So với trước đó Cố Vĩnh Hàn dịu dàng thì bên này Cố Trạch Mộ và Tạ Trường Phong lại giương cung bạt kiếm.

Mặc dù Tạ Trường Phong rời khỏi phủ tổng đốc nhưng vẫn ở người lại. Y nghe nói Cố Trạch Mộ thiết kế bắt Diêu Phỉ, trong phủ tổng đốc không chỉ có một đống người áo đen không rõ thân phận đi vào mà sau đó lại nghênh đón quân đội của phủ Uy Quốc công. Cố Vĩnh Hàn lại không chờ y trở về đã mang theo thi thể Diêu Phỉ và đám người người Tào gia nghênh ngang rời đi.

Rõ ràng những người này đã xem phủ tổng đốc trở thành khách điếm, đi tới đi lui không hề cố kị. Cố Trạch Mộ âm thầm lại chuyện lớn như thế, y làm Tổng đốc lại chẳng biết gì cả, lại mơ mơ màng màng. Đây đúng là tát một bạt tai lên mặt y.

Vì chuyện lúc trước mà Tạ Trường Phong đã có lục đục với Cố Trạch Mộ, bây giờ lại thấy tình cảnh như thế, y gần như dùng hết mọi sự nhẫn nại của mình mới đè được cơn giận xuống. Y hỏi Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, đến lúc này ngài đã có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì chứ.”

Lúc này, Cố Trạch Mộ mới nói chuyện Diêu Phỉ buôn sắt và muối lậu cho y biết, chỉ che giấu việc mình tra được vụ án Chiêm Thế Kiệt.

Nhưng mà Tạ Trường Phong nghe hắn giải thích xong lại không hề vui vẻ, trái lại càng tức giận hơn: “Chuyện như vậy, vì sao ngài không nói với ta? Ngài cảm thấy ta sẽ mật báo với Diêu Phỉ hay cảm thấy ta thành sự không có bại sự có thừa?”

Cố Trạch Mộ cũng biết mình làm thế hơi quá đáng, nhưng hắn không thể không giấu mọi chuyện. Vì thế hắn chỉ có thể tạ lỗi với Tạ Trường Phong, hắn giải thích nói: “Những chuyện này quan hệ trọng đại, ngài biết càng ít càng tốt, cũng không phải ta cố ý giấu diếm đại nhân.”

Tạ Trường Phong cười lạnh một tiếng: “Cố công tử lấy đại cục làm trọng như thế, trái lại có vẻ ta tính toán chi li. Nhưng mà phủ này không phải để Cố công tử độc đoán. Cố công tử làm việc như thế, phủ tổng đốc cỏn con này có lẽ không chứa nổi vị Đại Phật như ngài.”

Cố Trạch Mộ đã biết sau chuyện này thì quan hệ giữa hắn và Tạ Trường Phong sẽ không thể nào trở về như ban đầu nên nhân tiện nói: “Đại nhân yên tâm, ta sẽ bẩm báo Thái tử điện hạ. Chuyện này ta chịu trách nhiệm, ta sẽ hồi kinh lĩnh phạt.”

Ai ngờ Tạ Trường Phong cũng không cảm kích: “Ngài đường đường là xá nhân Đông cung, Thái tử điện hạ tin tưởng ngài như thế sao có thể tránh phạt được. Không biết Cố xá nhân nói xong chưa? Có thể cho phép tại hạ cáo từ rồi chứ?”

Cố Trạch Mộ hơi nhíu mày.

Hai người tan rã trong không vui lần nữa.

Hồng Tùng Nguyên tặc lưỡi nói: “Bây giờ vị Tạ đại nhân này đã hoàn toàn trở mặt với ngài rồi? Thật đúng là không nhìn ra y còn có bộ mặt này nữa.”

Cố Trạch Mộ nói: “Thật ra chuyện này ta cũng không suy nghĩ kĩ. Nếu lúc trước có thể nói với Tạ Trường Phong thì chưa chắc sẽ ầm ĩ đến tình cảnh bây giờ.”

“Ta thấy chưa chắc.” Hồng Tùng Nguyên nói. “Tạ Trường Phong là kẻ thích ôm công, nếu y biết thì tất nhiên sẽ muốn tham gia. Ai biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?”

Ông lại an ủi Cố Trạch Mộ: “Nhưng mà trở mặt cũng không sao, dù sao đã tra được chân tướng rồi, sau này chúng ta sẽ trở lại kinh thành rồi.”

Cố Trạch Mộ ừm một tiếng, lại nói: “Được rồi, không nhắc đến y nữa. Ông đi Đào Khâu tra được gì rồi?”

Lúc này Hồng Tùng Nguyên mới lấy từng món đồ mình tra được ra. Lúc đó vì muốn diễn xuất chân thật cho nên Hồng Tùng Nguyên thật sự dẫn người đi theo người của Diêu Phỉ chạy rất xa. Nhưng ông không chạy lung tung, mà đi đường vòng đến Đào Khâu. Tuy nói, Cố Trạch Vũ đã lật tung Diêu gia nhưng cũng không tra được tin tức của vị quý nhân kia. Lúc này, Cố Trạch Mộ mới quyết định để Hồng Tùng Nguyên đi thêm lần nữa, dựa theo năng lực của ông có lẽ có thể phát hiện chút dấu vết còn lại.

Hồng Tùng Nguyên đúng là không phụ sự nhờ vả.

Thật ra ông tìm được một mật thất vô cùng bí ẩn trong Diêu gia, nhưng vì đến quá muộn nên phần lớn chứng cứ đã bị thiêu rụi. Cũng may có lẽ đối phương đã quá vội vàng nên có vài quyển sổ sách chưa đốt sạch hết. Từ những quyển sổ này có thể nhìn ra mỗi tháng Diêu Phỉ sẽ chi ra một khoản tiền bạc không nhỏ, tiếc rằng ông ta quá cẩn thận, chỉ đưa bạc mà không đưa ngân phiếu, không thì đã có thể tra được người kia là ai.

Hồng Tùng Nguyên thở dài: “Đáng tiếc Diêu Phỉ chết rồi, nếu không chúng ta nhất định biết người kia là ai từ trong miệng của ông ta!”

“Chuyện này cũng do ta không nghĩ đến, không ngờ Diêu Phỉ lại tự sát.”

“Chuyện này cũng không thể trách ngài, lúc đó trong tình huống như vậy ngài cũng đã làm hết khả năng rồi. Chỉ có thể nói Diêu Phỉ này quá cứng rắn.” Hồng Tùng Nguyên nói xong, lại nói: “Nhưng ta thấy hình như ngài đã nghĩ ra thân phận của kẻ đứng sau?”

Cố Trạch Mộ gật gật đầu, hắn nói những lời Diêu Phỉ trước khi chết đã nói cho Hồng Tùng Nguyên nghe.

Hồng Tùng Nguyên ngạc nhiên: “Theo lời ông ta nói, người này không chỉ có thân phận cao mà dường như cũng có chút quan hệ với Chiêm Thế Kiệt. Chẳng lẽ người này…”

Cố Trạch Mộ chậm rãi nói: “Khang Diệp.”

“Khang Diệp?”

Không trách được Hồng Tùng Nguyên kinh ngạc như vậy. Mặc dù Hồng Tùng Nguyên không quen biết Khang Diệp, nhưng khi đó ông và Tiêu Dận là bạn tốt, cũng từ trong miệng Tiêu Dận biết được đủ mọi chuyện của tên thư đồng này. Ông cũng vô cùng khâm phục trí thông minh của người này.

Khang Diệp am hiểu mưu lược nhất, hơn nữa ông ta làm việc giống như linh dương treo sừng[1], không để lại dấu vết. Một người như thế nếu trở thành đồng đội đương nhiên là tốt, nhưng nếu thành đối thủ thì chẳng phải rất khó khăn sao.

[*] Linh dương móc sừng: Khi ngủ linh dương sẽ treo sừng lên cây mà ngủ, chân không chạm đất để tránh tai họa. Câu này chỉ người cẩn thận.

Mặc dù Hồng Tùng Nguyên biết Cố Trạch Mộ nói thế thì đã có chứng cứ, nhưng ông vẫn không dám tin tưởng. “Tuy nói như thế, nhưng sao Khang Diệp lại phải làm thế chứ?”

Thật ra đây cũng là điều khiến Cố Trạch Mộ cảm thấy khó hiểu. Mặc dù Khang Diệp đã từ quan từ sớm, nhưng cả đời này ông ta đã làm chức vị cao nhất của văn thần, cũng không biết danh lợi. Trong tình huống đó, ông ta cần gì phải nhúng vào chuyện này chứ. Chẳng lẽ ông ta không biết chỉ cần một chút vô ý sẽ hủy thanh danh cả đời của ông ta sao?”

Song, nếu gạt bỏ những thứ này, chỉ nhìn vụ án của Chiêm Thế Kiệt một cách đơn thuần thì người đứng sau màn thật đúng là Khang Diệp, tất cả đều nói thông suốt được. Đầu tiên, thân phận của Khang Diệp cực cao, cho dù đã lui nhưng ông ta là người ở vị trí cao nhiều năm, giao thiệp cực rộng, quý nhân mà Diêu Phỉ nhắc đến là ông ta cũng hợp lý. Tiếp theo, tọa sư[2] lúc trước của Chiêm Thế Kiệt chính là Khang Diệp, hai người cũng đã có danh phận sư đồ, đương nhiên Chiêm Thế Kiệt  rất tin tưởng ông ta. Nếu Khang Diệp có tính toán muốn lợi dụng Chiêm Thế Kiệt  thì cũng không phải chuyện khó.

[2] Tọa sư: Cách tiến sĩ gọi quan chủ khảo, từ này được dùng trong thời Minh, Thanh.

Hồng Tùng Nguyên nghe Cố Trạch Mộ phân tích, thấy hắn có vẻ bình tĩnh nhưng Hồng Tùng Nguyên biết trong lòng hắn không hề dễ chịu. Lúc trước, Phụng Triển và Khang Diệp đều là phụ tá đắc lực của Tiêu Dận. Nhưng hai người đó, khi xưa Phụng Triển lạm dụng binh quyền, cho dù y không có ý nghĩ mưu phản, song hành động tự tiện của y là điều đế vương không thể nhịn được. Còn Khang Diệp, nếu như chuyện lúc này là thật thì ông ta không chỉ phụ sự tin tưởng của Chiêm Thế Kiệt dành cho ông ta, mà cũng làm cho năm đó Tiêu Dận dựa dẫm vào ông ta bị tát mạnh một cái.

Cho dù là nguyên nhân gì đều khiến cho người ta rất khó chịu.

Hồng Tùng Nguyên khẽ thở dài: “Ngài muốn đi tìm ông ta sao?”

Cố Trạch Mộ trầm giọng nói: “Đương nhiên, ta muốn đích thân đi gặp ông ta một chút, để chính miệng hỏi ông ta chân tướng chuyện này.”

Ngu Thành, Khang gia.

Đại thiếu gia Khang gia đang cầm lồng chim vừa khẽ hát vừa nhảy chân sáo trên hành lang thì bất chợt va vào một người. Lồng chim kia suýt chút nữa rơi xuống, hắn nhìn thoáng qua con chim quý báu của mình, há miệng mắng: “Chạy lung tung gì đó, con mẹ nó ngươi vội đi đầu thai sao… Thập Ngũ thúc?”

Sắc mặt Khang Nam hốt hoảng, trên mặt đổ mồ hôi lớn cỡ hạt đậu. Y không để ý nói chuyện với đại thiếu gia Khang gia, chỉ khẽ gật đầu rồi vội vàng chạy tới chủ viện.

Đại thiếu gia Khang gia hừ lạnh một tiếng, khẽ nói: “Chỉ là một đứa con thứ được tổ phụ khen ngợi thôi sao? Lại còn nghĩ mình là nhân vật gì thế?” Nhưng mà hắn cũng chỉ nói những lời này cho mình nghe. Mặc dù Khang Nam là con thứ, song phụ thân y lại không thể xem thường, người đó chính là Khang Diệp.

Khang Nam vội vàng chạy vào viện, gia chủ Khang đang ở trong thư phòng xem bức tranh chữ mình vừa lấy được. Lúc y xông vào ông cũng không tức giận, trái lại còn cười nói: “Nam Nhi tới thật đúng lúc, ta đang muốn tìm con đây, con xem bức tranh chữ này…”

“Đại bá, không xong, xảy ra chuyện rồi!”

Gia chủ  Khang gia nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì, con từ từ nói, đừng gấp.” Nói xong, ông ta lại rót chén nước. “Đến đây, uống nước rồi từ từ nói.”

Khang Nam chạy thở không ra hơi, uống một hớp hết nửa ấm trà rồi mới nói: “Đại bá, chuyện không xong rồi. Con vừa nhận được tin, Diêu Phỉ bị bắt rồi.”

“Diêu Phỉ? Diêu Phỉ bị bắt!” Gia chủ Khang gia vô cùng sợ hãi. “Sao ông ta lại bị bắt? Vì sao bị bắt? Còn nữa, ai bắt ông ta?”

“Nghe nói là Tam công tử phủ Uy Quốc công gài bẫy bắt được, còn chưa biết tội danh. Hôm nay, người của chúng ta tới cửa tìm Diêu Phỉ mới phát hiện Diêu gia đã trống rỗng từ lâu. Quân đội Uy Quốc công đã lật tung cả Diêu gia ở Đào Khâu. Còn nữa, thông gia với Diêu Phỉ, Tào gia cũng bị dẫn tới Nghiệp Thành rồi!”

Sắc mặt gia chủ Khang gia trắng bệch: “Xong xong rồi, nhất định là những chuyện kia đã bị phát hiện rồi. Không thì sao người của Uy Quốc công lại đến bắt thương nhân chứ. Không ổn rồi, mấy năm nay Diêu Phỉ vẫn đưa bạc đến cho phủ chúng ta, nhất định bọn chúng sẽ tra đến chúng ta… Vậy phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Khang Nam cũng trở nên khó coi.

Gia chủ Khang gia càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng nghiến răng nói: “Không được, chỉ sợ chuyện này chúng ta không có cách nào, chỉ có thể để cha con ra mặt.”

“Cha con…” Sắc mặt Khang Nam trở nên ảm đạm hơn. “Năm đó cha con đã nói sau này đừng tìm ông ấy nữa. Ông ấy nói tuyệt tình như thế, có lẽ…”

“Nói thì nói thế, nhưng bây giờ tình hình đã khác xưa rồi! Nếu thật sự xảy ra chuyện, không nói nhà chúng ta, chỉ sợ Hiền phi nương nương trong cung và Đại hoàng tử điện hạ cũng bị ảnh hưởng. Cha con là người mạnh miệng mềm lòng, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu!”

Khang Nam còn muốn nói gì đó, nhưng gia chủ Khang gia đã sốt ruột cho người chuẩn bị xe ngựa đi ra ngoài thành.

Khang Diệp cũng không ở Khang gia trong thành, từ mấy năm trước ông ta đã sống trong núi ở ngoài thành. Bên cạnh ông ta chỉ có một gã sai vặt và một vú già thô sử hầu hạ, trải qua cuộc sống nghèo khó vừa làm ruộng vừa dạy học.

Lúc gia chủ Khang gia và Khang Nam chạy đến mới biết Khang Diệp không ở trong nhà. Gã sai vặt nói: “Gia chủ, Thập Ngũ thiếu gia, trước đó lão gia đã ra ngoài, thật sự không có ở trong nhà.”

Gia chủ Khang gia tức đến nổ phổi: “Vậy ngươi còn không mau đi tìm?”

“Tiểu nhân cũng không biết, ngài cũng biết lão gia đi ra ngoài đều tùy tiện. Đi đâu, đi bao lâu, ai cũng không biết được.”

Gã sai vặt nói lời này là thật, gia chủ Khang gia cũng không có cách nào. Trước đó, ông ta đã biết tính tình Khang Diệp quái lạ, nếu không vì chuyện này thì ông cũng không muốn tới tìm Khang Diệp để nếm mùi thất bại. Nhưng bây giờ không nghĩ được cách gì cả, chỉ có thể tạm thời chờ Khang Diệp trở về.

Hai người yên lặng chờ trong phòng nhỏ của nhà tranh này một buổi chiều, trà nguội thì rót một mình, chân lạnh đến tê rần thì Khang Diệp mới ung dung chậm rãi đi về.

Khang Diệp mặc một bộ trường bào màu xám giản dị, khuôn mặt gầy gò, tóc đã bạc trắng, nhìn có vẻ còn lớn tuổi hơn vị người huynh trưởng gia chủ Khang gia này một chút. Trán của Khang Diệp hơi gồ, hàm dưới có bộ râu đẹp, nếu béo một chút, mặt mũi hiền lành một chút thì nhìn rất giống Thọ Tinh.

Nhưng mà gia chủ Khang gia không dám suy nghĩ về đường đệ như thế, ông ta biết tính tình của Khang Diệp khác Thọ Tinh nhiều lắm.

Khang Diệp thấy bọn họ, sắc mặt cũng không hề thay đổi. Ông và gã sai vặt lấy rương sách sau lưng xuống, lại tự mình rót một chén trà cho bản thân.

Khang Nam nhìn ông, trong mắt toát ra tình cảm gắn bó, nhưng mà Khang Diệp thấy y thì vẻ mặt không hề thay đổi. Sắc mặt Khang Nam lộ vẻ suy sụp.

Mà gia chủ Khang gia cũng không còn vênh mặt hất hàm sai khiến như trong nhà nữa, ông ta trở nên khiêm tốn hơn nhiều. Mặc dù ông ta là gia chủ nhưng cũng biết Khang gia có ngày hôm nay cũng đều dựa vào Khang Diệp, cho nên ở trước mặt Khang Diệp ông ta không thể ngóc đầu lên được. Hơn nữa, ông ta biết rõ tính cách của Khang Diệp, sợ rằng nếu mình đắc tội Khang Diệp thì không biết mình sẽ chết thế nào.

Khang Diệp chậm rãi uống trà, cũng không hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Gia chủ Khang gia lại không kiềm được, vội nói tin tức cho Khang Diệp nghe. Khang Diệp nghe xong, hồi lâu mới nói: “Năm đó ta đã nói cái gì. Ta bảo các ngươi đừng tham nữa, các ngươi có nghe ta không? Bây giờ xảy ra chuyện lại nghĩ đến việc tìm ta.”

“Oan uổng mà!” Gia chủ Khang gia vội vàng nói. “Ta thật sự không có tham, sao ta biết tên Diêu Phỉ này lại có gan làm loạn như thế, còn buôn sắt. Phải biết tội này phải chém đầu, sao ta dám thu tiền của ông ta chứ!”

Khang Diệp cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết? Diêu Phỉ đưa tiền tới chẳng lẽ đều cho chó ăn?”

Gia chủ Khang gia không dám nhiều lời.

Khang Diệp chậm rãi nói: “Năm đó, sau chuyện của Chiêm Thế Kiệt ta đã nói đó là lần cuối cùng, ta sẽ không dính vào chuyện này nữa. Bây giờ cho dù ngươi dẫn theo toàn tộc quỳ gối trước mặt ta cũng đừng mong ta sẽ đồng ý.”

Gia chủ Khang gia tỏ vẻ đau khổ mà nói: “Ta biết ta biết, mấy năm nay Khang gia chúng ta có thể sống êm đẹp đều là nhờ ơn của đệ, nhưng chẳng phải ta không còn cách nào sao? Đệ cũng biết ta không có bản lĩnh, Diêu Phỉ dám to gan làm loạn…”

“Đúng là Diêu Phỉ to gan, nhưng nếu ngươi không giả truyền ý ta thì sao ông ta làm ra tội lớn ngập trời như thế?” Khang Diệp cắt ngang lời gia chủ Khang gia, lạnh lùng nói: “Lúc trước, ta đã nghiêm ngặt khống chế lượng muối bán cho ngoại tộc mỗi năm, nếu các ngươi chịu nghe ta khiêm tốn một chút thì sao ầm ĩ đến mức cây to đón gió bị người khác tận diệt chứ?”

Gia chủ Khang gia không dám nói, không ngờ mấy năm nay Khang Diệp ở trong nhà tranh không để ý chuyện bên ngoài lại có thể đoán cách làm việc của bọn họ chuẩn như vậy.

Ông ta thấy khóc lóc không xong thì cũng không để ý đến uy nghiêm của gia chủ nữa, quỳ “Lộp cộp” xuống. “Ngũ đệ à! Vi huynh biết sai rồi! Sau này cho dù đệ nói gì ta đều nghe theo đệ, nhưng trước mắt đệ phải cứu chúng ta đã! Một khi chuyện này bị điều tra ra thì toàn tộc Khang gia chúng ta sẽ phải bồi thêm mạng vào đó!”

Khang Diệp không hề bị lay động, gia chủ Khang gia thấy thế thì khóc lớn hơn: “Ngũ đệ à! Đệ còn nhớ năm đó muốn cho giáo dụ đề cử đệ đi Quốc Tử Giám học mà cha ta đã quỳ trước cửa nhà ông ta cả ngày trời! Đầu gối cũng quỳ đến hỏng, còn nữa, lệ phí cho đệ lên kinh đều do nhà chúng ta cắn răng tiết kiệm được mà gom góp cho đệ! Đệ không thể thấy chết không cứu chứ!”

Khang Diệp nhìn ông ta diễn, vẻ mặt hiện lên sự chán ghét.

Ông không biết vì sao thân thích hiền lành thân thiện, tộc nhân chất phát lại biến thành dáng vẻ buồn nôn, lòng tham không đáy như bây giờ. Mấy năm nay, vì trả phần ân tình này mà không biết ông đã làm bao nhiêu chuyện cắn rứt lương tâm. Đến lúc này vẫn bị bọn họ ép buộc như thế.

Gia chủ Khang gia khóc hồi lâu cũng không thấy Khang Diệp phản ứng, ông ta nhìn qua khe hở thấy gương mặt lạnh lùng của Khang Diệp, trong lòng “Lộp bộp” một cái. Mấy năm nay, ông ta đã có thói quen dùng ân tình để ép buộc Khang Diệp, mà cho dù sắc mặt Khang Diệp lạnh lùng nhưng cuối cùng cũng sẽ mềm lòng đồng ý. Ông ta không ngờ được lúc này chiêu này lại không còn dùng được nữa.

Gia chủ Khang gia lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Khang Nam bên cạnh. Ông ta vội nói: “Ngũ đệ, cho dù đệ mặc kệ chúng ta thì chẳng lẽ mặc kệ luôn nhi tử của đệ sao? Mấy năm nay, đứa nhỏ này vẫn được gửi nuôi trong tộc, có cha như không cha, nhưng nó vẫn không oán trách một lời, nó vẫn hiếu thuận với đệ. Mỗi tháng, trong tộc đưa bút mực, lương thực, lửa than cho đệ thì đứa nhỏ này đều xem qua từng thứ, chỉ sợ đệ dùng không thoải mái. Ngay từ lúc đệ sinh nó ra đã không nuôi nó, thật vất vả nó mới lớn lên được như thế, tính ra cũng sắp trưởng thành lấy thê tử sinh con rồi. Chẳng lẽ đệ trơ mắt nhìn nó chết chung với chúng ta sao?”

Khang Nam kinh ngạc nhìn gia chủ Khang gia đang khóc lóc kể lể, lại nhìn Khang Diệp không còn thờ ơ lạnh nhạt nữa. Y cũng không nói gì, chỉ yên lặng siết chặt nắm đấm.

Khang Diệp nhíu mày nhìn về phía Khang Nam.

Con ông duyên phận mỏng manh, ông chỉ có một đứa con gái với thê tử. Những hài tử khác đều không sống nổi, cho dù ông nghĩ cách gì, mời bao nhiêu đại phu, thậm chí tin vào quỷ thần cũng không thể giữ lại. Cuối cùng, sau khi sinh Khang Nam ra, vì để đứa trẻ này được sống nên chỉ có thể gửi nuôi nó vào những nhà khác. Lúc này Khang Nam mới mạnh khỏe lớn lên.

Thoáng chốc mười mấy năm trôi qua, mấy năm nay mặc dù Khang Diệp có vẻ chẳng quan tâm Khang Nam nhưng thật ra vẫn phái người âm thầm để ý y. Mặc dù Khang Nam còn nhỏ tuổi cũng đã nhìn ra rất thông minh, quan trọng nhất là y khác những người Khang gia ham hưởng thụ khác. Y hiểu chuyện chịu khó, chăm chỉ hiếu học, rất giống dáng vẻ khi còn trẻ của ông.

Gia chủ Khang gia nói không sai, Khang Diệp hổ thẹn với Khang Nam. Cho dù năm đó vì Khang Nam lớn lên cho nên mới gửi nuôi y bên ngoài, nhưng sau khi Khang Nam lớn lên, ông cũng không hoàn thành trách nhiệm của người làm cha.

Khang Diệp không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, ông biết cuối cùng mình vẫn bị dao động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play