Đứng trên lôi đài, La Sung có thể nhìn rõ ràng có nhiều sư đệ ủng hộ khiến tâm tình hắn trong phút chốc trở nên thoải mái.

“Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm” là một môn võ kỹ mô phỏng một thanh thần khí Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm vô cùng bá đạo. Cho nên kiếm chiêu này rất mạnh.

Trước đó, Lữ trưởng lão đã sử dụng đấu với Hoa Lạc Đồng một trận. Nếu Hoa Lạc Đồng không có một thanh mô phỏng thần khí trấn lại. Nàng ta chắc chắn đã thua trước Lữ trưởng lão.

Giờ đây Trương Thành lại vận dụng võ kỹ này, nhìn bá khí tỏa ra xung quanh cũng đủ hiểu. Tên sư đệ này tu luyện đã đến một độ thành thục nhất định, vận dụng không tệ.

La Sung nghiêm túc lại, hắn xuất ra một thanh kiếm có màu xanh ngọc bích. Chính giữa lưỡi kiếm có một đường gân màu huyết vụ như huyết mạch thanh kiếm.

Trải qua ba trận, đây là lần đầu tiên La Sung vận dụng linh khí. Nhiều đệ tử nội viện trên khán đài suy đoán, thanh kiếm La Sung sư huynh sử dụng mặc dù đẹp mắt nhưng chẳng qua là một thanh hạ phẩm linh khí bình thường, không đáng nhắc tới. Như vậy đối với Trương Thành mà nói, khả năng ngăn chặn là điều không thể.

La Sung nhàn nhạt nói “Để đối kháng với sư đệ, bổn sư huynh mượn nhờ uy lực kiếm này trợ giúp. Nếu sư huynh vận dụng võ kỹ sẽ khiến sư đệ điều dưỡng một thời gian dài, cho nên cách này là vẹn toàn nhất!”

Trương Thành mỉm cười, trong lòng âm thầm cười nhạo La Sung. Mặc dù La Sung đối với mọi người thân thiện, ai cũng yêu mến. Nhưng dùng một thanh kiếm phẩm cấp thấp như vậy chống đỡ, đúng là không thể. Hơn nữa thanh mô phỏng Lưỡng Cực Hóa Sinh Kiếm này có thể dễ dàng cắt đứt một thanh thượng phẩm linh khí. Chỉ là hạ phẩm linh khí thì có nghĩa lý gì.

Trương Thành lên tiếng nhắc nhở “Sư huynh cẩn thận!”

Nói xong, hắn cầm trường kiếm tùy ý chém về phía La Sung liên tục mười nhát kiếm. Kiếm khí tung hoành, cắt phăng mọi thứ trên đường đi. Thậm chí không khí như bị tách ra làm hai không kịp hòa quyện lại.

Trong chớp mắt, La Sung buông trường kiếm ra, để trường kiếm trôi nổi trước mặt. Bàn tay hắn xoay một vòng, khiến thanh kiếm cũng xoay đều liên tục tạo thành một lớp lốc xoáy bao quanh thân kiếm.

Hắn nhanh chóng chộp lấy chuôi kiếm, rồi dùng dùng thanh kiếm che chắn trước mặt.

Từng đợt công kích bằng những kiếm khí phát ra từ Trương Thành toàn bộ đều bị lớp lốc xoáy bao quanh lưỡi kiếm hấp thu sạch sẽ. Như thể toàn bộ kiếm khí hóa thành thức ăn cho thanh kiếm của La Sung.

Dưới khán đài, toàn bộ đệ tử nội viện mộng. Người nào cũng há hốc mồm ra không khép lại được. Sự tình phát sinh không thể nào tin vào mắt mình nữa.

Phía vị trí cao tầng Đạo Viện. Đại trưởng lão, lão viện trưởng cũng vô cùng ngạc nhiên. Chỉ là một thanh kiếm bình thường lại có một năng lực nghịch thiên như vậy. Đây chắc chắn không phải là một thanh hạ phẩm linh khí bình thường.

Sau khi toàn bộ kiếm khí bị kiếm La Sung hấp thu sạch sẽ.

La Sung tùy ý chém về phía Trương Thành một nhát kiếm. Kiếm này chỉ đơn thuần là một nhát kiếm bình thường, nhưng lốc xoáy bao phủ xung quanh trường kiếm lại nhả ra toàn bộ kiếm khí trước đó nó hấp thu. Trong phút chốc, toàn bộ kiếm khí phản ngược trở về khiến Trương Thành hốt hoảng dùng thân kiếm chống đỡ.

Những kiếm khí bị bắn ngược trở về, cắn nuốt sạch sẽ lớp bên ngoài của Lưỡng Cực Hoán Sinh Kiếm. Sau đó, kiếm trong tay Trường Thành trở thành một phế kiếm. Nó bị nứt nẻ, ăn mòn thậm chí là rỉ sét.

Trương Thành không nghĩ tới, bản thân lại thua ngược trước sư huynh La Sung. Điều này nói lên, sư huynh rất coi trọng hắn mới không làm tổn hại hắn.

Hắn nhìn La Sung tò mò hỏi “Sư huynh có thể cho tiểu đệ biết danh tính thanh kiếm đó không?”

La Sung đã xoay người rời đi, nghe thấy đối phương thắc mắc về lai lịch thanh kiếm. Hắn quay đầu lại, đưa ra một cử chỉ bí mật nói “Là một thanh kiếm rỉ sét, không đáng nhắc tới!”

Trương Thành thấy vậy, không hề tỏ ra bất mãn. Ngược lại có phần mừng rỡ vì đã được đường đường chính chính đấu một trận công bằng với ân nhân. Hắn chắp tay lại nói “Đa tạ sư huynh La Sung giúp sư đệ đại khai nhãn giới!”

La Sung tùy ý khoát tay, rồi trở về vị trí của của mình.

Trước khi trở về, hắn hướng về phía những đệ tử khiêu chiến còn lại nhắn nhủ “Các ngươi nghe đây, sư huynh ta rất lợi hại, rất hung ác. Các ngươi đừng có mà hướng ta khiêu chiến nữa. Ta rất mệt mỏi!”

Nhóm đệ tử khiêu chiến còn lại chỉ bảy người. Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt. Trong lòng oán trách “Thua trước tay sư huynh còn đỡ hơn những người khác. Không mắt mặt lại còn toàn mạng trở về. Nếu không, ta khiêu chiến sư huynh làm quái gì…”

Mặc dù nói là nói vậy, đến trận thứ tư Mạc Thanh Tùng sở trường dùng kiếm lại khiêu chiến La Sung. Trận thứ năm Vi Sơn cũng sử dụng kiếm khiêu chiến. Kết quả cả hai lại đại bại trước La Sung.

Hắn mặc dù nhởn nhơ, nhưng đối với những sư đệ khiêu chiến không hề nhân nhượng, thậm chí là vận dụng toàn lực để cho nhóm sư đệ một bài học. Thất bại cũng là một bài học vô giá mà hắn muốn hướng nhóm sư đệ khiêu chiến hắn giác ngộ.

Trận thứ sáu, một trong năm tên còn lại phóng lên lôi đài hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử Khuê Minh muốn khiêu chiến sư tỷ Hàm Ngưng Nhi!”

Lời Khuê Minh vừa nói ra khiến La Sung trút được gánh nặng. Hắn tâm thật sự mệt mỏi vì ứng phó nhóm sư đệ hâm mộ mình.

Hàm Ngưng Nhi mỉm cười, tay cầm trường kiếm phóng xuống lôi đài. Bộ dáng nàng ta toát lên khí chất một vị sư tỷ với vóc dáng thanh thoát. Khí chất băng lãnh nhưng không có nét hung ác. Chỉ là một vẻ cao ngạo vốn có của một vị sư tỷ Đạo Viện.

Nàng nhìn đối phương sử dụng quyền pháp liền thu kiếm vào túi Càn Khôn. Nàng chậm rãi nói “Sư tỷ nhường sư đệ ba chiêu!”

Khuê Minh thấy vậy liền khoát tay nói “Sư tỷ thông thả, sư đệ dùng chỉ pháp!”

Lời nói của Khuê Minh khiến Hàm Ngưng Nhi nhướng hàng chân mày. Lời nói từ tốn, tính cách trầm ổn. Đây là phong thái của một đệ tử nội viện mà trước giờ không hề nổi bật hay sao.

Nàng gật đầu, liền xuất ra Lưu Quang Kiếm ở vào thế phòng thủ.

Khuê Minh không nói gì liền trực tiếp lao đến, liên tiếp điểm ra hơn mười chỉ pháp. Mỗi một chỉ pháp tương đương với cấp bậc Tam Phẩm khiến Hàm Ngưng Nhi liên tục thoái lui. Nàng phải dùng lưỡi kiếm chống đỡ và hầu như không có ý định phản công như trước đó nàng đề nghị nhường đối phương ba chiêu.

Ham Ngưng Nhi sau khi đã thoái lui mười bước chân, sắc mặt nàng có phần ngưng trọng. Đối phương chỉ đơn thuần vận dụng “Cách Không Chỉ” tấn công mà nàng đã vất vả như vậy. Điều này khiến nàng nhìn sư đệ đối diện bằng một con mắt khác.

Nàng hướng mũi kiếm ra một bên, cười nhẹ nhàng nói “Sư đệ làm ta ngạc nhiên. Đến lúc sư đệ cẩn thận rồi!”

Nói xong, nàng vận dụng bộ pháp “Bán Bộ Phiên Vân” áp sát Khuê Minh. Bộ pháp này kết hợp với công pháp “Phong Hoa Thập Ảnh Thiên” nàng tu luyện được cộng hưởng tốc độ lên gấp mười lần. Nhờ thế mà tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh. Nàng vận dụng chiêu thức “Khoái Hoa Kiếm” liên tục tấn công. Mỗi một động tác của nàng ta xuất ra bay lượn uyển chuyển vô cùng đẹp mắt.

Nếu Khuê Minh không kiềm chế cảm xúc lại, hắn có thể bị tư thế nàng mê hoặc, không thể đối kháng được.

Hắn cũng vận dụng chỉ pháp liên tục chống đỡ, mỗi một chỉ pháp đối kháng một đường kiếm. Chỉ pháp từ hai ngón tay hắn phóng xuất ra như lợi kiếm dễ dàng đánh bật chiêu thức nàng ra một bên.

Hàm Ngưng Nhi không chịu bỏ qua, tiếp tục vận dụng “Điệp Phong Truy Tinh Kiếm” đổi tư thế tấn công. Tốc độ nàng được nâng lên một bậc, đường kiếm uốn lượn như những cánh hồ điệp đẹp đến mức dụ hoặc.

Chiêu thức này nếu đối phương không có đạo tâm vững vàng, dễ dàng bị dẫn dắt lạc lối. Để rồi kết thúc chính là một kiếm xuyên tử huyệt, không cách phá giải.

Khuê Minh không hề nao núng, hắn hai tay chắp lại thừa ra hai ngón hướng về phía Hàm Ngưng Nhi.

Hắn khẽ niệm “Phá Sơn Chỉ!”

Chỉ pháp như một lưu quang, bắn thẳng về phía Hàm Ngưng Nhi và phá giải toàn bộ chiêu thức nàng. Tiếp đó, chỉ pháp không dừng lại còn đẩy lùi nàng về sau mười bước chân,

“Phá Sơn Chỉ” là chỉ pháp có thể xuyên qua một ngọn sơn phong, uy lực cực kỳ mạnh. Đặc biệt là không hề đánh tan quả núi, chỉ là xuyên qua lưu lại một lỗ thủng.

Chỉ pháp này uy lực mạnh nhất, có thể xuyên phá mọi vật trên đường nó đi qua.

Hàm Ngưng Nhi dùng lưỡi kiếm chống đỡ, rất tiếc chỉ pháp xuyên thẳng qua thân kiếm lưu lại một lỗ thủng trên thân kiếm. Nếu nàng không có bộ pháp lợi hại, có thể đã trọng thương.

Trên khán đài, nhóm đệ tử nội viện hầu như là hoa mắt khi thấy màn trình diễn cực kỳ lợi hại của Khuê Minh.

Đến lúc này, mọi người mới phát hiện hắn ẩn nhẫn thật thâm sâu. Người quen biết hắn, không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy.

Phía vị trí các trưởng lão cũng đánh giá hắn cực kỳ cao.

Hàm Ngưng Nhi trố mắt nhìn thanh kiếm gắn bó với mình đã hư hỏng. Trong nội tâm dâng lên một cảm xúc mất mát. Nàng cắn chặt răng lại, hướng Khuê Minh oán trách “Muốn thắng sư tỷ ta, nói một tiếng là được, vì sao lại phá hỏng bảo bối của ta…”

Khuê Minh nội tâm dâng lên cảm giác không ổn. Nữ nhân khi tức giận, sẽ vô cùng đáng sợ.

Hắn liền nói “Nếu vậy, sư tỷ đầu hàng đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play