Không thể nào, lão Thất hôm nay tiến cung chính là vì vấn an Hiền phi, sao lại làm người ta tức rồi?
Nghĩ đến bản lĩnh gây chuyện của Úc Cẩn, Cảnh Minh Đế lại không quá xác định.
Hai mẫu tử này quan hệ nhạt nhẽo ông cũng có biết, nói không chừng lão Thất đã nói câu gì đó chọc tức Hiền phi cũng nên.
Nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế liền đứng dậy, nói với Hàn Nhiên: “Hàn Chỉ Huy Sứ chờ một lát.”
Hàn Nhiên đương nhiên không dám nói gì, thậm chí cả tò mò cũng không.
Tò mò hại chết người nha, làm một trong những người biết Hoàng Thượng bị phế Thái Tử cho đội nón xanh, hắn cả ngày đều nơm nớp lo sợ ngủ cũng không yên, chỉ sợ một ngày nào đó Hoàng Thượng không cao hứng sẽ đem hắn ra răng rắc.
Chuyện của Hoàng gia, hắn một chút đều không muốn biết.
Cảnh Minh Đế bãi giá Ngọc Tuyền cung, không biết vì sao con mèo trắng ngày thường hờ hững với Đế vương giờ lại nhảy lên kiệu, đi theo xem náo nhiệt.
Ngọc Tuyền cung bên này xác thực rất náo nhiệt.
Thái y tới trước Cảnh Minh Đế một bước, cho ra kết luận Hiền phi nương nương tức giận công tâm.
Đám cung nhân người đút nước, người đấm lưng, người cầm khăn mềm, mỗi người bận bịu không ngừng, cho đến khi tiếng la “Hoàng Thượng giá lâm” vang lên, tất cả giống như bị định thân trong chớp mắt lặng ngắt như tờ.
Cảnh Minh Đế đi vào, nhìn xung quanh một vòng, rồi nhìn về phía Hiền phi.
So với nữ nhân tái nhợt tiều tụy nhìn thấy sáng nay, lúc này Hiền phi sắc mặt xanh đen, thoạt nhìn càng không ổn hơn.
Ánh mắt dời sang bên cạnh, nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn khom người hành lễ với Cảnh Minh Đế: “Nhi tử gặp qua phụ hoàng.”
“Đây là có chuyện gì?” Cảnh Minh Đế xụ mặt hỏi.
Hiền phi thật sự bị lão Thất chọc tức?
Lão Thất có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể trước mặt nhiều cung nhân như vậy chọc mẹ đẻ tức thành như vậy?
Úc Cẩn rũ mắt, vẻ mặt hổ thẹn: “Đều là nhi tử sai, hôm qua tiến cung vốn nên tới thăm nương nương, bởi vì bận rộn mà kéo dài tới hôm nay, chọc nương nương tức giận ……”
Đã lấy lại sức Hiền phi nghe vậy cười lạnh: “Hoàng thượng tới liền giả vờ hiếu tử? Nói cái gì bởi vì bận rộn kéo dài tới hôm nay, rõ ràng là Hoàng Thượng nhắc nhở ngươi, ngươi mới nhớ rõ còn có Ngọc Tuyền cung!”
“Ta không có ——”
Giọng Hiền phi lạnh hơn, mang theo một tia bén nhọn: “Không có? Ngay trước mặt Hoàng Thượng ngươi còn không thừa nhận, có thể thấy được nói láo không ngớt với ngươi mà nói đã là chuyện thường ngày ——”
Mắng đến đây, Hiền phi bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, theo bản năng nhìn về phía Cảnh Minh Đế.
Mặt Cảnh Minh Đế mang chút cổ quái, bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi là ta nói.”
Hiền phi: “……”
Cảnh Minh Đế nghiêm mặt: “Ái phi khả năng hiểu lầm, lão Thất hôm nay tiến cung cầu kiến chính là cố ý tới thăm ngươi, cũng không phải là sau khi trẫm rời khỏi Ngọc Tuyền cung mới gọi nó tới nói gì đó.”
Ông cũng muốn nói lắm nha, thuận tiện mắng mắng nhi tử, nhưng thằng nhãi ranh này không cho cơ hội mà.
Hiền phi mang vẻ mặt không thể tin.
Cảnh Minh Đế càng thêm bất đắc dĩ: “Ái phi không lẽ cảm thấy trẫm sẽ lừa gạt ngươi?”
“Thiếp không dám.” Khuôn mặt Hiền phi đỏ đỏ trắng trắng, giống như cái vỉ pha màu.
Lão Thất không phải bởi vì Hoàng Thượng nhắc nhở mới đến Ngọc Tuyền cung?
Bà ta không khỏi nhìn về phía Úc Cẩn, đúng vào lúc này, Úc Cẩn nhìn qua.
Tầm mắt hai người giao nhau, Hiền phi từ trong mắt đối phương thấy được chế giễu nhàn nhạt.
Mọi cảm xúc khó xử của Hiền phi đều biến thành lửa giận, chỉ vào Úc Cẩn nói: “Hoàng Thượng, ngài có biết đứa bất hiếu này nói gì không?”
“Nói gì?” Trạng thái lúc này của Hiền phi làm Cảnh Minh Đế giật mình.
Trong ấn tượng Hiền phi xưa nay đoan trang ổn trọng, ngay cả cao giọng ông cũng chưa từng nghe thấy, trước mắt sao lại có xu thế phát triển thành bát phụ đanh đá vậy?
Hiền phi giống như đã nhận ra Cảnh Minh Đế kinh ngạc, hòa hoãn cảm xúc, lạnh lùng nói: “Nói giữa hắn với thiếp không hề có tình cảm mẫu tử, từ nay sẽ không xem thiếp là mẹ đẻ!”
Lời này vừa nói ra, người ở đây đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Úc Cẩn.
Cảnh Minh Đế cũng không ngoại lệ, nhìn chằm chằm Úc Cẩn hỏi: “Lão Thất, ngươi đã nói lời này?”
Hiền phi hai mắt trợn to, không thể tưởng được nhìn Úc Cẩn: “Ngươi cái đồ hỗn trướng này, đến lúc này ngươi còn không thừa nhận?”
Úc Cẩn kinh ngạc liếc Hiền phi một cái, thầm nghĩ hắn dựa vào cái gì mà thừa nhận chứ, hắn lại không ngốc.
Quỳ gối trên sàn gạch lạnh lẽo, Úc Cẩn rũ mắt nhìn chằm chằm cái bóng sàn gạch chiếu ra, thanh âm bình tĩnh như nước: “Phụ hoàng, nhi tử hôm nay xác thật làm nương nương không vui, nhưng lời nói đại nghịch bất đạo này sao nhi tử có thể nói ra, nhi tử cũng không phải kẻ điên.”
Cảnh Minh Đế không khỏi gật đầu.
Đúng thế, lão Thất rất cơ trí, cho dù trong lòng thật sự nghĩ như vậy cũng không có khả năng nói ra đi?
Thấy Cảnh Minh Đế thế mà lại gật đầu, Hiền phi thiếu chút nữa tức hộc máu, run run môi nói: “Hoàng Thượng, tên nghiệp chướng này nói láo. Thiếp theo ngài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là người nói bậy nói bạ sao?”
Cảnh Minh Đế giật giật đuôi lông mày, không lên tiếng.
Muốn nói Hiền phi nói bậy nói bạ, vậy không đến mức, nhưng vừa rồi Hiền phi còn một lòng cho rằng là ông nhắc nhở lão Thất đấy, có thể thấy được giữa hai mẹ con này có lẽ là có hiểu lầm.
Nữ nhân ấy mà, lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt thích hiểu lầm đến hiểu lầm đi, điểm này ông biết, dù sao hậu cung nữ nhân nhiều.
Cảnh Minh Đế tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hiền phi trước mặt mọi người lên án nhi tử như thế, sự tình vẫn rất nghiêm trọng.
Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, hoàng gia chính là làm gương tốt, ông không có khả năng bỏ mặc.
Cảnh Minh Đế lại lần nữa hướng mắt về phía Úc Cẩn quỳ trên mặt đất, tức giận nói: “Lão Thất, rốt cuộc hôm nay ngươi đã làm chuyện tốt gì, chọc mẫu phi ngươi tức giận lớn như vậy?”
Hiền phi vừa nghe lời này đã thấy không đúng, cười lạnh nói: “Hoàng Thượng chớ có nói vậy, Yến Vương cũng không nhận người mẫu phi này đâu.”
Lúc này Úc Cẩn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vài phần ủy khuất, ánh mắt tinh khiết như nước suối: “Phụ hoàng, nhi tử thật sự không hề nói ra lời này, không tin ngài hỏi những cung nhân này mà xem.”
Cảnh Minh Đế thần sắc uy nghiêm, nhìn quét một vòng: “Các ngươi ai nghe được Yến Vương nói những lời này?”
Chúng cung nhân lập tức quỳ xuống, hai mặt nhìn nhau.
Cảnh Minh Đế thấy thế nhíu mày thật sâu.
Phan Hải quát: “Đều là kẻ điếc sao? Hoàng Thượng đang hỏi các ngươi đó!”
Một cung nhân nơm nớp lo sợ nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ…… Nô tỳ không nghe thấy ……”
Tiếp theo lại có mấy người thừa nhận không nghe thấy.
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hiền phi.
Mà giờ phút này Hiền phi bờ môi run rẩy, lại suýt nữa nói không ra lời.
Đến lúc này, bà ta đã khắc sâu cảm nhận được sự giảo hoạt và ác ý của nghiệt tử kia.
“Yến Vương giả vờ nói có việc, bảo ta cho lui hết cung nhân ra, những lời đó là hắn nói lúc chỉ có hai người chúng ta.” Hiền phi nhịn tức, thanh âm khẽ nâng, “Hoàng Thượng, lẽ nào ta sẽ từ không thành có, bôi nhọ nhi tử của mình?”
Cảnh Minh Đế chần chờ nhìn về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn mang vẻ mặt tổn thương, bình tĩnh nói: “Nhi tử xác thật có chuyện muốn nói riêng với nương nương. Lần này cảnh ngộ cữu huynh gặp phải làm nhi tử bộc phát cảm xúc, muốn cùng nương nương nói chuyện thật tốt, không nghĩ tới…… Thôi, nương nương nói cái gì chính là cái đó đi, Cẩn nhận tội là được.”
Dù sao lúc ấy nói chuyện chỉ có bọn họ hai người, ai nói cái gì không quan trọng, quan trọng là phụ hoàng tin tưởng ai.
Phi tử tức muốn hộc máu với nhi tử đầy bụng ủy khuất, tin tưởng ai chẳng phải là chuyện rõ rành rành rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT