Chuyện Tưởng Tùng nói mình là người đồng tính, những người khác trong phòng ký túc đều không coi là chuyện gì to tát, chỉ có Lưu Vĩ liên tục mấy ngày, nhìn thấy Tưởng Tùng và Phó Nhất Kiệt là mặt tối sầm, như thể hai đứa nó nợ cậu ta một triệu.
Tưởng Tùng không để ý nhiều tới cậu ta, hàng ngày vẫn giống trước kia, nên đi học thì đi học, nên đi làm thêm thì đi làm thêm, thi thoảng vẫn cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm uống rượu.
Phó Nhất Kiệt cũng không nói gì thêm, ngoài vẫn vùi đầu đọc sách, lên lớp, chui trong thư viện, học ké lớp năm hai, thì còn thêm một việc, chính là canh cổ phiếu.
Trước đây, Ngũ Bình Sơn và Hứa Hào có lúc sẽ chủ động trò chuyện với Lưu Vĩ, giờ không nói luôn, Lưu Vĩ biến thành không khí trong ký túc xá, trừ phi cậu ta chủ động mở miệng, không thì sẽ không ai để ý tới cậu ta cả.
“Ai biết nó còn nói ra thêm cái gì khiến người ta lúng túng không nữa,” Hứa Hào nói rất khó chịu lúc ăn cơm, “Tớ cũng là bị nó chọc cho thực sự không tài nào chịu nổi nữa, cậu nói xem đều là người vùi đầu đọc sách, sao tính cách của nó với Phó Nhất Kiệt lại khác xa nhau nhiều thế?”
“Chắc là có liên quan tới hoàn cảnh lớn lên,” Ngũ Bình Sơn nhỏ giọng nói, “Mã Gia Tước* trước kia…”
*Vụ án Mã Gia Tước (sinh viên khoa Sinh – Đại Học Vân Nam) giết bốn bạn học ở cùng ký túc xá vào tháng 2/2004.
“Thôi đừng nói nữa!” Tưởng Tùng chép miệng, “Cẩn thận Lưu Gia Vỹ tối nay lại chặt tớ ra.”
“Nó mà chặt tớ chắc cũng hơi mất công,” Hứa Hào xoa thịt trên bụng mình, “Chắc phải thêm mấy nhát.”
Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, cũng nhéo nhéo thịt trên người cậu ta: “Vậy coi như quần áo bảo hộ.”
“Nhất Kiệt, không phải cậu không biết ai là Lục Ngữ Manh à,” Tưởng Tùng đột nhiên nói, hất cằm với Phó Nhất Kiệt, “Là người kia kìa, váy màu xanh dương.”
Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy mấy nữ sinh vừa đi vào nhà ăn, người mặc váy màu xanh có vóc người rất cao, rất xinh, thuộc về kiểu xinh đẹp lộng lẫy, đứng trong đám người, liếc mắt cái đã thấy, một đứa con gái như thế, Phó Nhất Kiệt gần hai học kỳ mới nhớ được mặt với tên, chính nó còn cảm thấy mình thật là siêu.
Lục Ngữ Manh nhìn lướt qua phía này, chạm phải ánh mắt của Phó Nhất Kiệt, cô nàng không tránh đi, mà nhướng mày cười với Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt ngây người, cũng cười lại với cô nàng, rồi quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Lưu Vĩ mới ngồi xuống bên kia bàn, trong lòng lại không thấy thoải mái, người này từ lần trước ầm ĩ vài câu trong ký túc đã không còn ngồi ăn cơm cùng bàn với bọn họ nữa, ngày nào cũng ngồi một mình ở bàn khác ăn, nhưng lại không tránh xa, mà ngồi cách có một hai bàn, thi thoảng là lại nhìn thấy.
Nhìn một cái nôn ba năm.
Phó Nhất Kiệt cúi đầu đảo cơm, không nhìn về phía Lưu Vĩ nữa.
Sau khi Lưu Vĩ không mở miệng ra ở ký túc nữa, Phó Nhất Kiệt cảm thấy yên tĩnh đi không ít, nó chuẩn bị tháng sáu sẽ thi tiếng anh cấp bốn, hàng ngày ngoài những việc trong kế hoạch, lại bắt đầu vùi đầu đọc tài liệu cấp bốn.
“Cậu nói xem lúc đó cậu thi vào hệ học thẳng lên thạc sĩ không phải là tốt rồi à,” Tưởng Tùng nằm trên giường ôm máy tính chat với bạn, “Cậu sinh ra là để đọc sách mà.”
“Bảy năm lâu quá.” Phó Nhất Kiệt đọc sách chăm chú.
Tưởng Tùng liếc mắt nhìn nó, không rõ có hiểu ý của nó trong câu này không, nhưng không thấy hỏi lại.
Chiều không có lớp, người trong ký túc đều chui trong phòng không ra ngoài, lúc Phó Nhất Kiệt đang phấn khởi chiến đấu với tài liệu cấp bốn, điện thoại kêu, nó cầm lên nhìn, ngạc nhiên: “Lão Trương?”
Lão Trương là phụ đạo viên của bọn họ, là một chị thanh niên lớn tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh chưa được bao lâu, tính cách rất phóng khoáng, ai gặp bà chị cũng gọi là Lão Trương, nhưng Phó Nhất Kiệt cũng không tiếp xúc nhiều, không biết chị gái này tìm mình có việc gì.
Lão Trương cũng không nói là có chuyện gì, chỉ bảo Phó Nhất Kiệt đến văn phòng của bà chị ấy.
“Lão Trương tìm cậu?” Tưởng Tùng cũng thấy lạ.
“Ừ, tớ đi xem thế nào, không biết có chuyện gì,” Phó Nhất Kiệt mặc áo khoác vào.
“Nhất định là chuyện tốt,” Hứa Hào đang nhét tai nghe trong tai, giọng nói rất to, “Có khi là định kỳ sau cho cậu vào hội sinh viên…”
Phó Nhất Kiệt sang kéo tai nghe của cậu ta ra: “Nằm mơ đấy à.”
Lúc đi ra ký túc xá đóng cửa lại, Phó Nhất Kiệt nhìn thấy Lưu Vĩ vẫn luôn ngồi bên cửa sổ viết lách ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nó.
Lão Trương đứng ngoài cửa văn phòng, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt thì chạy tới, vẫy tay: “Đi đi.”
Phó Nhất Kiệt đi theo ra khỏi tòa nhà văn phòng, đi thẳng tới sân luyện của trường, Lão Trương mới mở miệng nói: “Hôm nay gọi em ra đây cũng không có việc gì, chỉ là có chuyện này muốn tìm hiểu với em.”
“Chuyện gì?” Phó Nhất Kiệt hỏi.
“Chỗ tôi có phong thư, trong khoa chuyển cho tôi, tôi không thể cho em xem được, nhưng có thể kể lại nội dung bên trong cho em, tôi cũng muốn chứng thực,” Lão Trương vỗ lên túi áo khoác mình, “Nội dung rất nhạy cảm, là về vấn đề tính hướng của em.”
Lúc Lão Trương nói rất bình tĩnh, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào người đang chạy trên sân luyện, nhưng câu này đặt vào lòng Phó Nhất Kiệt lại như thể nhấc lên một cơn bão.
Nó đè nén cuồn cuộn trong lòng, đổi vẻ mặt bình tĩnh trên mặt mình thành kinh ngạc: “Tính hướng? Em không hiểu.”
“Nói rằng em và Tưởng Tùng là đồng tính luyến, đang… yêu nhau, vốn đây là chuyện riêng của mình em, thái độ của tôi rất rõ ràng, tôi nghĩ là khoa cũng không nên can thiệp,” Lão Trương xoay người, đứng mặt đối mặt với nó, “Nhưng trong thư nói, em và bạn học Tưởng Tùng, không quá để ý tới ảnh hưởng…”
“Em và Tưởng Tùng?’ Phó Nhất Kiệt quả thực không biết nên nói gì.
Kẻ ngu cũng biết, người viết thư là Lưu Vĩ.
Lưu Vĩ vì sao lại dùng thủ đoạn thấp kém rõ ràng tới vậy, Phó Nhất Kiệt có thể đoán được, Lưu Vĩ không quan tâm tới chuyện người trong cuộc có đoán được là cậu ta làm hay không, kể cả đoán được đi nữa, cũng không có chứng cứ là cậu ta viết, cậu ta chỉ muốn cho khoa biết chuyện, biết được nó và Tưởng Tùng là người đồng tính.
Cậu ta chỉ cần đạt được mục đích làm cho khoa biết được là xong, nghe nói học kỳ trước còn có đại học đuổi học sinh viên đồng tính.
Phó Nhất Kiệt vẫn luôn cảm thấy cái tên Lưu Vĩ này ngứa miệng, tính cách thiếu hụt, không ngờ cậu ta lại ác như thế.
“Bởi vì nói là ảnh hưởng tới người khác, nếu như là như vậy, tôi phải tìm hiểu tình huống, cũng bởi vì trong thư chủ yếu chỉ nhắc tới em, cho nên tôi tìm em tâm sự trước,” Lão Trương vỗ vai nó, “Em đừng cảm thấy áp lực, chỉ là nói chuyện giữa hai chúng ta thôi.”
“Hiểu rõ gì? Hiểu rõ em có phải là đồng tính không? Có yêu Tưởng Tùng không, có ảnh hưởng tới người khác không?” Phó Nhất Kiệt cau mày, nhanh chóng suy tính trong đầu.
Chuyện này, không thể thừa nhận được.
Đây không phải là có dũng khí hay không có dũng khí nhìn thẳng vào vấn đề của mình, mà là… tự chừa lại đường lui sau khi bị hãm hại.
Phó Nhất Kiệt đột nhiên rất vui vẻ vì Lão Trương tìm nó trước chứ không phải tìm Tưởng Tùng, nếu không với tính cách của Tưởng Tùng, có lẽ sẽ đẩy nó ra rồi nhận hết mọi chuyện về mình là xong.
“Chị,” Phó Nhất Kiệt hít vào một hơi, điều chỉnh lại giọng nói của mình, “Em không biết người viết thư nghĩ thế nào, hiểu lầm hay bịa đặt, em không chắc, nhưng còn em và Tưởng Tùng, đều không phải.”
“À…” Lão Trương đáp một tiếng, có vẻ như là thở phào nhẹ nhõm.
“Trước đó trong ký túc xá vì chuyện nghe nhạc của Trương Quốc Vinh, nên có tranh cãi, chắc là có hiểu nhầm ở đây, chị có thể tìm bạn học cùng phòng ký túc tìm hiểu tình huống cụ thể xem,” Phó Nhất Kiệt cắn môi, “Còn nữa, nếu đã có người có trách nhiệm viết thư như vậy, em cũng muốn nói cách nghĩ của em.”
“Ừ, em nói đi.” Lão Trương gật đầu.
“Chứng cứ, nếu như chỉ bởi vì một bức thư không có chứng cứ đã tìm em nói chuyện, sẽ khiến em rất không thoải mái, em và Tưởng Tùng quen nhau từ hồi học tiểu học, em thân với cậu ấy cũng không có gì lạ, nếu như chỉ có vậy đã có thể nói bọn em là đồng tính…” Phó Nhất Kiệt hơi ngừng lại, “Vậy thì em muốn truy tra ra người viết thư bịa đặt hãm hại, nếu không hôm khác em cũng viết một bức thư gửi trường, nói chủ nhiệm Lục của khoa chúng ta là đồng tính luyến cũng được sao.”
Lão Trương sững người, rồi nở nụ cười: “Được, tôi sẽ tìm hiểu kỹ tình hình hơn, tôi cũng cảm thấy bức thư này không đáng tin, chỉ là nhắc tới chuyện ảnh hưởng bạn học khác, nên tôi mới tìm em nói chuyện, tôi cũng hi vọng em có thể hiểu được thái độ của tôi.”
“Em hiểu.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Vậy em về ký túc xá trước đi.” Lão Trương vỗ lên cánh tay nó, “Đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng.”
“Không đâu,” Phó Nhất Kiệt cười, quay người đi.
Lúc Phó Nhất Kiệt trở về ký túc xá, chỉ nói là Lão Trương tìm nó tâm sự linh tinh vài câu, ai cũng biết chuyện lão Trương thường hay tìm mọi người tâm sự.
Còn lại, nó cũng không nhiều lời, mọi người cũng không cố truy hỏi, chỉ có Lưu Vĩ là vẫn luôn nhìn nó, ánh mắt lộ ra một vẻ không rõ là mong đợi hay là căng thẳng.
Phó Nhất Kiệt vẫn luôn không nhắc lại chuyện này, cho tới lúc ăn cơm tối xong, lúc Tưởng Tùng đi ra ngoài làm thêm, nó mới gửi tin nhắn cho Tưởng Tùng, chờ tớ sau núi.
Gần nửa tiếng sau, Phó Nhất Kiệt mới cầm quyển sách đi ra khỏi ký túc xá.
Tưởng Tùng đang chui bên đường sau núi, nhìn thấy nó lập tức nhảy ra đá cho nó một phát: “Mẹ kiếp, cậu ngủ một giấc rồi mới đi đấy à, tớ sắp ngồi đông cứng rồi.”
Phó Nhất Kiệt cười, kể chuyện hôm nay Lão Trương tìm nó tâm sự ra.
Tưởng Tùng giật mình thảng thốt nửa ngày mới gằn giọng chửi một câu: “Đệt! Lưu Vĩ định làm gì đây! Định bịa đặt cho ai bị đuổi học đây!”
“Không cần để ý cậu ta nghĩ thế nào,” Phó Nhất Kiệt nắm cổ áo Tưởng Tùng, kéo cậu ta tới trước mặt mình, “Tớ nói cho cậu biết, nếu Lão Trương tìm cậu hỏi chuyện này, cậu cứ nói mình không phải.”
“Dựa vào cái gì? Tớ lại sợ nó chắc!” Tưởng Tùng nhíu mày, “Chuyện phá hoại tiền đồ người khác như thế mà nó cũng làm được!”
“Không thể nói chuyện này ra được, cậu mà nói ra là chuyện này không xong đâu, cậu nghe tớ đi được không?” Phó Nhất Kiệt thả tay ra, “Cho dù Lão Trương có đi điều tra là ai bịa đặt đi nữa, chúng ta cũng phải để cho chuyện này thành bịa đặt, dù cậu ta chỉ bịa đặt có một nửa, cũng không thừa nhận được vào lúc này được, cậu ta nhất định phải giữ sự thật bịa đặt ấy.”
Tưởng Tùng không nói gì, qua một lúc mới nói ra một câu: “Phó Nhất Kiệt, mọi khi sao không cảm thấy cậu lắm mưu nhiều kế thế đâu?”
“Đừng có chọc tớ, tớ không có mưu có kế gì hết,” Phó Nhất Kiệt quay người đi về phía phòng học, “Tớ đi tự học đây, cậu nhớ, lúc Lão Trương hỏi thì bình tĩnh một chút.”
“Biết rồi, em không phải em không phải em không phải em không phải,” Tưởng Tùng đi theo sau nó, nhỏ giọng nói, “Hôm nay lúc thấy Lục Ngữ Manh em còn cứng rồi đây này, thế được chưa.”
Phó Nhất Kiệt cười:”Cậu đúng là không chữa được.”
Phó Nhất Kiệt cầm sách đi tới bên ngoài phòng tự học, đột nhiên lại cảm thấy không có tâm trạng, thế là quay người chậm rãi đi bộ tới sân luyện, ngồi xuống trên khán đài.
Từ lúc nghe được Lão Trương kể nội dung bức thư, mãi cho tới tận vừa nãy, nó vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng.
Giờ ngồi xuống một lúc, mới chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu cảm thấy, nghĩ mà run, cũng cảm thấy rất mệt.
Bởi vì chuyện tính hướng, nó không thể không căng thẳng đối mặt với rất nhiều chuyện.
Tại sao?
Tại sao nó lại có một cái đuôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta tóm lấy như vậy? Tại sao lại có một mối nguy không thể được người khác chấp nhận? Tại sao lại có một nhược điểm để phải sợ sệt ánh mắt của người khác như vậy?
Dù Lưu Vĩ không có chứng cớ gì, chỉ là suy đoán, thế nhưng chỉ là suy đoán mang theo ghét bỏ này, cũng đã đủ làm cho nó cảm thấy đau khổ và uể oải.
Lúc nó nói với Lão Trương mấy câu kia, là tâm tình gì, nó không thể nào nhớ lại được, bên trong sự trấn định của nó là phẫn nộ lúng túng, nó nói cho Lão Trương biết, em không phải người đồng tính, có người bịa đặt.
Nó không thể không che giấu mình, dùng lời nói dối và diễn xuất để che giấu mình, trấn định tự nhiên, một lần nữa phủ định bản thân.
Tại sao?
Nó từng nói với Phó Khôn, nó không có thản nhiên của Hạ Phi, không có can đảm của Tưởng Tùng, ngoài vì ánh mắt và chỉ trích khiến người ta không thể chịu nổi, cũng còn bởi vì, nó yêu thích, đâu chỉ là con trai.
Có quá nhiều thứ đang trói buộc nó, nó thậm chí còn không dám tưởng tượng cả đời này liệu mình có còn cái ngày được giải thoát kia không.
Điện thoại di động reo lên, Phó Nhất Kiệt lấy ra, thấy tên Phó Khôn.
“Anh.” Nó nghe điện thoại.
“Không ở ký túc à?” Giọng Phó Khôn vang lên, “Anh mới vừa lên QQ tìm em, không thấy em onl.”
“Em đi tự học,” Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại, giọng Phó Khôn làm nó cảm thấy ấm áp, chỉ có lúc nghe thấy giọng Phó Khôn, nó mới hơi được thả lỏng, “Anh về đến nhà chưa?”
“Rồi, em không có chuyện gì đấy chứ? Sao anh lại nghe giọng em chẳng có tinh thần gì cả?” Phó Khôn hỏi.
“Không có chuyện gì,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy, chậm rãi chạy trên đường, “Chắc là hơi mệt, tháng sáu em định thi cấp bốn mà, cũng chẳng bao lâu nữa, ôn tập hơi bận.”
Phó Khôn bên đầu kia im lặng trong chốc lát, rồi mở miệng, nói nhẹ nhàng: “Một Khúc, em chắc chắn không phải người sẽ mệt vì ôn thi cấp bốn, nếu em có chuyện gì thì cứ nói với anh, không phải em hứa với anh rồi à, có chuyện gì cũng không được gánh một mình.”
Phó Nhất Kiệt cười, không nói gì, Phó Khôn tùy tiện cẩu thả, vào những lúc mấu chốt lại nhạy cảm cực kỳ.
“Cũng không có gì, chỉ là…” Phó Nhất Kiệt hơi chần chừ, “Có người nói em là người đồng tính…”
“Cái gì!” Phó Khôn lên giọng, “Ai? Làm sao nó biết được?”
“Nghe em nói đã,” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng nói liên tục, “Cậu ta không biết, chỉ là đoán thôi, chính là người trước kia em kể với anh đấy, cái người anh bảo đưa củ cải cho đấy, cậu ta không phải lúc nào cũng đáng ghét vậy à, cậu ta nói thế…”
“Không có chuyện gì liên quan đến nó thì nó nói cái này làm gì? Nó chán sống rồi à? Đệt!” Phó Khôn gằn giọng.
Phó Nhất Kiệt kể qua chuyện một lần, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn trong lòng: “Chuyện này không có căn cứ, nói ra cũng không ảnh hưởng gì tới em cả, chỉ hơi buồn vậy thôi.”
“Tháng sau anh đến thăm em đi.” Phó Khôn đột nhiên nói, “Tháng sau anh đi nhập đồ hè, nhập hàng xong thì anh nghỉ ngơi hai ngày, qua thăm em?”
“Em vẫn ổn lắm, thật mà, anh đừng có lo, anh mà cứ như thế, sau này em làm sao dám kể gì với anh nữa,” Phó Nhất Kiệt ngồi xổm xuống bên đường chạy, vừa nghĩ tới Phó Khôn phải lái xe cả ngày lại đây, ở một đêm rồi lái xe về, nó lại thấy xót: “Chạy cả một chuyến xa như thế, hết tháng sau em cũng sắp được về hè rồi.”
“Không cần anh qua thật?” Phó Khôn hỏi.
“Không cần.” Phó Nhất Kiệt cắn môi.
Phó Khôn lại im lặng một lúc: “Ai! Em mau học xong rồi tốt nghiệp đi, xa như thế có chuyện gì anh có gấp nữa cũng chẳng làm được cái rắm gì.”
“Anh còn định làm gì?” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, “Lại đây đánh cậu ta?”
“Đánh nó làm đếch gì, anh đi tìm người dân quê mang theo hai đứa trẻ con đến trường bọn em ôm chân nó gọi ông xã à!” Phó Khôn nắm cổ họng, nói, “Ông xã à anh có muốn vào đại học cũng không thể vứt bỏ ba mẹ con em thế chứ…”
“Làm em sợ chết đi được,” Phó Nhất Kiệt cười ngặt nghẽo, tâm trạng phiền muộn trước đó đã vơi đi không ít, “Chuyện này ai lại tin.”
“Anh mặc kệ ai tin hay không, dù sao ầm ĩ xong nó cũng tức lên, ai biết là thật hay giả,” Phó Khôn chép miệng, “Chỉ bàn tán ầm lên, Trần Thế Mỹ thời hiện đại, táng tận lương tâm, bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ vợ cơn, uổng công làm người.”
“Phó Khôn,” Phó Nhất Kiệt cười, xoa mặt mình, “Anh có tài thật đấy.”
Phó Khôn chép miệng vài cái liên tục: “Nói gì đấy, giờ em cũng chỉ học hơn anh có một năm thôi, học đi! Có cần anh cho thêm hai câu không.”
“Không cần, không cần,” Phó Nhất Kiệt cảm thấy nếu như Phó Khôn ở bên cạnh mình, mình có khi sẽ lao tới ôm lấy anh hôn mấy cái mất, trong lòng nó lập tức ào ạt nỗi nhớ mãnh liệt, bốc lên tới mức nó hơi không chịu được, “Anh.”
“Hả?”
“Em nhớ anh lắm,” Phó Nhất Kiệt cắn răng, nói khẽ, “Nhớ sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Đầu bên Phó Khôn đột nhiên im bặt.
Lòng Phó Nhất Kiệt lại chìm xuống, hơi hối hận vì đã nói ra một câu như vậy, dù trước đó nó đã gọi “Anh” một tiếng, mà không gọi là “Phó Khôn”, chính là vì sợ Phó Khôn nghĩ nhiều, nhưng Phó Khôn vẫn im lặng.
Ngay lúc nó đang định cứ thế dập máy đi, Phó Khôn cười: “Chịu đựng đi!”
“A?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác.
“Chịu đựng tới nghỉ hè, giờ em sắp không chịu được, đến nghỉ hè còn không được cái rắm gì,” Phó Khôn thở dài, “Hôm đó em gọi điện cho mẹ bảo nhớ mẹ, mẹ tươi cười với anh cả ngày, mai anh cũng có thể mở mày mở mặt được rồi, em trai anh bảo nhớ anh… Nhưng mà bố hơi thảm, không thì thêm mấy ngày nữa em cũng bảo nhớ bố đi.”
“Dễ thôi.” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, đứng dậy cử động chân tay.
Phó Khôn dễ dàng hóa giải lúng túng của nó như vậy, cũng quay lại chuyện cũ không hề lộ ra dấu vết gì như vậy, ai bảo Phó Khôn ngốc chứ?
Lúc Phó Nhất Kiệt trở về ký túc xá, trong ký túc chỉ có mình Lưu Vĩ, nó đẩy cửa vào, Lưu Vĩ đang ngồi xổm trước giường sắp xếp giày, cửa mở ra, cậu ta đột nhiên nhảy dựng dậy, như thể đang ngồi xổm ị bậy ngoài trời bị người ta nhìn thấy.
Động tĩnh này khiến Phó Nhất Kiệt giật cả mình: “Cậu đang chôn mìn đấy à.”
Lưu Vĩ không nói gì, nằm lên giường, Phó Nhất Kiệt cũng không để ý tới cậu ta nữa, trong phòng ký túc chỉ có nó và Lưu Vĩ, cảm giác này rất lúng túng, nó đi rửa mặt rồi bò luôn lên giường, ôm notebook định xem tình hình giao dịch.
Máy tính xách tay được nó để trên giường, hôm nay trong phòng có người, nó không khóa vào tủ, nhưng lúc khởi động máy tính, nó sờ lên, thấy hơi nong nóng.
Có người chạm vào máy tính của nó.
Phó Nhất Kiệt dùng khóe mắt liếc qua Lưu Vĩ, Lưu Vĩ đang nằm trên giường, giơ sách đọc.
Nó không lưu gì vào trong máy tính xách tay cả, có vài ghi chép lúc nghe giảng đã sửa sang lại, mấy phần mềm chơi cổ phiếu cùng với QQ.
Phó Nhất Kiệt nhìn qua, mấy phần mềm trông đều bình thường, dường như không có thay đổi gì, nó tiện tay mở ổ C ra, nhìn mấy lần đã phát hiện chỗ không đúng.
Tất cả các file ẩn bên trong ổ cứng đều hiện ra, Phó Nhất Kiệt chưa bao giờ ẩn thứ gì, nó căn bản sẽ không lưu vào máy bất cứ nội dung gì cần phải ẩn, nhưng thiết lập trong máy vẫn luôn là không hiện file ẩn.
Có người đã bật hiển thị file ẩn.
Phó Nhất Kiệt bóp mạnh ngón tay.
Có lúc, đợi một cơ hội thích hợp thực sự cần lòng nhẫn nại, Phó Nhất Kiệt dùng khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng đợi được.
Buổi trưa, ăn cơm xong, Lưu Vĩ đến thư viện điều tra tài liệu, mấy người trong phòng ký túc xá định cùng nhau ra net chơi một lúc.
Máy mấy đứa không nằm cùng một chỗ, Tưởng Tùng, Hứa Hào và Ngũ Bình Sơn muốn chơi CS, Phó Nhất Kiệt bảo không biết, mở web lên lướt lung tung.
Nửa tiếng sau, nó lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi quán net, mấy người kia đang chơi rất chăm chú, không ai để ý tới nó cả.
Phó Nhất Kiệt trở về phòng ký túc xá, trong phòng không có ai, nó đi tới trước giường Lưu Vĩ, ngồi xổm xuống, nhìn xuống bên dưới giường.
Dưới gầm giường, ngoài bốn đôi giày kia, thì chỉ có hai cái chậu, không còn gì khác.
Phó Nhất Kiệt nhíu mày, không có ai lại ngày ngày lấy bốn đôi giày mình ra, nhìn xong trả về chỗ cũ cả, nó do dự một lúc, rồi đưa tay ra sờ lên gầm giường.
Ván giường không bằng phẳng, chỗ cao chỗ thấp, ngón tay nó lướt qua hai khối ván giường, đụng phải thứ gì đó.
Nó nhanh chóng quỳ xuống đất, thò đầu vào trong nhìn thử, là một phong bì to màu xi măng dùng băng dính cùng màu dán vào dưới ván giường, nếu như không quỳ xuống như vậy, căn bản sẽ không ai nhìn thấy phong bì mà liếc mắt cái đã biết để gì đó bên trong này.
Phó Nhất Kiệt âm thầm thò tay vào trong miệng cái phong bì, rút ra một cuốn sổ nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT