“Cút ngay!” Thái Tử trực tiếp đẩy cung tỳ ra, nhấc bước đi vào.
Bên trong cung tỳ ra ngăn cản, lại không ngăn được Thái Tử.
Thái Tử đi thẳng vào phòng, thấy trong phòng căn bản không có bóng dáng Thái Tử Phi, túm một người cung tỳ qua hỏi: “Thái Tử Phi đâu?”
“Nô, nô tỳ không biết……”
Thái Tử hất tay cung tỳ ra, đi thẳng đến phòng của Thuần ca nhi.
Thuần ca nhi đang ngủ, vẫn như cũ không thấy thân ảnh Thái Tử Phi.
Thái Tử xoay người bỏ đi, tìm đến một cung nữ thiếp thân khác của Thái Tử Phi, quát: “ Nói rõ ràng cho ta, Thái Tử Phi rốt cuộc đi đâu?”
“Nô tỳ thật sự không biết.”
“Không nói đúng không?” Thái Tử tức đến cực điểm, tiện tay cầm lấy một cái ghế con nắm thẳng vào đầu cung nữ.
Cung nữ kêu thảm thiết một tiếng mềm nhũn ngã xuống mặt đất, trán chảy máu tươi ròng ròng.
Thái Tử giơ ghế con máu tươi nhỏ giọt, hung thần ác sát quét cung nữ trong phòng: “Nói, Thái Tử Phi đến tột cùng đi đâu?”
Mắt thấy Thái Tử đánh cho cung nữ bên người Thái Tử Phi thành cái dạng này, các cung nữ đều sợ hãi, rốt cuộc có một người cung nữ nhỏ giọng nói: “Thái Tử Phi hình như đi Khôn Ninh Cung……”
Khôn Ninh Cung?
Thái Tử giật mình.
Phan Hải dẫn người tới điều tra Đông Cung, Thái Tử Phi lại đi Khôn Ninh Cung, điều này có nghĩa là gì?
Đến lúc này, Thái Tử có trì độn hơn nữa cũng đoán được: Chắc chắn là Thái Tử Phi phát hiện động tác của hắn, đi tìm Hoàng Hậu mật báo!
Nói cách khác, chuyện hắn dùng người gỗ mưu hại phụ hoàng đã bị phụ hoàng biết được……
Một người nội thị vội vàng chạy tới, thở hồng hộc: “Điện hạ, Phan, Phan công công đã dẫn người điều tra đến phòng ngủ ngài rồi ……”
Thân mình Thái Tử lung lay.
“Điện hạ ——” Nội thị vội vàng đỡ lấy Thái Tử.
Thái Tử ổn định tâm thần, đẩy nội thị ra chạy về hướng phòng ngủ.
Chỉ cần Phan Hải không tìm thấy người gỗ, hắn còn có cơ hội tránh được một kiếp!
Phan Hải bên này đồng thời cũng có chút khó xử.
Điều tra phòng ngủ Thái Tử, quyết định này không hề dễ hạ.
Nếu lần này không tra ra Thái Tử có vấn đề, một khi Hoàng Thượng có gì không hay, đợi đến khi Thái Tử kế vị ắt sẽ tìm hắn tính sổ.
Thái Tử vội vã chạy tới, quát: “Phan công công, ngươi làm gì vậy?”
Thấy Thái Tử tới, Phan Hải thu hồi tâm tư, hành lễ nói: “Gặp qua điện hạ, nô tỳ phụng mệnh tới tìm một thứ.”
“Phụng mệnh? Phụng chính là mệnh ai?”
“Tự nhiên là Hoàng Thượng phân phó.”
Sắc mặt Thái Tử tái nhợt ba phần, cả giận nói: “Ta thấy là ngươi nói hươu nói vượn, lúc này phụ hoàng đã nghỉ ngơi, làm sao lại mệnh ngươi tới Đông Cung tìm đồ? Còn nữa, Đông Cung có thể có thứ gì mà cho người tìm kiếm như vậy?”
“Điện hạ nói đùa, nô tỳ cũng không dám giả truyền khẩu dụ của thánh thượng.”
Thái Tử cười lạnh, cao giọng nói: “Tất cả dừng lại!”
Nội thị đang điều tra không khỏi dừng động tác.
“Phan Hải, nếu ngươi muốn điều tra, thì lấy thánh chỉ của phụ hoàng ra đây, hoặc là dừng tay ngay cho ta! Nơi này là Đông Cung, ta là Thái Tử, không cho phép các ngươi làm càn!”
Giọng nói giận dữ tàn khốc của Thái Tử ngược lại làm Phan Hải an tâm hơn.
Thái Tử ngày thường gặp Hoàng Thượng khúm núm vâng dạ, trước mắt lại cường thế như vậy, cho thấy chính là trong lòng có quỷ, được ăn cả ngã về không.
Ngoài mạnh trong yếu, nói chính là tâm trạng Thái Tử giờ phút này.
“Hoàng Thượng khẩu dụ, điện hạ một hai đòi nô tỳ lấy ra thánh chỉ, chính là làm khó nô tỳ. Không bằng như vậy đi, điện hạ nếu như không tin, liền đi theo nô tỳ đến Càn Thanh cung, hiện tại Hoàng Thượng còn chưa ngủ đâu.” Phan Hải có lý chẳng sợ nói.
“Ngươi ——” Thái Tử chỉ Phan Hải, sắc mặt so với mây đen còn âm trầm hơn, từng chữ từng chữ rặn ra từ kẽ răng, “Phan Hải, ngươi hãy nghĩ cho kỹ!”
Phan Hải chắp tay khom lưng với Thái Tử: “Nô tỳ nghe chính là Hoàng Thượng phân phó, không có bất luận suy nghĩ gì cả.”
Nói cho hết lời, hắn trừng những nội thị đang dừng lại, quát to: “Đều thất thần làm gì, Hoàng Thượng còn chờ chúng ta trở về phục mệnh đó!”
Động tác của các nội thị nhất thời nhanh nhạy.
Mắt thấy phòng ngủ bị lật đến loạn thất bát tao, sắc mặt Thái Tử vừa trắng lại xanh, xanh lại trắng, so với vỉ pha màu còn đặc sắc hơn, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm an ủi chính mình: Sẽ không bị tìm được, nhất định sẽ không bị tìm được……
Thời gian từng chút trôi qua, trong ngoài tẩm cung Thái Tử đã bị lật mấy lần, ngay cả mặt đất cạnh thềm đá ngoài cửa cũng đều bị lật lên.
Một đám nội thị tới trước mặt Phan Hải phục mệnh.
“Đốc chủ, không tìm được đồ vật khả nghi.”
“Đốc chủ, không có phát hiện!”
“Đốc chủ……”
Nét mặt Phan Hải càng ngày càng khó coi, dư quang khóe mắt liếc hướng Thái Tử, lại thấy Thái Tử cong lên khóe môi.
Hắn âm thầm nắm chặt quyền.
Thái Tử nhất định có vấn đề, nhưng vật kia rốt cuộc giấu ở nơi nào đây?
“Phan công công, tìm được rồi sao?” Thái Tử lạnh lùng hỏi.
“Tạm thời đừng nóng nảy? Hừ, ta thấy phụ hoàng chính là bị kẻ gian nào đó mê hoặc, mới có thể nghe lời người ta điều tra Đông Cung lung tung, hạ nhục Thái Tử là ta! Phan Hải, nếu hiện tại ngươi cho người dừng lại, ta có thể không so đo với các ngươi, coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Còn nếu không, chờ trời vừa sáng ta liền đi bẩm báo phụ hoàng!”
Thái Tử uy hiếp khiến tâm tình Phan Hải càng thêm trầm trọng.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã đắc tội Thái Tử triệt để rồi, không còn đường sống hòa hoãn nữa, nếu như không thể lục soát ra đồ vật kia, mạng nhỏ của hắn cũng xong luôn.
Tối nay không phải Thái Tử rơi đài, chính là hắn xong đời!
Phan Hải quyết tâm, chắp tay với Thái Tử: “Vậy điện hạ cứ chờ tới hừng đông đi, tiếp tục lục soát cho ta!”
“Ngươi làm càn!”
Phan Hải dứt khoát gia nhập trong đội ngũ điều tra, đối với chửi mắng của Thái Tử mắt điếc tai ngơ.
Rốt cuộc ở nơi nào đây?
Đi trong một đống lộn xộn, trên mặt Phan Hải bất động thanh sắc, một bộ dạng trầm ổn, kỳ thật đã gấp đến độ muốn điên rồi.
Không được, không thể ngồi chờ chết!
Dưới áp lực lớn lao, Phan Hải đột nhiên nghĩ tới một người…… Không đúng, một con chó: Chính tứ phẩm Khiếu Thiên tướng quân!
Khiếu Thiên tướng quân Yến Vương nuôi rất thần thông, dùng để tìm đồ, có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích……
Phan Hải thoáng cân nhắc, không do dự nữa, lập tức phân phó tâm phúc Tiểu Nhạc Tử hồi Càn Thanh cung xin chỉ thị của Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế bên này đã từ trong miệng Thái Tử Phi biết được hai cung nữ này đều là được Thái Tử sủng ái, sự ngờ vực với Thái Tử giống như cỏ dại điên cuồng mọc lan tràn trong lòng, nghe Tiểu Nhạc Tử xin chỉ thị, không chút do dự liền gật đầu.
Phụ tử tình thâm chỉ có thể đặt ở ngày thường, tới thời điểm ngươi chết ta sống, liên quan đến giang sơn xã tắc, e chỉ có thể buông tha một bên thôi.
Giờ khắc này, Cảnh Minh Đế không chỉ là một vị phụ thân, mà hơn cả là vị vua của một nước, là chủ nhân của Đại Chu.
Đại môn Yến Vương phủ ở trong đêm lại lần nữa bị gõ vang.
“Vương gia, trong cung mượn Khiếu Thiên tướng quân dùng một lát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT