Cuối cùng, Uy Quốc công vẫn đồng ý với yêu cầu của hai người Cố Thanh Ninh. Không ngờ khi ông đã đồng ý thì hai nàng dâu lại không thể chấp nhận.

Cố Thanh Ninh nhìn thấy Đào thị khóc sướt mướt ở trước mặt, thật sự hơi bất đắc dĩ. Nhưng nàng không thể vì Đào thị mà lựa chọn từ bỏ đi Nghiệp Thành, cho nên sau khi an ủi thì làm gì cũng không hé miệng nói ở lại.

Đào thị nhìn vẻ mặt kiên định của nữ nhi, trong ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, lau nước mắt mà nói: “Có phải con vì Trạch Mộ cho nên mới lựa chọn đi Nghiệp Thành?”

Cố Thanh Ninh có vẻ mờ mịt, không rõ vì sao Đào thị lại nhắc đến Cố Trạch Mộ.

Đào thị lại hiểu lầm sắc mặt của nàng, khóc càng to hơn: “Ta nghĩ rằng con chỉ có tình cảm huynh muội với hắn, nhưng Thanh Ninh, nương cũng không phải người cố chấp kia. Nếu người con thích là Trạch Mộ thì nương sẽ không nói gì cả, nhưng con không thể dùng bản thân để giận dỗi được!”

Cố Thanh Ninh: “…”

Nàng đành phải giải thích với Đào thị: “Con đi Nghiệp Thành vì có lý do của mình, không liên quan đến người ngoài.”

Đương nhiên Đào thị không tin, Cố Thanh Ninh thở dài trong lòng, đối với nữ tử xem phu quân là trời như Đào thị thì có lẽ không thể khiến bà ấy hiểu được rồi.

Sau khi nghĩ thế, Cố Thanh Ninh cũng không cố chấp giải thích nữa, dù sao qua một thời gian đương nhiên Đào thị sẽ hiểu rõ.

Bắt đầu từ sáng hôm sau, Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Thù đã làm như các nàng nói. Bọn họ dựa theo phương thức thao luyện ở quân doanh, cho dù là mưa gió hay nóng lạnh, cho dù vừa khổ lại mệt nhưng đều cắn răng kiên trì.

Cứ như thế, cho dù Đào thị và Liễu thị không muốn tin nhưng cũng đã bị sự thật trước mắt thuyết phục. Hai người nhận định các nàng không chỉ nói suông mà thật sự muốn làm thế.

Mà trong khoảng thời gian này, Mẫn phu nhân cũng gánh trách nhiệm trấn an hai con dâu. Liễu thị và Đào thị cũng dần từ từ chấp nhận sự thật này.

Đương nhiên, người phản ứng lớn nhất trong chuyện này là Cố Trạch Hạo. Vốn dĩ hắn học binh pháp với Cố Thanh Ninh, lại bị trực tiếp đè áp, chỉ có thể tự an ủi mình tốt xấu gì võ nghệ cũng mạnh hơn mạnh hơn Cố Thanh Ninh. Ai ngờ sau khi Cố Thanh Thù gia nhập thì đã phá hủy sự tôn nghiêm cuối cùng của hắn. Bây giờ mỗi ngày hắn đều bị tỷ tỷ đè ra đánh, trôi qua khổ không thể tả.

Không chỉ như thế, mỗi ngày mẫu thân đều dặn dò nhiệt tình, bảo sau khi hắn đi Nghiệp Thành phải bảo vệ tỷ tỷ cho tốt. Hắn khóc không ra nước mắt, đến lúc thật sự đi Nghiệp Thành, ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu!

Tóm lại, trong sinh hoạt gà bay chó chạy này, Uy Quốc công cũng định xong thời gian xuất phát, vừa lúc sau lễ cập kê của Cố Thanh Ninh.

Lễ cập kê là ngày ba tháng ba hàng năm, đến ngày đó, thân thích quen biết Cố gia đã tới phủ Uy Quốc công từ sớm. Điều khiến người ta kinh ngạc là trưởng công chúa Nhạc Bình cũng đến.

Mấy năm nay, trưởng công chúa Nhạc Bình đã từ bỏ tính cách ngang ngược càn rỡ hung hăng khi xưa. Bây giờ phần lớn thời gian nàng đều ở trong phủ ăn chay niệm phật. Ngoại trừ cung yến, nàng gần như không tham gia bất kỳ yến hội nào ở kinh thành. Cho nên khi nàng xuất hiện trong lễ cập kê của Cố Thanh Ninh thì phần lớn mọi người đều ngạc nhiên đến rơi cằm.

Dù sao trưởng công chúa Nhạc Bình và Cố gia cũng không có gì lui tới, còn có chút thù, ai ngờ nàng lại đến như thế? Nhưng mà nhìn thấy trưởng công chúa Nhạc Bình đi đến cùng trưởng công chúa Nguyên Gia thì không ít người hiểu được, trưởng công chúa Nhạc Bình tới vì nể mặt muội muội của mình. Từ chuyện này cũng đủ cho người ta nhìn ra trưởng công chúa Nguyên Gia quan tâm vị Tứ tiểu thư Cố gia này thế nào.

Chu thị phụ trách tiếp đón khách vội vàng đi tới, đón hai người đi vào. Mặc dù thái độ của Nhạc Bình lạnh nhạt nhưng cũng may có Nguyên Gia bên cạnh, cũng không nhạt nhẽo.

Lần này trưởng công chúa Nguyên Gia là chính tân trong lễ cập kê. Vì thế sau khi đi tới, đầu tiên nàng gặp Mẫn phu nhân và Đào thị, sau đó lại đến phòng của Cố Thanh Ninh.

Sáng sớm vừa dậy thì Cố Thanh Ninh đã đốt hương tắm rửa, lúc này tóc đang rối bù. Nha hoàn đang dùng khăn vải lau khô cho nàng, người ngồi cạnh với nàng là Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi. Cố Thanh Thù cũng là tán giả[1] trong lễ cập kê.

[1] Tán giả: Người giúp chính tân hành lễ, bình thường là chị em với người cập kê.

Nguyên Gia đi đến, thấy Cố Thanh Ninh đang ngồi trên giường êm nhìn Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi cãi nhau, rõ ràng vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng khóe mắt lại chứa ý cười.

Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi vội vàng hành lễ với nàng, Cố Thanh Ninh vừa muốn động thì Nguyên Gia đã ngăn cản nàng: “Con thế này không tiện, mấy nghi thức xã giao này bỏ qua đi.”

Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi biết các nàng có lời muốn nói với nhau nên dẫn nha hoàn cùng đi xuống.

Lúc này Nguyên Gia mới ngồi xuống đối diện Cố Thanh Ninh, nhìn dáng vẻ thiếu nữ của Cố Thanh Ninh. Cho dù nàng đã thấy dáng vẻ này của mẫu hậu rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều có cảm giác vô cùng hoang đường.

“Tối hôm qua cả đêm con không ngủ, vừa nghĩ tới hôm nay thì trong lòng căng thẳng, trong lòng bàn tay của con vẫn ẩm ướt này.” Nguyên Gia tự giễu nói.

Trái lại, đáng lẽ Cố Thanh Ninh phải căng thẳng thì lại bình tĩnh an ủi nàng: “Không sao đâu, đâu bằng khổ sở vào triều, đừng lo lắng.”

Từ sau khi Nguyên Gia quản lý tôn thất, vì chuyện của tôn thất mà nàng cũng đã vào triều mấy lần. Nhưng mà trong lòng nàng, chuyện này khiến nàng căng thẳng hơn vào triều nhiều.

Song, sau khi trò chuyện với Cố Thanh Ninh xong thì tâm trạng của Nguyên Gia cũng dần ổn định lại. Nghĩ lại, nàng cài trâm cho mẫu thân, có lẽ nàng là người đầu tiên từ xưa đến giờ. Đáng tiếc không thể nói ra được, không thì cũng là chuyện lạ lưu truyền sử sách đó.

Hai người trò chuyện không lâu thì đã có nha hoàn bên ngoài nhắc sắp đến giờ lành. Lúc này Nguyên Gia mới lưu luyến không rời rời đi, đi chuẩn bị một chút.

Mà Cố Thanh Ninh thì chờ trong phòng, khi đến giờ mới vịn tay Cố Thanh Thù đi ra cửa.

Chính sảnh của phủ Uy Quốc công đã bố trí xong, trên ghế có chủ nhân và chính tân ngồi, hữu ti[2] ở thì một bên niệm tụng quá trình làm lễ.

[2] Hữu ti: Người bưng mâm cho người cập kê

Cố Thanh Thù đỡ Cố Thanh Ninh ngồi quỳ chân trên chiếu, đầu tiên là hành lễ với chủ nhân buổi tiệc là tổ phụ tổ mẫu và mẫu thân, cảm ơn công dưỡng dục của bọn họ. Vốn dĩ phụ thân và mẫu thân sẽ cùng tiến hành dạy bảo nữ nhi, nhưng vì Cố Vĩnh Hàn không ở đây nên Uy Quốc công làm thay. Ông nhìn Cố Thanh Ninh, nói một phen lời sâu xa, nhưng điều bất ngờ là không phải bảo nàng tuân thủ nữ đúc, mà là lời dạy bảo chân thành của trưởng bối dành cho vãn bối.

Cố Thanh Ninh hiểu ý trong lời nói của tổ phụ, trong lòng nàng cảm động chậm rãi quỳ xuống.

Sau đó là Đào thị, Đào thị là người đa sầu đa cảm, lúc này nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều, trong lòng dâng lên tình cảm mãnh liệt, gần như là cố nén nước mắt, nói không nên lời. Nhưng mà các vị khách trong nhà đều có nữ nhi, cũng hiểu rõ tâm trạng của Đào thị nên không ai thúc giục nàng, chỉ bình tĩnh chờ đợi.

Thật vất vả Đào thị mới ổn định được tâm trạng, nàng nói: “Nương nhìn con từ lúc vừa ra đời đến lúc bi bô tập nói, lại dần lớn lên. Trong lòng nương từng ngóng trông con lớn lên, cũng ngóng trông con mãi mãi đừng lớn lên. Song, bây giờ nương cũng nghĩ thông rồi, cho dù mai này con chọn lựa thế nào, chỉ cần trong lòng con vui vẻ thì trong lòng nương cũng vui theo.”

Cố Thanh Ninh nghe nàng nói thế thì trong lòng hơi kinh ngạc. Nàng nhìn gương mặt đầy vẻ yêu thương của Đào thị, cố gắng kiềm nước mắt mà nở nụ cười, nàng biết Đào thị đã chọn ủng hộ nàng. Cho dù Đào thị không biết tại sao nàng muốn làm như thế, nhưng là mẫu thân, cuối cùng Đào thị vẫn chọn lựa tin tưởng nữ nhi của mình.

Trong lòng Cố Thanh Ninh ngổn ngang cảm xúc, chỉ hạ bái thật sâu bộc lộ tâm tình của mình.

Sau khi bái trưởng bối xong, Cố Thanh Ninh được Cố Thanh Thù đỡ lên, hành lễ với chính tân là trưởng công chúa Nguyên Gia  và khách tham gia lễ cập kê.

Sau khi hành lễ xong, nàng ngồi quỳ chân trên chiếu lần nữa. Lúc này, trưởng công chúa Nguyên Gia mới chậm rãi đi xuống từ bên trên, vẻ mặt nghiêm túc rửa tay, sau đó đi đến trước mặt Cố Thanh Ninh đọc lời cầu phúc.

“Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc.”

Dưới sự chỉ dẫn của hữu ti, trưởng công chúa Nguyên Gia ngồi quỳ chân sau lưng Cố Thanh Ninh, giúp nàng chải đầu cài trâm. Song, chẳng ai ngờ rằng, trưởng công chúa Nguyên Gia ung dung thoải mái trên triều đình lại khẽ run tay khi chải đầu cho Cố Thanh Ninh. Cũng may nàng nhanh chóng phản ứng kịp, hít sâu một hơi, ổn định động tác trên tay. Có điều dáng vẻ trịnh trọng này lại khiến cho khách mời xung quanh cũng vô thức trở nên nghiêm túc hơn.

Sau khi cài trâm xong, Cố Thanh Ninh được Cố Thanh Thù đỡ đứng lên, nhận lời chúc mừng từ khách quý xung quanh. Tiếp theo, nàng trở về phòng thay váy ngắn màu trắng.

Đến khi Cố Thanh Ninh thay xong quần áo đi ra, Nguyên Gia cũng đã rửa tay lần nữa. Hữu ti dâng trâm cài đầu lên, Nguyên Gia cầm trâm cài đi đến trước mặt Cố Thanh Ninh, đọc lời cầu phúc lần hai.

“Cát nguyệt lệnh thần, nãi thân nhĩ phục. Kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức. Mi thọ vạn niên, vĩnh thụ hồ phúc.”

Tiếp theo, Cố Thanh Thù giúp Cố Thanh Ninh lấy trâm phát ra, Nguyên Gia lại giúp nàng cài thêm trâm lại trâm cài tóc. Cố Thanh Ninh lại về phòng lần nữa, thay áo màu đậm.

Mặc dù gương mặt của Cố Thanh Ninh vẫn non nớt, nhưng khi mặc áo màu đậm thì thần sắc đã thay đổi nhiều. Trong phút chốc, điều này khiến cho Nguyên Gia hoảng hốt, đến khi hữu ti nhắc nhở thì nàng mới hoàn hồn lại.

Nàng rửa tay, đến khi Cố Thanh Thù gỡ trâm cài tóc kia xuống thì mới lấy trâm quan ra. Khi vừa mới lấy trâm quan này ra, tất cả khách mời ở đây đều xôn xao. Bởi vì, nữ quyến ở cao môn đại hộ trong kinh thành cũng có tham gia qua lễ cập kê của trưởng công chúa Nguyên Gia, đương nhiên cũng nhận ra lai lịch của chiếc trâm quan này, nó được dùng trong lễ cập kê của cao môn đại hộ.

Bình thường thì những chiếc trâm quan này đều do mẫu thân truyền lại cho nữ nhi. Trưởng công chúa Nguyên Gia không có nữ nhi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng sẽ giữ lại trâm quan này, mai ngày truyền cho tôn nữ. Ai ngờ nàng lại lấy ra đưa cho Cố Thanh Ninh. Đối đãi này có thể so với con gái ruột nên đủ khiến cho người ta chấn động hơn nhiều. Ngay cả trưởng công chúa Nhạc Bình không còn rung động vì những chuyện bên ngoài nữa cũng phải nhìn chiếc trâm quan kia một chút.

Song, Nguyên Gia cũng không quan tâm cánh nhìn của người ngoài, nàng chậm rại đọc tiếp lời cầu phúc.

“Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh.”

Sau đó, nàng ngồi quỳ sau lưng Cố Thanh Ninh, giúp đeo trâm quan lên.

Đến khi Nguyên Gia trở lại chỗ ngồi lần nữa, Cố Thanh Ninh cũng đã được Cố Thanh Thù đỡ về phòng thay lễ phục long trọng nhất. Lần này thời gian tương đối lâu, bởi vì ngoài thay y phục ra còn phải trang điểm.

Trong lúc chờ đợi, tất cả mọi người bàn tán ầm ĩ, chuyện bàn tán đương nhiên là thái độ của trưởng công chúa Nguyên Gia đối với Cố Thanh Ninh. Trước đó, có không ít người nghe nói trưởng công chúa Nguyên Gia đối với Cố Thanh Ninh rất tốt. Nhưng phu nhân như các nàng, đối với hài tử nhà khác cho dù tốt thì tốt được bao nhiêu chứ, đều tỏ vẻ trên mặt thôi. Ai ngờ, trưởng công chúa Nguyên Gia không chỉ tự mình làm chính tân cho Cố Thanh Ninh mà còn đưa trâm quan có ý nghĩa trọng đại thế cho nàng. Sự đãi ngộ này nói là nữ nhi ruột cũng không đủ.

Không ít người đều bắt đầu tính toán trong lòng, còn có mấy nhà muốn nói chuyện hôn sự với Cố Thanh Ninh thì hối hận đến xanh cả ruột.

Ngay lúc mỗi khách mời có suy nghĩ riêng thì Cố Thanh Thù đỡ Cố Thanh Ninh chậm rãi đi ra. Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng, gần như tất cả mọi người đều nín thở.

Cô nương trước mắt này giống như một nét mực đậm thêm vào bức tranh thủy mặc mờ nhạt. Nàng mặc áo màu đỏ đậm với vạt áo màu đen, màu da trong suốt như ngọc, hai má lộ ra màu hồng nhạt, mi dày môi đỏ, chậm rãi đi đến khí thế bức người.

Vẻ mặt trầm tĩnh của nàng giống như xuyên qua ranh giới thời gian, cùng một khuôn mặt khác chồng chất vào nhau.

Không chỉ trưởng công chúa Nguyên Gia có vẻ giật mình mà trưởng công chúa Nhạc Bình cũng thất thố đứng lên, thậm chí làm đổ chén trà trên bàn cũng không để ý.

Không bao lâu sau trưởng công chúa Nguyên Gia đã bình tĩnh lại, hữu ti cũng bình tĩnh lại, cuống quýt tuyên bố lễ nghi tiếp theo. Cố Thanh Ninh đi đến trước mặt Nguyên Gia, Nguyên Gia nhìn nàng mà nói: “Hôm nay là lễ cập kê của con, ta may mắn làm chính tân, vậy giúp con đặt một chữ đi. Vậy gọi là Chiêu Ninh.”

Trong lòng Cố Thanh Ninh cảm động, chậm rãi bái tạ.

Đến tận đây, hữu ti mới tuyên bố buổi lễ kết thúc. Nhưng mọi người đều biết buổi lễ cập kê hôm nay sẽ trở thành chủ đề nói chuyện rất lâu của mọi người trong kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play