*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngôi sao Trường An của Phó Khôn và thư thông báo của Phó Nhất Kiệt khiến mẹ tan tầm xong về nhà, cả tối đều ở trạng thái nói chuyện mà như phát thanh.

“Ai dà, bỏ muối chưa ấy nhỉ? Nếm thử cái xem nào!” Mẹ nấu ăn trong bếp, lầm bầm lầu bầu mà ngoài phòng khách cũng nghe được rõ rành rành.

Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt làm ổ trên ghế sofa xem tivi, Phó Nhất Kiệt cầm PSP Lã Diễn Thu mua cho trong tay, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng ném lên người Phó Khôn: “Anh chơi đi.”

“Không mang theo đến trường à?” Phó Khôn cầm tới ấn, “Giải sầu.”

“Không phải đã có máy tính xách tay rồi à, em cũng không thích chơi mấy thứ đó,” Phó Nhất Kiệt cầm điều khiển qua ấn tivi, “Anh mang đến Đại Thông lúc nào chán thì chơi.”

Phó Khôn cười, đặt PSP xuống, vào nhà lấy ví của mình ra, rút một tấm thẻ ra đặt vào tay Phó Nhất Kiệt: “Cái này em cầm đi.”

“Cái gì đây?” Phó Nhất Kiệt nhìn tấm thẻ trong tay.

“Học phí rồi sinh hoạt phí của em,” Phó Khôn ngồi xuống bên cạnh nó, “Cũng không cần xin bố mẹ tiền nữa, anh đã nói rồi, tiền em vào đại học anh lo.”

Phó Nhất Kiệt cúi đầu không nói gì, bên trong cảm xúc mềm mại ấm áp trong lòng là cảm xúc phức tạp, đây là cam kết mấy năm trước của Phó Khôn, giờ đã thực hiện được.

Phó Khôn dùng thực tế, từng bước một chứng minh với cả nhà rằng, quyết định ban đầu của anh là chính xác.

“Mấy hôm nay em cứ ở nhà sửa soạn đi, mang theo đồ dùng thiết yếu thôi là được, còn thiếu gì thì cứ mua,” Phó Khôn ngả người ra sau, trượt người xuống nằm dài ra ghế sofa, “Anh tính toán lộ trình rồi, lái xe đường cao tốc bảy tiếng, thêm vào thời gian nghỉ chân…”

“Anh đến lúc đó mới nhận được bằng lái thôi mà đã dám lái xe lên đường cao tốc?” Phó Nhất Kiệt bỏ thẻ vào ví mình, “Em ngồi tàu hỏa hay xe khách gì đó qua là được rồi, đừng đưa.”

“Đừng có coi anh trai em là tay lái mới chứ, lúc anh em biết lái xe em còn đang ngày nào cũng khóc nhè đây,” Phó Khôn cười khà khà, “Yên tâm đi, anh cũng không lái nhanh.”

Phó Nhất Kiệt không có bao nhiêu đồ đạc, tùy tiện mang theo vài cuốn sách, một cái vali chủ yếu để quần áo, gần như bộ nào cũng là Phó Khôn chọn cho nó.

Nó chẳng bao giờ để ý chuyện quần áo gì đó, cảm giác mặc cái gì cũng không khác nhau mấy, nhưng Phó Khôn lại khác, Phó Khôn không thể chịu nổi nhất chính là cái hành vi chọn bừa quần áo không thèm phối với nhau đã ra ngoài của nó, cho nên, mua quần áo cho nó cũng phải phối xong mới mua, áo nào mặc với quần nào cũng phối sẵn cho nó.

Phó Nhất Kiệt sửa soạn hành lí tàm tạm rồi, mới kéo ngăn kéo để đồ lót của Phó Khôn ra, vớ một cái quần lót của Phó Khôn ra.

Lúc Phó Khôn đi vào phòng, nó đang nhét quần lót vào trong vali.

“Của anh đúng không?” Phó Khôn hỏi một câu, quần của cậu là màu trơn, của Phó Nhất Kiệt đều là đường kẻ, rất dễ phân biệt.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt gật đầu, “Em mang theo để tiểu mạc.”

“Em…” Phó Khôn nói một cách bất lực, “Em nói xem xoa ở nhà thì thôi, đến ký túc xá thì xoa vỏ gối chứ, lớn xác ngày nào cũng ôm quần lót anh mình tiểu mạc, để cho bạn học biết được có mà cằm rớt đầy đất quét được cả đám.”

“Ai biết được đấy là quần lót của anh, lúc em trọ ở Nhất Trung cũng xoa mà, ai lại để ý chuyện này.” Phó Nhất Kiệt nhét quần lót của Phó Khôn xong, đóng vali lại.

“Xoa của mình…”

“Anh rảnh không có việc gì thì mang chỗ quần áo Tôn Tiêu nhờ anh lấy từ chỗ chị Thanh Thanh đến cho người ta đi, đừng có đứng đây soi em suốt nữa.”

“À đúng, em không nói thì anh cũng quên mất,” Phó Khôn cầm điện thoại ra ngoài gọi cho Tôn Tiêu, con bé này đang làm cô giáo ở vườn trẻ, lúc nào nó và đồng nghiệp muốn mua quần áo là lại tìm Phó Khôn.

“Lư Xuân Vũ không phải còn bảo anh hỏi thăm hộ chuyện phòng cho thuê à, anh đã hỏi chưa,” Phó Nhất Kiệt nói tiếp, “Anh sau mông còn một đống việc kia kìa.”

“Aiiii, hỏi rồi, tiền đặt cọc anh còn nộp thay cô ấy trước rồi,” Phó Khôn gãi đầu, “Bạn gái này của Tôn Vĩ chuyển luôn cho anh cũng được…”

Một ngày trước lúc lên đường đến trường, Phó Nhất Kiệt vẫn ngủ rất muộn, ngồi nói chuyện với bố mẹ ngoài phòng khách, Phó Khôn đi ngủ từ sớm, nói là hôm sau phải lái xe, sợ buồn ngủ.

Tuy mẹ có lẽ là người ngủ muộn nhất trong nhà, nhưng sáng sớm lại là người đầu tiên dậy, Phó Nhất Kiệt dậy khỏi giường, đứng ở cửa phòng bếp nhìn mẹ làm đồ ăn sáng.

Hôm nay bố làm ca sáng, cầm hai cái bánh bao chuẩn bị ra khỏi cửa, lúc đi qua người Phó Nhất Kiệt thì vỗ vai nó: “Con trai à…”

“Bố.” Phó Nhất Kiệt nhìn bố.

Bố ngừng một chốc, như thể không biết nên nói gì, qua một lúc mới lại vỗ vai nó lần nữa: “Cẩn thận, có thời gian thì gọi điện về nhà, đỡ cho mẹ con lại nhắc.”

“Vâng, bố yên tâm.” Phó Nhất Kiệt cười.

“Mẹ bảo muốn đi cùng, anh con lại không cho,” Mẹ ở trong nhà bếp nói, “Đáng ghét, xe lớn như thế lại không nhét thêm được tôi!”

Phó Khôn đầu tóc rối tung đi từ trong phòng ra, vừa khéo nghe được câu này của mẹ, cậu thở dài: “Cũng có phải ra nước ngoài đâu, chỉ ra tỉnh khác thôi mà.”

“Nếu nói thế, anh để em trai anh tự ngồi xe đi không được à, anh còn phải vội vàng mua xe lái qua làm gì,” Mẹ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, “Còn nói người khác.”

“Vậy thì con không nói, mẹ mau đi làm đi thôi, đừng có tiễn biệt chính thức quá, con sợ mẹ khóc mất,” Phó Khôn cười, đi vào nhà vệ sinh.

Câu này của mẹ thật ra cũng không sai, Phó Khôn tuy không nói ra, nhưng trong lòng đúng là luyến tiếc Phó Nhất Kiệt, cậu muốn lái xe đưa Phó Nhất Kiệt tới trường, một là vì cảm thấy mình đi cùng xem thế nào mới yên tâm, hai là vì thấy đưa đi còn có thể ở với nhau thêm một ngày.

“Tối hôm qua mẹ khóc rồi! Khóc xong rồi!” Mẹ nói.

Phó Khôn rửa mặt xong trở về phòng khách, nhìn thấy mẹ đang ôm Phó Nhất Kiệt, luôn miệng dặn dò nó đến trường phải làm sao làm thế nào, Phó Khôn ừ ừ đáp ứng.

“Rồi, mẹ đi làm đây!” Mẹ xoa mạnh mặt Phó Nhất Kiệt, “Đến nơi rồi thì gọi về nhanh, bảo anh con nhanh chóng làm sim bên ấy cho con.”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt tiễn mẹ ra ngoài, vốn là định xuống tầng cùng, mà lại bị mẹ đẩy vào nhà.

Ăn sáng xong, hai người xách hành lý xuống tầng, ném lên xe, Phó Khôn vỗ vỗ lên nóc xe nói một câu: “Lên đường.”

Phó Nhất Kiệt đứng không nhúc nhích, vốn là nó vẫn luôn bị bao vây trong tâm trạng vui sướng mà thư thông báo mang tới cùng với cảm giác hào hứng vì sắp tới hoàn cảnh mới, giờ đột nhiên cảm nhận được sắp phải rời khỏi nhà, lại không phải ngày một ngày hai, cũng không phải khoảng cách gần như đến trọ ở Nhất Trung, đột nhiên hơi không nỡ đi.

Phó Khôn không giục nó, chờ nó ngửa đầu lên nhìn ban công nhà mình trên tầng bảy, xem chán lên xe ngồi rồi mới khởi động xe: “Đi đây, đừng có để anh lái đi rồi xong lại bắt anh lái về để xem tiếp.”

Phó Nhất Kiệt cười: “Giờ em chỉ ngóng đến Tết về nhà.”

“Đồ ngốc,” Phó Khôn đạp chân ga, xe lái chầm chậm đi, “Đến trường làm quen thêm nhiều người, hoạt động cũng nhiều, em làm gì có thời gian mà trông mong nghỉ Tết.”

“Anh,” Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, “Anh mua cái máy tính để ở nhà đi, lắp mạng.”

“Ừ, anh cũng đang tính chuyện này đây, về rồi anh làm.”

“Anh…”

“Sao?”

“…Thôi, không biết phải nói gì.”

“Nếu mà em nhớ nhà thật, cuối tuần mua cái vé máy bay bay về, tiền cứ rút thẳng từ thẻ ra.”

Phó Nhất Kiệt nở nụ cười: “Không đến mức đấy.”

Cả đường đi, Phó Nhất Kiệt đều nhìn chằm chằm mặt Phó Khôn, nhìn tới mức chính Phó Khôn cũng không dễ chịu lắm: “Anh lái xe thì em cứ yên tâm, không cần nhìn chằm chằm anh thế.”

Phó Nhất Kiệt cười, nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở mắt ra nhìn chằm chằm tiếp.

Trên đường, Phó Khôn dừng xe ba lần, ăn cơm, nghỉ chân. Phó Nhất Kiệt phá lệ không ăn hai suất cơm, bảo là không ngon miệng.

“Em lại có lúc ăn không ngon, nghe sao lại khó tin thế nhỉ.” Phó Khôn rất ngỡ ngàng, không yên tâm nên mua một đống đồ ăn vặt để trên xe.

Sau khi xe vào nội thành, bao nhiêu đồ ăn vặt đã bị Phó Nhất Kiệt ăn sạch.

Phó Khôn nhìn bản đồ nội thành xoay chuyển nửa ngày, lướt qua nửa thành phố, rồi lái ra ngoại ô, cậu cau mày: “Vị trí khuôn viên trường mới này hơi buồn nhờ, muốn vào trong nội thành họp chợ chắc cũng phải dằn vặt mất một ngày.”

“Có xe buýt mà,” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, “Có điều hình như chỉ có một chuyến thôi, nhưng cũng không sao, em cũng không thích đi dạo phố.”

“Bên cạnh trường học có cửa hàng ấy mà, cơ hội kiếm tiền tốt thế ai lại để thoát,” Phó Khôn suy nghĩ theo thói quen, “Khuôn viên trường mới vừa xây xong, tới đây mở hàng sớm, bán đồ ăn và quần áo là kiếm được nhất, vốn cũng ít… Nhưng mà cao cấp hơn thì không làm được, sinh viên làm gì có tiền…”

Phó Nhất Kiệt cắn răng lại mới không để mình buột miệng ra một câu “Vậy anh đến mở cửa hàng đi”, Phó Khôn buôn bán ở Đại Thông rất tốt, trước lúc tìm được cửa hiệu thích hợp, nó biết Phó Khôn không định dời địa bàn, chỉ định mở thêm quầy hàng trong Đại Thông làm tiếp.

Sau khi lái qua hai cánh cổng trước cổng sau của trường đại học, Phó Khôn chỉ vào cánh cổng trường mới hô: “Đến rồi! Là đằng trước đúng không!”

“Ừ, em thấy chữ rồi.” Phó Nhất Kiệt thò đầu ra ngoài cửa kính xe nhìn, cổng trường có treo hoành phi “Hoan nghênh sinh viên mới”.

Ngoài cổng có không ít sinh viên mới, còn có cả sinh viên năm lớn tới đón sinh viên mới.

Phó Khôn đậu xe ngoài cổng trường, xuống xe hỏi ký túc xá ở đâu rồi lại nhảy lên xe: “Đi thẳng tới tận cùng rồi rẽ trái, sát sau ngọn núi kia, trên đường có biển hướng dẫn.”

Ký túc xá khuôn viên trường mới đều là mới xây, điều kiện cũng ổn, sinh viên mới là phòng sáu người, có nhà tắm nhà vệ sinh, trong phòng là ba cái giường tầng, mấy chỗ trống thì đặt bàn đặt tủ, còn rất rộng rãi.

Phó Nhất Kiệt là người thứ hai tới, người đầu tiên là một cậu bạn có dáng người nhỏ, rất đen, đeo kính, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt thì lập tức đưa tay ra: “Tôi là Lưu Vĩ.”

“Phó Nhất Kiệt.” Phó Nhất Kiệt bắt tay với cậu ta, sờ thấy tay toàn vết chai, nó nhìn thấy bên cạnh còn có một người đàn ông đen đen gầy gầy nữa, ăn mặc cũng sạch sẽ, nhưng quần áo rất cũ, “Đây là bố cậu à?”

Lưu Vĩ quay đầu lại nhìn, hơi chần chừ rồi gật đầu.

“Cháu chào chú.” Phó Nhất Kiệt chào hỏi.

“À, chào chào.” Người đàn ông kia nhanh chóng cười nói.

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa đâu, bố đi đi.” Lưu Vĩ kéo áo bố cậu ta, hai người họ đi ra khỏi ký túc.

Phó Khôn dựa vào khung giường, chép miệng: “Bạn học này của em chẳng ra sao.”

“Nhìn ra được rồi.” Phó Nhất Kiệt cười, do dự nửa buổi, quyết định ngủ giường trên, “Lấy quần áo ra hộ em đi.”

“Ừ,” Phó Khôn gíup nó cùng nhau lấy quần áo ra, bỏ vào tủ, “Tiền với thẻ của em nhớ cất cẩn thận, đừng để trong tủ, cái khóa cùi này anh dùng tăm cũng mở ra được.”

“Máy tính xách tay cũng phải để vào tủ mà, không thì để em đi thay khóa là được.” Phó Nhất Kiệt ôm máy tính xách tay Phó Khôn mua cho nó.

Tới lúc thu dọn xong, lại có thêm hai cậu bạn nữa vào phòng ký túc.

Một người tên là Ngũ Bình Sơn, người cao gầy, thoạt nhìn gió vừa thổi cái là người bay ra được ngoài cửa sổ, nói chuyện cũng từ tốn, chưa nói xong nửa câu sau, nửa câu đầu đã theo gió bay xa, cậu bạn này là người địa phương, cả nhà hầu như đều đi theo, chen kín phòng ký túc.

Một người khác tên là Hứa Hào, người bụ bẫm, đứng cạnh Ngũ Bình Sơn nhìn rõ là béo, có ảo giác cậu ta vào phòng ký túc phải cố chen mới lọt vào cửa, người này tới một mình, vừa để hành lý xuống đất một cái, ngồi trên giường thở hổn hển phải năm phút mới nói ra được một câu, chào mọi người.

Đợi cả đại gia đình của Ngũ Bình Sơn đi rồi, ký túc xá lập tức trống hoác, Ngũ Bình Sơn hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, người nhà tôi đông quá…”

“Ai dà, không sao,” Hứa Hào phất tay một cái, cười nói, “Cậu con út đúng không, cục cưng quý giá trong nhà làm sao không đi cả nhà được.”

Phó Khôn nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ cơm, cậu vỗ vai Phó Nhất Kiệt: “Ra ngoài ăn cơm đi, ăn cùng bạn học luôn.”

“Được!” Hứa Hào lập tức đáp, “Cảm ơn anh.”

“Để anh tiêu tiền nhiều thì không được tốt lắm.” Ngũ Bình Sơn từ tốn nói.

“Không tiêu được bao nhiêu.” Phó Khôn cười, rồi nhìn ra ngoài cửa, “Một người nữa đâu?”

Đang nói, Lưu Vĩ đi vào, Phó Nhất Kiệt ngoắc tay với cậu ta: “Lưu Vĩ, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

“Không được.” Lưu Vĩ nhìn qua người trong phòng, đi tới ngồi lên giường mình, đẩy kính mắt, “Mấy cậu đi ăn đi, tôi ăn ở nhà ăn.”

“Muốn ăn nhà ăn sau này còn nhiều cơ hội mà,” Hứa Hào cười, “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt…”

“Không được.” Lưu Vĩ nói hơi cứng nhắc.

“Cậu này…”

Hứa Hào hơi lúng túng, định nói thêm gì đó, Phó Nhất Kiệt đã quay người đi ra ngoài cửa: “Đi đi, không đi thì thôi.”

Ăn cơm xong, Phó Khôn dẫn mấy đứa đi xung quanh trường học, làm quen hoàn cảnh, làm sim điện thoại cho Phó Nhất Kiệt, sau đó tìm một cái khách sạn ở, vốn là muốn một phòng đơn, nhưng phụ huynh đưa con em đến trường đã ở chật kín, còn cái phòng chung là đỡ lắm rồi.

Phó Nhất Kiệt hơi thất vọng, vốn là lúc Phó Khôn nói muốn thuê phòng đơn, nó đã định tối không về ký túc, sáng mai Phó Khôn đi rồi nó mới về lại, giờ không có cách nào ở cùng nhau nữa.

“Vậy sáng mai em đến đây.” Nó bất đắc dĩ nhìn ông chú nằm trên một cái giường khác, nói với Phó Khôn.

“Ừ, đi ngủ sớm đi, hôm nay vất vả cả ngày rồi.” Phó Khôn ôm vai nó.

Phó Nhất Kiệt ra khỏi khách sạn, đứng trước cửa nhà trọ một lúc mới chậm rãi trở về ký túc.

Thêm hai ngày nữa là bắt đầu tập quân sự, người trong ký túc xá đã tới không ít, đều là sinh viên mới, đến hoàn cảnh mới, đều nói không ngớt mồm.

Phó Nhất Kiệt về ký túc xá rồi bắt đầu nói chuyện vài câu với Hứa Hào, tính cách Hứa Hào cởi mở, cũng thích cười, Ngũ Bình Sơn cũng hay nói, chỉ là nói chuyện quá chậm, Phó Nhất Kiệt nghe cậu ta nói xong được một câu mà cảm giác mình không thở lên nổi.

Chỉ có Lưu Vĩ là vẫn luôn im lặng, Phó Nhất Kiệt mặc kệ cậu ta, chỉ cần nhìn thái độ của người này với bố mình, nó đã nhìn chẳng lọt, Hứa Hào còn nói vài câu lảm nhảm với Lưu Vĩ, nhưng sau vài câu Lưu Vĩ đã không đáp gì như thể không nghe thấy, cậu ta cũng không nói nữa.

Đêm nay, Phó Nhất Kiệt ngủ không ngon, Hứa Hào ngáy ngủ như lò mổ lợn, đã vậy trong lòng nó cũng rối, hào hứng, mong đợi, miễn cưỡng, bất an, đủ loại cảm xúc không hiểu ra sao cùng nhau sôi trào, nó nằm gửi cho Phó Khôn một tin nhắn, đang gửi giữa chừng, thấy bên Phó Khôn không có động tĩnh gì, chắc là ban ngày lái xe mệt quá nên ngủ rồi.

Cho nên, nó chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm nóc giường, gần như là mở to mắt tới tận sáng hôm sau.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Phó Nhất Kiệt đã dậy khỏi giường, người trong phòng vẫn đều đang ngủ, nó rón rén rửa mặt rồi chạy ra khỏi ký túc, mua hai lồng tiểu long bao ngoài cổng trường, lúc đến gian phòng của Phó Khôn trong khách sạn, Phó Khôn đã rời giường.

“Người kia đâu?” Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm giường trống bên cạnh, đặt tiểu long bao lên bàn.

“Ai? À chú bên kia à, nửa đêm đã đi rồi, bảo là mua vé ba giờ,” Phó Khôn rửa mặt, cầm một cái tiểu long bao lên bỏ vào miệng, “Vất vả thật.”

“Không vất vả bằng anh, đi qua đi lại lái hai chuyến xe mười mấy tiếng,” Trong phòng không có ai, Phó Nhất Kiệt cũng thả lỏng, ôm lấy Phó Khôn từ phía sau, dán mặt lên lưng anh, khống chế kích động muốn cắn một cái trong lòng mình, “Không thì trưa anh hẵng đi, mẹ không phải bảo anh đừng vội à.”

“Cũng không tính là sớm nữa, trưa đi về đến nhà cũng tối rồi, anh còn chưa lái xe buổi đêm bao giờ, không yên tâm.” Phó Khôn cười, trở tay ra vỗ lên mông nó, “Chốc nữa có muốn lên xe về cùng anh không?”

“Em thấy cũng được đấy.” Phó Nhất Kiệt cười, gật đầu.

Ăn sáng xong, Phó Khôn chuẩn bị lên đường, ngồi trên xe sững sờ nửa buổi vẫn không khởi động xe, Phó Nhất Kiệt dựa vào cửa xe, không nói gì, cũng không giục anh.

“Anh còn gì chưa dặn dò em không?” Phó Khôn cau mày.

“Chắc là không đâu, nghĩ ra thì gọi điện thoại dặn tiếp.” Phó Nhất Kiệt cười với cậu.

“Anh thấy phòng ký túc xá của em, ngoài Lưu Vĩ kia, thì cũng được, còn hai người nữa chưa biết là thế nào, nói chung là, em đừng có như trước kia, không thích lui tới với bạn học,” Phó Khôn lấy ngón tay gõ lên vô lăng, “Thay đổi cái tính kia của em… Thế nhưng mà…”

Phó Nhất Kiệt chờ Phó Khôn nói tiếp, nhưng nửa ngày vẫn chẳng thấy anh mở miệng lại, không thể làm gì khác hơn là hỏi một câu: “Nhưng mà làm sao?”

“Nhưng mà…” Phó Khôn cắn nhẹ răng, “Kết bạn vẫn phải chú ý, em hiểu ý anh không?”

“Kết bạn?” Phó Nhất Kiệt hơi híp mắt lại, “Ý là quen bạn trai à?”

“…Đúng.” Phó Khôn cảm thấy mình đã sắp đổ mồ hôi rồi, rõ lúng túng.

“Em mà quen ai không thích hợp, anh dằn vặt cho em chia tay không phải là được rồi à, Lư Xuân Hiểu không phải cũng chia tay rồi đó thôi,” Phó Nhất Kiệt nằm nhoài lên cửa kính xe, mắt cười thành một đường cong, “Chuyện này anh có kinh nghiệm mà.”

“Anh dằn vặt được xa thế chắc,” Phó Khôn nói, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại kịp, “Anh dằn vặt cho em chia tay với Lư Xuân Hiểu lúc nào! Tự em muốn chia tay!”

“Ồ.” Phó Nhất Kiệt tiếp tục cười.

“Cười cái rắm,” Phó Khôn thở dài, “Vốn em cũng có thích người ta đâu, Lư Xuân Hiểu cũng chẳng phải con trai… Ài thôi không nói chuyện này nữa, anh đi đây.”

“Cho anh cái này.” Phó Nhất Kiệt cười, thò tay vào túi quần mình.

“Cái gì?” Phó Khôn nhìn nó.

Phó Nhất Kiệt móc từ đâu đó ra một mảnh giấy nho nhỏ, dùng hai ngón tay kẹp lại đưa tới trước mặt Phó Khôn: “Chuyện anh đã hứa với em, đừng có quên.”

“Cái…” Phó Khôn nhìn chằm chằm lên mảnh giấy, rồi ngây người, nhỏ giọng kêu, “Anh đệt, đo lúc nào đây?’

“Mới tuần trước,” Phó Nhất Kiệt đặt mảnh giấy vào tay cậu, “Cất cẩn thận, đây là bằng chứng.”

Phó Khôn trừng số 181.2 trên mảnh giấy, cảm giác không thực tế lắm: “Anh không cảm thấy em cao hơn anh, anh còn chưa đo nữa, có khi anh cũng cao lên thì sao?”

“Thế anh về rồi đo đi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Em chỉ hỏi anh câu này thôi, lời anh nói ra rồi có tính không?”

“Tính, em đừng có chỉnh anh là được.” Phó Khôn nhét mảnh giấy vào sau tấm che nắng.

“Không chỉnh anh, em nghĩ xong rồi sẽ nói cho anh biết,” Phó Nhất Kiệt vỗ lên cửa xe, lùi về phía sau một bước, “Đi đi, lái xe cẩn thận.”

“Ừ, em về phòng ký túc đi, có việc gì thì gọi điện, đừng tiết kiệm tiền, nên tiêu thì tiêu,” Phó Khôn khởi động xe, chậm rãi lái đi, đưa tay ra ngoài vẫy vẫy.

“Biết rồi.” Phó Nhất Kiệt cũng phất tay.

Đứng tại chỗ nhìn xe Phó Khôn biến mất cuối con đường, nó mới hơi mất mát quay người chậm rãi đi vào trong trường.

Bên cạnh thi thoảng sẽ có sinh viên mới tới nhập học kéo vali qua, nó đi dạo một đường, nhìn nơi mình sẽ ở năm năm.

Khuôn viên trường mới rất rộng, từ chân ngọn núi bên cạnh kéo dài tới tận cổng trường, là một sườn dốc khổng lồ, đạp xe từ ký túc xá ra ngoài thì rất tươi đẹp, không cần đạp, lăn một mạch xuống là được, lúc quay về thì hơi khổ.

Phó Nhất Kiệt thuận theo con đường đi một vòng trong trường, lúc sắp tới giờ cơm trưa nó mới trở về phòng ký túc.

Lúc tiến vào phòng, nó nhìn thấy bên cạnh giường dưới mình có đứng một người, đang quay lưng về phía cửa, cúi người trải ga giường.

Vóc dáng người này không khác nó lắm, mặc một cái quần bò rất vừa người, một cái áo phông đen, lúc khom lưng có thể nhìn thấy hai chân cậu ta rất dài, cùng với cái mông căng, khiến Phó Nhất Kiệt lập tức nghĩ tới Phó Khôn.

Dáng người rất được.

Nghe thấy có người đi vào, người kia quay đầu lại nhìn, nhanh chóng đứng thẳng, hơi giật mình nhìn nó: “Phó Nhất Kiệt?”
*hoa đào phấp phới

*Hôm qua cái bộ VT đang viết, viết đến đoạn sắp ái chà chà nhau, trên weibo ổng mọi người mới bảo chương hôm nay kiểu gì cũng sẽ là sáng hôm sau, xong bắt đầu hoài niệm về những con xe ngày xưa, trong đấy có cmt top bảo xe bộ này là thơm~~nhất~~ Phó Nhất Kiệt rất chi là ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play