Quay đầu ngắm nhìn những nét đục đẽo của mình đã tạo ra trên con thuyền gỗ, Cirdan vừa xem xét và đánh giá cả những vết khắc của các học trò mình.
Mỗi người đều được phân chia nhiệm vụ khác nhau. Như có học trò thì được giao nhiệm vụ là làm đầu tàu, có người thì là phần khoang,... dù sao công việc tạo thuyền không phải là thứ mà một mình công sức ông có thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được, kể cả cái thân phận bậc thầy huyền thoại nổi danh này.
“ Chà,... Erid có vẻ như đã tiến thêm một bậc nữa. “
Khi nhìn đến phần thân buồm, Cirdan khẽ cười và tự thì thầm.
Hãy xem các vết cắt này coi, không quá sâu hay không quá mỏng, đồng thời nó cũng rất là cân đối. Tạo thành những đường cong uốn lượn như những cơn sóng đang dập dềnh trên bờ biển. Chúng đã được đưa vào cánh buồm to lớn như đang thổi hồn của sự sống, biển cả, tạo hóa, thiên nhiên,... cho con thuyền mà bản chất của nó là một thứ vô tri vô giác.
Cirdan cũng liên tưởng đến chàng học trò có mái tóc màu nâu đó. Anh ta đã miệt mài, cẩn thận lấy từng chút từng chút, rồi lại dùng cái sự nhiệt huyết bên trong trái tim mình để đốt lên ngọn lửa của sự sống, chan hòa cho mọi thứ. Y như cái cách mà Thượng Đế tạo ra loài Elves, người phàm bằng chính đôi tay của mình, hay vị Valar Aule nặn người lùn ra từ bùn đất, lửa, và sự chan chứa yêu thương,...
Trong cái tâm trí bình tĩnh và vững chắc đó. Cirdan bắt đầu thầm khen ngợi rất nhiều, đến vị học trò của mình. Một ngày nào đó, cậu ta cũng sẽ có thể tạo ra được những con thuyền, tác phẩm bậc nhất, độc quyền cho riêng mình như trước kia ông đã từng làm.
Nhắc đến việc này, Cirdan tự nhiên nhớ lại một con thuyền, một sản phẩm tự hào nhất của cuộc đời ông. Thứ mà có thể nói là một cái gì đó đỉnh cao nhất của nghề làm thuyền, một huyền thoại, truyền thuyết hay sử thi của nền văn minh người Elves lẫn cả Trung địa.
Vingilot hay Wingilote, con tàu đã từng chở lấy vị anh hùng Earendil, người mang trong mình dòng máu loài người và Elves, người đã mở ra cuộc chiến thịnh nộ và kết thúc sự thống trị của chúa tể Morgoth.
Nó đã chở anh ta đến vùng đất của các vị thần, vùng đất của sự bất tử Aman. Vượt qua những rào chắn của biển cả, xuyên qua những bức tường gió, hay các cơn sóng thần khủng khiếp dâng cao đến tận hàng chục mét mà vẫn có thể bảo vệ được con người anh hùng huyền thoại.
Không những thế, con thuyền đã trở thành một thứ gì đó rất đặc biệt, có thể nói là “ độc nhất vô nhị “. Bởi vì nó đã có một linh hồn riêng cho mình, thứ mà các vật vô tri bình thường khó mà có được. Nó giúp chàng trai đó có thể lẩn tránh được những sinh vật nguy hiểm của biển cả, hay là kêu gọi trợ giúp của các sinh linh tốt bụng như bầy cá heo, cá voi,...
Và càng cuối cùng, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đưa Earendil tới được nơi ở của các vị thần. Nó còn ngoan cường theo dấu chân của anh để tham gia vào cuộc chiến Thịnh Nộ.
Dưới sự kết hợp của một anh hùng và một con thuyền. Hai người đã phải đối mặt với con quái vật, con rồng nổi danh nhất của Trung Địa, lẫn cả thế giới Arda, Ancalagon.
Con rồng đen to lớn, chính nó đã có thể đẩy lùi cả một đội quân hùng mạnh của các Valar trên con đường sắp chiến thắng, và cứu vãn lấy sự thất bại ở phút chót của chúa tể bóng tối Melkor.
Nó đã giáng xuống từ trên cao, không những mang theo bóng tối, ngọn lửa nóng chảy như dung nham, mà còn có cả những cơn bão táp và các tia sét hùng mạnh.
Cả hai chiến đấu với nhau. Cuối cùng Earendil đã chiến thắng. Dùng thanh kiếm trên tay mình, để chặt đứt đầu con quái vật và khiến cơ thể nó rớt xuống những ngọn núi lửa đang hoạt động.
Thật ra không chỉ con thuyền, mà có cả sự giúp đỡ của Vua đại bàng khổng lồ, Thorondor để giành lấy thắng lợi.
Nghĩ đến chúng Cirdan ngước lên trời, nơi mà trần của xưởng làm việc có bức tranh vẽ lấy một con thuyền đang bay lên ngoài thế giới Arda.
Vingilot đã trở thành một phần của vũ trụ, thế giới, và các vì sao tinh tú. Một ngôi sao sáng chói khi trời về đêm, và sự lấp lánh, huyền ảo, tuyệt vời của của nó chỉ thua đúng một thứ. Đấy là mặt trăng.
“ Bập,... “ Cánh cửa gỗ vang lên. Cirdan quay đầu nhìn lại về phía cổng, nơi mà chẳng có bóng người nào cả ngoài những cơn gió đang thổi vào.
“ Chắc học trò nào đó đã quên chốt cửa khi ra khỏi đây. “ Rồi ông mới nhận ra khi này trời cũng đã tối, đã đến lúc ông nên rời khỏi xưởng.
...
Không cần khóa chặt lại, Cirdan chỉ cần đóng hết các cửa sổ và cửa chính, chốt bình thường. Để tránh các cơn gió lớn hay cơn mưa tạt vào, khiến khu làm việc ngăn nắp của mình rối tung lên như những mái tóc không được chải chuốt cẩn thận, vừa mất thẩm mỹ, sự vui vẻ lại phải mất công để dọn dẹp.
Bước trên con đường mòn để trở về nhà. Cirdan đi ngang qua những tay lính gác khác nhau, và họ đều cúi đầu chào khi gặp được ông.
Ngoài thân phận là người chế thuyền, giờ đây Cirdan còn là một vị lãnh chúa, một bậc hiền gia. Cả vùng đất Grey Hanves này và cả Lindon nói chung, tất cả chúng đều có một chút công sức xây dựng do ông bỏ vào, và khi nhà vua Gil Galad qua đời.
Cậu ta đã trao cả Lindon này cho ông cai quản nhưng bản thân ông vẫn từ chối trở thành một nhà vua, mà thay vào đó chỉ tự coi mình là một người lãnh chúa, một người đứng đầu của một nơi cư trú người Elves.
Đang sắp về nhà, Cirdan đột nhiên bị một cơn gió lớn thổi tạt qua khuôn mặt mình. Chúng khiến mái tóc dài và bộ râu của ông xẻ đôi và bay lơ lửng.
“ Gió “. Với người bình thường thì đây chỉ là một cơn gió bất ngờ như bao ngọn gió khác, một phần của đất trời. Nhưng với Cirdan, ông biết cái thứ sức mạnh nguyên thủy này đại diện cho cái gì,... Valar Manwe, Vua của các vị thần hay còn gọi là thần gió.
Bất kỳ chuyện gì xảy ra trên thế giới này đều có nguyên nhân của nó, cơn gió thổi ngang qua ông có thể đang mang theo một cái điềm báo gì đó của vị thần, một lời nhắn nhủ chẳng hạn,...
Cirdan dừng bước chân mình lại, quay đầu tìm một cái gì đó là sự “ dấu hiệu “. Các vị thần thường hay dùng sức mạnh, hay quyền năng của họ để làm dấu vết nào đó. Kể cả nữ hoàng Valar Elentari tôn kính của bọn họ cũng vậy.
Về tại sao ông lại biết đây là một lời báo hiệu nào đó? Đơn giản là chỗ ông đang đứng trong mấy ngàn năm qua chưa bao giờ xuất hiện cái hướng gió tạt ngang như thế này, trước cửa nhà ông trừ một số trường hợp đặc biệt.
Và lần này không thuộc về bất kỳ trường hợp đặc biệt nào cả.
Ngó nghiêng một hồi nhưng không thấy gì, Cirdan vuốt râu nghĩ ngẫm.
“ Các vị thần lúc nào cũng vậy, họ thường hay tỏ vẻ bản thân mình rất là bí ẩn,... nếu không quen thuộc cách hành xử đó thì khó mà hiểu được ý của họ. “
Sau một hồi quan sát, ông ngước đầu lên nhìn bầu trời. Phát hiện phía xa kia là ngôi sao mà con thuyền của ông đã hóa thân thành, nó không ngừng lấp lánh, có một điều gì đó rất khác lạ so với mọi hôm.
Cơn gió từ đâu lại xuất hiện, lần này nó như đẩy lấy lưng của ông, muốn ông đi theo nó.
“ Phía Tây... “ Cirdan gật đầu nhẹ, phát hiện hướng cơn gió đi là cùng với hướng của ngôi sao quen thuộc trên trời kia.
Sau một hồi di chuyển, Cirdan đi ra hướng bến cảng. Nơi mà đang đắm chìm trong bóng tối u ám, ngoài những phần gờ tường là đang có những ngọn đuốc soi sáng, còn lại thì như đang bị con nhện khổng lồ Ungoliant nuốt trọn trong miệng.
Trong cái đen thui thủi ấy, Cirdan vô tình phát hiện có bóng người đang nằm trên những bậc cầu thang đá. Điều đó khiến ông thấy thật kỳ lạ, và chút ít ỏi sự tò mò len lỏi trong tâm trí mình.
“ Các vị thần đưa ta đến đây là để xem thứ này sao?! “
Cirdan tiến sát lại gần hơn và phát hiện đây là một con người, một chàng trai trẻ tuổi.
...
Eothur tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, từ khi ngắm xong cái cảnh hoàng hôn, nhìn lấy những tia sáng cuối cùng cũng dập tắt. Hắn chợt cảm thấy một giấc ngủ nào đó ập tới, nó len lỏi trong tâm trí tạo ra những cái ngáp dài liên tục, rồi đầu óc mơ màng, chỉ biết nằm xuống tại chỗ.
Vào lúc đó, những ký ức của Ewen cũng hiện ra trở lại, thứ mà đáng lẽ đã phải bị chìm vào lãng quên. Eothur cũng không ngăn cản lấy dòng suy nghĩ của mình, đó không phải là cách tốt nhất.
Mà hãy yên lặng quan sát nó đi, quan sát lấy tâm trí mình, tự khắc nó sẽ dừng lại thôi. Còn nếu không thì chìm vào giấc ngủ.
Dùng hành lý làm gối. Eothur hy vọng người Elves sẽ không quan tâm gì nhiều đến hắn, rồi nhắm mắt mà nằm sóng soài tại chỗ như một kẻ ăn xin ngủ ngoài đường.
Và giờ khi đã tỉnh dậy, trước mặt hắn là một người Elves có dáng vẻ lớn tuổi đang đứng ở đó. Từ đầu tóc đến bộ râu đều là màu trắng, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói một lời nào cả.
Cirdan yên lặng, ông dùng đôi mắt chứa đầy những kiến thức của lịch sử để cố nhìn cho ra những gì đặc biệt đang hiện trên con người phàm trần trẻ tuổi này.
Đáng tiếc cho công sức của ông. Không gì cả,... hoàn toàn là bình thường, không có chút dấu vết nào cho phép con người này chứng tỏ mình là một Maiar hay Valar gì cả.
“ Quái lạ,... chẳng lẽ cảm nhận lầm. “
Rõ ràng khi chàng trai vừa mở mắt ra, ông đã nhìn thấy bên trong cậu có chứa đựng nguồn sức mạnh thần thánh nào mà. Cứ cho rằng nó nhỏ bé và rất yếu ớt đi nhưng ông rõ ràng là cảm nhận được, thế mà giờ nó biến mất rồi, không để lại một chút dấu vết như nó chưa bao giờ tồn tại.
Sức mạnh này khá giống với các Valar và Maiar. Không nghi ngờ gì cả, chính là nó,... sống mấy ngàn năm chẳng lẽ ông chưa bao giờ gặp một vị thần sao?, cái cảm giác quen thuộc này chính ông làm sao mà quên được.
Eothur cảm thấy mình đang bị quan sát kỹ đến nổi mà chính da gà hắn đang nổi lên,...
“ Ở trung địa còn có biến thái,... nữa à. “
Trong nháy mắt, hắn quay đầu chạy vụt mất. Cố nhanh chóng mà rời khỏi cái nơi kì dị này.
Cirdan thì không làm gì cả, chỉ đưa mắt nhìn hắn bỏ chạy. Nếu các vị thần đã kêu ông gặp cậu ta thì nhất định, hai người họ sẽ còn gặp nhau dài dài nữa.
Tự nhiên, Cirdan chợt nhớ về cháu gái nuôi của mình. Con bé vừa cho người đưa ông một lá thư, hy vọng ông sẽ trao cho cho một chàng trai loài người. Mắt xanh, tóc đen,...
Này,... đây không phải là người ông vừa gặp sao. Không thể tin được,... chẳng lẽ mình đoán sai,... không không, cuộc đời rất kỳ lạ,... có thể là sự thật.
“ Xem ra ta và cậu ta đã có một mối ràng buộc nào đó. “ Cirdan ngước đầu lên trời, đây là ý của các vị thần sao.
Nhưng ông vẫn không hiểu, cậu ta rốt cuộc là thứ gì. Tại sao các vị thần,...?
…
Sáng hôm sau, Eothur chợt bị bao vây bởi một tiểu đội khoảng 5 người. Hắn nhìn những bộ giáp trụ mạ vàng sáng bóng dưới ánh mặt trời, trong thâm tâm không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
“ Chẳng lẽ ngủ lăn lóc trong thành phố cũng là một tội. “
“ Xin mời cậu đi theo chúng tôi một chút,… “ Người chỉ huy dùng khuôn mặt lạnh như băng giá nói với hắn, trong khi giọng của anh ta lại có chút uyển chuyển như một lời mời rất là thân thiện.
Cuối cùng Eothur cũng đi theo bọn họ, vũ khí và trang bị của hắn vẫn được giữ nguyên trong tay mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT