Cố Thanh Ninh chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ nàng vẫn trốn chạy, cho dù kiệt sức cũng không dám dừng lại. Có điều con đường trước mắt dài như thế, giống như chạy thế nào cũng không đến đích.
Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn dừng lại nhưng cũng không dám dừng lại.
Sự mệt mỏi và đau đớn xen lẫn trong đầu nàng, để cho nàng nằm mộng cũng nhíu chặt lông mày.
Mà đúng lúc này, dường như nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng quen thuộc ở bên tai: “Thanh Ninh, an toàn rồi, đừng lo lắng.”
Nàng không biết chủ nhân của giọng nói này là ai, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, giống như có hắn bên cạnh thì có thể ngủ yên. Cố Thanh Ninh thả lỏng trong lòng, lông mày nhíu lên cũng dần buông lỏng, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này vô cùng ngon, lúc này thức dậy thì mặt trời đã ngả về phía tây.
Cố Thanh Ninh mơ mơ màng màng mở to mắt, thật lâu mới tỉnh táo lại. Khi ý thức được mình ở đâu, đột nhiên nàng lại nhớ đến Phụng Triển. Lúc này nàng đột ngột ngồi dậy khỏi giường, song chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sau đó lại nằm trở về.
Đúng lúc Cố Trạch Mộ bưng nước tới, hắn thấy thế vì vội thả nước xuống, đỡ nàng ngồi dậy.
Hắn nhìn thấy vẻ nặt lo lắng của Cố Thanh Ninh thì chưa đợi nàng hỏi đã nói trước: “Phụng Triển không sao, nàng đừng lo lắng.” Hắn sợ nàng không tin, lại nói thêm: “Phần lớn vết thương trên người y là vết thương ngoài da, quân y đã băng bó kỹ cho y rồi. Song, y bị mất quá nhiều máu nên bây giờ còn đang ngủ mê.”
Cố Thanh Ninh nghe hắn nói thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trạch Mộ đưa nước tới đút nàng uống. Một ngày một đêm Cố Thanh Ninh không được uống nước, nàng uống mấy chén mới thấy tốt hơn một chút.
Đợi sau khi cuống họng hết khát khô, Cố Thanh Ninh mới hỏi: “Huynh cứu chúng ta thế nào? Huynh thấy kí hiệu mà ta để lại lúc trước đúng không?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu.
Trước đó, mặc dù Cố Thanh Ninh theo Phụng Triển rời đi nhưng mà Phụng Triển rất tin tưởng tỷ tỷ, cũng không phái người trông chừng nàng. Ở ven đường Cố Thanh Ninh có để lại kí hiệu cho Cố Trạch Mộ.
Không phải nàng không tin Phụng Triển mà là nàng có tính toán khác.
Muốn tra rõ chuyện năm đó Phụng Triển bị hãm hại thì không thể nào chỉ tra bên phía ngoại tộc này được, cuối cùng sẽ dính vào triều đình Đại Chu. Đối với việc này chỉ có Cố Trạch Mộ mới có thể giúp được. Người gây tội ác ở sau màn giấu kỹ như thế, tâm trí thủ đoạn không thể khinh thường, chỉ có hai người bọn họ hợp tác thì mới có thể bắt được người nọ.
Nhưng mà nàng cũng biết nếu Phụng Triển có thể chấp nhận người tỷ tỷ này, song chưa chắc y sẽ chấp nhận Cố Trạch Mộ, nhất là sau khi y biết thận phận của Cố Trạch Mộ. Đừng nói đến chuyện hợp tác, chỉ với sự oán hận của Phụng Triển đối với Cố Trạch Mộ thì có lẽ y sẽ không muốn gặp đối phương.
Cho nên Cố Thanh Ninh mới nghĩ ra cách như thế, đến lúc đó có mình bên cạnh sẽ có thể khiến cho bọn họ vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà chân thành hợp tác.
Có điều nàng cũng không ngờ được, trời xui đất khiến nàng lại cứu mình và Phụng Triển một mạng.
Thật ra hai hôm trước thì bọn người Cố Trạch Mộ đã đuổi kịp bọn họ, song vì sợ bị phát hiện nên vẫn trốn ở phía xa.
Đêm đó, Cố Trạch Mộ cũng thấy pháo hoa trên trời ở thành Nguyệt Lượng, hắn lo xảy ra chuyện nên dẫn người chạy tới, vừa lúc gặp được bọn người Bùi Ngư đang cản quân đội của Ô Ân. Cố Trạch Mộ dẫn người vọt thẳng vào cứu được bọn họ.
Bùi Ngư và Bố Nhật Cổ Đức đã sắp không chịu nổi nữa, ai ngờ lại có cứu bình từ trên trời rơi xuống. Bọn họ mừng rỡ, cứng rắn xông khỏi vòng vây của đối phương thoát ra ngoài. Mà quân đội ngoại tộc bị một đội cứu binh đột nhiên xuất hiện khiến cho ngạc nhiên không thôi. Bọn chúng cũng không phải miếng sắt, trong tình huống này đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng để cho bọn Bùi Ngư chạy thoát.
Lúc đến nơi an toàn, Cố Trạch Mộ mới nghe Bùi Ngư nói chuyện xảy ra nên chia mấy đường tìm Cố Thanh Ninh và Phụng Triển. Cuối cùng khi tìm được thì hai người đã rơi vào hôn mê.
Cố Trạch Mộ nói qua loa nhưng Cố Thanh Ninh biết lúc đó nguy hiểm thế nào. Trên khôi giáp của Cố Trạch Mộ còn chưa lau đi bụi đất và vết máu, quầng mắt của hắn cũng có màu xanh nhạt. Sau khi hắn cứu được người đã cả đêm không ngủ đi tìm Cố Thanh Ninh, ban ngày lại bận rộn sắp xếp lại nơi đóng quân. Nếu không phải quân y nói Cố Thanh Ninh sẽ tỉnh dậy vào lúc này thì có lẽ hắn còn bận rộn ở ngoài.
Cố Trạch Mộ ngây ngốc một chút, thản nhiên nói: “Giữa ta và nàng không cần dùng chữ cảm ơn.”
Tâm tình Cố Thanh Ninh phức tạp.
Sau khi biết thân phận của Cố Trạch Mộ, nàng vẫn không biết phải ở chung với Cố Trạch Mộ thế nào. Nàng nghĩ rằng quan hệ của hai người giống như một nhúm chỉ rối tung, mỗi người một ngã mới là kết cục tốt nhất. Song, chính nàng cũng không ngờ tới, lúc nàng rơi vào tuyệt vọng, người đầu tiên nàng cầu cứu lại là Cố Trạch Mộ.
Là Cố Trạch Mộ chứ không phải Tiêu Dận.
Trong vô thức, ở trong lòng nàng Cố Trạch Mộ và Tiêu Dận đã biến thành hai người hoàn toàn khác biệt. Đã nhiều năm như vậy, hình ảnh Tiêu Dận dần mơ hồ trong đầu nàng, thay vào đó, lại cùng Cố Trạch Mộ phát sinh từng chút.
Cố Thanh Ninh không thể không thừa nhận không có mặt nạ ôn hòa, người trước mắt nàng vẫn động đến lòng của nàng.
Cố Trạch Mộ nhìn sắc mắt của Cố Thanh Ninh, trong lòng khẽ động: “Nàng…”
Hắn còn chưa nói hết thì bỗng nhiên lều vải đã bị xốc lên, trong miệng Bùi Ngư ngậm một chiếc bánh vọt vào.
“Huhu tiểu thư, ngài không sao thật sự tốt quá rồi…”
Bầu không khí vất vả lắm mới có lại tan biến vô hình.
Cố Trạch Mộ: “…”
Muốn đánh người.
Bùi Ngư run lên, không biết sao nàng cảm thấy hơi lạnh, nhưng thần kinh thô cũng không quan tâm chuyện này. Sau đó lại tiếp tục khóc thút thít trước mặt Cố Thanh Ninh.
Lần này Bùi Ngư cũng bị thương, may mà trong toàn bộ hành trình Bố Nhật Cổ Đức đều che chở nàng, vì thế nàng chỉ bị vài vết thương nhẹ. Sau khi băng bó kỹ cũng không cần dưỡng, chỉ cần ăn một bữa cơm no là được rồi. Nếu không phải nghe quân y nói Cố Thanh Ninh sắp tỉnh thì nàng sẽ cướp luôn nồi của binh sĩ rồi.
Cố Thanh Ninh cũng không để ý đến chút mất mác của Cố Trạch Mộ, nàng bắt đầu an ủi Bùi Ngư. An ủi cũng thay đổi, bắt đầu hứa hẹn cho Bùi Ngư những món ăn ngon.
Bùi Ngư líu ríu vuốt mông ngựa tỏ lòng trung thành, lấn Cố Trạch Mộ qua một bên.
Cố Trạch Mộ chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Thật ra Cố Thanh Ninh chỉ bị vài vết thương nhỏ, chỉ vì nàng hết sức và quá mệt mỏi nên mới ngất xỉu. Sau khi ngủ một giấc cũng đã tốt hơn nhiều nên nhận chăm sóc Phụng Triển.
Cố Trạch Mộ muốn để cho nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng thấy sự lo lắng không tan giữa lông mày nàng thì biết trong lòng nàng vẫn lo cho Phụng Triển. Hắn chỉ sợ ép nàng nghỉ ngơi cũng không phải chuyện tốt, vì thế đồng ý với nàng.
Bùi Ngư đỡ Cố Thanh Ninh đến lều vải của Phụng Triển, quân y vừa tới thay thuốc cho y. Cố Thanh Ninh nhìn vết thương to to nhỏ nhỏ trên người Phụng Triển, vết thương mới đè lên vết thương cũ thì chỉ cảm thấy trong lòng siết chặt.
Mặc dù rất nhiều vết thương, song Cố Trạch Mộ cũng đã nói cho dù nhìn đáng sợ nhưng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Tuy rằng lúc này trên mặt Phụng Triển vẫn có vẻ tái nhợt, nhưng hơi thở đều đặn, nhìn không có vấn đề gì.
Lúc này Cố Thanh Ninh mới khẽ thở ra, nàng ở lại bên này chăm sóc Phụng Triển.
Phụng Triển được nàng chăm sóc chu đáo đã nhanh chóng tỉnh lại.
Thật vất vả Cố Trạch Mộ mới ngủ được mấy canh giờ, vừa tỉnh lại biết chuyện này nên vội vàng chạy về phía lều vải.
Vừa lúc nghe thấy Phụng Triển làm nũng tới Cố Thanh Ninh.
“… Vẫn là tỷ tỷ đối xử với đệ tốt.”
Sắc mặt Cố Trạch Mộ lạnh lẽo, hắn nặng nề ho khan một tiếng mới đi vào lều vải.
Phụng Triển tựa ở đầu giường, khoác lên mình một bộ y phục cũ, tóc được chải gọn gàng, râu cũng được cạo mất. Lúc này dung mạo của y vô cùng tuấn mỹ, cho dù hơi lớn tuổi cũng có sức hấp dẫn của đại thúc trung niên.
Y nhìn thấy Cố Trạch Mộ đi đến cũng không thu lại vẻ ôn hòa trên mặt mình, không hề để ý mà thể hiện sự thân thiết giữa mình và Cố Thanh Ninh. “Nghe Thanh Ninh nói Chiêm công tử đã cứu chúng ta, ân nặng như thế, tại hạ cảm động đến rơi nước mắt, chắc chắn sẽ báo đáp công tử.”
Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhìn thoáng qua, không khách khí đáp trả: “Không cần, ta chỉ vì cứu Thanh Ninh, còn ngài chỉ là tiện thể thôi.”
Phụng Triển nhíu mày, lúc trước khi y phái người theo dõi Cố Trạch Mộ đã biết quan hệ giữa hắn và Cố Thanh Ninh rất thân thiết. Về sau, khi nghe Cố Thanh Ninh nhắc tới lại mơ hồ cảm thấy dường như quan hệ giữa hai người rất không đơn giản. Mặc dù y không nghĩ tỷ tỷ mình sẽ thích một thiếu niên nhỏ tuổi, nhưng cho dù thế nào thì y cũng là tiểu cữu tử, cũng nên làm chỗ dựa cho tỷ tỷ của mình mới được.
Trước đó, Phụng Triển biết Cố Trạch Mộ đều qua thư của ám gian, vốn dĩ rất tán thưởng người này. Ai ngờ hôm nay là lần đầu gặp người thật lại cảm thấy ngứa mắt như thế.
Cố Trạch Mộ cũng như thế.
Hai người không ai nhường ai, giương cung bạt kiếm khiến Cố Thanh Ninh ở giữa rất ưu sầu. Đột nhiên nàng cảm thấy có phải kế hoạch của mình quá lạc quan rồi không?
Cũng may Cố Trạch Mộ không để nàng khó xử lâu, hắn tỏ ý mình có chuyện cần nói với Phụng Triển nên để nàng ra ngoài trước.
Cố Thanh Ninh nhìn vẻ mặt của Cố Trạch Mộ đã biết hắn muốn ngả bài với Phụng Triển. Nàng lập tức căng thẳng, bàn với hắn: “Không thì… Trước tiên chờ chút đã?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Sớm muộn gì cũng phải nói, nói sớm thì tốt hơn.”
“Nhưng mà…”
Mặc dù trong bụng Cố Thanh Ninh đầy lời muốn nói, song thái độ của Cố Trạch Mộ rất kiên quyết, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Phụng Triển nghi ngờ nhìn hai người bọn họ làm trò bí mật, trong lòng như có dự cảm không tốt.
Cố Thanh Ninh cẩn thận, dè dặt rời khỏi lều vải, chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng nói rất rõ, nghe cũng không rõ.
Nàng chỉ có thể an ủi bản thân.
Có mình ở đó, chắc hai người bọn họ không đến mức đánh nhau đâu…
… Xoảng.
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng đập đồ, sau đó là tiếng “Bốp bốp” đánh nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT