Trong thời gian ngắn bên phía Tào Nguyên không có kết quả, Cố Trạch Mộ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Hắn rảnh rỗi không có việc làm, cũng chỉ có thể viết thư cho Cố Thanh Ninh, trong vô thức đã viết một chồng thật dày. Ngay cả Cố Trạch Mộ cũng hoảng sợ, việc này không hề giống với phong cách bình thường của hắn. Hắn vốn định tách ra gửi dần, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn để hết vào một phong thư mà gửi về kinh thành.
Lúc Cố Thanh Ninh nhận được thư thì ngây ngẩn cả người. Trong ấn tượng của nàng, Cố Trạch Mộ là người rất kiệm lời, ngoại trừ đấu võ mồm với nàng thì bình thường rất ít nói, hắn đúng là kẻ lầm lì mà.
Tâm trạng nàng phức tạp mở thư ra, lúc này mới phát hiện nó đâu giống thư chứ, mà là thích làm gì làm, nghĩ gì viết đó, hoàn toàn khác với Cố Trạch Mộ cẩn thận ngày xưa. Hắn cũng không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt, cứ đơn giản như thế, đọc qua rất không thú vị.
Cách viết thư này cũng là đặc thù của Đào thị, nàng không ngờ được bây giờ Cố Trạch Mộ cũng học theo.
Cố Thanh Ninh cũng không biết nói gì cho phải.
Thời gian dần qua, nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi của Cố Trạch Mộ. Nếu như là kiếp trước, khi nhìn thấy hắn thay đổi như thế có lẽ nàng sẽ rất vui. Nhưng giờ đây, cho dù có chút xúc động nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.”
Đúng vào lúc này, một nữ quan gõ cửa một cái: “Cố tiểu thư, người thu xếp xong chưa?”
Nữ quan kia đứng hầu dưới hiên, thấy Cố Thanh Ninh đi ra thì vội nói: “Cố tiểu thư, bây giờ đã không còn sớm nữa, Thái tử phi đang chờ người đó, chúng ta tiến cung đi.”
Nữ quan này từ Đông cung đến, vì Thái tử phi Tôn Lan Thấm mới được kiểm tra đã mang thai, nên muốn tìm bạn tiến cung để trò chuyện, nên bảo nàng ta đi đón Cố Thanh Ninh tiến cung.
Cố Thanh Ninh gật gật đầu, đi theo sau lưng nàng ta lên xe ngựa.
Xe ngựa trải qua kiểm tra nghiêm khắc rồi đi thẳng đến Đông cung. Cố Thanh Ninh vừa mới xuống xe ngựa đã thấy tỳ nữ bên cạnh Tôn Lan Thấm đi lên đó: “Cố tiểu thư, người đi theo ta.”
Cố Thanh Ninh đi theo nàng ta đến nội viện đã thấy Tôn Lan Thấm ngồi ở chủ vị đang lo lắng nhìn ra ngoài. Lúc Tôn Lan Thấm thấy nàng đi đến thậm chí còn hơi muốn đứng lên.
Cố Thanh Ninh đang muốn hành lễ, Tôn Lan Thấm đã cho tỳ nữ bên cạnh vội vàng ngăn nàng lại: “Quan hệ giữa chúng ta còn cần khách khí như thế sao?”
Cố Thanh Ninh ngẩn người, Tôn Lan Thấm đã cho người hầu đi xuống, lập tức trong điện chỉ còn hai người.
Cung nhân trong điện này đều có kỷ luật nghiêm minh, không hề do dự tuân theo lời của Tôn Lan Thấm. Có thể thấy được mặc dù Tôn Lan Thấm vào cung không quá lâu, nhưng lại trở thành nữ chủ nhân thật sự của Đông cung.
Cố Thanh Ninh lại nhìn nàng, lúc này Tôn Lan Thấm đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước khi tiến cung. Có lẽ vì mang thai mà gương mặt tròn trịa hơn một chút, làn da cũng trắng hơn nhiều, nhưng đôi mắt kia vẫn thanh tịnh như lúc trước khi tiến cung. Trái lại, sự quật cường trong mắt dường như dịu dàng hơn nhiều, nhìn ra được chắc là Thái tử đối với nàng ấy không tệ.
Cố Thanh Ninh thấy nàng sống tốt thì cũng yên tâm.
Tôn Lan Thấm thấy nàng cũng rất vui vẻ, lại liên tục hỏi nàng gần đây cuộc sống thế nào.
Cố Thanh Ninh đáp từng câu, sau đó mới hỏi lại: “Tỷ thì sao?”
Gương mặt Tôn Lan Thấm hơi đỏ ửng, khẽ gật đầu: “Điện hạ đối xử với ta rất tốt.” Sau đó lại khẽ phàn nàn: “Chỉ là sau khi mang thai, từ trên xuống dưới trong cung xem ta như búp bê dễ vỡ ấy. Ngay cả kim khâu mà ma ma cũng không cho ta đụng vào, đã thật lâu rồi ta chưa được thêu hoa, tay cũng sắp mọc rễ rồi.”
Cố Thanh Ninh thấy Tôn Lan Thấm lúc trước luôn tỉnh táo tự kiềm chế, mà lúc này đã lộ ra sắc thái của tiểu nhi nữ thì không nhịn được mà cười lên.
Dường như Tôn Lan Thấm cũng ý thức được, hơi ngượng ngùng mà tằng hắng một cái.
Cố Thanh Ninh trấn an nàng nói: “Đây là chuyện tốt, tỷ phàn nàn với ta những chuyện nhỏ nhặt này chứng minh tỷ sống rất tốt, chỉ có cô nương được yêu thương mới có thể làm nũng.”
Tôn Lan Thấm mấp máy môi, rất chân thành nói với Cố Thanh Ninh: “Điện hạ là người tốt, rất rất tốt. Trước kia ta chưa từng tin tưởng thần phật, nhưng sau khi gả cho điện hạ, đây là lần đầu tiên ta thật lòng cảm tạ thần phật đã cho ta gặp được ngài ấy trong yến hội.”
Cháu trai được khen ngợi, Cố Thanh Ninh làm tổ mẫu cũng vinh quanh theo.
Ai ngờ Tôn Lan Thấm nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì đó mà cười nói: “Nhưng mà có lẽ sau này muội sẽ khó có được cảm nhận giống ta đấy.”
“Vì sao thế?”
“Ca ca muội đối với muội tốt như thế, ngày sau không biết người muốn cưới muội phải ưu tú thế nào mới có thể đả động trái tim muội.”
Cố Thanh Ninh bất chợt nghe Tôn Lan Thấm nhắc đến Cố Trạch Mộ thì ngạc nhiên mà nói: “Tỷ nói Cố Trạch Mộ tốt với ta?”
“Đương nhiên rồi.” Tôn Lan Thấm nói với vẻ đương nhiên. “Cho dù xảy ra chuyện gì thì trước tiên hắn đều che chở cho muội, chỉ sợ muội chịu uất ức. Nghe điện hạ nói, chỉ cần hắn biết có người bắt nạt muội thì nhất định sẽ trả thù. Muội thích ăn thứ gì, thích đồ trang sức nào hắn cũng đều biết rõ. Chỉ cần biết muội muốn gì thì hắn sẽ nghĩ mọi cách giúp muội hoàn thành. Ta không có ca ca, nhưng mà nghe cũng thấy vô cùng hâm mộ.”
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Ninh nghe nói những chuyện này, Cố Trạch Mộ chưa từng tiết lộ chút gì với nàng.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Cố Thanh Ninh mới rời đi. Tôn Lan Thấm hơi không nỡ, nhưng cũng biết đây là quy củ, nàng cũng không cho cung nữ tiễn mà tự mình tiễn Cố Thanh Ninh ra ngoài.
Chuyện này làm cho nhóm cung nhân hầu hạ cũng phải liếc mắt nhìn. Bọn họ đều biết trước khi Tôn Lan Thấm vào cung thì hai người là bạn tốt, nhưng không ngờ quan hệ lại tốt như thế. Trước đó, mẹ kế và muội muội của Tôn Lan Thấm vào cung, nàng cũng chỉ nói qua loa mấy câu rồi cho người đưa bọn họ ra ngoài. Bây giờ hai người hàn huyên lâu như thế, cuối cùng Tôn Lan Thấm còn không để ý thân phận mà tự mình tiễn ra ngoài.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vì Tôn Lan Thấm cũng mới vừa mang thai nên cũng không thể đi quá xa nên chỉ có thể tiễn Cố Thanh Ninh đến cửa cửa Đông Cung rồi cho người khác đưa nàng rời đi.
Cố Thanh Ninh đi theo nữ quan đến nửa đường, bỗng nhiên nghe nói phía trước vang lên tiếng roi, nữ quan vội nói: “Cố tiểu thư, phía trước là ngự giá của bệ hạ. Chúng ta quỳ gối ở đây, chờ ngự giá rời đi rồi hẳn đi.”
Cố Thanh Ninh sững sờ, nàng cũng không ngờ hiếm khi nàng được tiến cung mà lúc này đụng phải ngự giá. Nàng cũng không nói gì chỉ cùng nữ quan quỳ xuống.
Không bao lâu sau, đã có tiếng bước chân trật tự đi tới.
Phía trước là Vũ Lâm Quân mở đường, phía sau là tám lực sĩ nâng ngự liễn đi qua, dường như có mùi Long Tiên Hương trong không trung.
Cố Thanh Ninh cúi thấp đầu, tâm trạng rất phức tạp. Từ sau khi nàng không tiến vào mộng nữa thì không còn gặp qua Tiêu Trạm. Tuy nói bây giờ nàng đã hoàn toàn chấp nhận thân phận mới của mình, nhưng dù sao thiên tính mẹ con vẫn còn, ít nhiều gì nàng cũng muốn gặp nhi tử một lần.
Cố Thanh Ninh cũng biết mình không thể làm như thế, nàng chỉ chờ ngự liễn đi qua mới không nhịn được mà ngẩng đầu dè dặt nhìn phía trước. Ai ngờ Tiêu Trạm cũng từ ngự liễn quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Cố Thanh Ninh như bị bỏng mà vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.
Tiêu Trạm ngẩn người, vừa rồi trong lòng hắn có cảm giác nên mới quay đầu, không ngờ nhìn thấy người mình muốn gặp chỉ là một tiểu cô nương rụt rè. Nhưng mà tính cách của hắn rộng lượng, cũng không vì một việc nhỏ mà đi phạt một tiểu cô nương, cuối cùng hắn hơi nghi hoặc mà hỏi Trương Lễ: “Vừa rồi người quỳ gối bên đường là tiểu nha đầu nhà ai thế?”
Trương Lễ đã nhận ra nữ quan bên cạnh Cố Thanh Ninh, trong đầu lóe lên suy nghĩ, vội nói: “Bẩm bệ hạ, chắc là Tứ tiểu thư của phủ Uy Quốc công, muội muội sinh đôi của xá nhân Đông cung Cố Trạch Mộ.”
Tiêu Trạm giật mình: “Là muội muội của tiểu tử kia à, thảo nào lá gan cũng không nhỏ. Sao nàng ta lại tiến cung?”
Trương Lễ nhân tiện nói: “Nghe nói trước khi Thái tử phi vào cung có quan hệ rất tốt với vị Cố tiểu thư này, có lẽ là đến bái kiến Thái tử phi.”
Tiêu Trạm cười nói: “Tam phòng Cố gia cũng rất có duyên với Đông cung.”
Y nói xong cũng không quan tâm nữa, Trương Lễ lại âm thầm ghi tạc chuyện này vào lòng.
Cố Thanh Ninh trở về nhà thì dựa đầu vào giường, nàng không ngờ mình lại phạm sai lầm như thế. Cũng may tính tình Tiêu Trạm tốt, nếu đổi lại là phụ thân y thì có lẽ đã cho người lôi nàng ra ngoài đánh chết từ lâu.
Cố Thanh Ninh nghĩ đến Cố Trạch Mộ thì lại nghĩ đến những lời Tôn Lan Thấm nói với mình. Mấy năm gần đây, quan hệ giữa hai người đã dịu lại, Cố Thanh Ninh cũng làm như lời mình nói, xem Cố Trạch Mộ như ca ca ruột, cho dù sau này thân phận Cố Trạch Mộ bị bại lộ cũng không thay đổi. Nhưng dường như Cố Trạch Mộ không nghĩ như thế.
Bây giờ nàng nghĩ lại, cho dù là Hoắc Vân Châu hay là Tiêu Tuân thì thái độ của Cố Trạch Mộ đối với bọn họ đều không tốt, ít nhiều gì cũng có vẻ ghen tuông bên trong.
Cố Thanh Ninh cũng rất bất đắc dĩ, chuyện trên thế gian này là như thế, lúc muốn thì không có được, lúc không muốn thì lại tới.
Nàng nghĩ đến đây thì lại lấy thư trong hộp của Cố Trạch Mộ ra, thư bên trong đã chất rất nhiều, đây đều là thư gần đây Cố Trạch Mộ viết cho nàng.
Nàng lấy từng phong thư ra đọc, gần như ở cuối mỗi phong thư Cố Trạch Mộ đều nói, nếu như nàng có chuyện gì nhất định phải nói với hắn. Hắn sẽ bất chấp mọi giá mà hoàn thành giúp nàng.
Cố Thanh Ninh biết, Tiêu Dận có đủ loại khuyết điểm, nhưng chỉ cần hắn đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Cố Thanh Ninh cũng hiểu rõ, mặc dù bây giờ nàng cố gắng tập võ nhưng dù sao cũng là nữ tử. Nàng muốn đi tra chuyện năm đó của Phụng Triển chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, nhưng nếu đổi thành Cố Trạch Mộ, cho dù thân phận hay năng lực cũng thích hợp làm chuyện này hơn nàng.
Song, khi suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì nàng đã nhanh chóng vứt nó đi.
Nàng đã nghĩ thông suốt từ lâu, người duy nhất có thể dựa vào là chính mình. Đời trước, nàng đã nếm trải đủ vị đắng, đời này không thể phạm phải lầm nữa.
Nàng nghĩ như thế nên thu lại thư tín lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT