“Thích khách Bất Nhân lâu vẫn còn?” Thạch Hiểu Tú run rẩy, kinh hãi không cần nói cũng thấy.
Không chỉ cô, Thạch Tiểu Đương, Chu quản gia và Ngoại Cảnh trưởng lão cũng
kinh hãi tương tự. Lăng Dược vội đưa côn trúc lên ngang ngực, mắt hổ
quét quanh, tuy không đổi sắc, nhưng sự cảnh giác tăng lên tới mức cao
nhất cũng đủ hiểu.
Nghe đồn tổng bộ Bất Nhân lâu chính là ở Bắc
Chu, tần suất cao giai thích khách hoạt động rõ ràng cao hơn Đại Tấn,
đám người Lăng Dược, Thạch Hiểu Tú đều hiểu biết khá nhiều về thích
khách các giai, mà chính vì vậy, nên họ càng thêm kiêng kị Bất Nhân lâu, bình thường không dám chọc vào.
Mỗi lần ám sát đều hơn chín
thành là thành công, nếu ám sát ba lần mà thất bại là sẽ bỏ qua, trả lại tiền thù lao, cũng không trả thù gì thêm, không ai biết tổng bộ nằm ở
đâu....
Cũng chính nhờ vậy, Bất Nhân lâu mới có thể truyền thừa
mấy ngàn năm, lạnh lùng nhìn một đám tổ chức sát thủ kiêu ngạo quật khởi rồi suy vong.
Chuyện chia cấp độ thích khách thành đỏ xanh vàng
lục lam chàm tím, mọi người cũng biết rõ. Việc chia cấp độ này không
phải dựa vào cảnh giới của thích khách, mà căn cứ vào cấp độ đối tượng
mà thích khách có thể giết để quyết định. Màu đỏ chỉ giết được nửa bước
Ngoại Cảnh, xanh vàng thì có thể giết nhất lưu cao thủ tùy theo độ mạnh
yếu, xanh và vàng cũng vậy, tương ứng với độ mạnh yếu của cao thủ tuyệt
đỉnh.
Đến Tông Sư, ai chẳng phải người nổi bật, ai chẳng có chút
tuyệt học sát chiêu, ngoài một số ít quái vật không thể xét đoán theo lẽ thường, thì đều thuộc hạng không thể coi thường, hơn nữa Bất Nhân lâu
lại có cao thủ cực đông, thích khách giết được tông sư cũng không phải
là không có, tuy nhiên số lượng không nhiều, nên không cần phải lại chia ra tới hai màu, nên cấp độ này chỉ có lam giai (màu chàm).
Thích khách tử giai (màu tím) mỗi một đời tối đa cũng chỉ có hai người,
thường đều là lâu chủ của Bất Nhân lâu, có thể giết nửa bước Pháp Thân,
mấy ngàn năm trước, Bất Nhân lâu còn từng có tới ba Thiên giai thích
khách!
Nghe nói có thích khách thanh giai hoặc lam giai ở gần
đang nhìn, đám người Thạch Hiểu Tú đều kinh hãi nhìn quanh, chẳng ai để ý tới nửa câu sau của Mạnh Kỳ.
“Manh mối vẫn chưa bị xóa hết?”, “Điên côn thần cái” Lăng Dược là người nhận ra trước tiên.
“Với phong cách của Bất Nhân lâu, một kích đắc thủ, lập tức sẽ bỏ chạy đi
xa. Nhưng bây giờ vẫn còn luẩn quẩn ở đây, cho thấy tuy đã giết được
người, nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, không thể hoàn toàn xóa sạch
cái tin tức quan trọng kia.” Mạnh Kỳ nói, bàn tay xuất hiện “Thiên Chi
Thương” tà tà chĩa xuống.
Thấy Mạnh Kỳ không chút sợ hãi, quá sức bình tĩnh, đám người Thạch Hiểu Tú cũng được lây dần, sự căng thẳng
trong lòng giãn ra. “Cuồng Đao” Tô Mạnh quả thật không phải chỉ có hư
danh, không chỉ có thể nhận ra thanh giai hay lam giai thích khách nhìn
trộm, cảm ứng đạt tới Tông Sư, mà còn trầm ổn tỉnh táo, coi thích khách
đáng sợ kia chẳng là gì.
Hèn gì mỗi người đều coi hắn là đệ nhất Địa bảng tương lai!
Thiên Chi Thương của Mạnh Kỳ là cực phẩm, có khả năng nhận ra nhìn trộm còn
mạnh hơn cả huyền công, nên một nửa tinh thần của hắn là phụ vào trường
đao, lấy đao làm mắt, lấy đao làm tai, còn một nửa là ngắm nghía xem kĩ
lại hiện trường tử vong của Thạch Thiên Kỳ.
“Cây cối chết héo xung quanh là do Thạch bảo chủ gây nên?” Hắn ra vẻ tùy ý hỏi.
“Phải, là ‘Bút phê tử chương’ của gia phụ.” Thạch Tiểu Đương đáp, y thuộc võ công của phụ thân như lòng bàn tay.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Từ vết thương mà xem thì kẻ ra tay chỉ có một người.
Hai cái xác này cách nhau rất gần, không hề có dấu vết bị dịch chuyển.
Nếu lệnh tôn là người bị hại trước, thì gian tế Kim trướng kia nhất định sẽ vọt ra xa để bỏ chạy, cho nên tình hình lúc đó hẳn là gian tế bị
kích sát trước, sau đó lệnh tôn phát hiện ra, định ra tay hỗ trợ, nhưng
bị thích khách vòng ra sau lưng, một kiếm lấy mạng.”
“Chuyện này rất bình thường, cô lang mang theo tin tức, nên là mục tiêu chính của thích khách.” Chu quản gia nói.
“Như vậy không đúng.” Lăng Dược nhìn ra ý muốn nói của Mạnh Kỳ, “Thích khách chẳng lẽ cho là giết cô lang và Thạch lão nhi là xóa hết manh mối hay
sao? Nhất định là không, trừ phi y biết cô lang không để lại manh mối ở
bất kì nơi nào khác, không có đồng bạn nào khác. Mà nếu y đã biết điều
này, thì chứng tỏ y đối với hành tung của cô lang đã rõ như ban ngày, mà đã như vậy, vì sao không sớm diệt khẩu, mà lại để tới khi dính dáng tới Thạch lão nhi?”
Mạnh Kỳ bổ sung: “Cho nên, tình hình lúc ấy hẳn
là thích khách ra tay đối phó cô lang trước, định khống chế nguyên thần, bắt sống cô lang, rồi mới quay lại tiêu diệt Thạch bảo chủ, đáng tiếc
lúc cô lang phát hiện thích khách tuy rằng không kịp phòng ngự, nhưng
lại kịp kích phát tự sát, tạo cơ hội cho Thạch bảo chủ ra tay, cũng
chính bởi vì cô lang tự sát, nên thích khách mới đoán y còn có để manh
mối lại ở đâu đó, nên mới trốn ở quanh đây để nhìn trộm người tới.”
“Nhưng chúng ta đã khiến y thất vọng, vì chúng ta chẳng biết cái gì cả.” Thạch Hiểu Tú cười tự giễu.
Hèn gì thích khách Bất Nhân lâu không giết mấy người mình diệt khẩu!
Lăng Dược vẫn cực độ đề phòng: “Cô lang nếu để lại manh mối sẽ để như thế nào, làm sao tìm được?”
“Y biết đi chuyến này nguy hiểm, mà vẫn còn cố tình nam hạ, cho thấy tin
tức này vô cùng quan trọng, vậy vì sao sau khi vào đất Chu, không cho
mai phục ngầm rồi thông báo ra rộng rãi cho mọi người biết? Vì nếu càng
nhiều người biết, sự nguy hiểm của hắn sẽ càng giảm đi, nhiều lắm chỉ là bị đối mặt trả thù chứ không phải diệt khẩu.” Mạnh Kỳ nói.
Lăng
Dược lắc đầu: “Không được, năm nào cũng có cả đống lời đồng từ thảo
nguyên truyền đến, nào là Cổ Nhĩ Đa đột phá tới Địa Tiên, đánh thức
Thiên Tru phủ lại càng tiến thêm một bước, sắp Nam hạ, chinh phục đất
Chu, nào là Cổ Nhĩ Đa tẩu hỏa nhập ma, bị người bên cạnh giết chết, thảo nguyên đang đại loạn, chính là cơ hội tấn công, nào là Cát thị, Hạ Hầu
thị, Thượng Quan thị, Tào thị âm thầm cấu kết Kim trướng, muốn thay đổi
bức tranh của đất Chu, nhiều lắm. lúc đầu mọi người còn cảnh giác kiểm
tra, tới bây giờ thì chỉ cần tin ấy không phải do con đường đáng tin cậy truyền về thì đều bỏ ngoài tai, coi là chuyện cười mà thôi.”
“Chưa kể cô lang mà truyền tin thì còn tốc độ còn hay là y tự mình chạy về.”
Mạnh Kỳ nhìn Chu quản gia: “Cô lang có người thân nào không?”“Có vợ có con, nhưng không biết có mang theo về Nam hay không.” Chu quản gia trả lời.
“Có lẽ cô lang để vợ con ở nơi khác, chỉ cần qua mấy ngày mà không tới gặp, họ sẽ truyền tin tức ra ngoài, cũng có thể là cô lang đã truyền tin cho một người náo đó, có rất nhiều khả năng, khó mà tìm ra được, trừ phi
đối phương chủ động nhảy ra.” Mạnh Kỳ trầm ngâm, “Hay là về Thạch gia
bảo trước, để xác của Thạch bảo chủ được an bình.”
Lăng Dược cảm
ứng xung quanh, không phát hiện ra được manh mối nào khác, nên quấn Chu
quản gia, đoàn người quay trở về Thạch gia bảo.
Mới vừa vào Thạch gia bảo, Mạnh Kỳ liền đề nghị: “Có thích khách nhìn trộm, hay là mở cấm pháp ra đi.”
Đám người Thạch Hiểu Tú ước gì như thế, lập tức đi làm ngay.
Mọi người vào thư phòng của Thạch Thiên Kỳ.
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đám Thạch Hiểu Tú, Chu quản gia nhìn nhau, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Mạnh Kỳ quay lại, hỏi Chu quản gia: “Quan hệ của Cô lang và Thạch bảo chủ, ngoài ba người ra, còn ai biết nữa?”
“Làm sao để cho người khác biết được?” Chu quản gia lắc đầu, “Ngay cả đầu
lĩnh bộ lạc đưa cô lang vào Kim trướng cũng còn không biết, vì ở giữa
trung gian chuyển qua rất nhiều người, có manh mối đã bị cắt đứt, không
có khả năng tra ra được.”
“Bảo chủ là người cẩn thận, không bao giờ phạm sai lầm những chuyện quan trọng như thế này.”
Thạch Hiểu Tú và Lăng Dược đều khẽ gật đầu tán đồng, đây cũng là suy nghĩ của họ về Thạch Thiên Kỳ.
Mạnh Kỳ gật đầu: “Cô lang xuôi nam rõ ràng là tự đưa mình vào nguy hiểm. Cho nên hành tung nhất định là bí ẩn, thích khách cũng không thể nào biết
được.”
“Đúng, nếu thích khách Bất Nhân lâu biết sớm thì đã giết y từ lâu, không thể dính tới Thạch lão nhi.” Lăng Dược rất giận. Tính lão cương trực, nhưng không thông minh lắm, chỉ cảm thấy mấy câu tự nói tự
hỏi này của Mạnh Kỳ mang theo một ý đồ gì đó.
Mạnh Kỳ thở dài:
“Nói cách khác, thích khách Bất Nhân lâu thực ra không tìm thấy cô lang, vậy tại sao lại biết tới Lạc Hồn giản mai phục?”
Đúng vậy! Lăng Dược, Thạch Tiểu Đương, Thạch Hiểu Tú đều giật mình, mơ hồ nghĩ tới điều gì đó!
“Cơ bản có thể xác định rằng thích khách Bất Nhân lâu vẫn luôn ở cùng Thạch bảo chủ, thông qua ông ấy mới gặp được cô lang.” Mạnh Kỳ đi chậm hai
bước, nhìn mọi người chung quanh, “Cô lang là gian tế, sau khi có được
tin tức thì bí mật xuôi nam. Nhưng nếu không phải là người ở trong biết
chuyện, thì ai có thể nghĩ tới chuyện giám thị Thạch bảo chủ để tìm được hành tung của cô lang?”
Hắn nhìn chăm chú vào Chu quản gia: “Chu quản gia, ngươi nói ngoài ba người bọn ngươi ra, không ai biết nội
tình, vậy thắc mắc này của ta, ngươi giải thích thế nào?”
Chu
quản gia biến sắc, trở nên tái nhợt. Y mím môi, trong mắt thoáng ý tự
sát, nhưng những tia điện quang đã chui vào cơ thể y, phong ấn nguyên
thần của y, khiến động tác nuốt độc dược của y bị cứng lại.
“Chu
quản gia, là ngươi!” Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương vừa sợ vừa giận,
không thể tin được người làm bạn với phụ thân với thời gian còn lâu hơn
tuổi của mình lại là người phản bội.
Trưởng lão ngoại cảnh lúc này mới giật mình, chỉ Chu quản gia: “Hèn gì mấy ngày trước ngươi đưa nhi tử đi Trường Nhạc du học!”
“Còn bảo cả Chu thẩm cùng đi!” Thạch Hiểu Tú cũng đã hiểu ra, lửa giận trong mắt phun trào, nước mắt trượt xuống, “Chu quản gia, phụ thân đối đãi
ngươi ân trọng như núi, sao ngươi lại phản bội ông! Sao ngươi lại cấu
kết với mọi rợ thảo nguyên?!”
Lăng Dược không nhịn được nhìn Mạnh Kỳ: “Ngươi sớm đã đoán ra y có vấn đề?”
“Lúc ở Lạc Hồn giản đã đoán được, nhưng lúc đó có thích khách ở bên, nếu
vạch trần, sẽ bị diệt khẩu, liên lụy mọi người, bây giờ đã mở cấm pháp,
có đủ thời gian và điều kiện.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nói.
Hèn gì đề
nghị hồi bảo! Hèn gì đề nghị mở cấm pháp! Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu
Đương lại giật mình và khiếp sợ, nhìn Mạnh Kỳ, không thể tin được mọi
người tuổi tương đương nhau, thế mà cứ như đang đối mặt với một bậc tiền bối vậy!
Chu quản gia ấp úng, ánh mắt do dự, như muốn giải thích điều gì.
Trong cơ thể y có lửa lóe lên, Mạnh Kỳ ra tay không kịp, nháy mắt đã hóa thành tro tàn!
Rất giống với thủ đoạn của Lục Đạo... Mạnh Kỳ nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT