Cố Cửu thấy vẻ mặt đáng thương của cô ta, ánh mắt cũng có chút lay động.
“Trước đây tôi không hề ghét cô, vì tôi vẫn luôn xem cô như một người em gái. Trong mắt tôi, cô và Mỹ Tâm đều giống nhau. Nhưng từ lúc cô bắt đầu ép cưới đến nay là tôi chân chính ghét cô. Chắc có lẽ cô cũng biết
tôi ghét nhất là người nào ép buộc tôi, nên là Tâm Lan, xin cô hãy buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính bản thân mình.”
Trong ánh mắt Cố Cửu tràn đầy khẩn cầu. Nếu cô ta thực sự đồng ý, có bắt anh ấy quỳ xuống cũng được nữa là.
“Không! Em không cam tâm! Trừ phi Kỷ Hi Nguyệt thắng em, vậy thì em
sẽ bằng lòng chấp nhận thất bại!” Sau khi con tim tan vỡ, Hạ Tâm Lan
chỉ còn lại sự quả quyết.
Cố Cửu giật mình, vội vàng hỏi dò: “Cô đồng ý đánh cược?”
“Đúng vậy! Nếu Kỷ Hi Nguyệt chẳng có cái gì hơn em, tại sao anh lại
không thích em? Cho nên, anh muốn em buông tay, vậy thì Kỷ Hi Nguyệt
phải thắng em. Đến lúc đó em sẽ cam tâm tình nguyện để cho anh đi!” Hạ
Tâm Lan nói xong thì tức giận sải bước rời khỏi sân.
Cố Cửu đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của cô ta. Anh ấy vội vàng chạy về phòng của bố mẹ thì mới biết hóa ra Hạ gia cũng muốn dùng cách đánh
cược này.
Có thể thấy mọi người đều hiểu rất rõ con người của Hạ Tâm Lan.
Sân bên cạnh rất lớn, đèn đóm cũng sáng trưng. Đây là sân tập thể dục công cộng của khu vực nhà cổ quân khu, có rất nhiều thanh niên và người già đến đây tập luyện.
Tuy nhiên, người cao niên và thanh niên được chia làm hai nơi tập luyện riêng biệt.
Ở ngoài cửa cũng có người canh gác. Lúc Kỷ Hi Nguyệt mới bước vào có
chút lờ mờ, sau đó nhìn thấy phòng tập thể dục dành cho người cao niên
và phòng tập thể dục dành cho thanh niên mới chợt tỉnh ngộ.
Thỉnh thoảng có tiếng la hét phát ra từ hai căn phòng, như thể họ tập luyện rất chăm chỉ.
Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng tập thể dục dành cho thanh niên. Vừa vào
là đã nhìn thấy chính giữa có một sàn đấm bốc, trên đó có hai người đàn
ông đang đánh nhau. Mấy thanh niên khác có người thì chạy bộ trên máy
chạy bộ, có người tập bằng các dụng cụ thể thao khác nhau.
Nhìn sơ qua thì cũng không đông lắm, tầm hai mươi mấy người, nhưng người nào người nấy đều tập luyện rất hăng say.
Kỷ Hi Nguyệt bước tới, lần đầu tiên đứng dưới sàn đấm bốc xem hai
người đàn ông đánh sanda*, trên thân thể họ không có bất cứ đồ bảo hộ
nào, động tác vô cùng linh hoạt và dứt khoát.
(Sanda: (tiếng việt là Tán Đả) là sân chơi lớn đang dần thể hiện
sức cạnh tranh không hề thua kém những giải đầu Kickboxing hau Muay
Thái. Sở hữu hệ thống kỹ thuật phong phú, bao gồm đấm đá (thậm chí cả
chỏ gối), cho phép bắt chân, vật ngã… nguồn- Google.)
Vừa nhìn là đã biết hai người này cũng là quân nhân. Thực ra những
người ở gần đây đều là con nhà lính, dù ít dù nhiều thì từ nhỏ cũng đã
nhận được sự huấn luyện.
Ngay khi Kỷ Hi Nguyệt vừa lại gần, hai người đang đánh nhau trên sàn
cũng dừng lại và lui về sau, sau đó cả hai đồng thời quay sang nhìn cô.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, cả hai người đàn ông đều cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp của Kỷ Hi Nguyệt.
“Ồ! Ai thế nhỉ. Sao chưa bao giờ thấy tới đây?” Một người đàn ông trông cũng khá điển trai nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi.
“Vương Cương, cậu đừng dọa người ta chạy mất chứ. Cô bé, chúng tôi
đều là người ở gần đây. Cô mới chuyển đến đây sao?” Một người đàn ông
khác cũng nhễ nhại mồ hôi hỏi cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười đáp: “Chào các anh. Tôi chỉ đến đây chơi thôi. Tôi ở nhà một người bạn bên cạnh. Trông các anh đánh nhau hăng thật
đấy.”
“Bên cạnh, nhà họ Cố?” Vương Cương tò mò.
“Đúng đấy. Tôi đi chạy bộ cho nóng người trước đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt
không muốn lãng phí thời gian, cô cười với bọn họ rồi đi tới một chiếc
máy chạy bộ.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Vương Cương nói: “Trương Quyền,
cô bé này nhìn đẹp gái nhỉ. Khách của nhà họ Cố sao? Đừng nói là tên
nhóc Cố Cửu đó về rồi chứ?”
Ánh mắt Trương Quyền vẫn nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt: “Quả thực rất
xinh đẹp. Lẽ nào là người Cố Cửu mang về? Không thể nào. Cậu ta không sợ Hạ Tâm Lan lấy mạng mình sao.”
“Nói mới nhớ, Cố Cửu cũng khá là đáng thương. Từ nhỏ đến lớn đều bị
Hạ Tâm Lan đánh cho tơi tả. Làm người đàn ông sao có thể như nhược thế
được!” Vương Cương bất lực khinh thường Cố Cửu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT