Sang ngày tiếp theo, trước khi lũ gà trống có thể kịp lên tiếng hay bình minh bắt đầu ló rạng. Eothur đã tỉnh dậy, hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân và đi tới căn phòng của các chàng Hobbit. Gõ cửa và gọi bọn họ dậy để chuẩn bị hành trình.

Trên đường đi, Eothur cũng vô tình đi ngang qua căn phòng Aragorn. Đúng ngay lúc anh ta vừa mở chiếc cổng ra ngoài.

“ Chào buổi sáng. “ Eothur mở miệng trước, còn Aragorn đáp lại bằng cách gật đầu nhẹ. Cuộc chào hỏi của bọn họ đến đây là hết, chẳng có lời nào được cất thêm. Còn ít hơn cả việc, lũ chim chào hỏi nhau bằng những tiếng hót líu lo vào ban mai.

...

Khi thức ăn và nước uống đã chuẩn bị đầy đủ, bọn họ rời khỏi quán trọ. Sau lưng còn mang theo một con ngựa khỏe mạnh, đã được Eothur bỏ tiền ra mua với cái giá khá đắt. Vì chẳng có người nào chịu bán. Nhiệm vụ của nó là giúp bọn họ vận chuyển hàng trang. Để tất cả mọi người có thể di chuyển nhanh hơn, ít bị hao tổn sức lực và chứa nhiều lương thực hơn bình thường.

Aragorn dẫn mọi người đi theo những con đường cái nhỏ hẹp, nằm ẩn sâu bên trong thị trấn Bree. Tránh xa những con đường lớn đang tập trung đông người qua lại, anh ta còn giải thích cho các chàng Hobbit:

“ Chúng ta cần phải ẩn mình trước các tai mắt của tên Bill. “

Eothur thì nghĩ thầm trong đầu mà không nói ra: “ Việc này thật ra không cần thiết. Tên đấy còn đang bị trói trong phòng kho, chẳng biết khi nào mới có thể thoát ra. Có khi hắn sẽ bị chết đói chết khát trong đó, nếu hắn xui xẻo. “

...

Ba ngày hôm sau, bọn họ đã gần tới được biên giới của vùng đất Bree. Bằng cách men theo những con đường mòn nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo và đầy cỏ dại. Chúng nằm khuất bên trong các cánh rừng của thung lũng, một lối đi với màn chắn ẩn nấp tuyệt vời, chẳng kém gì được bảo hộ bởi màn đêm bóng tối. Và sẽ chẳng tên kỵ sĩ đen nào có thể quan sát được họ.

Rồi đến ngày thứ tư, chuyến đi bắt đầu trở nên khó khăn hơn. Khi họ bắt đầu bước vào bên trong đầm lầy, với những mảnh đất ẩm ướt, hố bùn lầy và lún xuống. Hầu như chẳng có một con đường đàng hoàng nào có thể định hình được, và anh chàng Aragorn phải tự mình tìm một con đường dễ đi nhất. Chuyện này nghe khó, nhưng đối với anh ta thì nó chẳng là gì so với những bữa cơm bình thường.

Anh đã đi qua nó vô số lần, nên biết làm thế nào có thể băng qua khu vực này.

Eothur thì còn đỡ, vì hắn đã từng đi qua các đầm lầy. Nên còn có thể chịu đựng được. Nhưng các chàng Hobbit thì thôi rồi, với những con muỗi và con ruồi bu quanh quẩn khắp nơi, cùng với đó các vết chích khó chịu. Khiến họ than lên than xuống như sắp chết đến nơi.

Sam còn bực bội vì cái âm thanh của lũ côn trùng ồn ào mỗi khi về đêm xuống. Họ chẳng có thể nào chợp mắt được.

...

Trên đường đi, mọi người khá nhiều lần được Aragorn nhắc về cái tên Ranger, những con người sống du mục phương bắc. Ngoài ra là một số chi tiết nhỏ nhặt khác, như anh ta đã từng đi Rivendell vô số lần, hay từng đi ngang qua nhiều nơi trên trung địa.

Eothur nghe vậy thì khá ao ước. Đúng là dân tuổi thọ cao, đi khắp thế gian vẫn có thể giữ được khuôn mặt trẻ trung. Nếu đi như anh ta, hắn e rằng mình phải già đến hơn 30 tuổi.

Tuy vậy, mối quan hệ của Eothur và Aragorn chẳng khá lên được bao nhiêu. Trừ các chàng hobbit là có thể gắn kết với người này, tăng lên độ tin tưởng.

...

Ngày thứ năm, Eothur đứng thẳng người trên một mảnh đất khô. Bỏ lại những hố lầy khó chịu ở phía sau cách hàng dặm. Từ đây hắn đã có thể nhìn thấy được một dãy đồi trên thung lũng, và ở phía bắc có một ngọn đồi cao nhất với cái tên là Weathertop. Đây từng là nơi trạm canh gác huyền thoại của vương quốc Arnor khi xưa.

“ Chúng ta cần đi tiếp và tăng thêm tốc độ. “ Aragorn nói với mọi người đừng dừng lại quá lâu. Eothur và Frodo nghiêng đầu nhìn nhau cười, vì hai người họ là đang đứng lại ở phía cuối đoàn.

Tiếp tục di chuyển, họ không đâm thẳng về phía ngọn đồi đó. Mà rẽ vào phía đông. Chạy đến những dãy đồi khác nhau mà từ đó sẽ đến phía bắc của Weathertop, nơi ít khu trống trải sẽ không dễ bị phát hiện được.

Ngày thứ sáu, tất cả mọi người đã đến nơi và leo lên ngọn đồi có đỉnh đầu giống như chiếc vương miện. Aragorn cho mọi người nghỉ ngơi và cắm trại ở sườn phía tây. Gọi Eothur cùng Frodo trèo lên cao nhất.

Khi đã đứng ở trên cao, Eothur cảm thấy thật là tuyệt vời. Hắn có thể nhìn thấy toàn bộ cả một thung lũng nằm ở dưới chân với một góc độ cực kỳ tốt. Thảo nào người Dunedain đã xây nó thành một tháp canh, cực kỳ phù hợp.

Trong khi hai người kia đang mò mẫm những dấu hiệu nào đó. Eothur thì đi qua lại để quan sát theo từng hướng, rồi chợt nhiên hắn nhìn thấy con đường chính. Thấy được các bóng đen nào đó đang đi lại trên đấy.

“ Cúi đầu xuống...! “ Eothur quay đầu thét lớn với hai người kia, còn mình thì quỳ một gối xuống. Và như một phản xạ Aragorn đã làm theo và kéo lấy tay Frodo.

“ Chuyện gì vậy? “ Frodo hoảng hốt hỏi lấy.

Eothur núp mình sau những cái cột trắng, những gì còn lại của tòa tháp trước kia. Hắn ngó đầu mình ra để quan sát rõ hơn, những cái bóng đen đó khá quen thuộc. Và cho dù đứng từ xa thì hắn vẫn biết chúng là cái quái gì. Những tên bị nguyền rủa khốn kiếp và bám dai như lũ chó săn.

“ Những tên Nazgul,... Có vài tên đang đi trên con đường. “

Aragorn khom người tới gần chỗ Eothur. Anh cũng đã có thể nhìn thấy được những gì mà Eothur thấy, mất một lúc sau anh mới nói.

“ Có vẻ như chúng vẫn chưa nhìn thấy được chúng ta. “ Phải, bọn chúng đang đi ra xa với con ngựa phi nước đại, chứ không phải là tiến gần đến chỗ bọn họ.

“ Cảm ơn cậu, Eothur. Việc này tôi quá sơ ý, đáng lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn. “ Aragorn vỗ lấy vai của Eothur, đây là lần đầu tiên anh ta làm vậy. Xem ra việc nhắc nhở khi nãy đã khiến anh có chút tin tưởng vào hắn.

Ngó nhìn một lúc, anh quay trở lại chỗ Frodo. Để suy ngẫm về dấu hiệu có thể là do vị phù thủy xám Gandalf để lại.

...

Tối hôm đó, bọn họ không đốt lửa trại. Chỉ sử dụng một số thức ăn khô như bánh mì và trái cây để làm bữa tối. Do quá mệt mỏi vì chuyến hành trình, các chàng Hobbit đều đã ngủ sớm để lấy sức ngày mai bắt đầu lên đường.

Eothur lẫn Aragorn đều đang chăm chú bảo dưỡng lấy vũ khí của mình. Hắn lấy chiếc khăn lau lấy phần lưỡi kiếm sáng bóng của thanh AngaNim. Một chút sau, thì nghe thấy anh ta cất tiếng hát thều thào, bằng ngôn ngữ người Elves.

“ Lá xưa đã xa cành,

Cỏ này vẫn còn xanh

Tán độc cần vẫn cao

...

Tincrcviel,... “

Đây là,... Eothur có thể nhận ra bài hát này. Kể về cuộc đời và tình yêu của con người phàm trần Beren và Luthien, con gái của nhà vua tộc Elves. Hắn còn biết rõ ràng trên Trung Địa này, ít ai còn nhớ về câu chuyện tình của họ. Nó đã tồn tại từ quá xa xưa, đến nỗi khi đó vương quốc Numernor còn chưa được thành lập, hay cuộc chiến thịnh nộ cũng chưa bắt đầu. Ngay cả hắn nếu không nhờ Ewen thì e rằng làm sao có thể biết đến được.

Eothur nhìn qua Aragorn, thấy anh ta như đang hòa mình vào lời hát. Thể hiện một cảm xúc khác lạ nào đó, nhưng nó rất là chân thật và không một chút nào giả dối hay tưởng tượng ra. Tình yêu, đúng thế chỉ có tình yêu mới có thể khiến những lời ca này đầy lắng động và tràn trề cảm xúc. Hắn cũng nhắm mắt lại lắng nghe, trong lòng tự nhiên xao xuyến về cái hình bóng của Ewen.

Một chút sau, tiếng hát của Aragorn dừng lại. Eothur mở mắt ra nhìn anh ta và hai người họ đang nhìn chằm chằm nhau, hắn mở lời trước.

“ Bài ca của Beren và Luthien. “

Aragorn giật mình vì bất ngờ, anh không nghĩ tới chàng trai trước mặt mình cũng biết về nó.

“ Làm sao cậu biết về nó? “

Eothur thay đổi hướng nhìn về mặt trăng, hắn có cảm giác người mang dòng dõi Isildur này giống như mình. Cả hai đều yêu một cô gái người Elves. Hắn thở dài lấy một hơi rồi đáp lại.

“ Không chỉ có mình anh là yêu một cô gái người Elves. “

“ Cậu cũng thế? “ Aragorn nhăn trán của mình.

“ Phải,... “

Cả hai người bọn họ trầm mặc, chẳng biết nói gì tiếp theo. Tuy không ngôn ngữ nào xuất hiện thêm, nhưng giờ đây họ đã có chung một cảm xúc phức tạp trong lòng mình. Và rồi để xua tan đi chúng, Aragorn đã mở miệng hỏi, đây là lần đầu tiên anh ta hỏi hắn trước. Mở đầu một cuộc nói chuyện dài.

“ Thanh kiếm của cậu,... nó là,... một sản phẩm của tộc Elves? “

“ Đúng thế. Anh tinh mắt đấy “ Eothur nhìn lại AngaNim và giơ nó cao lên.

“ Tôi có thể quan sát nó một chút chứ. “

“ Không vấn đề gì. “ Eothur đưa AngaNim cho Aragorn. Anh ta nhìn nó với một ánh mắt rất là chăm chú, như không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào từ viên ngọc đến dòng chữ nhỏ.

“ Một thứ vũ khí tràn đầy sức mạnh. “ Cầm lấy nó, Aragorn cảm nhận được liền nghĩ trong đầu.

“ Còn thanh kiếm của anh, tôi có thể mượn nó chứ? “ Về phía Eothur khi nhìn thấy cây vũ khí đã bị gãy lưỡi của Aragorn, hắn đã nhiều lần tò mò. Tại vì sao anh lại sử dụng thứ này?. Chẳng lẽ là vì nó có một kỷ niệm gì quan trọng.

Ban đầu Aragorn có chút hơi do dự. Nhưng khi anh nhìn lại thanh kiếm trên tay, nó chứa một nguồn phép thuật mạnh mẽ thì anh đổi ý lại. Cậu ta đưa thứ quý báu như vậy cho mình, thì tại sao mình lại không cho cậu ta cầm thử. Thanh này có kém cỏi gì với thanh của mình đâu.

Hơn nữa, giờ đây Aragorn có chút tò mò về cuộc đời của Eothur. Yêu một cô gái người Elves, có một thứ vũ khí quyền năng và đến từ Rohan. Anh còn biết là cậu rõ ràng cả thân phận dòng dõi Isildur của anh, vì trước kia đã từng có một Ranger báo tin cho anh về cậu.

“ Được thôi. “ Anh đáp sau đó đưa cho Eothur tận tay.

Eothur rút thanh kiếm ra khỏi bao, tuy phần đầu bị gãy mất nhưng nó vẫn có thể hoàn toàn sài được. Tự nhiên hắn chợt nhớ đến một quyển sách người Elves nào từng viết. Isildur đã dùng Narsil chém đứt tay Sauron, kết thúc cuộc chiến. Trong đó còn có miêu tả về thanh Narsil, rồi nhìn lại thứ trên tay mình mà thốt lên.

“ Narsil,...! Không thể tin được. “

Eothur quay đầu nói thêm với Aragorn. “ Tôi không nghĩ nó còn tồn tại trên thế giới này. “

Aragorn nghe được liền mỉm cười, anh cũng không hề cảm nhận được một chút sự tham lam nào trong mắt của Eothur. Chỉ hoàn toàn là sự kính ngưỡng và không thể tin được. Thế nên anh nói rõ cho hắn biết tại sao mà nó chưa bao giờ hiện thân.

“ Từ khi Arnor bị hủy diệt. Nó được người Elves ở Rivendell cất giữ. “

Eothur ngắm nghía nó một chút rồi trả lại cho anh ta. Hắn quay đầu nhìn lại bầu trời trên cao, từ trên ngọn đồi này. Các vì sao như đang tiến sát lại gần với hắn.

“ Lần trước, xin lỗi anh vì quả đấm. “

Khuôn mặt Aragorn tự nhiên xạm lại, khá u buồn vì kỷ niệm cũ của hai người họ.

“ Không,... là do tôi bất cẩn. Mà kiếm thuật của cậu,...rất mạnh đấy. “ Eothur khẽ cười, sau đó hắn hỏi anh.

“ Ở Rivendell, anh có biết người nào giỏi kiếm chứ? “

“ Khá nhiều là chuyện khác nữa,... “

Đêm hôm đó, hai người bọn họ trò chuyện khá lâu. Từ việc kiếm thuật cho đến thức ăn, nước uống, vùng đất,... Eothur cũng bộc lộ về thân phận của mình, người con nuôi của nhà vua Theoden. Nó chẳng khiến Aragorn bất ngờ gì nhiều lắm, vì anh đã có một chút nghi ngờ sẵn rồi.

Và mãi đến khi tận nửa đêm thì mới kết thúc. Eothur tự mình xung phong nhận trực đêm trước Aragorn, khoảng ba tiếng sau thì sẽ gọi anh ta dậy mà thay phiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play