Sau khi lễ cập kê của Cố Thanh Ninh kết thúc, Uy Quốc công cũng lãnh binh chuẩn bị xuất phát.

Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù đều thay nam trang đi theo bên cạnh tổ phụ, sau khi ở ngoài thành bái biệt quân vương thì đi về phía Nghiệp Thành. Song vừa ra khỏi thành đã thấy một chiếc xe ngựa ở ven đường đang chờ. Đó là Thái tử Tiêu Hằng và Tứ hoàng tử Tiêu Tuân, bọn họ đến vì muốn đưa tiễn Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh.

Uy Quốc công biết Thái tử và Cố Trạch Mộ có quan hệ tốt nên vui vẻ đồng ý, lại để hai con ngựa cho bọn họ, để sau khi bọn họ gặp người thì đuổi theo.

Vì thế, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh rời khỏi đội ngũ đi đến trước xe ngựa.

Tiêu Hằng và Tiêu Tuân đều mặc thường phục, sau lưng cũng chỉ dẫn theo mấy tên hộ vệ. Bọn họ thấy Cố Trạch Mộ đi tới, Tiêu Hằng đi về phía trước hai bước. Hắn thấy Cố Trạch Mộ còn muốn hành lễ thì kéo Cố Trạch Mộ lên: “Lúc này không cần làm nghi thức thế này!”

Cố Trạch Mộ mượn sức của hắn đứng lên, Tiêu Hằng mới nói: “Vốn dĩ ta còn tưởng sau khi ngươi trở về từ Sung Châu có thể ở thêm mấy ngày, không ngờ ngươi càng đi càng xe, lại phải đi Nghiệp Thành.”

Mặc dù trong giọng nói của Tiêu Hằng mang theo trách cứ nhưng cũng là quan tâm. Dù sao Nghiệp Thành cũng không thể so với Sung Châu, đó là chiến trường, không biết nguy hiểm thế nào.

Tiêu Hằng cũng không biết vì sao, hắn không chỉ có một thư đồng là Cố Trạch Mộ, nhưng tình cảm hắn dành cho Cố Trạch Mộ hoàn toàn khác những thư đồng khác. Mà mặc dù bình thường Cố Trạch Mộ vô cùng lạnh lùng, nhưng lại khiến hắn có cảm giác được chiếu cố. Thậm chí có lúc hắn có ảo giác, thiếu niên trước mặt nhỏ hơn hắn mấy tuổi giống như trưởng bối đang yêu thương dạy bảo hắn.

Cố Trạch Mộ đang muốn nói gì thì đã trông thấy Tiêu Tuân đi về phía Cố Thanh Ninh. Vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn muốn đi qua nhưng lại bị Tiêu Hằng kéo lại.

“Tứ đệ chỉ muốn tạm biệt Thanh Ninh thôi, ngươi cho đệ ấy cơ hội này đi.”

Cố Trạch Mộ lạnh lùng nói: “Quan hệ của bọn họ thế nào, có gì để tạm biệt chứ?”

Tiêu Hằng khoanh tay, như có điều gì suy nghĩ mà nhìn hắn: “Trạch Mộ, trước kia ta còn cảm thấy kì lạ, vì sao ngươi đều phản ứng kịch liệt khi có người tiếp cận muội muội của ngươi như thế. Vốn dĩ ta tưởng rằng ngươi luyến tiếc muội muội mình, bây giờ nghĩ lại thì ra ngươi thích Thanh Ninh, không muốn để nàng gả cho người khác.”

Cố Trạch Mộ không nói gì.

Tiêu Hằng lại càng tò mò: “Rốt cuộc ngươi có tâm tư như thế từ khi nào đấy? Là trước khi ngươi biết thân phận của mình hay là sau đó?”

“Hôm nay điện hạ đến tiễn thần hay là đến tìm hiểu chuyện riêng của thần?”

“Cũng không muộn mà!” Tiêu Hằng đè thấp giọng nói: “Trước đó, ta nghe nói phụ hoàng muốn gả Thanh Ninh cho Tứ đệ, nhưng không biết vì sao lại đổi ý. Ngươi nói có phải ngươi giở trò quỷ hay không?”

Cố Trạch Mộ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Sao thần có bản lĩnh này được, điện hạ quá đề cao thần rồi.”

“Ta cũng cảm thấy thế, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thay đổi suy nghĩ của phụ hoàng thì nên khiến cho phụ hoàng gả Thanh Ninh cho ngươi.” Tiêu Hằng hậm hực nói.

Cố Trạch Mộ: “…”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Tiêu Hằng nói. “Thời gian có hạn, một lát các ngươi còn phải đuổi theo. Bây giờ ngươi đừng quản Tứ đệ và Thanh Ninh bên kia, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau rất nhiều năm, ngươi không thể nói chuyện thêm với ta một chút sao?”

Mặc dù ngoài miệng Cố Trạch Mộ oán trách “Hai nam nhân có gì để nói”, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định tới kéo Tiêu Tuân ra.

Một bên khác, Tiêu Tuân đứng trước mặt Cố Thanh Ninh. Mấy năm nay, hắn đi theo bên người Tiêu Hằng, thời gian dần qua cũng mất đi sự ngại ngùng nhu nhược thời niên thiếu, dần dần trở thành một thanh niên ôn nhuận như ngọc. Song, khi đứng trước mặt Cố Thanh Ninh thì hắn vẫn trong sáng như lúc mới gặp.

“Thanh Ninh muội muội, đáng lẽ ta muốn đi phủ Uy Quốc công tìm các muội, nhưng không ngờ các muội xuất phát vội như thế. Vì thế, ta mới kéo Tam ca chờ các muội ở ngoài thành, muội đừng ngại.”

Cố Thanh Ninh cười nói: “Sao thần nữ lại ngại chứ? Tứ điện hạ đến tiễn nhóm thần nữ, thần nữ rất vui.”

Trên mặt Tiêu Tuân cũng nở nụ cười.

Mặc dù hắn là hoàng tử nhưng trên thực tế từ nhỏ cũng không được hưởng thụ qua quá nhiều yêu mến. Tính cách Lâm quý nhân lạnh nhạt không muốn trêu chọc thị phi, bọn họ lại phụ thuộc vào Hiền phi, vì thế từ nhỏ hắn đã nhẫn nại với tính cách ngang ngược hung hăng của Tiêu Di.

Hắn cũng không ngờ mình lại cảm nhận được cảm giác ấm áp từ trên người một tiểu cô nương. Điều này khiến Tiêu Tuân kinh ngạc, nhưng không nhịn được mà muốn thân cận với Cố Thanh Ninh. Hắn cũng không biết rốt cuộc tình cảm mình dành cho Cố Thanh Ninh là gì, nhưng cho dù thế nào thì hắn đều hi vọng đối phương có thể sống tốt.

Tiêu Tuân khẽ nói: “Thanh Ninh muội muội, lần này muội đi Nghiệp Thành nhất định phải bảo vệ mình cho tốt. Nếu muội có gì cần ta giúp thì lúc nào cũng có thể viết thư cho ta, nhất định ta sẽ dốc hết sức giúp muội.”

Cố Thanh Ninh cười cười, đồng ý.

Tiêu Tuân biết nàng cũng không để trong lòng, hắn lại nói thêm một câu: “Cho dù là Trạch Mộ, nếu hắn làm muội không vui thì muội cũng có thể nói với ta. Ta… Ta có thể giúp muội đánh hắn.”

Cố Thanh Ninh sửng sốt.

Tiêu Tuân mấp máy môi: “Ta biết Trạch Mộ thích muội.”

Thật ra Tiêu Tuân rất nhạy cảm, ví dụ như hắn đã biết Cố Trạch Mộ thích Cố Thanh Ninh từ lâu. Nhưng vì lúc đó Cố Trạch Mộ chưa khôi phục thân phận, vẫn là quan hệ huynh muội với Cố Thanh Ninh nên mỗi lần Tiêu Tuân đều vờ không hiểu ánh mắt dáng vẻ chọc cười kia, chỉ sợ những người khác phát hiện.

Đến khi thân phận thật của Cố Trạch Mộ được tiết lộ thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thanh Ninh không ngờ hắn âm thầm làm nhiều như thế, tâm tình của nàng vô cùng phức tạp. Nàng nói chân thành: “Cảm ơn ngài.”

Trên mặt Tiêu Tuân nở nụ cười dịu dàng: “Không sao, tóm lại muội phải biết cho dù muội làm gì thì ta đều sẽ giúp muội.”

Hắn vừa dứt lời, Cố Trạch Mộ đã cùng Tiêu Hằng đi tới mà hỏi: “Tứ điện hạ muốn giúp Thanh Ninh cái gì?”

Tiêu Tuân lắc đầu cười: “Không có gì.” Hắn giống như nhớ ra gì đó, lấy đồ vật trong ngực ra, đó là một lá bùa hộ thân. Hắn đưa cho Cố Thanh Ninh rồi nói: “Đây là lá bùa ta đặc biệt đi Thiên Phật Tự cầu, Thanh Ninh muội muội cầm đi.”

Cố Thanh Ninh cầm lấy bùa hộ thân, Cố Trạch Mộ ở bên cạnh mặt sắp đen thui.

Hắn đang chuẩn bị ngăn cản, không ngờ Tiêu Tuân lại xoay đầu về phía hắn rồi lấy một lá bùa hộ thân khác ra: “Trạch Mộ, đây là đưa cho ngươi.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Tiêu Tuân thừa dịp hắn không để ý mà nở nụ cười ranh mãnh với Cố Thanh Ninh. Cố Thanh Ninh nhịn không được cười ra tiếng, thế là mặt Cố Trạch Mộ càng thêm đen.

Tiêu Hằng hiếm thấy Cố Trạch Mộ ăn quả đắng, hắn ho nhẹ một tiếng, nuốt nụ cười đến bên miệng xuống: “Được rồi, nên nói cũng nói xong rồi. Hai người Trạch Mộ còn phải đi nữa, chúng ta tạm biệt thôi.”

Tiêu Tuân cũng thu lại vẻ pha trò, nghiêm túc nói: “Hai người phải cẩn thận, nhất định phải bình an trở về.”

Hai người cầm bùa hộ thân còn mang theo hơi ấm, trịnh trọng khẽ gật đầu.

Sau đó là khoảng thời gian đi đường nhàm chán, đoạn đường này tốc độ đi rất nhanh, chỉ hơn nửa tháng đã đi đến Nghiệp Thành.

Cảnh vật ở Nghiệp Thành và kinh thành hoàn toàn khác biệt, tường thành dày nặng, trời chiều nhuộm thành trì thành màu đỏ tươi. Nó như một người khổng lồ im lặng, cô độc đứng ở biên quan bảo vệ bách tính Đại Chu.

Khi đi vào thành, cảm giác trong thành càng khác biệt, có thể thấy binh sĩ vác đao khắp nơi, còn một số người mặc áo vải bình dân. Thậm chí còn có không ít nữ nhân không che mặt lại bệ vệ đi trên đường. Người xung quanh cũng tập mãi thành quen.

Không chỉ như vậy, dường như người ở nơi này đều có khí thế hung hãn, điều này cũng làm cho bọn họ cảm thấy mình đã thật sự rời khỏi kinh thành đi đến chiến trường tuyến đầu.

Bọn người thế tử Cố Vĩnh Huyên đã ở ngoài thành chờ bọn họ từ sớm, nhưng mà sau khi Uy Quốc công tới cũng không quan tâm nghi lễ phiền phức. Ông liền bắt đầu hỏi thăm tình hình chiến đầu trong khoảng thời gian này. Mấy đứa bé chỉ vội vàng gặp phụ thân sau đó đã bị ném cho Cố Trạch Vũ.

Cố Trạch Vũ dẫn các nàng đi thu xếp trước, sau đó mới dẫn các nàng đi trong thành một chút.

Mấy năm nay liên tục đánh trận, hầu như trong Nghiệp Thành đều là binh sĩ chiến đấu. Trên tường thành lại có những vết máu đậm và lỗ mũi tên khiến cho người ta biết nơi này đã xảy ra quá nhiều trận chiến kịch liệt.

Cố Trạch Vũ vừa dẫn bọn họ đi, vừa giới thiệu cho bọn họ.

Cả hai đời của Cố Thanh Ninh gần như không ra khỏi kinh thành, nàng vô cùng tò mò với cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với kinh thành này. Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo cũng không hơn bao nhiêu, hai người hóa thân thành đứa nhỏ tò mò, thay nhau hỏi chuyện Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ cũng rất tốt tính, sau khi hắn tới vẫn giải quyết chuyện hậu cần cho nên vô cùng hiểu rõ tình hình trong thành.

Đã sắp đến giờ cơm, Cố Trạch Vũ dẫn bọn họ đi đến một quán cơm. Nhưng mà sau khi đi vào mới thấy bên trong đó, từ chưởng quầy đến tiểu nhị đều là hán tử cao lớn thô kệch. Nhìn kỹ thì những người này đều bị tàn tật, mà người ăn cơm bên trong đa phần là binh sĩ.

Một hán tử bị mất cánh tay thấy bọn họ đi đến thì đi qua, quen thuộc chào hỏi với Cố Trạch Vũ: “Cố công tử, hôm nay ngài dẫn theo khách đến đây à?”

Giọng nói của người này như chuông lớn khiến cho Cố Thanh Thù giật nảy mình. Nàng không hề suy nghĩ đã nắm quyền đánh tới, ai ngờ đối phương cao to nhưng lại rất linh hoạt, rất dễ dàng tránh khỏi.

“Thanh Thù!”

Cố Thanh Thù bị đại ca gọi lại, lúc này nàng mới ý thức được mình không đúng cho nên liên tục xin lỗi đối phương.

Nam nhân kia lại vô cùng phóng khoáng mà khoát tay áo: “Vị cô nương này đánh không tệ, đến biên quan thì phải có lòng cảnh giác thế này mới tốt.”

Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu với hắn: “Đây đều là đệ đệ, muội muội của ta.”

“Thì ra là hai vị Cố công tử và hai vị Cố tiểu thư.” Nam nhân cười cởi mở một tiếng. “Ta dẫn mọi người lên lầu, một hồi ta sẽ tự mình đi vào bếp bảo A Ngưu làm mấy món sở trường. Mấy vị cũng nếm thử món ngon ở chỗ chúng ta nhé.”

Đến lúc đi vào phòng trên lầu, nam nhân kia mới rời đi. Cố Trạch Vũ mới nói: “Thanh Thù, vừa rồi muội quá thất lễ rồi.”

Cố Thanh Thù cũng rất xấu hổ: “Thật xin lỗi đại ca, vừa rồi muội bị dọa sợ. Nhưng sao ca và người trong tiệm này quen thuộc như thế?”

Cố Trạch Vũ nói: “Vừa rồi người mới chào hỏi chúng ta tên là Đới Anh, vốn dĩ là một vị Thiên hộ dưới trướng tổ phụ. Lúc trên chiến trường bị địch chém mất một cánh tay, may mắn mới sống tiếp được, nhưng không thể nào lên chiến trường được nữa. Trước đó, tổ phụ vẫn luôn xuất tiền cung cấp nuôi dưỡng, nhưng Đới Thiên hộ lại cảm thấy như thế không tốt, vì thế cùng một đám lão huynh mở một quán ăn ở Nghiệp Thành. Bây giờ vì thức ăn ngon mà cũng đã nổi tiếng ở Nghiệp Thành.”

Đúng lúc Đới Anh châm trà cho bọn họ, nghe vậy thì nhân tiện nói: “Nếu Cố công tử nói khác thì ta phải khiêm tốn một chút, nhưng bàn về mùi vị nếu nói chúng ta thứ hai thì ở Nghiệp Thành này không ai dám xưng thứ nhất.”

Cố Trạch Hạo nói: “Đới đại ca nói lợi hại như thế, vậy ta phải nếm cẩn thận mới được.”

Đới Anh cười ha ha một tiếng: “Vâng, đảm bảo cho ngài ăn ngon đến mức nuốt cả lưỡi vào.”

Hán tử cởi mở ở Tây Bắc nhanh chóng quen với đám người.

Nhưng mà Cố Thanh Ninh lại nhìn Cố Trạch Mộ mà hỏi: “Vừa rồi ngươi đang nhìn gì thế?”

Cố Trạch Mộ thu lại ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Không có gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play