Nhìn Vũ Thanh một lúc lâu, Lưu Quang chậm rãi cúi đầu đồng thời cất giọng khẽ khàng, vẻ như để nói ra những lời này thật khó đối với anh:
“Tôi đã tìm hiểu rõ tất cả, mọi thứ đều đúng như những gì cậu kể... Tôi xin lỗi! Ngàn lần mong cậu hãy tha thứ cho Lưu Vinh.”
Trông cảnh Lưu Quang cứ đứng cúi đầu, không ngước mặt lên nhìn mình cùng câu nói xin lỗi đầy xúc động kia, Vũ Thanh đã lặng im chẳng đáp lời. Tuy chẳng rõ vị cảnh sát họ Lưu đó tìm thấy gì nhưng hắn nghĩ anh đã tin sự thật được kể ngày hôm qua về cái chết của Lưu Vinh nên hôm nay mới thành tâm đến xin lỗi.
“Không cần phải thế.” - Vài phút sau Vũ Thanh bảo, nghe nhẹ hẫng - “Người phải xin lỗi đã chết và người đáng được xin lỗi cũng đã không còn. Anh không thấy việc này thật vô nghĩa ư? Tôi cần nó để làm gì chứ...”
Nhận ra nỗi buồn bã sâu sắc trên gương mặt bình thản của Vũ Thanh, Lưu Quang từ từ nhắm mắt lại, lòng mang nặng nỗi đau lẫn sự ân hận.
“Hôm qua, cậu nói rằng muốn tôi tìm cô giáo Dương Đan? Nhưng, chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao? Vậy ý của cậu là...”
Nghe Lưu Quang nhắc đến chuyện quan trọng, ngay lập tức Vũ Thanh trả lời:
“Tôi mong anh tìm giúp thi thể của cô Dương Đan.”
“Tôi hiểu rồi! Dẫu chưa có manh mối nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra xác cô ấy.”
“Có lẽ chuyện này vô lý nhưng tôi lúc vào đây thì đêm nào cũng mơ thấy cô Dương Đan.” - Đột ngột Vũ Thanh cắt ngang lời chàng cảnh sát trẻ - “Cô ấy luôn đứng ở đâu đó rất mơ hồ, có thứ ánh sáng đỏ chớp tắt lẫn âm thanh kêu rít kỳ lạ.”
Lưu Quang từng nghe người khác nói, người chết oan có thể sẽ về báo mộng cho người thân, nhưng là một cảnh sát hình sự thì anh khó lòng tin vào điều này.
“Chúng ta không thể tìm ra xác nạn nhân chỉ qua một giấc mơ...”
Vũ Thanh hiểu rõ lời Lưu Quang, ngay cả chính bản thân hắn còn mông lung với những hình ảnh chập chờn chỉ xuất hiện mỗi lần chìm vào giấc ngủ. Chỉ là bóng dáng Dương Đan trong mơ mang đến cảm giác rất thật, thật đến nỗi khiến người ta rùng mình và tin rằng như thể cô muốn báo mộng cho hắn biết thân xác mình ở đâu.
“Nếu Lưu Vinh chịu nói tôi biết thì đã tốt rồi, thằng khốn đó...”
Đột ngột Lưu Quang đứng bật dậy khiến Vũ Thanh tưởng anh tức giận vì lời chửi mắng của mình, thế nhưng không phải. Chàng cảnh sát đứng yên với con ngươi đảo liên tục như thể vừa nhớ ra điều gì, tiếp theo liền rời khỏi phòng thẩm vấn.
Theo lời dặn từ Lưu Quang, Vũ Thanh vẫn phải ngồi tại đây chờ đợi. Hơn một tiếng sau, vị cảnh sát họ Lưu bước vội vào phòng với dáng vẻ gấp gáp:
“Tôi biết rồi! Là đường ray... Hôm trước tôi tìm thấy nhật ký của thằng Vinh, nó đã viết tất cả việc mình làm vào đó. Khi ấy quá sốc nên tôi không xem tiếp phần sau, ban nãy nghe cậu nhắc thì tôi mới nhớ ra. Về nhà lấy nhật ký, tôi phát hiện những dòng nhật ký cuối cùng nó viết chính là chôn xác cô giáo Đan ở đâu.”
Vũ Thanh lẩm bẩm, đường ray sao, và rồi những ảo ảnh trong mơ lần lượt tái hiện, vào giờ phút này mới được lắp ghép thật hoàn chỉnh. Thứ ánh sáng đỏ chớp tắt chính là đèn màu tín hiệu, còn âm thanh kêu rít dĩ nhiên là còi tàu lửa...
.oOo.
Quan sát các nhóm cảnh sát đang đào bới dọc theo đường ray, Lộc cảm giác khó hiểu về vấn đề này nên quay qua hỏi đồng nghiệp:
“Tên họ Vũ ấy lúc đầu một mực không nói gì về cô giáo Đan vậy sao bây giờ lại chỉ chỗ chôn xác cô ấy?”
Đảo mắt với những suy nghĩ lởn vởn trong đầu, Lưu Quang đáp lời với vẻ bối rối:
“Có vài chuyện sau này tôi sẽ nói rõ. Còn hiện tại, chúng ta cứ nghe theo cậu ta.”
“Nhưng thật mạo hiểm khi cho Vũ Thanh rời khỏi trại giam, cùng chúng ta đến tận đây. Lỡ hắn nói dối rồi nhân cơ hội bỏ trốn thì sao?”
Trái với dáng vẻ lo lắng của Lộc, Lưu Quang chỉ hướng cái nhìn về phía Vũ Thanh đang đứng dõi theo công cuộc đào bới, nhẹ nhàng nói:
“Tôi tin cậu ta không có ý định đó đâu...”
Bên cạnh, Lộc bắt đầu thấy khó hiểu bởi hành động và cách đối xử khác lạ mà Lưu Quang dành cho Vũ Thanh. Nhớ cách đây mấy ngày, chàng trai này còn định ‘xử nặng tay; với tên tội phạm nhưng rồi chỉ sau cuộc nói chuyện bí mật hôm qua mà giờ anh mang thái độ hoàn toàn khác. Chẳng rõ việc gì đã diễn ra, Lộc thở dài.
Bỗng, từ phía xa cách chỗ hai vị cảnh sát và Vũ Thanh đứng cỡ mấy chục bước chân, một nhóm đào bới đã cất tiếng gọi thật lớn, đầy bất ngờ và giục giã:
“Báo cáo, phát hiện một xác chết nữ!”
Mau chóng, ba người lập tức chạy đến gần. Tất cả trông thấy dưới lớp đất bị xới tung, gần cạnh đường ray là thi thể của cô gái trẻ đang trong giai đoạn phân hủy nghiêm trọng. Đó chính là Dương Đan. Cô nằm nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, một hành động cho thấy sự ra đi bình yên. Có lẽ, đấy là việc làm còn chút tình người cuối cùng mà Lưu Vinh đã dành cho cô gái mình nhẫn tâm giết chết.
“Đúng là cô giáo Dương Đan...” - Lộc ngạc nhiên quá đỗi vì nhận ra cô giáo trẻ trong tấm hình 4x6 dù gương mặt xác chết gần như biến dạng.
Không nói và không biểu hiện gì, Lưu Quang chậm rãi xoay qua nhìn Vũ Thanh.
Sau mấy phút đứng bất động, Vũ Thanh từ từ khuỵu chân xuống ngay bên cạnh xác Dương Đan. Đôi mắt bắt đầu có nước, cảm giác cay cay ở sống mũi và nỗi đau đớn tràn đến khiến trái tim trong lồng ngực hắn muốn nổ tung. Những xúc cảm mãnh liệt dữ dội tưởng như sắp tuôn trảo khỏi cơ thể đang run rẩy ấy.
“Em đến rồi đây... Xin lỗi vì đã để thân xác cô lạnh lẽo như vậy.”
Cúi đầu, Vũ Thanh cất giọng nghẹn ngào và nước mắt nóng hổi chảy dài. Mọi thứ xung quanh hẳn đã dừng chuyển động, chỉ còn âm thanh của thời gian vĩnh cửu.
“Cô sẽ dạy Vũ Thanh biết thế nào là đúng - sai.”
Một cách trân trọng nhất, Vũ Thanh chậm rãi đặt tay lên gương mặt thanh thản của Dương Đan, mặc lớp da thịt đang thối rữa, mặc mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, phủi đi lớp đất cát phủ lấm tấm.
“Được gặp Vũ Thanh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.”
Đôi tay run run của Vũ Thanh lướt nhẹ lên đôi mắt nhắm nghiền, xuống chiếc mũi không còn chút hơi thở nào rồi cả bờ môi mãi mãi khép lại.
“Đừng lo, ngày mai trời sẽ nắng và cô muốn gặp Vũ Thanh.”
Nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, Vũ Thanh hoàn toàn bất lực để ngăn chúng. Chưa bao giờ, hắn mong mỏi được gặp Dương Đan nhiều như lúc này. Hắn muốn trông thấy cô mỉm cười hạnh phúc, nói với mình những điều dịu dàng kỳ diệu nhất và còn muốn ôm cô thật chặt trong vòng tay giờ đây chỉ còn lại nỗi đớn đau vô tận.
Khẽ khàng ngước mặt lên, phản chiếu trong đáy mắt đầy nước của Vũ Thanh là bầu trời xanh cao vời vợi. Dẫu trời kia có to rộng cách mấy cũng không thể lấp đầy sự mất mát lớn lao mà hắn đang chịu đựng. Người con gái đó - người quan trọng nhất với hắn - vĩnh viễn ra đi không trở lại.
“Vũ Thanh, dù sau này có thế nào đi nữa cô vẫn sẽ dõi theo em cho đến suốt đời. Thậm chí khi cô đã về thiên đường... Vậy nên, hãy sống thật tốt!”
“Xin lỗi! Em thật sự xin lỗi!”
Đúng lúc, gió chợt thổi mạnh. Bầu trời xanh đang sáng rực bỗng chốc tắt nắng, chuyển qua âm u. Vẻ như sắp có mưa. Thấy thời tiết thay đổi đột ngột, Lưu Quang liền bảo những viên cảnh sát còn lại:
“Mau chóng đưa thi thể về sở để tiến hành điều tra.”
Chậm rãi đứng dậy, Vũ Thanh không rời mắt khỏi xác Dương Đan đang được đưa vào bao. Và khi ấy, vô tình một giọt nước - có lẽ là nước mưa - rơi xuống ngay khoé mắt cô. Nó tạo thành dòng lệ trong suốt... Cùng lúc, Vũ Thanh chợt nghe văng vẳng bên tai mình tiếng gọi ấm áp của Dương Đan.
“Vũ Thanh...!”
Nhanh chóng, Vũ Thanh liền xoay mặt về phía phát ra âm thanh quen thuộc ấy. Để rồi, hắn thấy ở giữa đường ray xuất hiện bóng dáng Dương Đan. Không phải linh hồn mờ ảo mà vô cùng rõ ràng. Cô mặc chiếc váy trắng, nghiêng đầu mỉm cười với hắn. Yêu thương. Đôi môi cô giáo trẻ mấp máy, phát ra những lời nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay, truyền đến tai cậu học trò - chàng trai quan trọng trong đời.
“Không sao đâu, cô không hề trách Vũ Thanh.
Hôm nay trời nắng và cô đã được gặp em.
Vũ Thanh à... Cảm ơn vì tất cả!”
Dứt lời, một cách bình yên lẫn thanh thản, Dương Đan từ từ quay lưng và bước đi về phía xa. Bước chân nhanh dần trên đường ray dài ngút để rồi rất nhanh, bóng dáng cô mất dần trong làn gió vẫn chưa ngừng thổi. Trời vẫn tắt nắng, xám xịt. Màu xám của đơn côi - nuối tiếc cho một thời yêu thương đã qua mau.
Khẽ khàng nhắm mắt gật đầu, Vũ Thanh mỉm cười cùng dòng lệ khô: “Cảm ơn.”
Lúc cảnh sát chuẩn bị đưa Vũ Thanh lên xe về trại giam thì Lưu Quang hỏi:
“Cậu nói, thủ phạm hại chết cô Dương Đan có tất cả năm người. Vậy, hai người còn lại là ai? Vì sao cậu không ra tay với hai người đó mà lại tự thú?”
Nhìn Lưu Quang hồi lâu, Vũ Thanh từ tốn trả lời với nụ cười có thể nói là kỳ lạ:
“Hai kẻ ấy cũng là học sinh trường Y. Còn lý do vì sao tôi tha cho chúng...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT