Cho, đương nhiên sẽ cho, nhưng không phải bây giờ." Tôi tới gần Thiết Ngưng Hương, nói nhỏ vào tai cô ấy: "Em mang Y Y ra ngoài trước, nhớ kỹ, ngay sau khi ra ngoài lập tức chạy thẳng tới chỗ bánh xe Ferris, nhất định phải dừng nó lại."
"Vậy còn anh?"
"Anh sẽ đến đó ngay thôi."
Thiết Ngưng Hương hiểu rõ ý của tôi là gì. Cô ấy cho là tôi chuẩn bị hi sinh bản thân để đổi an toàn cho mình và Y Y: "Hay là anh mang theo Y Y chạy ra ngoài, để em ở lại... "
"Chạy! Chạy mau lên!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT