Điền Thất mới nghe đến cái tin tức này thì có chút kinh ngạc, tổng cảm
thấy Trịnh thiếu gia sinh chiều dưỡng chuộng không quá thích hợp đâm đầu vào trong quân doanh đầy gian khổ. Nếu nói hắn dựa vào gia thế bối cảnh để đi quân doanh hưởng phúc thì càng không thể, trong quân doanh vốn
liền không có miếng phúc nào để hưởng thụ, Trịnh Thiếu Phong tự mình lại có cử nhân công danh bên thân, lại dựa vào cha hắn và ca ca hắn đề bạt
thì đường làm quan chung quy sẽ không quá nhấp nhô, đủ hắn hưởng thụ cả
đời.
Bởi vậy Điền Thất rất không hiểu nỗi.
Không chỉ nàng, Đường Thiên Viễn và Kỷ Chinh đều cảm thấy cái lựa chọn
này không được tốt cho lắm, Đường Thiên Viễn cho rằng Trịnh Thiếu Phong
dù sao đi nữa cũng đã thi được cử nhân, không bằng lại nỗ lực mấy năm,
tranh thủ lăn lộn được cái tiến sĩ, về sau mọi người ở trên quan trường
gặp nhau, kết thành một mạch, không phải càng tốt hay sao.
Được rồi, để Trịnh Thiếu Phong thi đậu tiến sĩ quả thật có chút làm khó hắn…
Tóm lại lần này Trịnh Thiếu Phong rất có chủ kiến của bản thân. Hắn cũng không biết bị thần tiên nơi nào nhập, trong vòng một đêm nghĩ thông rất nhiều chuyện, nói cái gì “Làm người không thể cả đời dựa vào người
khác, chính mình chung quy phải tự mình xông ra một con đường”, “Ta đọc
sách không được, tập võ còn được đi, không như đẩy ưu tránh khuyết, đi
quân doanh thử xem”, sau đó lại mang vẻ mặt cao thượng nói, “Dân chúng
biên cảnh Đại Tề chúng ta nhiều năm nay chịu đủ nỗi khổ do Mông Cổ gây
rối, ta thân là con dân Đại Tề, nên vì Hoàng thượng phân ưu, vì dân mưu
phúc, làm sao có thể an vào hưởng lạc”…
Mấy người Điền Thất đều rất lo lắng cho Trịnh Thiếu Phong. Đầu óc người
này vốn không tốt dùng, lần này đừng nói là bị hư luôn rồi đi…
Vẫn là Đường Thiên Viễn tinh trí, bất động thanh sắc quan sát Trịnh
Thiếu Phong mấy ngày, cuối cùng ra được kết luận: Tiểu tử này là muốn đi quân doanh theo đuổi cô nương.
Bởi vì Trịnh Thiếu Phong trúng ý con gái của Sở tướng quân, cô nương kia rất bưu hãn, không yêu kim chỉ mà yêu trường thương đoản kiếm, gần đây
cha nàng điều chức đi Tuyên phủ làm tổng binh, nàng cũng muốn đi cùng.
Điền Thất và Kỷ Chinh đều nhẹ nhàng thở ra.
Mấy người liền cao hứng làm tiệc tiễn Trịnh Thiếu Phong, trong bữa tiệc
một bên chúc phúc một bên giúp hắn ra chiêu, Trịnh Thiếu Phong suy xét
đến chuyện ba người này đều không có từng trải qua chuyện đem cô nương
đuổi tới tay, đã vậy trong đó còn có một đôi đoạn tụ, nên không quyết
định nghe bọn hắn.
À, phía trước quên nói, Trịnh thủ phụ cũng không biết có chủ ý gì, tóm
lại không có đem thân phận chân thực của Điền Thất nói với Trịnh Thiếu
Phong, thế là Trịnh Thiếu Phong liền vẫn bị che đậy như thế.
Lời thừa không nói thêm. Kinh thành tứ công tử chỉ còn lại ba người, ba
người này còn đều có tâm tư. Đường Thiên Viễn đối với thân phận của Điền Thất tò mò muốn chết, nhưng đoán không ra, hắn cũng không tiện hỏi.
Loại chuyện này đối phương không chủ động nói liền tỏ rõ người ta không
muốn để cho ngươi biết. Kỷ Chinh so Đường Thiên Viễn còn tò mò hơn. Hắn
phái người trà trộn vào trong Đại Lý Tự, đem hồ sơ lưu đày Liêu Đông mấy năm trước đều lật một lần, nhưng chính là không tìm được vụ án phù hợp
với tình huống của Điền Thất. Kỷ Chinh cho rằng chính mình nghĩ sai,
nhất thời cũng rất nghi hoặc. Hắn lại nghĩ từ Tôn Tòng Thụy mà bắt tay
vào mò, nhưng mà Tôn Tòng Thụy làm người khiêm nhường, thanh danh thanh
cao, hắn cũng tra không ra cái gì. Kỷ Chinh có thể xem ra Điền Thất cùng Đường Nhược Linh liên thủ đối phó Tôn Tòng Thụy, bởi vậy lại muốn từ
chỗ Đường Nhược Linh nghe ngóng tin tức. Đường Thiên Viễn là người cẩn
thận, hắn cảm thấy thế này, dù Kỷ Chinh cùng Điền Thất quan hệ tốt,
nhưng mà đã Điền Thất không chủ động cùng Kỷ Chinh lộ ra, thì Đường
Thiên Viễn hắn đây không thể lắm mồm nói dù chỉ một chữ. Thế là mỗi khi
gặp được lời nói khách sáo của Kỷ Chinh, hắn luôn giả ngu.
So sánh với hai người bọn hắn, tâm tư của Điền Thất liền đơn giản nhiều: Toàn lực phối hợp Đường Nhược Linh làm chết Tôn Tòng Thụy.
Đường Nhược Linh là hảo chiến hữu, Điền Thất là hảo trợ lực, hai người
ai có chức nấy, phối hợp ăn ý, dần dần địa vị và lực lượng của Đường
Nhược Linh và Tôn Tòng Thụy ở trước mặt Thánh thượng ngang nhau lên — từ trước Tôn Tòng Thụy tổng là đè Đường Nhược Linh một đầu.
Loại biến hóa này là tuần tự tiến hành, ngay từ đầu giống như là mưa
phùn thấm đất, không người phát giác ra, cho dù Đường Nhược Linh ngẫu
nhiên được mấy cái lợi thế thì người khác cũng không cảm thấy có gì,
quan trường thôi, chính là như vậy. Nhưng chính là tại sự thay đổi một
cách vô tri vô giác như thế mà rất nhiều người bắt đầu có thái độ đối
đãi Đường Nhược Linh và Tôn Tòng Thụy không giống như trước kia. Trước
kia rất nhiều chuyện là do Tôn thứ phụ đánh nhịp, mà bây giờ cũng là
luôn có người chạy tới hỏi ý kiến của Đường Nhược Linh, trọng yếu nhất
là ngay cả Hoàng thượng cũng càng lúc càng làm như thế.
Cân nhắc đến chuyện Đường Nhược Linh ở Nội các xếp thứ ba, nhưng lúc này lại cơ hồ cùng Tôn Tòng Thụy ngang vai ngang vế, chỉ vậy mà xem thì hắn cũng xem như là cái sau vượt cái trước.
Tôn Tòng Thụy nhất thời có cảm giác nguy cơ. Loại cảm giác nguy cơ này
không hề chỉ xuất phát từ loại biến hóa giữa địa vị của hắn và Đường
Nhược Linh.
Mọi người đều biết, mỗi người trên quan trường đều có sở trường của
chính mình, ví dụ như Trịnh thủ phụ am hiểu giữ gìn quan hệ nhân tế,
Đường Nhược Linh am hiểu xử lý chính sự, mà thứ Tôn Tòng Thụy am hiểu
nhất chính là suy đoán thánh ý, nịnh bợ một cách thanh cao mà khiêm
nhường. A dua nịnh nọt ai cũng biết làm, nhưng mà nịnh được đường hoàng, nịnh xong còn có thể khiến cho người khác hướng về phía ngươi giơ lên
ngón tay cái khen ngươi một tiếng thanh chính, vậy thì không dễ dàng.
Đây là một môn tuyệt kỹ của Tôn Tòng Thụy.
Nhưng mà bây giờ, môn tuyệt kỹ này bị Đường Nhược Linh cầm chắc. Đường
Nhược Linh có được hai cái sở trường, bỗng chốc liền có thể ngạo thị Nội các.
Này sao được. Chỉ cần Đường Nhược Linh thông thạo vận dụng môn kỹ thuật này, thì Tôn Tòng Thụy hắn đây phải bị đào thải.
Tôn Tòng Thụy không ngốc, hắn biết cho dù Đường Nhược Linh thông suốt đi nữa thì cũng không thể lập tức thông được thấu triệt như vậy, nhất định là có người ở sau lưng chỉ điểm. Quan sát tới quan sát đi, hắn đưa ánh
mắt khóa chặt lên người Điền Thất.
Điền Thất: Ha ha.
Bị tư duy vốn có hạn chế, nên Tôn Tòng Thụy cho rằng Điền Thất bới tro
tìm vết hắn là do cùng Tôn Phiền kết thù. Tôn Tòng Thụy cảm thấy Điền
Thất làm như vậy rất không có lý trí, mất nhiều hơn được. Một tên thái
giám, cùng triều thần trộn cùng một chỗ, có thể có được cái kết cục tốt
gì? Thế là hắn nói bóng nói gió dùng nói điểm mấy điểm cho Điền Thất,
còn cùng nàng xách Trần Vô Dung ra. Ý tứ chính là: Ngươi lại làm bừa như vậy đi xuống, kết cục cùng Trần Vô Dung giống nhau!
Điền Thất giả ngu, nhất phái khờ dại hỏi Tôn Tòng Thụy, “Tôn đại nhân cùng Trần Vô Dung rất thân sao?”
Trên mặt Tôn Tòng Thụy có chút nhịn không được, “Ta làm sao có thể cùng tên bị hoạn kia quen biết.”
“Phải ha.” Điền Thất gật đầu, “Hoàng thượng nói, chỉ có người hèn hạ vô
sỉ hạ lưu hư ngụy giả bộ thanh cao, đời này không chết tử tế được, kiếp
sau tuyệt tự luôn mới đi lấy lòng Trần Vô Dung. Tôn đại nhân thanh cao
như thế, tất nhiên là sẽ không.”
Đường Nhược Linh cũng ở đây, nghe lời này thì rất muốn lau mồ hôi. Hắn
biết Hoàng thượng hận Trần Vô Dung, nhưng mà… Cách chửi này cũng quá đơn giản mà thô bạo quá đi, một chút cũng không hàm súc…
Tôn Tòng Thụy bị Điền Thất làm bẽ mặt, quay đầu lại lại nghĩ cách khác.
Hừm, hay là đi tìm Hoàng thượng nói lý đi, Hoàng thượng chán ghét nhất
thái giám cùng triều thần trộn lẫn cùng nhau.
Nhưng mà ngay tại lúc hắn quyết định cáo trạng thì hắn phát hiện ra một
vấn đề nghiêm trọng: Hắn không có bắt được nhược điểm của Điền Thất. Lời nói mà người này từng nói với Đường Nhược Linh rất có hạn, lại còn là ở trước mặt người khác nói lời khách sáo; tên thái giám này cũng chưa
từng cùng Đường Nhược Linh thăm viếng lẫn nhau, càng chưa từng cầm lễ
vật của bất kỳ quan viên nào.
Vừa đâm người vừa trơn như cá chạch, làm sao bắt cũng bắt không được. Tôn Tòng Thụy vô cùng ngột ngạt.
Chuyện duy nhất có thể dùng để nói đại khái là Điền Thất và Đường Thiên
Viễn lui tới có chút mật thiết. Nhưng Đường Thiên Viễn bây giờ còn không có vào triều làm quan, tuy là con trai của Đường Nhược Linh, nhưng bọn
tiểu bối kết giao với ai cũng là tự do của bọn hắn, nhược điểm này không quá dùng được. Bất quá Tôn Tòng Thụy cũng không có cách khác, đành phải hàm súc đem chuyện này nói với Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có
một chút hoài nghi, vậy thì liền dễ xử lý.
“Trẫm biết Điền Thất cùng con của Đường Nhược Linh có giao tình, hắn
cùng trẫm nói qua nhiều lần, nói là ngưỡng mộ nhân phẩm cao tuyệt, phong hoa vô nhị của Đường Thiên Viễn. Trẫm cũng cảm thấy không tệ. Nói thật, lệnh lang nếu như có được một nửa cái tốt của Đường Thiên Viễn thì cũng không sợ không có người chạy theo kết giao.” Đây là trả lời của Kỷ
Hành.
(Lệnh lang: cách xưng hô con trai của người đối diện.)
Đánh mặt! Quá đánh mặt!
Tôn Tòng Thụy vừa nghe lời này, thầm nghĩ việc lớn không tốt, Hoàng
thượng đã bị lời gièm pha của Điền Thất mê hoặc, không thể làm rõ đúng
sai.
Nếu như Kỷ Hành nghe được lời này, hẳn là sẽ vén tay áo lên thật sự đánh vào mặt hắn.
Hiện tại Hoàng đế bệ hạ rất ư là biết đúng biết sai, nhưng cũng bởi vì
quá biết đúng biết sai, nên mới tỉnh táo ngồi nhìn đầu ngọn gió của
Đường Nhược Linh vượt qua Tôn Tòng Thụy. Thượng vị giả rất dễ bị người
dưới tay lợi dụng tất cả mọi dịp để lấy lòng che mắt, trước kia hắn cảm
thấy Tôn Tòng Thụy chính trực thanh cao, nhưng sau lại phát sinh sự kiện Điền Thất bị khinh bỉ thì hắn giật mình hiểu ra, càng lúc càng cảm thấy Tôn Tòng Thụy có chút đạo đức giả, quá đặt nặng thanh danh. Đương
nhiên, tài cán của người này vẫn là không tệ, có thể như cũ để ở Nội các khiến lão ta chăm chỉ làm việc. Chẳng qua tài cán của Đường Nhược Linh
so với hắn càng tốt, tự nhiên nên cao hơn lão một đầu. Như thế mới công
bằng.
Còn về chuyện Điền Thất “cấu kết triều thần” thì Kỷ Hành cũng không lo
lắng, hắn tin tưởng Điền Thất có chừng mực. Kỳ thật chuyện hắn để ý nhất chính là cái nhìn của Điền Thất về Đường Thiên Viễn, dù sao đó cũng là
thanh niên tài tuấn có tiếng. Nghĩ nghĩ hắn liền có chút phát ghen, chờ
đến lúc Điền Thất trở về thì hắn lập tức đem nàng truyền tới bên cạnh mà hỏi.
Điền Thất không biết Hoàng thượng đang ghen tuông, nên hỏi gì đáp nấy, còn không nhịn được khen Đường Thiên Viễn mấy câu.
Kỷ Hành càng không vui, “Hắn thật sự tốt đến như vậy sao?”
Điền Thất liền nói, “Tuy không kinh tài tuyệt diễm như Hoàng thượng,
nhưng để ở trong đám người bình thường thì cũng xem như là khó được.”
Quả nhiên liền thấy sắc mặt Hoàng thượng dịu đi không ít. Biết ngay mà,
thì ra tên bệnh thần kinh này đang muốn nghe lời nịnh hót.
“Lại đây.” Kỷ Hành nói.
Điền Thất nghe lời đi qua, đứng ở bên cạnh long ỷ của hắn, rồi cúi đầu
nhìn mặt hắn. Quan hệ hiện tại của hai người nói là chủ tớ thì không
giống, mà nói là tình nhân cũng không xong, nửa nạc nửa mở không rõ
không ràng, gan của Điền Thất dần dần cũng phình to, những khi chung
quanh không có người khác thì nàng thích nhìn chằm chằm vào mặt hắn mà
xem.
Kỷ Hành thích bị nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm như thế. Hắn nhìn khuôn
mặt xinh đẹp của Điền Thất, nhất thời lại nghĩ, đây là nữ nhân, nữ nhân
khiến hắn điên cuồng.
Hắn thật vô cùng hi vọng cùng Điền Thất làm chuyện mây mưa, nhưng mà bây giờ Điền Thất với hắn mà nói giống như là một bàn đồ ăn, hắn thèm ăn
đến trào nước miếng nhưng giơ đũa lên lại không biết từ chỗ nào cắm
xuống.
Càng là trân quý, thì càng sẽ cẩn thận từng li. Dù cho lúc này hắn đã
nhanh điên, cũng không bỏ được dọa đến nàng, bỏ không được làm nàng
khóc, bỏ không được để nàng chịu chút xíu ủy khuất.
Đương nhiên, dù cho lý trí biết là không thể, nhưng trên cảm tình vẫn
luôn mong đợi nhiệt liệt, thế nên mỗi lần thấy được nàng thì hắn đều
không tự giác huyễn tưởng ra cảnh hai người nồng tình mật ý, uyên ương
hí thủy.
Sau đó liền…
Điền Thất không biết được Hoàng thượng đang nghĩ cái gì. Nàng dời ánh
mắt, tầm mắt chuyển xuống phía dưới, phát hiện ra cái thứ ở giữa háng
hắn rất nhanh cứng lên.
Kỷ Hành cười nhìn nàng, “Làm sao bây giờ?”
Điền Thất rốt cuộc quyết định lấy hết dũng khí đưa ra một kiến nghị mà
nàng cho rằng vô cùng tuyệt diệu với Hoàng thượng. Đầu tiên muốn thăm dò một chút, nên nàng không biến sắc hỏi han, “Hoàng thượng, nô tài hầu hạ ngài thấy thế nào?”
“Ngươi làm vô cùng tốt, nhanh tới.” Kỷ Hành híp mắt ngửa đầu nhìn nàng, rồi ủn ủn phần eo lên trên.
“So với Thịnh An Hoài ra sao?” Điền Thất lại hỏi. )))))))
Kỷ Hành nhíu mày, “Thời điểm này nhắc tới hắn làm cái gì?”
“Vậy, Hoàng thượng, ngài đã cảm thấy nô tài hầu hạ được tốt lắm, thì
không như về sau loại chuyện này liền do ta chuyên phụ trách, không lại
dùng người khác được không?”
Kỷ Hành nhíu mày cười, “Không phải vẫn luôn do ngươi phụ trách sao,
chẳng lẽ loại chuyện này trẫm còn có thể đi tìm người khác? Hôm nay sao
ngươi cứ toàn nói những lời kỳ quái thế này?”
Điền Thất lập tức có chút bất mãn, “Ngài là Hoàng thượng, quân vô hí ngôn, sao lại nói dối với nô tài chứ.”
Kỷ Hành sửng sốt, “Có ý gì?”
“Cái này của ngài… Không phải chỉ có một mình nô tài sờ qua đúng không? Ta nghe nói, rất nhiều người đều sờ qua.”
“…” Kỷ Hành làm sao cũng nghĩ không đến có người dám bịa chuyện bậy bạ
về hắn, hơn nữa còn là loại chuyện này, hắn tức giận nói, “Ai nói?!”
“Nô tài nói, nhưng xin ngài đừng làm khó dễ người ta.” Đối với lời nói
của Thịnh An Hoài trước giờ Điền Thất đều tin tưởng không nghi, bởi vậy
nàng cảm thấy đã là sự thật, thì nói cho đương sự hẳn là không có gì
đáng ngại.
“Nói!”
“Là Thịnh công công nói, ông ấy nói ông ấy còn từng giúp ngươi sờ qua.”
“…” Kỷ Hành không cẩn thận tưởng tượng ra cảnh Thịnh An Hoài hèn hèn
cười rồi vươn tay ra nghịch tiểu huynh đệ của hắn, nhất thời da đầu của
hắn muốn nổ tung. (Biến thái quá biến thái quá biến thái!!!!!! ))))))))))))
Điền Thất liền như thế nhìn thấy tiểu huynh đệ của Hoàng thượng rất nhanh mềm đi xuống.
Cái này… Chẳng lẽ là chột dạ? Trong lòng nàng tức, thấp hừ một tiếng, quay mặt đi không lại nhìn Kỷ Hành.
Kỷ Hành thật sự dở khóc dở cười. Hắn vươn tay đem Điền Thất kéo vào
trong lòng, để nàng ngồi ở trên đùi hắn, “Vụ Thịnh An Hoài về sau trẫm
sẽ tìm hắn tính. Nhưng ngươi làm sao lại đi tin tưởng những lời đó?”
Điền Thất có chút bất ngờ, “Ý của Hoàng thượng ngài là…”
“Ý của trẫm là, nếu như trẫm thật sự bị Thịnh An Hoài sờ qua chút xíu
thôi, thì ít nhất cũng sẽ bị bất lực ba năm, hiểu được chưa?”
Câu trả lời này khiến cho Điền Thất rất là kinh ngạc, nàng lại hỏi, “Vậy còn bọn Ngô Trụ Nhi và Triệu Đại Khang…”
“Không có người khác, chỉ có ngươi,” Kỷ Hành cắn một cái lên môi Điền Thất, “Ngươi nhất định muốn làm ta tức chết hả?”
Điền Thất vẫn là có chút hoài nghi, “Nhưng mà không phải là ngài cực kỳ thích bị thái giám sờ nơi đó sao?”
Rốt cuộc Kỷ Hành không thể nhịn được nữa, tiểu biến thái đem hắn lừa
thành như thế, lại còn yên dạ yên lòng quá sức, hắn chất vấn, “Ngươi là
thái giám à?!”
“…” Điền Thất chấn kinh nhìn hắn.
Kỷ Hành dùng ngón trỏ chạm một cái lên ngực của nàng, hắn cười, “Ngày nào cũng buộc chặt nơi này, nàng không mệt mỏi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT