"Chính vì vậy nên trông cậy vào việc tôi sẽ bán hết sức lực để biểu diễn là việc không có khả năng, hôm nay tôi chỉ hát đơn giản vài tiểu khúc mà thôi, đương nhiên, quý vị cũng không cần cảm thấy tiền vé mình bỏ ra thật phí phạm. Thứ mà tôi trình diễn, cho dù chỉ là một tiểu khúc thì đối với mọi người cũng là diễm phúc lớn lao rồi.”

"Hô!" Người xem lần nữa ồn ào phát ra âm thanh.

Thẩm Ngôn đi đến bên cạnh sân khấu, khẽ hỏi Quách Đắc Cương đang đứng ngay đó: "Chỗ anh có tam huyền cầm (đàn tam) không?"

"Có, Tiểu Trương, đi lấy tam huyền cầm lại đây cho anh!"

Không bao lâu sau, có một nhân viên công tác nhanh nhẹn ôm chiếc đàn tam chạy tới, lại có người mau mắn chuẩn bị một cái ghế gỗ ngay ở giữa sân khấu cho Thẩm Ngôn ngồi.

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng cầm chiếc tam huyền cầm ấy ngồi xuống ghế dựa, ngón tay lướt nhẹ lên dây đàn khiến âm thanh thanh thúy chợt vang lên.

Tam huyền cầm, ý nghĩa cũng như cái tên, chính là cây đàn có ba cái dây cung dài, đây là nhạc khí truyền thống của Hoa Hạ, chuôi rất dài, phần bầu đàn (hay còn gọi là hộp đàn) là khuôn gỗ dày hình chữ nhật khá nặng.

Muốn học chơi tam huyền cầm cũng không khó, nhưng muốn đánh tốt thì ít nhiều cũng phải mấy vài ba năm công phu. Mà thời hiện đại như bây giờ cũng ít lưu truyền loại nhạc khí này, cho nên người có thể chơi tốt tam huyền cầm kỳ thật cũng không tính là nhiều.

Thẩm Ngôn không chỉ biết đánh, mà còn có thể phát huy ở mức cấp cao nhất, cái danh nhạc công đẳng cấp tông sư cũng không phải chỉ để trưng bày suông, từ lúc học thành kỹ năng này, hắn đã có thể chơi thuần thục bất kỳ loại nhạc khí nào mà hắn muốn.

Khán giả bên dưới giờ phút này đều đã an tĩnh, bọn họ có kẻ thì trông ngóng, có kẻ thì chỉ đơn giản là đang đợi xem kịch hay, nhưng tựu chung thì ai cũng đều hiếu kì muốn nhìn xem thử, rốt cuộc Thẩm Ngôn sẽ hát tiểu khúc như thế nào.

Quách Đắc Cương cũng rất tò mò, trong ấn tượng của ông thì một thanh niên trẻ như Thẩm Ngôn ắt hẳn còn chẳng biết cái gì là hát tiểu khúc, nữa là sẽ đứng trước mặt đám đông người như vậy mà biểu diễn. Đương nhiên, ông cũng sẽ không tin mấy câu đùa giỡn mà ban nãy Thẩm Ngôn vừa nói, rằng vì ông không đưa tiền cat-xe cho Thẩm Ngôn nên cậu ta mới tùy tiện đối phó cho qua tiết mục.

Đổi lại là người khác thì Quách Đắc Cương không dám khẳng định, tuy rằng ông ta cũng chưa làm bạn với Thẩm Ngôn được bao lâu, nhưng lấy sự nhìn nhận của một người từng trải đời bao năm như Quách Đắc Cương thì ông cho rằng mình tương đối hiểu tính cách của một kẻ cực kỳ kiêu ngạo như Thẩm Ngôn, hắn chính là kẻ đã không hứa thì thôi, nhưng đã hứa thì tuyệt đối sẽ nói lời giữ lời.

Nếu Thẩm Ngôn đã đáp ứng với ông là sẽ tận lực diễn tốt, vậy thì ông có thể yên tâm là hắn nhất định sẽ tận lực, tuyệt đối không làm ông cũng như chính bản thân hắn mất mặt.

Đồng dạng mang lòng mong chờ và tò mò còn có ba người Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Đông Lỵ Á đang ngồi ở hàng ghế vip.

Giờ phút này, các nàng cũng đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lên trên sân khấu, trong ba đôi mắt long lanh kia chỉ có duy nhất hình bóng của một nam nhân tuấn lãng mặc trường bào trắng, nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Nói ra thì hẳn người bên ngoài đều chẳng ai tin, thậm chí sẽ còn chê cười các nàng, nhưng trên thực tế, mặc dù là người đầu ấp tay gối bên cạnh Thẩm Ngôn, là vợ danh chính ngôn thuận của hắn, nhưng cả ba người Dương Mật lẫn hai cô nàng ngây ngây ngô ngô Lưu Sư Sư và Na Trát kia cũng đều không mấy hiểu biết hoàn toàn về năng lực của Thẩm Ngôn.

Xét ra thì Thẩm Ngôn có quá nhiều bản lĩnh, cứ mỗi một lần hắn đều thừa sức khiến các nàng mắt chữ A miệng chữ O vì bất ngờ, nhưng quan trọng hơn là các nàng còn chẳng biết, liệu đó đã là giới hạn cuối cùng của người đàn ông mà mình yêu chưa, hay là hắn vẫn còn những năng lực thần bí nào khác nữa.

Cũng còn may mà tính tình, sở thích và thói quen của Thẩm Ngôn, những việc này các nàng đều biết rõ.

Cũng không phải là Thẩm Ngôn cố ý giấu giếm gì các nàng, chỉ có thể nói là ông chồng nhà bọn họ thực sự có chút yêu nghiệt, người gì đâu cứ hệt như cái bảo khố, lấy mãi không hết, dùng mãi không hết.

Ngươi cho rằng Thẩm Ngôn chỉ được mỗi cái trò quanh quẩn dưới bếp nấu cơm? Hắn sẽ tiện tay quơ lấy một cây đàn tranh, cho ngươi mở mang tầm mắt, thậm chí còn có thể nhân đấy sáng tác ra một ca khúc trong vòng chưa đầy 10 phút, hù chết ngươi.

Ngươi cho rằng Thẩm Ngôn chỉ có mỗi cái mã ngoài đẹp trai? Đợi đó, chờ Thẩm Ngôn mặc vào trang phục cổ đại xong, trong vài phút có thể ép tới nỗi nam diễn viên chính không diễn nổi phim cho ngươi xem.

Ngươi cho rằng Thẩm Ngôn chỉ có mỗi diễn kỹ là xuất chúng? Khoan đã, vậy là ngươi chưa nghe hắn dùng khẩu kỹ kể chuyện rồi, coi chừng đến lúc đó, ngươi ắt hẳn sẽ hoài nghi nhân sinh của mình rốt cuộc hạn hẹp tới cỡ nào.

Ngươi cho rằng Thẩm Ngôn chỉ được cái trò khẩu kỹ lợi hại? Thế thì mau mau ngồi xuống đây, đặt ví tiền của ngươi ra, mấy trò bài bạc phổ thông nào cũng được, hắn có thể vắt cạn kiệt sạch túi tiền của ngươi cho xem.

Ngươi cho rằng... Thôi, nhiêu đó là đủ lắm rồi.

Đây chính là nguyên nhân mà mấy người Dương Mật, Nhiệt Ba, Đông Lỵ Á ngại ngùng thừa nhận chính mình không hiểu hết được năng lực của Thẩm Ngôn, bởi vì các nàng vĩnh viễn cũng đoán không ra hắn sẽ còn mang đến cho các nàng những kinh hỉ nào khác trong cuộc sống.

"Cậu đã từng nghe qua anh ấy hát hí khúc bao giờ chưa?" Ánh mắt Dương Mật không rời khỏi bóng dáng Thẩm Ngôn, chỉ là thân thể khẽ nghiêng qua phải, hỏi nhỏ Đông Lỵ Á đang ngồi bên cạnh.

Đông Lỵ Á cũng chăm chú nhìn anh chàng trên sân khấu, thì thầm đáp lại: "Không, tớ chưa từng nghe thấy ảnh hát."

"Tớ chỉ từng nghe thấy tiếng Thẩm Ngôn thở dốc thôi..." Thân thể Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng về phía trước, đôi khuỷu tay dựa lên đầu gối, hai tay nhỏ chống đỡ gương mặt xinh đẹp, khẽ cười khúc khích.

Mới vừa nói xong, nàng liền cảm giác được có hai ánh mắt sắc bén đang ‘phóng điện’ về phía mình, không cần nhìn cũng biết, khẳng định là hai người Dương Mật và Đông Lỵ á rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nét mặt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc, phảng phất như mấy câu ‘hư hỏng’ vừa rồi kia hoàn toàn không liên quan gì tới mình.

…..

Trên sân khấu.

Thẩm Ngôn mỉm cười, nói: "Tiểu khúc này tên là « Thám Thanh Thủy Hà », hy vọng là mọi người sẽ yêu thích."

Nói xong, không chờ người xem đáp lại, ngón tay thon dài của hắn đã bắt đầu điểm nhẹ lên dây đàn.

Âm thanh réo rắt của tam huyền cầm du dương vang lên, giai điệu rất êm ái, uyển chuyển mà nhu hòa, thanh nhã lại không mất tư vị.

Phảng phất như nước suối róc rách, phảng phất như lá cây nhẹ nhàng đung đưa, phảng phất như tiếng gió khẽ nỉ non.

“Kìa lá sen hồng, kìa cành trúc biếc,

Khẽ quyện vào nhau, để lại những gợn lăn tăn trên mặt sông thăm thẳm.

...

Bớ nàng Đại Liên đấy, năm nay nàng bao nhiêu tuổi?

Da trắng má hồng, tóc nàng búi thành hai quả đào trên đầu.

Ta hỏi nàng liệu đã có người thương chăng? Trong nhà gia phụ vẫn còn khỏe chớ?

Hỡi chàng trai si tình, nàng Đại Liên năm nay vừa tròn mười sáu, gia phụ đều mạnh khỏe.

Nhà nàng gần bờ sông bên khóm trúc xanh bạt ngàn. Có tiếng côn trùng vang vọng những tối mùa thu gió thổi.

Này chàng trai họ Lục, sao chàng cứ mãi chọc ghẹo Đại Liên như thế? Chàng cũng là một người xấu xa!

Ô kìa, thế nhưng Đại Liên hai má hồng đào, hẹn gặp chàng khi trời ngả về Tây.

Chuyện tình nàng Đại Liên nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà chầm chậm như nước sông Thanh Thủy dịu dàng trôi.

Chỉ là, rốt cục trời cười ta vọng tưởng, hay là cười nhân gian lạnh lùng đây...

Muốn trọn tình với chàng, thật khó!

Nàng Đại Liên bối rối cười khổ. Liệu chàng sẽ oán trách ta, hay liệu rằng chúng ta sẽ có một ngày gặp lại?

Dưới trời thu sâu thẳm, sông Thanh Thủy vẫn lững lờ trôi. Tiếc là, đã vắng đi bóng hình ai nhuộm sắc nước.”

Sau khúc nhạc du dương dạo đầu thì tiếng hát trong trẻo mà trầm lắng của Thẩm Ngôn cũng theo sát vang lên.

- ----

Chương sau: Thẩm Lão Sư, Lại Hát Một Lần Nữa Đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play