Kỳ thật Hứa Chiêu không nghĩ nhiều, cậu đơn thuần cảm thấy đi đường lúc mệt nhọc rất nguy hiểm, nhưng nhìn thấy thâm ý trong ánh mát Thôi Định Sâm, tim cậu bỗng nhảy dựng lên, nháy mắt lắp bắp: “Anh, anh muốn ngủ ở chỗ nào?”
Vốn Thôi Định Sâm đang rất khẩn trương, thấy Hứa Chiêu như thế lại ngại ngùng gấp bội, cũng nói lắp theo: “Ngủ, ngủ ở đâu cũng được.”
Hứa Chiêu không biết nói gì cho hợp.
Thôi Định Sâm cho rằng cậu không đồng ý, sờ sờ mũi nói: “Anh về nhà cũng được – “
“Đừng đi, anh ngủ ở chỗ này đi.” Hứa Chiêu nói ra.
Ánh mắt Thôi Định Sâm nhìn chằm chằm Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu chuyển mắt lên người Hứa Phàm: “Ngủ cạnh Hứa Phàm.”
Thôi Định Sâm không chần chờ chút nào: “Được.”
Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn lại Thôi Định Sâm, trong mắt tựa hồ lên án Thôi Định Sâm sao trả lời nhanh thế. Thôi Định Sâm lại sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Em bị bệnh hơn nửa tháng, anh đều ngủ cùng với Hứa Phàm, cũng quen rồi, cho nên anh… Anh muốn nói cho em biết.”
“Dạ, em biết rồi.”
“Vậy, anh đi rửa mặt.”
“Dạ.” Hứa Chiêu gật đầu nhẹ.
Thôi Định Sâm ra khỏi phòng, đi vào bếp, múc từ trong chum ra mấy gáo nước lạnh rửa mặt, rốt cuộc cũng làm nguội được một ít hình ảnh kiều diễm trong đầu.
Khi Thôi Định Sâm quay về phòng ngủ, chờ đợi y lại là hình ảnh Hứa Chiêu mặt đồ ngủ ngồi ở đầu giường đọc sách. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da cậu trắng tinh, xương quai xanh duyên dáng dưới cổ áo như ẩn như hiện, toát ra sự quyết rũ chết người.
Vì thế, những hình ảnh trong đầu Thôi Định Sâm vừa mới làm lạnh xong lại một lần nữa đi ra, y cố gắng chặn lại, bước tới đầu bên kia của giường. Ngồi xuống, mắt không kìm được nhìn về phía Hứa Chiêu.
Vừa lúc Hứa Chiêu cũng nhìn Thôi Định Sâm.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai người theo bản năng nhanh chóng rời đi.
Ngón tay Hứa Chiêu nắm chặt góc sách.
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu thêm một cái, cuối cùng nói: “Ngủ thôi.”
Hứa Chiêu dạ một tiếng.
Thôi Định Sâm vào trong chăn, dịch vào gần Hứa Chiêu một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, vì ở giữa có một nhóc béo Hứa Phàm. Từ khi Hứa Chiêu tỉnh lại, Hứa Phàm dán chặt lấy Hứa Chiêu một tấc không rời, y như một con bạch tuộc vậy, bây giờ cũng thế, ngăn giữa y với Hứa Chiêu.
“Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm chuyển mắt nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Tiểu thúc, anh uống thuốc chưa đó?”
Thôi Định Sâm hỏi lại: “Thuốc gì?”
“Thuốc cảm.” Hứa Chiêu vẫn còn nhớ Thôi Định Sâm đang bị ốm mà.
Thôi Định Sâm nói: “Không cần uống, anh khỏe lắm.”
“Chỉ không ho nữa thôi, chưa trừ tận gốc.” Trong tiếng nói có mang theo chút trách giận.
Thôi Định Sâm nhẹ nhàng mỉm cười, rời giường, lấy thuốc cảm từ trong áo khoác ra, dùng nước ấm uống rồi lại quay về giường, nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu có chút ngại ngùng: “Bây giờ anh ngủ luôn sao?”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu bằng ánh mắt sâu thắm, như có ý gì đó khác, nói: “Ngủ luôn.”
“Vậy em tắt đèn.”
Thôi Định Sâm gật đầu.
Hứa Chiêu vươn tay với lấy sợi dây bên tường, kéo nhẹ, “tách” một cái, cả gian phòng tối đen. Tay cậu còn chưa kịp thu về đã bị một bàn tay lớn hơn nắm chặt, trong lòng cả kinh, quay phắt đầu lại, đầu tiên là cảm nhận được hơi ấm của Thôi Định Sâm, lúc quen với bóng tối rồi mới thấy đôi mắt đang nhìn mình của y.
Trong lòng Hứa Chiêu run lên: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm ừ một tiếng, nhìn thẳng vào Hứa Chiêu, thanh âm trầm thấp mang theo một loại mê hoặc khó nói ra: “Anh bị cảm.”
Hứa Chiêu ngơ ngác mà dạ.
Thôi Định Sâm nói nhỏ đi vài phần, sự mê hoặc càng sâu: “Anh sợ lây bệnh cho em.”
Hứa Chiêu căng thẳng bồn chồn: “Rồi sao ạ?”
“Rồi anh muốn hôn em.”
“Tiểu thúc, anh…”
“Anh nhịn không được…”
Lời còn chưa dứt, Thôi Định Sâm không hôn lên môi Hứa Chiêu, mà là lên trán, mí mắt, mũi và hai má, cực kỳ trân trọng mà khẽ hôn.
Hứa Chiêu khẩn trương mà gọi: “Tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm nhẹ đáp lại,
“Tiểu thúc à.” Hứa Chiêu nhịn không được lại gọi, thanh âm nhẹ nhàng, hơi thấp, rất êm tai.
Thôi Định Sâm càng chịu không được, nói: “Đừng gọi quyến rũ như vậy, anh không nhịn được đâu.”
Trong đầu y hình ảnh càng ngày càng ướt át, nhưng thân thể Hứa Chiêu vừa ốm dậy, chắc chắn chịu không nổi nên y chỉ có thể chịu đựng, hôn thêm một hồi rồi kéo tay Hứa Chiêu, bỏ qua Hứa Phàm, hai người tay nắm tay. Trong màn đêm yên tĩnh, nương theo ánh trăng mỏng manh len lỏi, nhìn nhau chăm chú.
“Hứa Chiêu.” Thôi Định Sâm gọi.
“Dạ.” Hứa Chiêu đáp.
Thôi Định Sâm vẫn đang nhìn Hứa Chiêu: “Xin lỗi.”
“Làm sao vậy ạ?”
“Vì anh xử lý không tốt, làm em bị thương.”
Lúc này Hứa Chiêu mới hỏi: “Trầm Giai Dương đâu ạ?”
Ánh mắt Thôi Định Sâm lạnh lẽo: “Ở trong nhà giam.”
“Cậu ta – “
Thôi Định Sâm nghiến răng: “Đấy là cậu ta tự làm tự chịu.”
Đúng là tự làm tự chịu, Trầm Giai Dương lừa Thôi Định Sâm năm năm, Thôi Định Sâm cũng không muốn cậu ta phải trả đại giới thảm thiết gì, nhưng cậu ta lại muốn làm thương tổn tới Hứa Phàm.
Người như thế Hứa Chiêu tuyệt đối không đồng tình, vốn không có cảm giác gì, ngược lại nghe Thôi Định Sâm xin lỗi, cậu lại thấy thật ra không cần thiết, dù không có viên gạch kia của Trầm Giai Dương cậu vẫn sẽ rơi vào hôn mê. Cậu nắm chặt tay Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, anh không cần xin lỗi em, anh vẫn luôn làm rất tốt.”
“Em không trách anh sao?”
“Vì sao phải trách anh? Em thích anh cơ mà.”
Thôi Định Sâm thấy ngọt ngào không thôi, còn ngọt hơn cả mật ong nữa, nhịn không được muốn hôn Hứa Chiêu, môi cũng đã đặt sát bên mặt Hứa Chiêu rồi nhưng cuối cùng nụ hôn chỉ dừng trên mặt cậu. Nhưng y thực sự không khống chế được, trong năm phút đồng hồ đã hôn Hứa Chiêu hơn hai mươi lần.
Hứa Chiêu cảm thấy còn hôn nữa chắc chắn súng sẽ cướp cò, phải biết là cha mẹ Hứa ngủ không sâu… Không thể xằng bậy.
Không có cách nào, cậu đành chuyển đề tài lên công việc, gia tăng sự nghiêm túc và khoảng cách, nói chuyện với Thôi Định Sâm về công tác, về gieo trồng, về bón phân…
Được một lúc, dưới tác dụng của thuốc, cuối cùng Thôi Định Sâm lộ ra vẻ mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu dựa đầu Hứa Chiêu ngủ say.
Hơi thở đều đều truyền vào trong tai, Hứa Chiêu vươn tay xoa khuôn mặt gầy hóp của Thôi Định Sâm, đau lòng cực kỳ. Cậu biết rằng hơn nửa tháng nay mỗi ngày y đều không ngủ ngon giấc. Sau đó y rời mắt lên Hứa Phàm mập giữa hai người.
Kỳ thật hai lớn một nhỏ ngủ ở tư thế rất kì lạ, tạo thành hình chữ “个”. Hứa Phàm nằm giữa ngủ say, đáng yêu vô cùng, Hứa Chiêu không kiềm được véo mấy cái lên má Hứa Phàm.
Trong bóng đêm, Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm, rồi lại nhìn Hứa Phàm, trong mắt tràn ngập tình yêu. Hồi lâu sau, cậu nói với Hứa Phàm một câu “Ngủ ngoan nhé”, rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Nhưng hôm nay Hứa Phàm ngủ không ngoan tí nào. Đầu tiên bé cựa quậy một chút, đập vào người Thôi Định Sâm, giống như cảm giác được có gì đó là lạ nên dùng sức xoay người, sau đó thành đầu để lên người Hứa Chiêu, chân đạp lên Thôi Định Sâm, nằm ngang giữa hai người ngủ.
Thôi Định Sâm quá mệt mỏi, ngủ rất sâu nhưng vẫn cảm giác có cái gì mềm mềm đạp lên mặt mình. Y dùng tay sờ sờ thấy có một cái chân, y cố đẩy ra nhưng không có sức, cứ như vậy ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cha mẹ Hứa qua nhìn cháu trai, chẳng những bị một Thôi Định Sâm nhiều thêm ra ở trên giường dọa sợ, còn bị tư thế ngủ hù luôn. Hứa Chiêu nằm thẳng ở trong, Thôi Định Sâm nằm thẳng ở mép giường, còn Hứa Phàm lại nằm ngang ở giữa, đầu trên người Hứa Chiêu, chân đạp lên mặt Thôi Định Sâm.
“Này, này…”
Mẹ Hứa vừa cất tiếng nói, Hứa Phàm ở trong mơ hình như đang cãi nhau với ai, chân hung hăng đạp mạnh, đạp liên tục lên mặt Thôi Định Sâm, vừa đạp vừa xoay người, làm Thôi Định Sâm “rầm” một tiếng rơi xuống đất.
Cha Hứa, mẹ Hứa cùng kêu “trời ơi”, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đồng thời tỉnh, kinh ngạc nhìn hai người. Hai vị phụ huynh xấu hổ cười cười, tìm cớ để bọn họ tiếp tục ngủ rồi nhanh chóng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn là Hứa Chiêu nằm trên giường và Thôi Định Sâm đang ngồi dưới đất.
“Tiểu thúc?” Hứa Chiêu kinh ngạc mà gọi.
Thôi Định Sâm đen mặt nhìn Hứa Phàm.
Hứa Chiêu cũng nhìn Hứa Phàm đang giang tay giang chân nằm giữa giường, 囧 囧, kéo Hứa Phàm vào lòng mình, nói: “Thật ra Hứa Phàm lúc ngủ thường rất ngoan.”
Hứa Chiêu chưa bao giờ thấy mình dùng con mắt khác để nhìn Hứa Phàm, còn là loại mắt tự động loại bỏ khuyết điểm, trong nội tâm câu luôn thấy Hứa Phàm nhà mình rất ngoan, còn dễ thẹn thùng, còn vô cùng hào phóng.
Thôi Định Sâm không biết phải nói gì, vươn tay sờ mặt mình, con trai mình thì phải làm gì, đương nhiên là tha thứ rồi. Thôi Định Sâm nhìn sắc trời, còn quá sớm, lại đen mắt leo lên giường.
“Anh còn muốn ngủ?” Hứa Chiêu hỏi
“Ba mẹ bảo chúng ta ngủ tiếp.” Thôi Định Sâm nói.
Hứa Chiêu không biết phải nói lại cái gì,
Thôi Định Sâm lên giường liền ôm lấy Hứa Phàm.
Hứa Chiêu lập tức cảnh giác: “Anh làm gì thế?”
Thôi Định Sâm như đang nói lý lẽ đương nhiên: “Để nó ngủ bên ngoài.”
“Sao nó ngủ bên ngoài được, chẳng may lăn xuống giường thì sao.”
“Không phải em bảo nó ngủ rất ngoan sao?” Thôi Định Sâm cố ý nhấn mạnh chữ “rất”.
Hứa Chiêu cạn lời.
Thôi Định Sâm ôm Hứa Phàm, bản thân y nằm vào giường, rồi một tay ôm Hứa Chiêu, một tay ôm Hứa Phàm, nói: “Như vậy được chưa?”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm nằm yên trong ngực Thôi Định Sâm, không phản đối.
Lúc này trong gian phòng vẫn tối đen như mực, loại bóng tối này rất hợp để những người trẻ tuổi đánh thêm một giấc. Chẳng được bao lâu, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm lại ngủ, tới tận hừng đông cả hai cũng không dậy.
Nhưng Hứa Phàm lại tỉnh giấc. Bé không dậy trong ngực Thôi Định Sâm mà là bên người Thôi Định Sâm. Bé buồn ngủ nhìn xung quanh, liền thấy một tấm lưng như bức tường, là ai vậy? Bé tìm bình sữa, cũng không thấy đâu.
Vì thế bé tự mình ngồi dậy, nhưng mà người còn nhỏ nên ngồi lên vẫn không thấy rõ tình hình trên giường. Bé vươn đầu một hồi, quyết định vịn vai Thôi Định Sâm đứng lên, thấy đại ba ba đang ôm ba ba, ba ba cũng đang ôm đại ba ba ngủ.
Như vậy sao được!
Nhất định ba ba phải ôm bé mới được cơ.
Bé muốn trèo qua người Thôi Định Sâm tới trong lòng Hứa Chiêu, nhưng Thôi Định Sâm vừa cao vừa to, bé không qua được, bả vai không vượt qua được, chỗ mông cũng không vượt qua được, vậy thì trèo qua đầu là được.
Thế là Hứa Chiêu bò bò lên nửa người trên của Thôi Định Sâm, tay vịn vào đầu vai Thôi Định Sâm, nhấc chân lên, lảo đảo chuẩn bị vượt qua Thôi Định Sâm vào lòng Hứa Chiêu, nào ngờ đứng không vững, mông bé ngồi thẳng lên mặt Thôi Định Sâm, trực tiếp ngồi cho Thôi Định Sâm tỉnh luôn.
Thôi Định Sâm vừa mở mắt liền thấy cái gì đó như cái mông, y chưa xác định được là cái gì, theo bản năng mà đẩy ra. Vừa mới đẩy chợt nghe thấy thanh âm đầy non nớt ôi một cái: “Ai đẩy mông của con thế?”
Thôi Định Sâm thiếu chút nữa chửi ra miệng.
Hứa Phàm!
Lại là Hứa Phàm!
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Định Sâm: Vì sao chỉ muốn ngủ cùng vợ thôi mà lại khó đến vậy!
Hứa Phàm: Không khó mà.
Thôi Định Sâm: Con câm miệng cho ba!
Hứa Phàm: Ba ba, Thôi Nhị gia bảo con câm miệng.
Hứa Chiêu: Không phải là Thôi Nhị gia, là ba ba lớn.
Hứa Phàm: Là Thôi Nhị gia mà.
Thôi Định Sâm: Bảo bối, ba ba lớn sai rồi, ba ba lớn câm miệng.
Hứa Chiêu: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT