Đi lên trước, Lạc Vân Thanh sửa lại hình tượng người hiền lành lúc trước, âm trầm nói với bọn họ: "Ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cấm ăn không hết...."

Tuy cậu tự nhận mình làm đồ ăn cũng không ít, cũng tuyệt đối đủ cho 300 người, nhưng giống như bọn họ đựng đầy cả khay còn chưa dừng? Cậu cảm thấy có lẽ mình làm chút đồ này căn bản là không đủ cho người nhét kẽ răng.

Nghĩ nghĩ, Lạc Vân Thanh kêu hai người giúp việc bếp núc tới, quyết định học theo cách làm ở nhà ăn trường học, một người cầm một cái muôi lớn, sau đó cho bọn họ đứng ở phía sau bàn bày đồ ăn, đảm đương "dì múc cơm".

Vì Lạc Vân Thanh phân phó, mấy "dì múc cơm" tuy không đến mức tay run giống như hội chứng parkinson, nhưng cũng không kém, một muôi lớn run run rẩy rẩy rơi xuống phân nửa, dư lại một nửa mới cho bọn họ, phân lượng kia tuyệt đối không thể coi là nhiều.

Vì sao Lạc Vân Thanh cho người múc ít như vậy? Thứ nhất là vì đồ ăn số lượng nhiều, cũng có rất nhiều món, thứ hai là vì không giới hạn số lần xếp hàng, nói cách khác có thể lặp đi lặp lại xếp hàng, mọi người đều là người trưởng thành rồi, với bộ dạng như sói kia của bọn họ lúc đầu, không đủ ăn chẳng lẽ bọn họ sẽ không tới xếp hàng nữa sao? Quả thực nói đùa!

"Tôi muốn cái này, cả cái bên kia, cái ở giữa kia với cái cậu cầm trong tay ấy nữa."

Dựa theo đồ ăn hắn chọn múc từng muôi một, sau đó dưới biểu tình đau lòng của hắn run lên mấy run, nhìn biểu tình đau lòng của hắn, Lạc Vân Thanh nhịn không được cười.

"Quá ít, lại múc thêm đi."

Lạc Vân Thanh cười cười, tiếp tục run, sau đó đem đồ ăn còn lại không bao nhiêu đổ vào khay của hắn nói: "Nơi này đồ ăn nhiều như vậy, chỉ cần ăn mỗi thứ mấy miếng, anh đều có thể ăn no, đừng tham nhiều."

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thụ giáo gật gật đầu, nhưng vẫn lầm bầm một chút: "Aiz....vừa rồi đám người kia lấy nhiều như vậy."

Lạc Vân Thanh tươi cười không đổi, nhìn những người múc cơm lúc đầu một cái: "Phúc trang nơi này quy định không thể lãng phí đồ ăn, cho nên nếu không đem đồ ăn trong đĩa của mình ăn hết sẽ không thể lấy đồ ăn mới, đợi lát nữa sẽ còn rất nhiều điểm tâm ngọt, mấy người kia phỏng chừng không còn bụng để ăn."

Giọng nói Lạc Vân Thanh tuy không lớn, nhưng vì cậu là chủ nhân của Phúc trang, mọi người hoặc là tự giác hoặc là không, đều đặt lực chú ý trên người cậu, vì thế lời này vừa nói ra, uy lực rất lớn, toàn trường yên tĩnh vài giây.

Những người múc một đống đồ ăn lúc trước quả thực khóc không ra nước mắt, tuy những thứ này đều ăn rất ngon! Bọn họ cũng chắc chắn bản thân có thể ăn hết.

Nhưng mà!!

Giống như Lạc Vân Thanh nói, bọn họ ăn xong chỗ này chắc chắn sẽ no, vậy còn tiếp tục ăn như nào được nữa?

Có người nghĩ tới thuốc tiêu hóa, nhưng không có lá gan này...

Không thấy chủ nhân tự mình đi lên múc đồ ăn sao?

Này chứng tỏ đồ ăn chắc chắn không nhiều lắm, nếu thật sự "gian lận" như vậy có lẽ người ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng nếu muốn tiến vào Phúc trang ? Vẫn là tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ sớm một chút rồi năm mơ đi!

Vì thế mọi người đều hối hận không thôi.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như thế, đa số người đều điên cuồng vì mỹ thực, có một vị thí sinh có vẻ đặc biệt thong dong, tuy cũng có thể nhìn ra hắn đối với mỹ thực trước mặt hưởng thụ, nhưng giống như phần lớn tâm tư giống như lại không đặt trên mỹ thực.

Khác với người khác cướp nhau đi xếp hàng, Lưu Cảnh Huy không có trước tiên đi xếp hàng, ngược lại đứng ở một bên tìm góc độ chụp ảnh, từ camera của hắn có thể thấy được hắn là đang chụp đồ ăn!

Chụp xong quay đầu liền thấy đám người xếp hàng không ít liền chạy về vị trí đứng lúc trước, chọn chọn lựa lựa hình ảnh, sửa sang lại ảnh, chờ sửa xong thấy người không nhiều lắm mới lại đây xếp hàng.

Mà lúc này đội ngũ trước mặt Lạc Vân Thanh cũng chỉ còn dư lại ba năm người, những người này vẫn luôn nhìn người trước mặt gọi món ăn, muốn ăn cái gì đã sớm nghĩ kỹ rồi, cho nên tốc độ cậu múc cơm cũng nhanh, không đến hai phút liền tới lượt Lưu Cảnh Huy.

"Anh muốn ăn gì?"

"Cái này, cái này, còn có cái này."

Lưu Cảnh Huy liền chọn ba món ăn, ngoài ra không định chọn thứ khác nữa, ba món ăn này là lúc hắn đứng xếp hàng nhàm chán nhìn thấy, là món nhiều nhất trong khay của người khác.

Cho nên hẳn là cũng không tệ lắm?

Đây là người đầu tiên chỉ cần ba món ăn, Lạc Vân Thanh không nhịn được nhìn hắn hai mắt, phải biết là những người xếp hàng trước hắn, ít nhất đều chọn bảy tám món, người giống như hắn chỉ chọn ba món vẫn là người đầu tiên, hơn nữa quan trọng nhất chính là ba món ăn này đều là món chính, tốn thời gian nhất.

"Không cần gì khác nữa sao?"

Bê khay ăn của mình, Lưu Cảnh Huy cầm lòng không đậu hít hít mùi thơm, sau đó lắc đầu nói: "Ăn xong lại lấy."

Trong lòng vẫn luôn nghĩ: Đồ vật quan trọng đều lên sân khấu cuối cùng, nóng vội chắc chắn không ăn được đậu phụ nóng, phía sau tuyệt đối còn có đồ vật tốt hơn chờ mình, hiện tại khiến bản thân ăn no căng thì không có lợi.

Quả nhiên, không đợi hắn ăn xong, Lạc Vân Thanh sai người nâng mấy thùng chè và canh ra, sau đó lại lục tục mang rất nhiều điểm tâm đặt ở trên bàn.

Nhìn đến cảnh này mấy người ăn no đều nước mắt lưng tròng, còn người không ăn no lại cười to khoái chí.

Lần này cũng không cần xếp hàng, muốn ăn chè và canh tự đi lên múc một bát là được rồi, muốn ăn điểm tâm ngọt cũng có thể tự mình lấy.

Nhưng tiến lên đều là người đã ăn hết đồ rồi, những người còn chưa ăn xong không dám tiến lên lấy, dù sao Lạc Vân Thanh vừa nói rõ ràng ở Phúc trang không cho phép lãng phí đồ ăn.

Rầu rĩ nhìn một đám người một muôi một bát canh hoặc là chè, ngươi một ngụm, ta một ngụm, bộ dáng híp mắt liếm môi, khiến những người còn chưa ăn xong phần đồ ăn của mình không khỏi ngơ ngác tăng nhanh tốc độ.

Có người thậm chí cảm thấy no chết thì no chết đi, ăn xong đi WC trộm ăn chút thuốc tiêu hóa là được rồi.

Bằng vào tín niệm này, thật đúng là có rất nhiều người ăn xong phần ăn của mình lại đi múc một phần chè, thậm chí còn nhịn không được lại cầm một phần điểm tâm ngọt.

Lạc Vân Thanh vô ngữ nhìn đám người như quỷ chết đói đầu thai này, vì bên trong có một bộ phận là hàng xóm lớn tuổi của cậu, vì thế không thể không chạy tới phát thuốc tiêu hóa, chỉ sợ bọn họ ở Phúc trang ăn xảy ra vấn đề.

Nhưng mà...nếu đã phát cho một số người, vậy những người khác cũng dứt khoát phát luôn đi.

Vì thế một đám người cầm thuốc tiêu hóa nhịn không được khen Lạc Vân Thanh.

"Thật cảm động, ông chủ Vân Thanh cư nhiên vì chúng ta suy xét, tôi vừa rồi còn muốn đi WC ăn thuốc tiêu hóa nữa."

"Ai bảo các anh ăn nhiều như vậy, nhìn những món bê lên sau này các anh liền ăn không nổi nữa đi? Tôi thì khác, chịu đựng bản thân đau lòng, mỗi một món chỉ ăn một chút! Sau đó ăn được thứ mình thích mới nỗ lực ăn, như vậy tất cả đều được nếm qua!"

"Nơi này nhiều người như vậy, mỗi món đều nhiều như thế, ai biết sau này còn có hay không, cho nên mới ra sức ăn, nhưng ăn xong tôi liền hối hận, mình làm như vậy giống như ăn mảnh, nhưng nếu trả lại lại sợ người ta chán ghét."

"Không được, không được, tôi nhất định phải lưu lại, buổi chiều phỏng vấn phải nỗ lực mới được."

 "......"

"Thật cảm động, đây mới là hương vị đồ ăn nhỉ, lúc trước đều là ăn cái cứt chó gì vậy! Tôi nhất định phải phỏng vấn thành công."

"Ha ha, cậu không phải còn chưa tốt nghiệp sao? Phỏng vấn thành công gì đó đừng nói mạnh miệng, người ta cũng không muốn sinh viên kiêm chức đâu."

"Còn chưa tốt nghiệp thì làm sao chứ, tôi lúc trước chính là làm việc ở tinh cầu nông nghiệp, rất nhiều thứ tôi đều biết, ưu thế lớn hơn các anh, hơn nữa tôi hiện tại đều đang giai đoạn thực tập, nhận lời làm chính là toàn chức."

Mọi người: Khiếp sợ.jpg (.jpg là đuôi tên ảnh ý, ở chỗ này có nghĩ là hình ảnh khiếp sợ)

Cư nhiên còn có người từng làm việc ở tinh cầu nông nghiệp? Nghĩ tới điều kiện ưu tiên tuyển người ở Phúc trang, mọi người nhịn không được cảnh giác nhìn hắn một cái.

Làn da ngăm đen, vóc dáng cao cao, diện mạo hàm hậu, thấy thế nào cũng là người làm nông nghiệp!

Nếu đặt ở các công ty khác đi phỏng vấn, diện mạo như vậy chắc chắn không nổi tiếng!!

Nhưng nơi này là nơi nào? Nơi này là Phúc trang nha! Là nơi làm nông nghiệp, gì cũng không nói chỉ cần với diện mạo này đều có thể khiến hắn được cộng thêm không ít điểm nhỉ!

Nghĩ tới hình tượng vô hình thêm điểm, thật nhiều người nhịn không được có chút xíu hối hận, sớm biết vậy đã đi làm một cái thẩm mỹ đen da cùng với tập thể hình!

Làm sao lại không đi? Tại sao lại không đi chứ! Rõ ràng làm đen da là một việc đơn giản như vậy! Khiến cho bản thân lúc này đều hối hận xanh ruột!

Phải biết rằng hiện tại cách thời gian phỏng vấn buổi chiều còn chưa tới 1 giờ! Cho dù hiện tại vội vàng đi cũng không còn kịp rồi, mặc kệ có nhanh như thế nào, bốn năm mươi phút căn bản không đủ một chuyến đi đi về về, càng không cần phải nói tới thời gian làm thẩm mỹ đen da nhỉ!

............

150 người phỏng vấn cuối cùng có thể tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai chỉ còn lại 15 người!

Thời điểm cơm nước xong công bố danh sách, những người bị loại giống như cha mẹ chết, mấy người vây xung quanh người thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhất là Úc Tuyên mồm năm miệng mười hỏi có thể thêm một hồi "Thi đấu phục sinh" hay không.

Úc Tuyên: Vô ngữ.jpg

Các người coi nơi này là chỗ nào vậy? Là xem nhiều gameshow quá phải không! Còn thi đấu phục sinh? Vậy có toàn bộ đánh trượt, tranh huy chương vàng bạc đồng rồi sau đó mới tuyển chọn?

Úc Tuyên sao có thể đáp ứng, chắc chắn là cự tuyệt rồi!

Sau khi bị uyển chuyển từ chối, một đám người kỳ thực còn chưa từ bỏ ý định muốn nói gì đó, nhưng bị khuôn mặt lạnh như tiền của Leonard đưa lên xe trượt huyền phù, đương nhiên, Leoard cũng không tốt đến nỗi tiễn người đến chân núi, hắn trực tiếp đem người tới sau núi, mở cửa, chờ đếm đủ số người bị đào thải liền đứng ngay trước mặt bọn họ, lãnh huyết đóng cửa lại.

Nhìn đại môn đóng chặt phía trước cùng Đăng Vân Thê thẳng tắp sừng sững sau núi, một đám người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu mới tiếp nhận hiện thực bản thân bị ghét bỏ, sau đó bắt đầu chậm rì rì cử động.

Nhưng không phải là xuống núi, mà là chụp ảnh!

Nơi này chụp chụp, nơi kia chụp chụp, sau đó đăng lên Thiên bác, cảm thán bản thân lần này không tới "không công"!

Ăn một bữa như vậy chính là kiếm được!

Đáng tiếc bản thân hoàn toàn bị loại, bằng không...

Nghĩ tới hoàn cảnh mỗi ngày có thể ăn được mỹ vị cách mình càng lúc càng xa, tất cả mọi người vẻ mặt không cam lòng.

Sớm biết vậy đã đi học thêm vài thứ! Kỹ thuật nông nghiệp cũng là một trong những kỹ năng quan trọng mà, vì sao lúc trước lại không đi học chứ? Vì sao? Vì sao??

Không được, về sau phải đi học, nhìn bộ dáng Phúc trang chắc chắn có thể phát triển lâu dài, cơ hội chiêu công nhất định còn có, lần này không trúng tuyển, lần sau nhất định phải trúng tuyển!

Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, lần này không trông cậy vào được rồi, nghĩ tới đây, đăng xong Thiên bác hoặc cảm khái hoặc phun tào, mọi người ủ rũ cụp đuôi đi xuống Đăng Vân Thê.

Vừa đi vừa quay đầu lại, tuy trong lòng biết không có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ có thể đột nhiên lại mời bọn họ quay lại ăn bữa tối hay không?

"......"

"Hắc hắc, lão Bạch tôi nói với ông, tôi thêm số liên lạc của đứa sinh viên kia rồi."

"Người tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai kia á?"

"Đúng vậy, chính là hắn."

"Vậy quá tốt, đợi lát nữa đem số liên lạc của hắn gửi cho tôi với nhé? Tôi cũng muốn thêm."

"Yêm tâm, chắc chắn sẽ cho ông, tôi rất coi trọng đứa bé kia, kinh nghiệm thực tiễn có, lại còn biết sử dụng máy móc nông nghiệp, chỉ cần biết cách làm người, chắc chắn có thể tiến vào, chúng ta làm tốt quan hệ với nó, đến lúc đó Phúc trang có chỗ làm việc trống nào cũng có thể kịp thời nói cho chúng ta biết."

"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy, như vậy về sau chúng ta có thể nhanh hơn người khác một bước."

"Tốt tốt tốt."

Hai người trong lòng có quỷ chột dạ nhịn không được ngó nghiêng trái phải, phát hiện không ai nhìn mình mới yên lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play