Lúc Phó Nhất Kiệt tắm xong trở về phòng ngủ, Phó Khôn vẫn đang cầm điện thoại của nó, nhìn cái tin nhắn khiến cho cả người mình đều không thoải mái kia.

Chuyện nhìn lén điện thoại của em trai, cậu vốn định giải thích rằng điện thoại em rơi ra anh đi nhặt thì không cẩn thận ấn phải, nhưng sau khi nhìn thấy Phó Nhất Kiệt đi vào, cậu lại không giải thích thêm gì.

“Mới vừa nãy em có tin nhắn,” Phó Khôn đưa điện thoại di động cho Phó Nhất Kiệt, “Anh nhìn rồi.”

“À, ai thế?” Phó Nhất Kiệt nhận lấy điện thoại rồi nhìn, “Tưởng Tùng à.”

“Hai đứa…” Phó Khôn mở cửa tủ ra lấy quần áo, đứng phía sau cửa tủ hỏi một câu, “Nghỉ Tết không gặp nhau à?”

“Cậu ấy không ở bên này mà,” Phó Nhất Kiệt thả điện thoại lên bàn, cởi áo ngủ trên người ra, mặc mỗi quần trong chui vào trong chăn, “Bên này chắc cũng còn vài người họ hàng, nhưng mà nhà cậu ấy cũng không về…”

Phó Khôn ngây người, dỏng tai lên chờ, Phó Nhất Kiệt nhưng lại không nói gì nữa, cậu đóng cửa tủ lại: “Sao lại không về nhà?”

“Ờ?” Phó Nhất Kiệt đáp bừa một tiếng, trở mình chôn mặt vào chăn không nói gì nữa.

Phó Khôn đứng ngây người trong phòng một lúc lâu, dù ấn tượng về Tưởng Tùng vẫn chỉ dừng lại là một thằng bé hồi tiểu học thấy cậu cái là trốn, nhưng phản ứng này của Phó Nhất Kiệt lại cứ làm cho cậu cảm thấy có gì đó sai sai.

“Sao nó không về nhà?” Phó Khôn đạp lên mông Phó Nhất Kiệt một cái, rồi hỏi một câu.

“Ai,” Phó Nhất Kiệt thò tay ra hất chân cậu đi, “Anh đi tắm đi đã, cả phòng toàn mùi rượu.”

“Đó là trên người em.” Phó Khôn giật áo trên người mình ra ngửi, rồi bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Tắm xong trở về phòng, Phó Nhất Kiệt không còn chui trong ở chăn nữa, đang đứng trước gương kéo quần lót ra nhìn vào gương.

Động tác này khiến Phó Khôn lập tức thấy khó hiểu: “Làm gì thế?”

“Cảm giác bắp đùi hơi đau,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, rồi tiếp tục vạch quần lót ra, “Sao mà hình như tím lên rồi?’

“Chim bị dập bầm lên rồi à?” Phó Khôn không để ý tới mấy ý nghĩ kỳ quái trong đầu, nhanh chóng chạy tới gương cúi người xuống, mũi cũng sắp dí vào gương, “Sao lại nghiêm trọng thế?”

“Đùi! Anh không phân biệt được chim với đùi à,” Phó Nhất Kiệt nắm mặt Phó Khôn quay mặt cậu lại về phía mình, chỉ vào vị trí đùi, “Là ở đây!”

Phó Khôn bị nó vặn lấy cằm, xoay mặt tới đập thẳng mặt vào chỗ phía dưới kia của nó, nhìn thấy chỗ tím bầm, Tiểu Một Khúc cũng đồng thời nhảy vào trong tầm mắt cậu.

“Bôi ít dầu đi,” Phó Khôn nhanh chóng ngồi dậy, như bỏ chạy chạy khỏi phòng, lục lọi hòm thuốc ngoài phòng khách.

Phó Nhất Kiệt kéo xong quần, một lần nữa chui vào trong chăn, tắm xong rồi nó vẫn thấy chóng mặt, rượu này ngấm rồi thì hơi nặng thật, chưa chờ cho Phó Khôn vào phòng, nó đã nhắm hai mắt lại, còn chẳng buồn tiểu mạc.

Lúc Phó Khôn cầm lọ dầu vào, Phó Nhất Kiệt hình như đã ngủ.

“Một Khúc,” Phó Khôn bò lên trên sàn tatami, “Ngủ rồi à? Thoa ít thuốc đi.”

Phó Nhất Kiệt trở mình nằm ngửa, động tác tung chăn lên rất mạnh, suýt nữa quăng tay vào mặt Phó Khôn.

Chưa chờ cho Phó Khôn mở miệng, nó đã cởi giật quần mình xuống, mê mê man man nói một câu: “Anh thoa đi.”

“Anh…” Phó Khôn hơi câm nín, Phó Nhất Kiệt nói xong câu đó là không còn động tĩnh gì nữa, nhíu mày ngủ luôn, cậu đành phải giúp nó kéo quần lót lên, “Không cần cởi quần.”

Phó Khôn vô cùng không muốn sau khi uống rượu lại đưa tay thoa đến thoa đi trên đùi Phó Nhất Kiệt, cậu đổ ít dầu lên tay mình, rồi thoa qua loa lên đùi Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt giật giật, gập chân dựa lên người cậu, Phó Khôn thở dài khe khẽ, cực kỳ không chuyên nghiệp một tay đỡ chân Phó Nhất Kiệt, một tay xoa dầu vừa ấn vừa xoa mấy cái.

Da Phó Nhất Kiệt rất trắng, còn rất căng rất đàn hồi, lòng bàn tay cậu chạm lên mà run rẩy nho nhỏ, nhanh chóng lan lên cả cánh tay, Phó Khôn vốn chỉ định thoa đều dầu là coi như xong việc, mà sau khi thoa mấy lần, lại không nỡ lấy tay ra, cứ đặt trên đùi Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích.

Phó Khôn sững sờ một lúc, rồi mới rút tay về, vặn nắp lọ dầu rồi ném qua một bên, tắt đèn đi, rồi cũng chui vào chăn

“Tối em đừng có xoay lung tung rồi cướp chăn đấy.” Cậu nhỏ giọng nói, đắp kín chăn lên người cả hai.

Phó Nhất Kiệt rên hừ hừ một tiếng, cũng chẳng biết đang nói gì, tiếp đó lại trở mình về phía cậu, đẩy người cậu ra, nâng chân gác lên bụng cậu, tay cũng đưa qua ôm lấy cậu.

Phó Khôn đẩy chân nó xuống, trên người Phó Nhất Kiệt nóng hầm hập, từ nhỏ đã vậy, như cái lò sưởi, cho nên tới tận bây giờ, cứ mùa đông là Phó Khôn lại thích chen cùng nó trong một cái chăn.

Có điều hôm nay vừa được ôm như vậy, tuy vẫn ấm áp thư thích, lại khiến Phó Khôn qua nửa ngày vẫn chẳng hề buồn ngủ.

Lúc đẩy chân Phó Nhất Kiệt xuống, tay không nhịn được nhẹ nhàng sờ lên đùi Phó Nhất Kiệt, cậu không hiểu được đây chỉ là động tác theo thói quen, hay là vì gì đó khác.

Cậu tiện tay sờ tới sờ lui trên người trên mặt Phó Nhất Kiệt, hẳn là thói quen, từ bé đã vậy, nhưng giờ có lẽ là vì cẩn thận quá mức, có rất nhiều chi tiết nhỏ, cậu không thể nào phân biệt rõ.

Động tác này, trước đây cũng làm đúng không?

Vậy động tác này, trước đây cũng làm như thế phải không?

Như vậy có thân mật quá không? Vậy có hơi quá không nhỉ?

Mệt chết đi được…

Sáng sớm tỉnh dậy, chắc là vì uống rượu ngủ say, Phó Khôn phát hiện tư thế hai người cũng chưa thay đổi mấy, Phó Nhất Kiệt vẫn đang ôm cậu, cậu giật giật cánh tay, bị ôm cả tối như thế, người cũng tê.

“A…” Phó Khôn kéo cánh tay cẳng chân Phó Nhất Kiệt đang bám trên người cậu như bạch tuộc ra, “Liệt rồi…

Phó Nhất Kiệt giật giật người, mở mắt ra, ngáp một cái, rồi lại nhắm hai mắt lại.

Phó Khôn cầm đồng hồ báo thức vứt bên cạnh gối qua nhìn, sáu rưỡi, vốn là có thể ngủ thêm một lúc, lúc định nhắm mắt lại ngủ tiếp lại nghĩ ra hôm nay bắt đầu định đưa Phó Một Nắm đi chạy bộ, cho nên lại chậm rãi xoay người ngồi dậy.

Phó Nhất Kiệt đưa tay tới nắm lấy tay cậu: “Đừng.”

“Cái gì?”

“Chưa tiêm đừng đưa ra ngoài,” Phó Nhất Kiệt nghiêng người cong lưng, ôm lấy eo cậu, hôn một cái lên lưng Phó Khôn, “Bị bệnh mất…”

“À.” Phó Khôn đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, sững người xong thì quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, hôn cậu xong thì nhắm mắt lại bất động, một cánh tay đang ôm eo cậu tuột xuống, đặt lên người Tiểu Tiểu Khôn sáng sớm ngẩng đầu lên vấn an Thái Dương công công.

Ngủ lại là không có cửa, Phó Khôn cảm thấy mình tỉnh táo như vừa uống nguyên một lọ dầu gió, cậu cẩn thận nhấc tay Phó Nhất Kiệt lên, chui ra ngoài chăn, rồi đắp kín chăn cho Phó Nhất Kiệt, mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ.

Một Nắm có lẽ là dậy sớm nhất nhà, tè rồi ị một đống ra ngoài ổ chó, giật hết mấy cái khăn bông dày trong ổ ra, kéo đầy phòng khách.

“Mày đúng là không biết điều.” Phó Khôn thở dài, cầm cây lau nhà dọn dẹp cứt đái trên sàn, rồi nhét hết khăn bông về lại trong ổ chó.

Phó Khôn thu dọn xong bãi chiến trường Một Nắm bày ra, đang cúi đầu đánh răng trên bồn rửa mặt, mẹ đưa cái lọ hoa tới, đẩy cậu ra rót nước vào non nửa lọ, rồi cắm mấy bông hoa hồng tối qua vào.

“Khôn Tử,” Mẹ vừa tạo hình cho hoa, vừa dùng tay đụng lên người cậu, “Hoa này là anh hay em giai anh định mang đi tặng ai đấy? Không tặng được nên mới tặng mẹ à?”

Phó Khôn sặc nước một cái, nuốt mất nửa chỗ bọt kem đánh răng vị cam xuống: “Là mua tặng mẹ mà.”

“Tôi chả tin,” Mẹ chép miệng, “Hai anh mười mấy năm đến cái vòng hoa giấy còn chẳng tặng được cho tôi.”

“Vòng hoa giấy đó là để dâng cho liệt sĩ.” Phó Khôn nói.

“Có ghét không chứ cái thằng này!” Mẹ đập một cái lên lưng cậu, ngẫm lại, cũng cúi đầu đến bên cạnh bồn rửa mặt, “Là em anh đúng không? Mẹ thấy, anh mà tặng hoa cho con gái, làm gì có chuyện không tặng được.”

“Em con cũng sẽ tặng được chứ,” Phó Khôn tát nước lên mặt, một lúc sau mới ngẩng mặt lên, “Học giỏi, trông đẹp trai, dáng cũng đẹp, văn có võ có…”

“Nhưng mà nó không có kinh nghiệm, em anh từ nhỏ đã chẳng lui tới với con gái, chả bao giờ thấy nó nhắc tới bạn học nữ, hồi cấp ba hình như có một cô bé? Mới yêu chưa được hai ngày đã chẳng còn… Giờ không phải là tặng cũng không dám tặng à, mua xong đưa về nhà luôn?” Mẹ suy đoán, “Ai ui, đúng là tiểu đáng thương.”

“Mẹ đừng có lo nữa, chuyện của nó nó tự biết, từ nhỏ đã vững vàng hơn con rồi, không phải câu này là mẹ nói à,” Phó Khôn giật khăn mặt qua lau mặt, “Nó muốn thế nào thì cứ để thế đó đi.”

Mẹ chép miệng, lườm cậu một cái, rồi bê lọ hoa ra phòng khách: “Mẹ không thèm lo, nuôi con không phải vậy à, lớn rồi cứ tưởng mình thành đàn ông, thật ra lông còn chưa mọc thẳng hàng nữa.”

Phó Khôn không nói gì, cầm khăn mặt nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc.

Phó Khôn cảm thấy lời mình nói, nói nghe rất dễ, nó muốn thế nào thì cứ thế đó đi, có điều, mẹ có làm được hay không thì cậu không biết, ngược lại là mình làm được hay không, dù một chút dấu vết cậu cũng không tìm thấy.

Một cái tin nhắn bình thường của Tưởng Tùng cũng có thể làm cho cậu canh cánh cả đêm không nuốt trôi được.

Lúc ăn sáng, Phó Nhất Kiệt ngồi bên bàn cầm điện thoại cúi đầu bấm, không biết là gửi tin nhắn cho ai, nếu là trước đây, Phó Khôn nhất định sẽ nhích lại xem, nhưng hôm nay chỉ ngồi bên cạnh Phó Nhất Kiệt vùi đầu ăn.

“Nhắn tin với ai thế con?” Mẹ không có nhiều ý nghĩ như Phó Khôn, vừa ăn vừa hỏi một câu.

“Tưởng Tùng,” Phó Nhất Kiệt ném điện thoại ra ghế sofa, “Cậu ấy về lại trường rồi, hỏi con bao giờ mới quay lại.”

“Nó tích cực vậy cơ à,” Mẹ nhìn lịch, “Giờ mới vừa qua Tết thôi, không ở nhà thêm mấy ngày à?”

“Ừ, không biết cậu ấy thế nào.” Phó Nhất Kiệt cầm cái bánh bao qua, bắt đầu cắm mặt ăn.

Ăn sáng xong, bố mẹ đi làm, Phó Nhất Kiệt thu dọn bát đĩa vào bếp rửa.

Phó Khôn ngồi khoanh chân trên sofa phòng khách nhìn Phó Tiểu Nắm cắn dép lê của cậu từ đầu này phòng khách tới đầu kia phòng khách, cả quá trình đều cong mông đuôi dựng thẳng hét một đường, tinh lực đủ đầy.

Trước khi Phó Nhất Kiệt đi từ phòng bếp ra, Phó Khôn đã tự kiểm điểm bản thân, cậu cảm thấy mình hình như hơi cẩn thận quá mức, có một số chuyện, cậu không dám đụng vào không dám hỏi không dám nghĩ nhiều, nhưng, gạt tất cả qua một bên, giữa cậu và Phó Nhất Kiệt ít nhất vẫn có một mối quan hệ không gì phá nổi.

Anh em.

Bọn họ là anh em, không có gì không thể nói.

Có vài thứ không cần kiêng kỵ giữa anh em.

Ví như, chuyện Tưởng Tùng.

Phó Khôn thừa nhận mình có hơi ấu trĩ trong chuyện này, thừa nhận cũng là vì cuộc điện thoại Phó Nhất Kiệt tránh cậu, cùng với tin nhắn khiến người ta không thoải mái của Tưởng Tùng.

Cậu thừa nhận, cậu tự kiểm điểm mấy phút đồng hồ cũng là vì những thứ này.

Nguyên nhân hơi ấu trĩ, nhưng mục đích vẫn rất chi là đường hoàng.

Cho nên, lúc Phó Nhất Kiệt đi từ trong bếp ra, cậu hỏi một câu: “Một Khúc, Tưởng Tùng… có phải là, quan hệ với người nhà không được tốt lắm đúng không?”

Phó Nhất Kiệt đang chuẩn bị ngồi xuống cạnh cậu, nghe thấy câu này, hơi đơ lại, sau đó mới nằm vật xuống ghế sofa, nhét chân vào sau lưng cậu: “Em cũng không rõ lắm, cậu ấy cũng không nhắc đến mấy, em chỉ biết giờ cậu ấy không ở nhà, mà ở nhà cô.”

“Hôm đó hai đứa lén lén lút lút gọi điện, là có chuyện gì?” Phó Khôn cầm điều khiển bật ti vi lên, sáng ra toàn là chương trình cho ông bà cụ, chuyển một vòng cũng không tìm ra được nội dung gì muốn xem.

“Không có chuyện gì.” Phó Nhất Kiệt gác chân lên vai cậu.

“Không có chuyện gì em…” Phó Khôn quay mặt sang, chóp mũi cọ thẳng vào chân Phó Nhất Kiệt, “Bỏ xuống!”

“Có mùi à?” Phó Nhất Kiệt quơ quơ chân.

“Em chưa tỉnh rượu hẳn đúng không?” Phó Khôn nói với chân Phó Nhất Kiệt.

“Không phục à?” Phó Nhất Kiệt lại lắc lắc chân.

Phó Khôn một phát tóm được mắt cá chân Phó Nhất Kiệt, gãi gãi lên lòng bàn chân nó, “Em tự tìm đấy!”

“AAAAAA” Phó Nhất Kiệt hét, bắt đầu cười phá lên.

“Sướng không?” Phó Khôn nắm chân nó không tha, lại gãi gãi thêm mấy cái, “Phó Một Khúc, anh nói cho em biết, trên người có sơ hở thì ngoan ngoãn vào!”

“Em….sai rồi…” Phó Nhất Kiệt vừa cười phá lên vừa liều mạng cố rút chân lại, “Anh, em sai…”

“Nói!” Phó Khôn đè chân nó xuống sofa.

“Nói gì,” Phó Nhất Kiệt cười tới mức không thở ra hơi, vặn vẹo người.

“Nói em với Tưởng Tùng có chuyện gì giấu anh không.” Phó Khôn lại chọt vào bụng nó.

“A! Đừng cù nữa! Em nói!” Phó Nhất Kiệt cười to kêu.

Phó Khôn ngừng tay, nhưng không thả tay đang ấn Phó Nhất Kiệt xuống: “Nói đi.”

“Ai…” Phó Nhất Kiệt cười tiếp một lúc mới ngừng lại, thở hổn hển nửa ngày, sau khi lấy hơi được đều đặn rồi, nụ cười trên mặt nó cũng biến mất, “Tưởng Tùng nói chung là mâu thuẫn với người nhà.”

“Hả?” Phó Khôn nhìn nó.

“Cậu ấy…” Phó Nhất Kiệt hít vào một hơi, nhìn Phó Khôn, nói khẽ một câu, “Cậu ấy là.”

Lòng Phó Khôn đột nhiên xoắn lại: “Là cái gì?”

“Giống như em,” Phó Nhất Kiệt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu, “Cậu ấy thích con trai.”

Tay Phó Khôn đang đặt trên đùi Phó Nhất Kiệt run một cái, rồi chậm rãi thả ra.

Tưởng Tùng?

Tưởng Tùng?

“Em với cậu ấy không giấu anh chuyện gì cả,” Phó Nhất Kiệt ngồi dậy sửa sang lại áo xống trên người, tựa lên ghế sofa, “Chẳng qua là thấy nói chuyện với cậu ấy trước mặt anh không được tự nhiên lắm thôi, không có nguyên nhân gì khác.”

“Nó nói với em? Nó là… người đồng tính?” Phó Khôn bóp bóp ngón tay mình.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt cười, “Cậu ấy có vẻ không để ý chuyện này lắm, cũng không cố giấu, hồi cấp hai thì nói với người nhà, sau đó… chuyển ra ngoài.”

Phó Khôn cảm thấy dòng suy nghĩ của mình bị tạm dừng.

Tưởng Tùng cũng là thế?

Đệt! Sao lại hẹp như thế!

Sao lại nhiều như thế!

Hạ Phi, Trương Thanh Khải, Tưởng Tùng, Phó Nhất Kiệt…

Phó Khôn cúi đầu xoa xoa mặt mình, rốt cuộc là thế nào đây?

“Một Khúc,” Phó Khôn đứng dậy rót cho mình cốc nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó mới quay đầu lại nhìn Phó Nhất Kiệt, “Em với Tưởng Tùng… không có gì đúng không?”

Phó Nhất Kiệt cười: “Không có gì mà, chỉ là bạn học.”

“Em…” Phó Khôn cảm giác càng nói càng khó khăn, đành phải rót thêm một cốc, uống hai ngụm thấy buồn nôn, cậu cắn môi, “Em đừng thân quá… với nó.”

“Tại sao,” Phó Nhất Kiệt hỏi rất thành thật, “Tưởng Tùng tốt tính lắm.”

“Anh không nói là nó không tốt,” Phó Khôn cầm cốc rất mạnh, đốt ngón tay còn hơi tái đi, “Ý anh là, anh sợ em… Ý của anh là… em xem, nó đã biết sớm như thế, còn không để ý lắm…”

“Anh sợ em thân với cậu ấy quá, rồi tiếp xúc sâu vào giới này à?” Phó Nhất Kiệt lại đổ người nằm xuống sofa.

“Đúng,” Phó Khôn đặt cốc xuống, ngây người xong đột nhiên phản ứng kịp, quay mạnh đầu lại, suýt nữa thì sái cổ, cậu nhìn chằm chằm vào Phó Nhất Kiệt, “Còn có cả giới nữa?”

“Cũng không thể nói là giới được, là…” Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, “Người như vậy nhiều lắm, nhiều bạn bè của Tưởng Tùng cũng là, thì tụ họp với nhau rồi nói chuyện phiếm thôi.”

Phó Khôn không nói gì.

Phó Nhất Kiệt im lặng một lúc rồi ngồi dậy, đi vào trong phòng: “Anh đừng lo, em tự nắm chắc trong lòng.”

“Em nắm chắc cái gì?” Phó Khôn đi qua kéo cánh tay nó lại, kéo nó tới trước mặt mình, “Em nắm chắc cái gì? Phó Nhất Kiệt anh nói cho em biết, em cách xa mấy người kia đi!”

Phó Nhất Kiệt hơi lảo đảo rồi mới đứng vững được, cau mày: “Sao lại thế?”

“Sao cái gì mà sao? Em muốn dính dáng với những người kia à?”

“Em không muốn dính dáng với ai cả!” Phó Nhất Kiệt hất tay cậu ra, giọng hơi kích động, “Nhưng em có muốn dính dáng với bọn họ cũng có gì ghê gớm đâu! Bởi vì bọn họ là đồng loại!”

Phó Khôn nhìn chằm chằm vào nó, không nói gì.

“Bọn họ là đồng loại của em!” Phó Nhất Kiệt nhìn thẳng vào mắt cậu, “Từ ngày em biết em không giống với những người khác, em đã phải kìm nén rồi, lúc nào cũng phải kìm nén như thế! Hạ Phi chết rồi, Trương Thanh Khải không xuất hiện nữa, em cảm thấy cả thế giới này chỉ còn đúng mình em là loại người kỳ quái này! Em sợ sệt ánh mắt của người khác, cũng sợ bị người ta chỉ trỏ, như Hạ Phi! Em cảm thấy em không thản nhiên được như Hạ Phi, cũng không can đảm được như Tưởng Tùng, cho nên em không nói! Em không dám nói!”

“Một Khúc…”

“Em nói với anh, bởi vì anh là anh trai em, em tin anh, ỷ lại anh, cũng…” Phó Nhất Kiệt cắn mạnh môi, “Nhưng em vẫn kìm nén, em đã hứa với anh là sẽ giữ trong lòng, là em nhất định sẽ giữ! Em cũng muốn có người nghe em nói, em cũng muốn biết những người như em sống như thế nào! Có khó chịu như em không! Có khổ như em không!”

Phó Khôn mở miệng định nói gì đó, nhưng bị Phó Nhất Kiệt ngắt lời: “Em biết có lúc em bị lọt cái gì đó vào đầu không kiềm chế được, nhưng chỉ cần anh muốn, một cái tát là đã đủ để em tỉnh lại rồi!”

Phó Nhất Kiệt gần như là hét ra một tràng này, rồi quay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Phó Khôn đứng trong phòng khách, sững sờ nhìn màn hình tivi, Một Nắm đi tới chạy quanh cậu mấy vòng, gặm lên ngón chân cậu mấy miếng cậu cũng không cảm nhận được.

Đứng cho tới lúc chân cũng hơi ê ẩm, cậu mới chậm rãi xoay người, đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào.

Phó Nhất Kiệt ngồi trước bàn, máy tính đang mở, hiện lên một đống đường đỏ đỏ xanh xanh, Phó Nhất Kiệt đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Một Khúc, hôm nay là anh sai, anh chỉ muốn hỏi thử chuyện Tưởng Tùng là thế nào, không hiểu sao lại kéo sang mấy chuyện kia,” Phó Khôn đi tới phía sau nó, vặn ghế bắt nó quay mặt về phía mình, “Anh không biết nên nói gì, nhưng mà…”

Phó Nhất Kiệt nhìn cậu không nói câu nào.

Hai tay Phó Khôn nắm chặt lấy tay vịn ghế: “Nhưng mà anh muốn em biết, anh sốt sắng như thế không phải vì gì cả, anh không có ý gì… anh chỉ muốn em biết… anh cũng sẽ sợ…”

Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng nghiêng người

“Hồi bé tan học quên mất đón em, lúc không tìm được em anh cũng rất sợ, lúc em ốm anh cũng sẽ sợ, lúc em giận hờn bảo không cần anh lo cho em anh cũng sẽ sợ,” Phó Khôn nhẹ nhàng gạt tóc trên trán nó, giọng hơi khàn, “Anh sợ em bị tổn thương, có lẽ em sẽ cảm thấy anh coi thường em, nhưng anh chính là như vậy, đây là thói quen, không dễ dàng kiềm chế được như vậy.”

Phó Nhất Kiệt rũ mắt xuống: “Anh, xin lỗi, vừa nãy em kích động quá.”

“Em là người thế nào, anh không thèm để ý, nhưng anh sợ em bị tổn thương, em có nói em nắm chắc đi nữa cũng không có tác dụng gì,” Giọng Phó Khôn rất khẽ, nói lại rất chật vật, “Anh không nói Tưởng Tùng không tốt, cũng không nói những người kia không tốt, anh chỉ sợ em vừa đối mặt với những thứ đó sẽ…. giống như người vẫn luôn ở trong phòng tối om, lúc đột nhiên nhìn thấy ánh nắng, sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.”

“Đừng nói nữa,” Phó Nhất Kiệt đứng dậy ôm Phó Khôn, chôn mặt lên vai anh, dụi thật mạnh, “Em biết rồi mà, đừng nói nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play