Đi ra hoàng cung, bóng đêm bên ngoài không sớm không muộn, nhìn về nơi xa đều là ánh đèn sáng ngời rực rỡ.
Ngày thường, chỉ có trên sông Kim Thủy mới sênh ca mạn vũ đến bình minh, mà tới ngày tết Nguyên Tiêu, toàn thành đèn đuốc sáng trưng không kể ngày đêm, là ngày cuồng hoan của dân chúng chốn kinh thành.
Đêm nay dù Tuyên Đức lâu xảy ra chuyện, cũng không ảnh hưởng các bá tánh đi rước đèn, đoán đố đèn, thiếu nam thiếu nữ ước hẹn cùng đi chơi.
Úc Cẩn kéo Khương Tự đi lên phía trước, nghiêng đầu hỏi nàng: “Muốn đi dạo nữa không?”
Khương Tự kỳ quái liếc hắn một cái: “Bây giờ còn có tâm tư rước đèn? Hồi phủ đi, A Hoan nói không chừng còn chưa ngủ.”
Úc Cẩn có phần tiếc nuối: “ Cái đố đèn kia còn chưa đoán được đâu.”
Khương Tự nhoẻn miệng cười: “Ta đoán được.”
“Là cái gì?”
Lúc Tuyên Đức lâu xảy ra chuyện hai người đang đoán đố đèn, câu đố là “Tam cửu nghiêm hàn hà sở cụ”, làm Úc Cẩn sầu đến cào rớt vài sợi tóc cũng chưa nghĩ ra được.
Đó là một chiếc đèn thỏ ngọc đẹp mắt, nếu như đoán được đáp án là có thể mang đi, vô luận là dỗ tức phụ hay là dỗ nữ nhi đều rất tuyệt.
Nhưng Úc Cẩn võ công xuất chúng, đọc sách lại hơi kém.
Dùng lời hắn nói thì là mọi thứ đều để mình làm hết thì không được hay, dù sao cũng phải để lại cho người khác một con đường sống, ví dụ như vị điềm lành nào đó.
Khương Tự nhìn về hướng ngự phố, nhẹ thở ra hai chữ: “ Kim Ngân.” ( Cây hoa kim ngân)
Úc Cẩn vỗ tay, cực kỳ có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ: “Là từ này không sai, sao lúc ấy ta lại không nghĩ tới nhỉ.”
Khương Tự liếc hắn một cái: “Chàng nói cứ như sau đó cũng có thể nghĩ ra vậy.”
Úc Cẩn cứng người, ngó trái ngó phải thấy không có người, chỉ có thị vệ hoàng thành như đầu gỗ canh ở xa xa, nhanh chóng nhéo nhéo mặt Khương Tự, ra vẻ hung ác nói: “Nói, nàng ghét bỏ ta đọc sách ít phải không?”
Khương Tự kinh hãi: “Cái này cũng bị chàng nhìn ra?”
Hai người cười nói lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về hướng Yến Vương phủ.
Trở lại phủ, A Hoan quả nhiên còn chưa ngủ, thấy Khương Tự liền duỗi tay cầu ôm, ở trong ngực mẫu thân nghe tiểu khúc lúc này mới chịu ngủ.
Úc Cẩn thầm nghĩ xong rồi, bánh mật nhỏ này sang năm xác định vững chắc không bỏ được rồi.
Trở lại phòng ngủ nằm xuống, Úc Cẩn lúc này mới đem nghi hoặc ở trong cung hỏi ra: “A Tự, nàng thật sự mơ thấy Phúc Thanh công chúa đêm nay sẽ xảy ra chuyện?”
“Chỉ mơ thấy tết Nguyên Tiêu sẽ xảy ra chuyện, có phải đêm nay hay không cũng không biết.”
Úc Cẩn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Phía trước không nghe nàng nhắc.”
“Chỉ là một giấc mơ vụn vặt, nào có nghĩ đến sẽ thật sự xảy ra, lại sợ chàng biết trước sẽ lộ ra khác thường khiến phụ hoàng nghĩ nhiều, cho nên không nhắc tới.” Khương Tự giải thích.
“ Chuyện trong mơ thế mà lại trở thành sự thật, thật sự là không thể tưởng được……” Úc Cẩn cảm thán một tiếng, cũng không miệt mài truy đến cùng.
Khương Tự thấy Úc Cẩn nói một câu như vậy, ngược lại có chút khó chịu, hỏi: “A Cẩn, chàng không cảm thấy kỳ quái sao?”
Úc Cẩn mỉm cười: “Đương nhiên cảm thấy kỳ dị, nhưng cũng chỉ như thế, chẳng lẽ bởi vì tức phụ ta gặp giấc mơ đẹp, mà không qua được?”
“Mơ đẹp?” Khương Tự ngạc nhiên, “Đây không gọi là mơ đẹp đi, trong mộng cũng không phải chuyện tốt ——”
Những ký ức kiếp trước của nàng làm gì có chuyện nào tốt, mỗi chuyện đều là đau đến thấu tim, tiếc nuối đến tận cùng.
Úc Cẩn cười nói: “Nàng ở trong mơ được thần cảnh báo, từ đó tránh được những tai họa kia, đây không phải mơ đẹp thì là gì? Người khác hâm mộ đều không có mà hâm mộ đâu.”
A Tự có lẽ có bí mật của riêng mình, nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là mộng đẹp của hắn trở thành sự thật, cưới được A Tự làm vợ.
Nghe Úc Cẩn nói như thế, trong lòng Khương Tự thả lỏng, cong môi cười nói: “Chàng luôn có nhiều ngụy biện như vậy.”
Úc Cẩn thả màn gấm xuống: “Hôm nay Phúc Thanh gặp nạn, ngược lại cho chúng ta một cơ hội tốt.”
“Cái gì?” Khương Tự nhất thời không kịp phản ứng.
Úc Cẩn duỗi tay vòng lấy nàng: “Còn nhớ rõ lời ta từng nói chứ, muốn lên làm Thái Tử, xuống tay từ phía Hoàng Hậu là bớt việc nhất, hiện tại cơ hội liền tới rồi.”
“Nói nghe xem.”
Màn gấm ngăn lại ánh trăng trong suốt xuyên thấu qua cửa sổ ở bên ngoài, cũng chặn luôn tiếng thì thầm nho nhỏ bên trong trướng.
Nhoáng cái hai ngày đã qua, Hoàng Hậu từ chỗ Cảnh Minh Đế không có được bất cứ tiến triển gì về chuyện Phúc Thanh công chúa gặp nạn trên tết Nguyên Tiêu, tâm tình càng ngày càng trầm trọng, đặc biệt là mỗi ngày nhìn thấy nữ nhi vẫn đến Từ Ninh Cung làm bạn với Thái Hậu, bóng ma trong lòng càng sâu.
Với Hoàng Hậu mà nói, một ngày hung thủ hại nữ nhi còn chưa bắt được, trái tim mỗi thời mỗi khắc đều buộc chặt, không thể thoải mái.
Hoàng Hậu chỉ dẫn theo một cung tì ở trong vườn giải sầu, dần dần đi sâu vào trong mai lâm.
Trên mặt đất hoa mai rơi xuống một lớp lại một lớp, lát thành một lớp thảm hoa hơi mỏng, làm cho người đi đường không phát ra một tiếng động.
Hoàng Hậu tâm tư nặng nề, cung tì tự nhiên cũng không dám thở mạnh, chỉ yên lặng đi theo.
Có tiếng nói thấp thấp cách hoa mộc truyền đến.
Hoàng Hậu dừng bước, theo bản năng dừng chân lắng nghe.
“Nghe nói gì chưa, trên tết Nguyên Tiêu Thanh Đại té lầu căn bản không phải không cẩn thận ngã xuống, mà là nhảy lầu tự sát.”
Một tiếng kinh hô vang lên: “Nàng ta không phải cung nữ thiếp thân của Phúc Thanh công chúa sao, đang êm đẹp vì sao lại nhảy lầu tự sát?”
“Nghe nói nàng ta muốn hại Phúc Thanh công chúa, sau khi thất thủ liền nhảy lầu……”
“Khó trách sau tết Nguyên Tiêu tất cả những người hầu hạ Phúc Thanh công chúa đều không thấy đâu, hóa ra là bởi vì vụ này.”
Hoàng Hậu mặt không cảm xúc lắng nghe, trong mắt lửa giận chớp động.
Cung tỳ bên người Phúc Thanh công chúa xảy ra vấn đề, Hoàng Hậu tự nhiên không dám sơ suất, gần như đem toàn bộ người trong tẩm cung Phúc Thanh công chúa thay đổi một lượt, những người không thấy trước mắt hơn phân nửa đều đang ở trong mật lao tiếp nhận thẩm vấn.
Động thái như vậy không nhỏ, trong cung nhất thời lòng người bàng hoàng.
Tết Nguyên Tiêu Phúc Thanh công chúa gặp nạn, rất nhiều cung nhân đều đã biết, giấu cũng giấu không được. Hoàng Hậu giận chính là vậy mà còn có cung nhân lén lút nghị luận việc này, điều này ở trong cung xem như là tối kỵ.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nơi có người thì sẽ có bát quái, muốn ngăn chặn nghị luận là không có khả năng.
Hoàng Hậu trầm cả mặt, muốn mở miệng trách cứ.
Bà là Hoàng Hậu, nghe lén thật sự có chút mất thể diện, ngay từ đầu là do không phản ứng kịp thôi.
Còn chưa đợi Hoàng Hậu lên tiếng, một người trong đó lại mở miệng: “Thật không nghĩ tới có người dám hại Đích công chúa, cũng may Hoàng Hậu đem thay đổi toàn bộ người hầu hạ Phúc Thanh công chúa.”
Một người khác thở dài: “Có Hoàng Hậu che chở có ích lợi gì, sau này thế nào cũng còn khó nói……”
Hoàng Hậu giận dữ, liếc nhìn cung tì một cái.
Cung tì hiểu ý, nghiêm nghị quát: “Là ai đang nói bậy, còn không mau cút ra!”
Hoa mộc lao xao một hồi, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn từ gần thành xa.
Cung tì đẩy ra hoa mộc tiến lên, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng kinh hoảng chạy trốn.
Hoàng Hậu cũng đi qua, sắc mặt tựa như kết băng.
Một người bình thường cởi ra phục sức cung nhân, muốn tìm ra khó như lên trời.
“Nương nương ——”
Hoàng Hậu phất tay áo trở lại tẩm cung, một hơi nghẹn ở trong ngực ra không được.
Phúc Thanh công chúa liên tiếp gặp nạn, trong cung lén có nghị luận như vậy chẳng có gì lạ, nói Hoàng Hậu vì nghe được lời đàm tiếu mà tức giận, còn không bằng nói là khủng hoảng thì hơn.
Bà lo chờ đến khi bà không còn nữa, ai có thể thật lòng thật dạ thay bà bảo hộ ái nữ hồn nhiên lương thiện đây?
Ý nghĩ hiện lên trong lòng Hoàng Hậu lúc trước dần dần rõ ràng: Nếu bà có một nhi tử thì sao?
Bà là Hoàng Hậu, lấy việc Hoàng Thượng coi trọng chính thống, con trai của bà làm trữ quân là danh chính ngôn thuận, chờ đến tương lai lại làm chủ nhân của thiên hạ này, còn sợ không ai chiếu cố Phúc Thanh sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT