Đứng bên cạnh đuôi thuyền, Eothur hướng con mắt màu xanh dương của mình nhìn về phía Nam. Nơi mà chẳng có gì khác ngoài những dòng nước, cơn sóng, đang dập dợn trên mặt biển do các ngọn gió tạt ngang.
Eothur đứng khoanh tay trước ngực, hai chân giang rộng để tránh con thuyền bập bênh ảnh hưởng đến mình. Còn lại thì không một chút chuyển động, lắc lư nào xuất hiện trên người hắn, cứ như một pho tượng được điêu khắc rất chân thật.
Có lẽ nói vậy thì hơi quá, thỉnh thoảng Eothur vẫn hơi chút nheo mắt lại vì ánh sáng trên mặt trời phản xạ lại từ mặt biển. Hành động duy nhất mà hắn làm để chứng tỏ mình còn sống.
“ Cậu ta đứng bao lâu rồi? “ Từ phía sau, vị thuyền trưởng người Elves hỏi thủy thủ của mình.
“ Tôi e là, từ lúc mặt trời mọc đến bây giờ thưa ngài. “
Vị thuyền trưởng ngước đầu nhìn mặt trời đang đứng thẳng đối diện với mình, ông lẩm bẩm như đang nói chuyện với bản thân.
“ Từ sáng sớm đến trưa sao. “
Vị thủy thủ bên cạnh cảm thán.
“ Không thể tin được vào mắt mình! Cậu ta đã nhiều ngày trời như vậy, phía Nam có gì đặc biệt với cậu à. “
“ Tốt nhất là cậu đừng hỏi gì hết. “ Sau đó ông nghiêng đầu trở lại nhìn lấy Eothur với ánh mắt ôn hòa, như đã biết chuyện gì đã xảy ra với chàng trai loài người đó.
“ Thuyền Trưởng, bến cảng Forlond kia rồi. “
Một người thủy thủ khác từ trên mũi tàu bước tới, anh ta báo cáo cho sếp của mình.
Giọng anh ta không quá lớn, cũng không quá nhỏ. Nhưng đủ để tất cả mọi người đang đứng trên khoang tàu có thể nghe thấy được.
Tỉnh dậy từ trong ảo ảnh của ký ức, Eothur cũng quay đầu nhìn những người phía sau mình.
“ Con mắt,... anh,... “ Thấy Eothur quay đầu, vị thủy thủ vừa cảm thán, nay như đang nhìn thứ gì đó trên khuôn mặt hắn, nên hơi run rẩy bàn chân của mình.
Anh ta chưa kịp nói hết liền đã có một bàn tay vỗ lên vai, ngăn anh lại. Người ngăn anh không là ai khác chính là chủ nhân của con thuyền này, tay thuyền trưởng, nhìn thì trẻ nhưng phải có số tuổi gấp 5 lần cuộc đời người bình thường.
“ Cậu nên ngủ một giấc chút đi. Dựa theo tốc độ gió thế này, phải gần chiều chúng ta mới tới nơi. “
Eothur không nói gì chỉ gật đầu nhẹ, rồi bước qua họ tiến xuống khoang thuyền. Về con mắt của hắn khiến người kia e ngại là vì nó đỏ rực lên với những sợi gân máu trông khá dữ tợn, có thể là do việc hắn nhìn ánh nắng quá lâu, cộng thêm mất ngủ,... để lại tác hại và cũng có thể là do hắn đang khóc,... nhưng đã được kiềm nén, hết tất cả nước mắt chua mặn mình trở lại vào trong.
...
Nếu như một người bình thường, khi vừa trải qua những tháng ngày trên con tàu giữa đại dương mênh mông, và đến lúc anh trở lại đất liền thì anh có thể khẳng định.” Tôi rất vui “
Chỉ cần ba chữ đã có thể đại diện cho tâm trạng của anh ta. Nó như tâm trạng của một đứa trẻ trở lại vòng tay của mẹ mình sau những chuyến phiêu lưu gần nhà.
Một câu so sánh khá ngây thơ nhưng đủ để diễn tả chân thật nhất về tình cảm của con người với đất liền, như người con và người mẹ.
Đáng tiếc, ngay giờ đây Eothur không thể cảm nhận được chúng. Đầu óc hắn vẫn đang chìm vào những ảo ảnh vô hình mà tâm trí tạo ra, hắn bước đi trên bến cảng, chào tạm biệt vị thuyền trưởng,... như một cỗ máy chỉ biết hoạt động theo trình tự, trong hắn chứa đầy toàn sắt thép, dầu nhớt,... không chút gì gọi là sinh vật có cảm xúc, kể cả lời nói.
...
“ Này chàng trai trẻ, trông cậu khá tồi tệ đấy. Hãy thử lấy những cốc bia mới mẻ từ phương bắc này xem, có khi tâm trạng cậu sẽ tốt hơn đó. “ Đang đi ngang qua một khu chợ, Eothur được đánh thức từ một lời rao hàng của vị thương nhân.
Nhìn lấy vị thương nhân loài người kia, Eothur cảm thấy ông ta hiện lên trong mắt mình là cái bóng người quen thuộc,... Leods. Không chỉ là hơi giống thôi,... không phải là ông ta.
Mà càng thú vị hơn, khi tại một khu chợ người Elves yên tĩnh, bình dị như thế lại xuất hiện một cá thể dị biệt, miệng không ngừng hò hét.
Nhìn chằm chằm người kia, mất vài giây sau Eothur mới trả lời.
“ Tôi nghĩ bia thường được cung cấp cho quán trọ hay,... “
“ Ha ha,... anh bạn,... đấy là một câu chuyện buồn. “
“ Câu chuyện buồn? “
“ Đúng vậy, chết tiệt, một câu chuyện buồn của ta... “
“ Vậy cho tôi một cốc đi “ Đứng cạnh quầy hàng làm bằng gỗ, Eothur nhìn thấy những chiếc cốc được treo sẵn trên đó. Phía sau vị thương nhân mập mạp, lùn kia là những thùng tô nô chất lên nhau.
Ông ta với lấy chiếc cốc, quay người vặn mở chiếc vòi được đính trên thùng. Đổ ra là những dòng nước màu đỏ rất đẹp mắt nhưng nhạt màu hơn rượu vang, và càng đẹp hơn, là khi ánh nắng chiếu vào từ trên cao xuống.
Đưa tới trước mặt Eothur, hắn cầm lấy và nhìn xuống. Có thể thấy được những bọt màu trắng từ từ tan biến trên phần miệng cốc.
Uống thử lấy một ngụm, Eothur có cảm nhận hương vị của loại bia đỏ này từ đầu lưỡi đến tận cổ họng. Khác với loại bia đậm chất mùi ngũ cốc của Rohan, thứ này lại có chút ngọt ngọt của trái cây, hình như trái Cherry thì phải,...
Chua chua, ngọt ngọt cộng thêm hương thơm từ ngũ cốc. Đây là một cảm giác khá mới mẻ,...
Thấy được, Eothur giơ chiếc cốc lên cao, chỉ với một hơi là hắn có thể xử lý sạch sẽ cho đến giọt nước cuối cùng.
“ Khà,... “ Đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, Eothur thở ra một hơi, rồi hắn nhìn chủ quán nói.
“ Làm thêm một ly. “
“ Ha ha,... tuyệt vời chứ anh bạn. Đây là thứ bia đầu tiên do người bạn ta sáng chế đấy. “
“ Bạn? “
“ Phải, lão ta có trong tay một xưởng bia cho riêng mình.
Trước kia lão thường hay kể với ta, lão muốn chế tạo ra một loại bia mới. Một thứ mà không chỉ làm bằng ngũ cốc, một thứ mà có sự trộn lẫn với trái cây, như bia được hòa trộn với rượu vang.
Thế mà ban đầu, ta cứ tưởng lão đang “ nổ lớn “ trong cơn say tí bỉ của mình. Vậy mà nó đã thành công, không thể tin được. ” Vừa nói, tay thương nhân vừa rót cho hắn một cốc mới mẻ khác.
Eothur hơi chút nhếch môi mỉm cười, một nụ cười mà gần như không thể thấy rõ được. Và ngay cả chính hắn cũng không hề biết tâm trạng mình đã bớt đi chút phiền não trong lòng.
“ Vậy còn câu chuyện buồn? “ Eothur nhấc đít mình ngồi lên chiếc ghế gỗ mà tay thương nhân đưa cho, rồi hỏi ông ta.
Với các tay thương nhân, việc bán được hàng có tiền trong tay là niềm vui của họ. Thấy Eothur có lẽ sẽ là một khách hàng chịu chi nên ông ta cũng không ngại gì mà không kể những mảnh chuyện của mình.
“ Cậu thấy thứ sau ta chứ? “
Eothur gật đầu.
“ Đáng lẽ giờ này chúng phải được nhét trên con tàu nào đó chuyển đến Dol Amroth. “ Ông ta bực bội nói rồi kể từng chi tiết một.
“ Chúng chính là một trong những thùng bia được sản xuất đầu tiên từ xưởng của người bạn già...
Và theo dự tính, chúng sẽ giúp ta kiếm được một số tiền lớn ở Gondor. Bởi vì sao,... “ Đang nói ông dừng lại, tự hỏi lấy một câu và tự trả lời.
“ Đơn giản là ta có thể bán chúng với cái giá cực kỳ đắt đỏ vì chúng là những thứ duy nhất và không ai có được chúng ở đó.
Mà Gondor,... cậu biết đó,... đấy là một vương quốc giàu có hơn cái vùng cằn cỗi này. “
“ Vậy còn những tay thương nhân khác thì sao, họ cũng phải nghĩ đến điều như vậy. “
“ Ha ha ha,... Tất cả thùng ở đợt sản xuất đầu tiên đã được ta mua lại hết, chỉ có một ít là đang được tiêu thụ một số thị trấn con người gần đây.
Nếu chờ đợt tiếp theo thì cần phải ít nhất là 6 tháng nữa mới ra hàng. Càng nhanh tay thì ta càng kiếm được nhiều. “
“ Vậy,... “
“ Là tại tay thuyền trưởng người Elves chết tiệt kia. Ban đầu ở Grey Havens, hắn ta cứ nói chuyện như đảm bảo sẽ chuyển được hàng.
Thế mà vừa đi được một chút. Hắn liền thả ta ở đây, bồi thường tiền rồi biến mất mà không để lại dấu vết, chỉ nói vài lý do vớ vẩn.
Mẹ kiếp, ta ghét nhất là người Elves. Miệng thì nói thanh cao, bình tĩnh lắm, có làm con mẹ gì được đâu. “
Tay thương nhân nói như đang gào thét. Và chửi thuyền trưởng kia, mà không thèm để ý xung quanh ông toàn là người Elves. Bọn họ đều đang dùng cái ánh mắt kỳ dị nhìn hai người họ.
Ngay cả Eothur cũng hơi chút liếc mắt, khâm phục ông ta can đảm hơn cả mình.
“ Ở đây không có thuyền lớn nào à? “ Uống một ngụm, Eothur tùy ý nói một câu.
“ Mẹ cha nó, đây là bến cảng nhỏ mới đau chứ. Chẳng biết khi nào mới có con thuyền lớn ghé vào, đúng là câu chuyện buồn của ta. “
Eothur lại nhấc môi khẽ cười không thành tiếng, một nụ cười hiện rõ rệt trên khuôn mặt.
“ Xung quanh đây không ai mua à. “
“ Trời ạ, cậu nhìn những người đang đi qua đi lại xem. Trên mặt họ có hứng thú gì với cái thứ gọi là bia không? “
Người Elves,... không uống bia.
“ Vậy đúng là một câu chuyện buồn. “ Eothur nói thêm một câu như chà xát muối lên vết thương của người thương nhân.
“ Ha ha,... phải. “ Ông ta chỉ cười, đồng ý với điều đó.
“ Mà khoan, tại sao ông không đi lên dãy núi xanh. Người Lùn cực kỳ giàu có, họ sẽ chịu chi hơn cả vương quốc loài người bình thường. “ Eothur hơi chút nghiêng đầu nhìn ông ta, thấy kỳ quặc hỏi.
“ Tin ta đi, họ sẽ không uống thứ mà có mùi trái cây đâu. Với họ chúng là thứ dành cho đám người Elves. “
“ Ông đã thử chưa? “
Người thương nhân có chút nhíu lông mày nói. “ Chưa, nhưng ta nghĩ như vậy. “
Eothur ngồi bên cạnh, nhìn mọi người đi qua đi lại. Nhún vai nói.
“ Đó chỉ là ông nghĩ. Tại sao không thử đi? “ Dừng chút, rồi Eothur nói tiếp. Vẫn với cái giọng lạnh nhạt như nãy giờ hắn sử dụng.
“ Còn hơn là ngồi đây chờ đợi. Chỉ cần một chút tài ăn nói, tôi nghĩ ông có thể thuyết phục được họ. “
Vị thương nhân không trả lời, mà lấy tay vuốt bộ râu của mình trầm tư. Và trong một khoảng khắc, thấy người Elves lạnh nhạt khi đang bước qua quầy hàng, ông chợt nghĩ ra một ý tưởng, ông hô lớn lên.
“ Ha ha ha,... cậu nói đúng chàng trai. Tại sao lại không thử chứ, ta vừa có cách để tiền người lùn chảy vào túi ta,... ha ha ha “
Eothur lại lần nữa nhếch môi cười, hắn đứng dậy. Tay thọt vào túi đồ, lấy ra một chiếc đồng vàng đặt lên trước bàn của vị thương nhân, rời đi mà không nói câu nào.
“ Đồng vàng,... hai cốc và một câu chuyện đổi một đồng. Thật là có lời, mình đoán đúng mà. “ Ông ta nhanh tay cầm nó lên, cắn lấy nó như đang xem thật hay giả. Và nghĩ thầm trong đầu.
Không chỉ tay thương nhân, mà bản thân Eothur cũng có lời. Cuộc trò chuyện thú vị không phải lúc nào cũng có thể gặp được, cũng không phải lúc nào có tiền là mua được.
Cuộc sống là thế, đôi khi có những thứ thật là bình dị nhưng lại có giá trị cực kỳ lớn. Cuộc nói chuyện đã khiến tâm tình Eothur tốt hơn một phần nào đó, xua tan đi cái sự buồn rầu, lãnh lẽo, khó chịu... trong người.
Ngoài ra hắn cũng đã lấy lại được một chút sự tỉnh táo để biết mình đang ở đâu, mình đang làm gì.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Eothur xoa bên huyệt thái dương của mình, đêm qua hắn hình như uống khá nhiều thì phải.
Cố gắng đứng dậy mở ra cánh cửa sổ, Eothur nhìn lấy những tia nắng chiếu vào khuôn mặt, hắn tự nhủ trong lòng.
“ Bắt đầu thôi Eothur, chuyến phiêu lưu của mày vẫn chưa dừng lại đâu. “
Cũng ngay trong hôm đó, Eothur sách hành lý đã được chuẩn bị của mình lên. Rời khỏi Forlond, đi về hướng bắc tiếp tục hành trình đang dở dang của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT