CHƯƠNG 93: KẺ ĐÁNG THƯƠNG
Hạ Hương Thảo nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền dựng thẳng tóc gáy, cả cơ thể đều trở nên cứng ngắc.
Để mình trông có vẻ bình tĩnh, cô ta nhếch khóe miệng lên muốn cười, nhưng sự sợ hãi trong mắt lại thể hiện quá rõ ràng. Cứ như vậy, khuôn mặt nhìn vô cùng kỳ quái, cứ như bị động kinh.
Trong thang máy, mọi người cũng chú ý đến sự bất thường của Hạ Hương Thảo, nhưng không ai nói gì.
Hạ Diệp Chi chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Hương Thảo, một bên khoác tay cô ta, một bên sờ lên bề mặt áo khoác, nói một cách cực kì hâm mộ: “Chị mới mua bộ quần áo này sao? Nhìn đẹp quá, chắc là đắt tiền lắm nhỉ?”
Nếu là bình thường, đương nhiên Hạ Hương Thảo sẽ khoe khoang bộ đồ này một chút, nhưng trước mặt lại là Hạ Diệp Chi– người mà cô ta vốn cho là đã chết, thế nên cô ta hoàn toàn không có tâm trạng để mà khoe mẽ.
Huống hồ, bộ đồ mà cô ta đang mặc trên người, chính là mua bằng tiền trong thẻ đen của Hạ Diệp Chi.
“Không…Cũng không đắt lắm.” Cánh tay mềm mại của Hạ Diệp Chi khoác lấy tay cô ta, khiến cô ta có ảo giác như bị rắn độc quấn lên người, dường như chỉ cần nhúc nhích một chút cũng sẽ bị cắn chết.
“Chắc là đối với chị thì không tính là đắt. Hôm qua em nhìn thấy bộ đồ kiểu này trong cửa hàng, giá gần 3 tỷ, còn phải đặt trước, người bình thường muốn mua cũng không mua được.”
Hạ Hương Thảo đã đặt bộ quần áo này từ trước. Nói cách khác, bọn họ đã sớm lên kế hoạch lừa gạt để lấy được thẻ đen của Hạ Diệp Chi.
Nhìn từ góc độ của người ngoài, chỉ thấy Hạ Diệp Chi đang thân mật kéo tay Hạ Hương Thảo, hâm mộ quần áo mới của cô ta. Nhưng có lẽ chỉ có bản thân cô ta biết, mình đã bị Hạ Diệp Chi dọa sợ đến mức thở mạnh cũng không dám.
Hạ Diệp Chi rất hài lòng với phản ứng của Hạ Hương Thảo, đây mới là làm trái lương tâm nên mới có phản ứng như vậy đó…
Ting —–
Thang máy đã đến tầng lầu, cửa tự động mở ra.
Hạ Hương Thảo muốn ra ngoài nhưng lại không dám di chuyển, bởi vì Hạ Diệp Chi không hề buông tay ra.
Những người trong thang máy thấy Hạ Hương Thảo không nhúc nhích, cũng không dám đi trước.
Hạ Diệp Chi làm vẻ kinh ngạc nói: “Chị đang suy nghĩ gì vậy? Sao còn chưa bước ra? Mọi người đang đợi chị đó!”
Cô vừa nói vừa lôi kéo Hạ Hương Thảo đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, cô vẫn không quên nói với những người trong thang máy: “Hẹn gặp lại.”
Đợi đến lúc vào phòng làm việc của Hạ Hương Thảo, Hạ Diệp Chi khóa trái cửa lại, lúc này cô mới buông tay ra.
“Hình như chị rất sợ em? Chị làm vậy khiến em khó xử lắm đó! Người ngoài nhìn vào còn tưởng là em ăn hiếp chị.” Hạ Diệp Chi nói một câu, Hạ Hương Thảo liền lùi về sau một bước.
Hạ Diệp Chi cười lạnh, nắm lấy cổ áo Hạ Hương Thảo, trong giọng nói có ý ngoan hiền: “Đừng sợ mà… Từ trước tới nay em đều nghe lời chị như vậy, làm sao dám ăn hiếp chị chứ…”
Hạ Hương Thảo thấy Hạ Diệp Chi nói cả buổi, nhưng lại không nhắc đến chuyện hôm qua, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cho rằng Hạ Diệp Chi cũng không biết chuyện đó là do cô ta làm.
Vừa nghĩ vậy, cô ta liền tự tin hơn hẳn.
Hạ Hương Thảo hất tay Hạ Diệp Chi ra, giả vờ nghi hoặc: “Hạ Diệp Chi, cô uống lộn thuốc à? Mới sáng sớm lại nói với tôi mấy lời khó hiểu gì vậy?”
Cô ta vừa nói cô về làm việc đi vừa đi đến phía sau bàn làm việc, ngồi xuống, bày ra dáng kiêu căng của quản lí: “Được rồi, bây giờ là giờ làm việc, cô đi làm chuyện của cô đi, có gì đợi tan ca rồi hãy nói.”
Không ngoài dự đoán của Hạ Diệp Chi Hạ Hương Thảo sẽ giả vờ như không có gì xảy ra.
“Được rồi, vậy tan làm em sẽ tìm chị.” Hạ Diệp Chi tươi cười, xoay người bước ra khỏi cửa.
Cô vừa bước ra ngoài, Hạ Hương Thảo liền tức giận đến mức hung hăng ném tất cả văn kiện trên bàn xuống đất!
Hạ Diệp Chi đã hoàn hoàn không có chút tổn thương nào vẫn sống xuất hiện đây!
Vụ bắt cóc hôm thứ bảy, là cô ta và Hạ Lập Nguyên nghĩ ra cách để lừa lấy thẻ đen của Hạ Diệp Chi.
Kế hoạch mà cô ta và Hạ Lập Nguyên bàn bạc là lấy được thẻ đen, rồi đưa hai kẻ bắt cóc kia rời khỏi thành phố Hạ Dương, đến lúc đó cho dù Hạ Diệp Chi biết chuyện, nhưng không có chứng cứ thì cô cũng không làm gì được họ.
Nhưng Hạ Hương Thảo hận Hạ Diệp Chi thấu xương, đương nhiên sẽ không buông tha Hạ Diệp Chi dễ dàng như vậy.
Cô ta lén lút đưa thêm tiền cho hai kẻ cướp kia, để bọn họ đùa giỡn với Hạ Diệp Chi một chút, chơi chán rồi thì cứ việc giết chết.
Hai tên kia vốn là tội phạm truy nã, vừa liều mạng vừa độc ác. Sau đó Hạ Hương Thảo cũng không liên lạc lại với họ để hỏi thăm kết quả, cô ta sợ sẽ để lộ dấu vết. Hơn nữa cô ta luôn cho rằng Hạ Diệp Chi chắc chắn đã chết, không ngờ rằng bọn họ vậy mà lại để thất bại.
Hạ Diệp Chi không giống như xưa nữa, một khi biết vụ bắt cóc này là do một tay cô ta bày ra, chắc chắn sẽ không buông tha cô ta!
Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Hương Thảo, liền đi tìm Hạ Lập Nguyên.
Vụ bắt cóc hôm thứ bảy, chắc chắn là hai cha con cô ta bắt tay thực hiện, nếu không chỉ có một mình Hạ Hương Thảo thì không làm được.
Hạ Diệp Chi gõ cửa, bên trong truyền ra giọng của Hạ Lập Nguyên: “Vào đi.”
Cô đẩy cửa đi vào, đúng lúc Hạ Lập Nguyên ngẩng đầu lên.
Lúc hắn nhìn thấy Hạ Diệp Chi, trong mắt có sự kinh ngạc, nhưng không có sợ hãi.
Nói cách khác, những chuyện mà lúc sau hai tên cướp kia làm với cô, Hạ Lập Nguyên có lẽ cũng không biết.
Hạ Lập Nguyên đứng dậy: “Chi Chi, con không sao chứ?”
“Không sao ạ… Mẹ của con có khỏe không?” Hạ Diệp Chi không bộc lộ biểu cảm gì bước tới, tinh thần nhìn không ra có gì khác thường.
Hạ Lập Nguyên thấy cô không nhắc đến vụ bắt cóc, cho là cô cũng không biết, ông ta cười ôn hòa: “Mẹ con vẫn khỏe, trưa nay bà ấy sẽ mang cơm qua đây, con có muốn cùng ăn không?”
Hạ Diệp Chi gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.”
Giữa trưa, quả nhiên Tiêu Thanh Hà đến Hạ Thị đưa cơm cho Hạ Lập Nguyên.
Lúc bà ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi, sắc mặt khẽ thay đổi: “Chi Chi cũng ở đây à…”
“Lâu rồi không được ăn cơm mẹ nấu, lúc nãy nghe bố nói hôm nay mẹ sẽ đưa cơm qua đây, nên con đến ăn chực một bữa.” Lúc Hạ Diệp Chi nói chuyện lại nhìn chăm chú vào mắt Tiêu Thanh Hà, dáng vẻ cười như không cười, khiến người ta không đoán ra được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Cơm mẹ làm mùi vị cũng bình thường thôi mà…”Tiêu Thanh Hà một bên lấy cơm và đồ ăn ra, một bên quay đầu né tránh ánh mắt của Hạ Diệp Chi.
Thấy Tiêu Thanh Hà tránh né rõ ràng như vậy, Hạ Diệp Chi liền chắc chắn, vụ bắt cóc hôm thứ bảy, Tiêu Thanh Hà cũng biết.
Nếu không, vì sao bà ta phải chột dạ?
Cũng không phải nói là khổ sở gì, mà là cảm thấy có chút nhụt chí nản lòng.
Cô bắt buộc phải thừa nhận rằng, trong suốt hai mươi hai năm qua, mẹ ruột của cô chưa từng yêu thương cô.
Trong lòng mẹ, một chút địa vị cô cũng không có.
Tiêu Thanh Hà có thể vì Hạ Lập Nguyên bọn họ làm bất cứ chuyện gì.
Hạ Hương Thảo nói không sai, cô là một kẻ đáng thương đến mẹ ruột cũng không thèm yêu.
Hạ Diệp Chi cúi đầu, tiếng cười trầm thấp: “ Không nếm qua cơm mẹ nấu, nên cũng không nhớ mùi vị là ra sao nữa.”
Tiêu Thanh Hà nghe vậy sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên hướng tới bà ta ánh mắt an tâm , còn lắc lắc đầu.
Tiêu Thanh Hà lúc này mới thoáng yên lòng.
Trải qua chuyện hôm thứ bảy, bà ta phát hiện Hạ Diệp Chi rất quan tâm bà ta, cho dù là thẻ đen nhiều tiền như vậy mà không hề chớp mắt lấy một cái liền giao ra.
Bà ta quan trọng đối với Hạ Diệp Chi như vậy, nếu sau này Hạ Lập Nguyên có chuyện gì cần Hạ Diệp Chi đi làm, vậy thì bà ta có thể giúp ông rồi.
Nếu có thể giúp được Hạ Lập Nguyên, ông ta chắc chắn sẽ rất vui, càng đối xử với bà ta tốt hơn nữa.
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Thanh Hà liền lộ ra ý cười, đưa tay gắp đồ ăn cho Hạ Diệp Chi, giọng điệu lấy lòng: “Vậy hôm nay con cứ ăn nhiều một chút đi.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!