Mặc kệ những thiếu niên kia có ý kiến gì, đến giờ lên đèn, Ôn Lương trở về, vẻ mặt mệt mỏi, hôm nay đã bận cả ngày.

Như Thúy nhanh chóng sai người chuẩn bị cơm, ngay cả Ôn Ngạn Bình từ trước tới nay bởi vì muốn dành nhiều thời gian luyện võ không cùng dùng bữa với hắn cũng chạy tới, một nhà ba người ngồi ăn cơm.

"Cha, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng phải không? Có rất nhiều chuyện phiền lòng sao?" Ôn Ngạn Bình không hiểu sự tình trong đó, chỉ hỏi chuyện bên ngoài.

Ôn Lương cười cười, nhận chén canh Như Thúy đưa, nói: "Đúng thật là rất phiền toái, lần này đi Giang Nam có thể đến mùa đông mới về, đến lúc đó mọi người ở nhà phải trông cậy vào con rồi, Ngạn Bình phải chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội nhé."

Ôn Ngạn Bình nghe xong, vội vàng buông bát, vẻ mặt thành thật, nói: "Cha, con cùng đi với cha nhé."

"Hồ đồ!" Sắc mặt Ôn Lương trầm xuống, không lưu tình bác bỏ đề nghị của bé.

"Không phải hồ đồ." Ôn Ngạn Bình vội vàng nói "Con đã lớn, có thể chia sẻ mọi chuyện với cha. Con có thể cải trang thành thư đồng của cha, đi theo chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cha, nếu có người dám đến cướp bóc, con còn biết võ công, con có thể bảo vệ cha, sẽ không để ai ức hiếp cha đâu!"

Ôn Lương nghe vừa thấy buồn cười vừa tức giận "Con cho rằng ta xông vào đầm rồng hang hổ à? Hoàng thượng có phái binh lính hộ tống chúng ta đi Giang Nam, nếu là giặc cỏ cũng không dám lai vãng, hơn nữa đi đường thủy, tương đối ổn thỏa. Còn có, con học võ mới bao lâu? Dựa vào con gái bảo vệ, mặt mũi ta biết để ở đâu? Bên cạnh ta có đám người Thượng Khê chăm sóc, không cần tiểu cô nương con chăm sóc đâu."

"Con là nam nhân, không phải tiểu cô nương." Ôn Ngạn Bình cường điệu giới tính bản thân.

Ôn Lương và Như Thúy chọn cách không nghe thấy, mặc kệ kêu gào, dù sao sự thật vẫn có sức thuyết phục hơn, sau này sẽ có nhiều cách rất tàn bạo chứng minh giới tính của bé.

Mọi người trong nhà dùng bữa tối xong, Ôn Lương liền không khách sáo đuổi tiểu nha đầu đi theo phía sau như cái đuôi nhỏ về phòng nghỉ ngơi, vô luận có nói thế nào cũng không đồng ý dẫn bé đi theo. Ôn Ngạn Bình khó chơi, nhưng gặp phải Ôn đại nhân tài hoa dào dạt, có tài ăn nói, mở miệng ra là nói có sách mách có chứng, nói đến tiểu cô nương hoa mắt chóng mặt, giống như ý tưởng đi theo đến Giang Nam là không thỏa đáng, làm phiền lòng như thế nào, nói đến tiểu cô nương gục đầu xấu hổ, ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía Như Thúy, hi vọng Như Thúy giúp bé năn nỉ một chút.

Như Thúy cô nương ngẩng đầu nhìn trời, nói cái gì, không phải nàng không muốn giúp đỡ, ngoại trừ đôi lúc lời nói của nàng có thể nghẹn chết người, nhưng lúc biện luận, cho tới bây giờ nàng cũng không có biện pháp thắng tài ăn nói tốt vô cùng của Ôn đại nhân, cho nên nếu hắn đã không đồng ý, trừ khi có thủ đoạn cao siêu, bằng không đừng dây dưa với hắn thì tốt hơn.

Cuối cùng Ôn Ngạn Bình bị thuyết phục, trầm mặt một lát, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ôn Lương, dứt khoát nói: "Con không đi theo cũng được, nhưng cha phải cam đoan không nhìn bất kỳ cô nương nào khác! Mặc kệ có phát sinh cái gì ngoài ý muốn, cha nhất định phải nhẫn nhịn, không thể để những nữ nhân khác vấy bẩn sự trong sạch của cha!"

"..."

Trong nháy mắt, Ôn đại nhân mạnh mẽ cũng không nhịn được bị nghẹn, uy uy uy! Đây là thái độ nên có của con gái đối với phụ thân sao? Nghĩ thế, vô thức lườm lườm Như Thúy, Như Thúy cô nương cũng một bộ dáng kinh ngạc, xem ra không phải Như Thúy dạy, mà tự bản thân tiểu cô nương học xấu.

"Nếu cha đồng ý chuyện này, con sẽ không đòi theo nữa." Tiểu cô nương sảng khoái nói, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp tỏa ra hung quang như sói, "Nếu không phải dáng dấp cha thế này, con cũng không cần lo lắng đòi đi theo, nghe nói Giang Nam có rất nhiều nữ nhân hư hỏng, cha tuyệt đối đừng để bị những nữ nhân này lừa gạt."

"...."

Cuối cùng, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mĩ mãn quay về phòng nghỉ ngơi, lưu lại phu thê hai người ngưng nghẹn.

***

Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương vẫn tiến cung vào sáng sớm, ngày mai phải xuất phát, còn có rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh rỗi được.

Bước trước Ôn Lương ra ngoài, bước sau Ôn Ngạn Bình trên lưng đeo một cây đoản kiếm, chạy tới chỗ Như Thúy xin phép nghỉ, hôm nay không học tập, muốn ra ngoài một chuyến.

"Com muốn đi đâu?" Tuy Như Thúy thương bé nhưng không phải hoàn toàn cưng chiều, vì muốn tốt cho Ôn Ngạn Bình, nên mọi thứ đều muốn bé học, hoàn toàn không muốn bé chểnh mảng việc học.

Một đôi mắt đẹp của tiểu cô nương nhanh chóng xoay chuyển, cười hì hì nói: "Nương yên tâm, con không đi lung tung, chỉ là đến Quý thái y phủ, tìm Quý thái y hỏi thăm một chút."

Như Thúy chau mày, tuy nàng không thích chuyện phức tạp nhưng không phải người ngốc nghếch, hành động của Ôn Ngạn Bình hôm qua khiến nàng cảm tiểu cô nương có ý tưởng không giống người thường: "Không phải tìm Quý thái y hỏi chuyện của cha con chứ? Con là con gái chúng ta, bất luận con có như thế nào, chúng ta cũng thương con, chẳng qua người ngoài không nghĩ như thế, hơi không cẩn thận một chút, một chấm nhỏ nước bọt của thế nhân cũng đủ hủy diệt con."

Sau khi nghe xong, Ôn Ngạn Bình cong miệng lên, có chút bất bình, lại có chút chán nản, sau cùng mới nói: "Nương yên tâm, con sẽ không nói lung tung đâu. Nhưng mà nghe nói nữ nhân vùng sông nước Giang Nam thật sự rất đẹp, con sợ cha đi tới đó, những nữ nhân không biết xấu hổ kia dính lấy cha thì biết làm sao bây giờ? Con không muốn có nhị nương, tin rằng bọn đệ đệ muội muội cũng không muốn đâu."

Như Thúy nghe được buồn cười không thôi "Con không tin tưởng Ôn đại nhân sao?" Lại nói nàng chưa từng lo lắng qua, không ngờ con gái đã lo lắng trước rồi.

Ôn Ngạn Bình nhìn nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhận lại là một bộ dáng không sao cả, thế nên mới khiến cho bé không thể không vì nàng mà tính toán. Nếu nàng là một nữ nhân khôn khéo, Ôn Lương là nam nhân bình thường một chút, bé cũng không cần tuổi nhỏ mà tính toán nhiều. Nói cho cùng, bé chỉ nhận một mình Như Thúy, nếu Ôn Lương nạp thêm người, vì Như Thúy chuyện gì bé cũng có thể làm.

Dẫn theo thái giám Tiểu Lộ Tử mà Ôn Lương phân phó cho bé, Ôn Ngạn Bình ngồi xe ngựa đi vào một con hẻm yên tĩnh, đây là ngõ hẻm thanh bình của thành Nam, cư trú nơi đây chủ yếu là dân chúng bình dân, bình thường ít có xe ngựa qua lại. Nhưng mà, gần một năm nay có vị thái y trong cung cư trú tại đây, ngõ hẻm này bắt đầu náo nhiệt lên, thường xuyên có quý tộc mặc tơ lụa cẩm y hoặc người hầu ăn mặc gọn gàng xinh đẹp của các đại gia tộc mang quà tới, mời vị thái y kia đi khám bệnh tại gia.

Ôn Ngạn Bình không giống những đứa nhỏ quý tộc để hạ nhân ôm xuống xe, mà rất lưu loát nhảy xuống xe ngựa, Tiểu Lộ Tử mười hai tuổi làm hết phận sự theo sát bên người bé, nói: "Đại thiếu gia, đây chính là phủ Quý thái y."

Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu nhìn bảng hiệu viết hai chữ "Quý phủ" đơn giản, lại nhìn cửa chính cũ kỹ, không cách nào tưởng tượng ra được một vị thái y y thuật cao minh cư ngụ tại địa phương cũ nát này, Hồ gia gia cũng là thái y, phủ của ông nằm trong khu quý tộc, cửa chính sơn màu đỏ thắm, trông rất sạch sẽ nghiêm túc.

Tiểu Lộ Tử đi gõ cửa, chớp mắt liền có một lão nhân gia ra mở cửa, nhìn thấy hai đứa nhỏ, có chút ngạc nhiên.

Sau khi Ôn Ngạn Bình nói rõ ý định của mình, vị kia đứng ở cánh cửa cũ kỹ cười nói: "Thì ra là Ôn đại công tử, đại nhân nhà ta sáng sớm đã ra ngoài, nếu ngài không chê, có thể vào trong ngồi chờ."

Nếu như Ôn Ngạn Bình đã tới, đương nhiên không chê, mang lễ gặp mặt đưa cho người mở cửa xong liền đi vào.

Vừa vào cửa, Ôn Ngạn Bình rất ngạc nhiên vì diện tích Quý phủ không tính là nhỏ, nhưng nhìn qua, một mảnh trống trải hoang vu, hoa và cây cảnh cực ít, bốn phía có thể thấy được các loại thảo dược phơi đầy dưới ánh mặt trời, người đi vào, dường như trên người dính đầy mùi thuốc, rất khác biệt so với phủ Hồ thái y.

Lúc Ôn Ngạn Bình được dẫn tới chính sảnh uống trà, nữ chủ nhân liền ra gặp khách.

Nữ chủ nhân là một nữ nhân trẻ tuổi, nghe hạ nhân giới thiệu, đây chính là Quý thái y phu nhân.

"Quý phu nhân ngài khỏe chứ? Ngạn Bình mạo muội quấy rầy, nếu có gì không tiện xin phu nhân bỏ qua cho." Ôn Ngạn Bình cúi đầu, rất lễ độ nói, ngôn hành cử chỉ không có sai lầm nào, động tác vô cùng đạt chuẩn. Nếu để Ôn Lương thấy được cử chỉ quy phạm văn nhã của tiểu cô nương hung tàn lúc này, đoán chừng sẽ không cần lo lắng tiểu cô nương hung tàn không gả đi được nữa. Vì lúc đối mặt với người ngoài, tiểu cô nương vẫn rất quy củ.

Quý phu nhân là nữ nhân cực kỳ lãnh đạm, mặc y phục thuần trắng, tóc bới kiểu phu nhân, trên người không có trang sức dư thừa, đứng ở đó vô cùng đơn giản, khiến người ta có cảm giác đơn giản như hoa cúc, thanh cao mà yên tĩnh.

Chỉ liếc một cái, Ôn Ngạn Bình có khứu giác nhạy bén như chó nhỏ có thể ngửi ra vị Quý phu nhân này không đơn giản.

"Ôn công tử không cần đa lễ, sáng sớm phu quân đã đi khám bệnh cho người ta, nếu không chê cứ chờ ở đây một lát, ta phái người đi thăm dò xem khi nào phu quân hết bận, sẽ báo với hắn một tiếng."

"Như thế, làm phiền rồi."

Khách khí hàn huyên xong, Quý phu nhân lạnh như băng đứng một chỗ không nói gì, giống như cảm thấy để khách ngồi một mình ở đó không có gì không đúng, nha hoàn Quý phủ chỉ để ý dâng trà, hoàn toàn không thấy xấu hổ chút nào. Ôn Ngạn Bình đánh hơi được vị Quý phu nhân này không đơn giản, cho nên đối với chuyện nàng lạnh như băng không có cảm giác gì, cũng yên lặng uống trà, trong lòng cho rằng, cao nhân chính là có phong cách của cao nhân. Chỉ có Tiểu Lộ Tử đứng phía sau Ôn Ngạn Bình thuộc phạm trù người bình thường, trong lòng giống như có sâu bò tới bò lui, cảm thấy rất kỳ lạ, rất không được tự nhiên, len lén liếc mắt nhìn Quý phu nhân đang ngồi im như tượng điêu khắc trên ghế chủ vị, chỉ thấy đường cong thanh tú trên sườn mặt của nàng, thế nhưng đường cong này nên thuộc về nữ nhân dịu dàng mềm mại, chẳng biết tại sao lại cảm thấy lạnh như băng?

Chờ một hồi, liền chờ một canh giờ, Ôn Ngạn Bình chạy đi nhà xí hai lần -- uống nước hơi nhiều, đợi bé trở về từ nhà xí không lâu, Quý phu nhân ngồi như tượng điêu khắc kia rốt cuộc có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài chính sảnh, nói với Ôn Ngạn Bình: "Ôn công tử, phu quân nhà ta đã trở về."

"Ôi chao!" Nhất thời Ôn Ngạn Bình không kịp phản ứng, không chỉ mình bé, Tiểu Lộ Tử cũng có phản ứng như thế, rõ ràng không có người tới thông báo, nữ nhân này sao biết Quý thái y trở về?

Đang thắc mắc, bọn họ liền nghe có tiếng gọi từ xa.

"A Nhược, ta đã về, nàng xem ta dẫn ai về nè."

Sau đó không lâu, một nam tử diện mạo thanh tú dẫn một đứa bé năm tuổi đi vào, trên mặt mang nụ cười thân thiết, rất dễ khiến người ta có cảm tình, thoạt nhìn là loại hình nam nhân ôn hòa hay thẹn thùng. Nhưng mà, làm cho Ôn Ngạn Bình kinh ngạc là lúc nam tử kia đi vào, cũng không biết rốt cuộc hắn bị làm sao, đúng lúc bị vấp phải ngạch cửa, cả người lẫn đứa bé đều bị kéo theo ngã sắp xuống đất.

Mắt thấy sắp ngã chổng vó trên đất thì trong nháy mắt Quý phu nhân vốn ngồi trên ghế, nhanh chóng chụp tới, một lớn một nhỏ được nàng kéo lên, tránh khỏi té ngã.

"Nhược di ~~!

Bé trai xinh đẹp giống như tiên đồng cười khanh khách không ngừng, dường như cảm thấy chơi rất vui, hoan hô ôm cổ Quý phu nhân, hôn một cái vand dội trên mặt nàng, lại cọ xát, non nớt nói: "Nhược di, hôm nay Quý thúc thúc lại bị té, là Đại Đại cứu được Quý thúc thúc đó ~~."

Thần sắc Quý phu nhân không đổi, ôm lấy tiểu bánh bao, một tay kéo nam nhân đằng trước lên, sờ sờ đầu bé trai tỏ vẻ đã biết, sau đó nói với nam nhân trẻ tuổi: "A Từ, chàng có khách, là công tử nhà Ôn thái sư."

Quý thái y nhìn vào trong, thấy tiểu nam hài đang trừng to mắt nhìn Đại Đại, cười nói: "Vị này chính là công tử nhà Tử Tu huynh sao? Quả nhiên tuấn tú lịch sự, đã để công tử chờ lâu."

Nhưng lúc này Ôn Ngạn Bình hoàn toàn không chú ý tới hắn, hai mắt sáng long lanh nhìn Quý phu nhân, rốt cuộc khẳng định được suy đoán trong lòng, hai má phiếm hồng chạy tới: "Quý phu nhân, ngài nhận ta làm đệ tử có được không, khổ thế nào ta cũng chịu được."

"Ôi chao!" Quý thái y mở to hai mắt, khó hiểu: "Không phải tới tìm ta sao?"

Bé trai xinh đẹp nhăn cái mũi nhỏ, cười ha ha nói: "Là tìm Nhược di ~~ Nhược di, Đại Đại cũng không sợ khổ, cũng nhận Đại Đại làm đồ đệ được không?"

Nghe xong, Quý phu nhân lắc đầu bỏ đứa nhỏ xuống, trong lòng biết tiểu gia hỏa hoàn toàn không hiểu ý của nhận đồ đệ, cơ bản là tùy tiện đùa giỡn hùa theo người khác, chính là tiểu tử ngốc.

Bây giờ Ôn Ngạn Bình mới chú ý tới đứa bé vô cùng xinh đẹp, bèn kinh ngạc mà trừng to mắt, sau đó khuôn mặt ửng hồng, đi tới dắt tay nhỏ bé của tiểu bánh bao, ngượng ngùng nói: "Muội muội, muội thật xinh đẹp, sau này gả cho ca ca có được không? Lần đầu tiên bé gặp đứa bé thuận mắt như thế, lập tức quyết định tương lai sẽ lấy làm thê tử, nhanh chóng ước định trước.

"...."

Tiểu Lộ Tử gần như muốn che mặt khóc chạy đi, trong lòng tự nhủ thiếu gia à, đó là một bé trai mà! Không phải chỉ cần xinh đẹp thì là nữ nhi nha!

Sau nửa ngày, Quý Uyên Từ ấp úng nói: "Cái này...Không tốt lắm đâu, đây là thế tử phủ An Dương Vương, tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng là bé trai hàng thật giá thật, nam nhân sao có thể lấy nam nhân chứ? Hơn nữa công tử đánh thắng được Đại Đại của chúng ta không?" Vẻ mặt rất tự hào.

Uy uy uy, cuối cùng cái này không phải trọng điểm đâu.

Ôn Ngạn Bình bày ra vẻ mặt "Ngài gạt người", cảm thấy tiểu oa nhi xinh đẹp như thế, sao có thể là bé trai chứ? Lừa người. Hơn nữa, một tiểu oa nhi như vậy sao bé không đánh thắng được? Bé rất lợi hại đấy, mỗi ngày đều tích cực rèn luyện thân thể.

Nhưng mà, thật sự rất đả kích người đấy, lúc Tiểu Đậu Đinh năm tuổi dùng tay không chọc vào khung cửa để lại dấu năm ngón tay xong, thiếu chút nữa Ôn Ngạn Bình gạt lệ chạy đi, bé thật sự đánh không lại đứa nhỏ có siêu năng lực nha! Chẳng lẽ trời định sẵn là bé không lấy được thê tử sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play